Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 32




Là một thanh niên nghiêm túc của thế kỉ 21, tuy không đến mức không tin thần quỷ nhưng Nobita cũng thuộc loại không sợ trời không sợ đất.

Quỷ quái cái gì, hắn người sống còn chả sợ sợ quái gì người đã chết? Cơ mà thứ bị người đời từ xưa đến nay sợ hãi ám ảnh như ma quỷ thì ít nhất cũng phải có cái lí do chứ, như là nó mạnh mẽ, độc ác, thần bí,…vv…vv…

Cơ mà con quỷ đỏ mà Nobita thấy vẫn đang tác oai tác quái này lại chả có mấy thứ như trong truyền thuyết miêu tả cả. 

Cho dù con quỷ đỏ này thực sự là có hai sừng, toàn thân đỏ đậm, cao lớn vạm vỡ, râu ria xồm xoàm một bộ hung thần ác sát… cơ mà theo Nobita con quỷ này yếu bạo.

Đã thế con quỷ này lại cự kì “nhân từ” nữa… Đâu có con quỷ nào hung thần ác sát lao vào làng, dân chúng chỉ có thể ôm đầu đóng chặt cửa nẻo mong sao cố thể thoát cảnh bị ăn thịt…

Ách! Thế rồi con ác quỷ kia cực kì “tàn ác” bắt đi một con gà và mấy quả trứng rồi đi mất???

Quả nhiên cổ nhân vẫn là lừa chúng ta sao? 

Hay là con quỷ Nobita gặp đây lại là con quỷ thành tâm hối cải một lòng muốn thành thần, thành tiên một vĩ…”quỷ”???

Thế rồi chốc lát sau con quỷ đã cùng người dân làng gặp mặt thoáng qua, vô kinh vô hiểm.

Thấy người dân làng lại bắt đầu đi ra khỏi khu làng mà tìm hiểu con quỷ rốt cuộc đã đi chưa, Nobita và mọi người cũng bên cạnh đó bụng réo lên om sòm.

Quả nhiên người là sắt, cơm là thép a… ông cha ta vẫn là ít lúc lừa dối côn cháu mình á.

Thế là cùng mấy đứa bạn đã thoát khỏi khiếp sợ Doraemon và mọi người cùng Nobita đi đến phía ngôi làng mong sao có thể có chút gì đó lót dạ.

Không nói chứ nhìn phong cách Nhật Bản cổ đại cùng cái bụng đói lả lại khiến Nobita nhớ đến cuộc gặp gỡ của bản thân với Chacha… Không biết giờ này cô ấy đang làm gì…

Nói cho cùng thì trong những cô bé mà Nobita quen thì cũng chỉ có Chacha là “danh chính ngôn thuận” là bạn gái của hắn mà thôi.

Hai người là cùng bên nhau qua hoạn nạn, gần như không dấu diếm nhau chuyện gì, lại ngoài bước cuối cùng chưa tiến đến ra có thể làm gì cả hai cũng đã làm rồi.

Nếu không phải là ớt Nobita vẫn còn xanh thì… Ách! Nói lại đau lòng, tốt nhất vẫn là im lặng tốt.

Tóm lại so sánh với Shizuka chỉ là bạn bè “rất thân”, cô bé Hima có chút cảm ân hơi quá mức, Non-chan… ách! Vẫn là gặp nhau quá ít, cho dù là bạn chơi thân từ thuở bé, dẫu cho Nobita có chút xíu xiu ý nghĩ nhưng cũng không dám nhắc đến a…

Còn em gái Raper… ách, Nobita cảm thấy bản thân vẫn coi cô bé đó là em gái… Thề luôn…

Còn Sumire… Thôi! Nobita cảm thấy bản thân không nên nghĩ nữa về con gái thì tốt hơn… Cảm thấy như một tội đồ của xã hội, là kẻ hủ bại nhị thế tổ, là tên sở khanh… Hix, tốt nhất không nên nói nữa, tâm hắn đã là bị đâm xuyên thấu.

Đang nghĩ vẩn vơ không chú ý, Nobita và cả đám Doraemon cùng nhau lọt hố.

Chính là nghĩa đen cái từ lọt hố đó. Tại chính đạo bỗng nhiên lại xuất hiện một cái hố đất sâu ba, bốn mét có hơn, một người trưởng thành cũng khó mà lên được.

Nobita và mấy người bạn một sơ sẩy ngã cái thành một nùi. Định hình được thì Nobita cảm thấy có một người đang đè ép lên trên người mình, hắn cũng không tức giận, dẫu sao hắn cũng là đi trước, rớt xuống trước, thế nên ai rơi xuống sau sẽ đè lên là chuyện không cách nào.

Cơ mà tại làm sao bàn tay lại cảm thấy nắm trúng cái gì đó mềm mềm? Hiếu kì bóp một cái… a… thật mềm, thật nhuyễn, còn có mùi thơm dưới mũi thoang thoảng.

“Nobita!!!”

Đang mê li Nobita bị tiếng kêu giật mình thoát ra khỏi thế giới bản thân. Định thần nhìn lại Nobita mới nhận ra đè lên người mình lại là Shizuka, bàn tay bản thân đang đặt lại là… Ách.

Nhanh chóng rút bàn tay khỏi nơi “phạm tội”, Nobita một mặt đỏ chót mà nói:

“Xin lỗi Shizuka-chan, là vô tình, vô tình thôi!”

Lại còn bị nhắc lại chuyện xấu hổ, Shizuka hừ một tiếng, nhẫn nhịn xung động một quyền đánh phi Nobita, hai tay ôm ngực lật đật ngồi dậy.

Jaian và Suneo bị quẳng đầu óc choáng váng, ngược lại không chú ý đến Nobita và Shizuka mập mờ. Doraemon thì một nụ cười thâm thúy mà nhìn Nobita khiến hắn có xung động kiếm cái lỗ mà chui xuống đất đi… Ách! Mà hắn thật đang ở dưới một cái lỗ á.

Nhìn từng ngọn đuốc vây kín miệng hố, tiếng nói nhốn nháo của người dân địa phương, Nobita đám người nghe được là họ đang tưởng bọn Nobita là bè lũ của quỷ dữ.

Doraemon đâu thể nào nhận uất ức như vậy, tức giận mà hét lên:mon 

“Nói bậy! Chúng cháu đều là người cả, sao có thể là bè lũ của quỷ được chứ!”

Doraemon không nói thì thôi, nói ra tiếng động khiến cho tất cả mọi người cùng nhau tập trung lại nhìn cậu ta.

Bỗng nhiên ddang bàn tán xôn xao dân làng bỗng nhiên im bặt đi, Nobita có thể cảm nhận được có hàng chục con mắt đang tập trung hội tụ lại tại mặt Doraemon, tình cảnh im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Thế rồi… Oanh! Người dân đang im lặng bỗng nhiên dồn dập hét lên.

“Trời ơi! Con chồn biết nói!”

“Đây chắc chắn là tay sai của quỷ vương!”

“Đúng thế! Chỉ có quỷ vương mạnh mẽ mà tàn bạo mới có thể hóa phép ban cho một con chồn có thể nói!”

“Con chồn này béo mập như vậy sẽ không là ăn thịt rất nhiều người đi?”

Lời nói càng nói càng quá đáng, âm vực của người dân càng nói càng cao, đến mức độ họ tự hù dọa mình mà hù đến ai về nhà nấy, chạy không còn một bóng.

Đến tiếng thanh minh bản thân thực ra là mèo chứ không phải chồn của Doraemon cũng bị lấp kín trong chuỗi nhốn nháo tiếng kêu hoảng sợ đó.

Nobita và mấy người bạn chỉ có thể bịt kín miệng nín cho khỏi cười, dẫu sao cảnh chính Doraemon lại hóa thân ác quỷ dọa chạy cả đám dân làng đối với Nobita thực sự quá có tức thị cảm.

Thấy tất cả mọi người chạy mất, Doraemon một mặt sầu não mà nói:

“Người dân nơi đây không chào đón chúng ta, vả lại nếu họ sợ hãi con quỷ dữ như vậy thì hẳn nơi đây cũng không có Momotaro đâu, chúng ta đi khỏi đây thôi.”

Jaian lại một mặt lo lắng nói:

“Nhưng chúng ta làm cách nào thoát được khỏi nơi đây?”

Doraemon nhanh chóng đưa tay vào túi móc ra bảo bối:

“Găng tay chuột chũi!”

Thế là nhờ có găng tay chuột chũi mà Doraemon và mọi người lại có thể thoát khỏi nơi cái hố đất tối tăm mà đi lên trên mặt đất.

Mọi người vừa đói vừa mệt, lại không có ý gì hay cả nên đều dừng lại tại trạng thái bơ vơ không biết làm sao.

Nhưng Shizuka không hổ là cô bé thông minh, kể từ lúc Nobita mở hack nhân sinh khiến cô ấy có phần lép vế, nhưng vẫn là không ai có thể phủ nhận sự thông minh của cô cả.

Phân tích tình hình, Shizuka nhanh chóng đưa ra góp ý:

“Theo như truyện Momotaro có viết lại thì Momotaro đánh nhau với con quỷ ttại đảo quỷ! Mà đảo quỷ thì chắc chắn là ở ngoài biển rồi! Chúng ta chỉ cần xuôi dòng theo sông là sẽ nhanh chóng mà đi ra biển thôi, rồi nơi đó chúng ta hãy chờ đợi Momotaro đi!”

Doraemon cũng cảm thấy ý kiến đó là khá nhất, dẫu sao cũng không thể như con ruồi không đầu bay loạn á.

Thế là Doraemon nhanh chóng mang ra bảo bối chính là một quả đào… Nói là quả đào thôi chứ thực ra nó lớn gấp chục lần quả đào bình thường đầy đủ một người trưởng thành chui vào ngồi ấy.

Và quả đào đó còn được Doraemon giới thiệu là phương tiện di chuyển xuôi dòng nước tốt nhất tại tương lai, đảm bảo sẽ không bao giờ chìm cái loại kia…

Cảm thấy đi tìm cậu bé quả đào mà ngồi thuyền quả đào quả nhiên rất có thú vị, Nobita và mọi ngùi cũng nhanh chóng vui sướng mà chui vào quả đào đi.

Cơn đói lẫn sự mệt mỏi đánh đến, Nobita và mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn chiếc thuyền quả đào thì êm đềm trôi theo dòng nước hướng về phương xa chảy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.