Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 22




Dịch giả: Tiểu Băng

Vương Tư Viễn bệnh cũ tái phát, mệnh không còn bao lâu?

Mạnh Kỳ kinh ngạc, Pháp Thân là tiên nhân thật sự, nửa bước cũng đã đi xong thiên thê, gần với Chân Tiên, dù có bệnh gì cũng đã sớm nên khỏi hẳn, bệnh của Vương Tư Viễn hẳn là bị Thiên Đạo phản phệ, chỉ cần chính y không tìm chết, theo lý mà nói, trước đại nạn năm mươi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.

Hơn nữa Vương Tư Viễn yêu nghiệt hơn xa các tổ tiên Pháp Thân Vương gia trong mấy ngàn năm nay, không thua kém gì Số Thánh hồi còn trẻ. Y còn cách tai nạn không ít năm, con đường phía trước quang minh và trống trải, đột phá có thể mong, sao tự nhiên lại bệnh cũ tái phát?

Hẳn là y đang bày bố cái gì đó!

Đương nhiên, cũng có khả năng vì Vương Tư Viễn âm thầm bày bố gì đó, nên mới bị phản phệ.

Mạnh Kỳ gật đầu, nói với Nguyễn Ngọc Thư: “Vương đại công tử với ta có ơn chỉ điểm, ta phải tới Quảng Lăng một chuyến.”

............

“Tô chưởng giáo, mời.” Một thị nữ mặt tròn điềm đạm dẫn Mạnh Kỳ đi qua hành lang, tới phòng của Vương Tư Viễn.

Nơi này trải thảm tây vực rất dày, dù võ công có thấp, bước đi cũng chẳng nghe thấy tiếng chân. Trên tường treo đầy tranh chữ, đạo ý nội uẩn, tư thái khác nhau, là bút tích lịch đại tổ tiên Vương gia, cửa sổ đóng chặt, lô đồng lượn lờ khói bay. Mùi đàn hương tĩnh tâm an thần nồng đậm, nhưng vẫn không át được bệnh ý đầy phòng, nhìn là biết cường giả bị mất đi khả năng tự khống chế bản thân, ảnh hưởng đất trời.

Bình phong kéo ra, Vương Tư Viễn nằm trên giường, được thị nữ đỡ dậy, lưng tựa vào gối, đầu quấn băng bệnh, gầy gò tiều tụy.

“Khụ khụ khụ.” Vương Tư Viễn ho khan dữ dội, như muốn ho cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài, hơn nửa ngày mới dừng lại được. “Người sắp chết, tới thăm làm gì?”

Mạnh Kỳ cười cười: “Đây không phải Vương đại công tử mà ta biết.”

“Vương đại công tử, khụ, mà ngươi biết là như thế nào?” Vương Tư Viễn nhìn hắn, đôi mắt đần độn vô thần, như người bệnh nặng đang chờ chết.

Mạnh Kỳ ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Vương đại công tử ta biết thờ câu không điên cuồng không nên sự nghiệp. Chưa bao giờ chịu an tĩnh chờ chết, ý chí sa sút, mà luôn lấy tính mạng mình ra làm tiền cược, làm mồi bày bố sinh tử chi cục, mà chẳng thèm để ý.”

Vương Tư Viễn khó nhọc nhếch mép: “Ngươi, ngươi thấy… ta sẽ bày... khụ khụ, ra sinh tử chi cục gì?”

“Nếu chỉ dựa vào tin tức hiện giờ mà đoán ra được ván cờ của ngươi, thì ngươi đâu có được gọi là ‘Tính Tẫn Thương Sinh’.” Mạnh Kỳ đứng ở trước tấm bình phong.

Vương Tư Viễn hít sâu mấy hơi, khôi phục một chút tinh thần: “Nếu thật sự muốn bố cục, khụ, mà bị các ngươi nhìn ra là bố cục, thì đó cũng là thất bại, sức người đôi khi cũng có hạn. Trước đây rất nhiều đại năng, cũng không, cũng không thể không im lặng tọa hóa, không có phản kháng cuối cùng, thân đã như thế, mệnh cũng hẳn là như thế.”

Hắn nói chuyện ngắc ngứ không liến lạc, khiến Mạnh Kỳ thiếu chút nữa hoài nghi là hồi quang phản chiếu.

Không đợi Mạnh Kỳ nói chuyện, Vương Tư Viễn cười nhạt: “Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã chỉ điểm gia huấn hay không?”

“Ngươi?” Mạnh Kỳ hoảng sợ, Vương đại thần côn biết chuyện mình trở lại Trung Cổ!

Là vị Pháp Thân nào nói cho y, hay là Số Thánh lưu lại lời?

Vương Tư Viễn lại ho điên cuồng, phun một búng máu vào cái bồn bên cạnh, hít thở mấy lần mới nói: “‘Kiếm Thánh’ Tô Mạnh danh dương Trung Cổ, khiêm tốn đạm bạc, làm sao mà không nghe thấy? Hơn nữa, hơn nữa gia tổ cũng có lưu lại mấy lời, nói tới chuyện Ngọc Hoàng sơn, rất là tôn sùng vị cao nhân họ Tô, nói nhờ được người đó chỉ điểm, trước không nghĩ ra, hôm nay liên tưởng, rốt cuộc đã hiểu.”

Mạnh Kỳ đành cười gượng.

Vương Tư Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Cổ Nhĩ Đa chết rồi? Thiên Tru phủ không cứu y à?”

“Y đã chết, Thiên Tru phủ tự mình bỏ chạy.”

Vương Tư Viễn như cười như không: “Thời đến đất trời đều đồng lực, vận đi anh hùng không tự do.”

Nói xong, y lắc lắc, vẻ rất mệt mỏi: “Tối nay, tối nay ngươi ngủ lại ở Vương gia, ngày mai, ngày mai còn có chuyện muốn bàn với ngươi.”

“Ừ.”

“Hà Hương, dẫn Tô chưởng giáo đi, tới Thiên Cơ lâu ở tạm.” Vương Tư Viễn ra lệnh.

Thị nữ cung kính đáp lại, dẫn Mạnh Kỳ đi ra. Ra tới cửa, Mạnh Kỳ nghe được Vương Tư Viễn tự giễu nói: “Cả đời này của ta không có bằng hữu, sau khi tật cũ tái phát, ngoài người của các thế gia môn phái sai tới, khụ khụ, thì chỉ có một mình ngươi tới thăm ta.”

Mạnh Kỳ hít sâu, cái giọng điệu này không giống giọng điệu bình thường của Vương đại công tử, càng ngẫm nghĩ, kết hợp với những lời nói trước đó, càng cảm thấy ý vị sâu xa.

Quả thực mạng y chẳng còn bao lâu, nên muốn chơi lớn một phen?

Mạnh Kỳ và thị nữ Hà Hương đi tới một cái tiểu lâu hai tầng, xây bằng đá màu xám xanh, cổ xưa nhưng bình thường.

“Thiên Cơ lâu cách khu vực chủ chốt của Vương gia chúng ta không xa, Tô chưởng giáo đừng tự mình đi lại lung tung, nếu muốn ra ngoài, xin gọi tiểu tỳ dẫn đường.” Hà Hương mở cửa lâu, mỉm cười.

Trong lâu bố trí thanh nhã, mang mùi mốc vì đã lâu không có người ở, rất yên tĩnh. Mạnh Kỳ bước lên thang lầu, thẳng lên tầng hai, thuận miệng hỏi: “Vương gia chủ nằm liệt giường từ hồi nào?”

“Chừng hơn hai mươi ngày trước, tu luyện vào nhầm đường rẽ, tật cũ, tật cũ tái phát......” Hà Hương nói, khóe mắt đỏ ửng lên.

Mạnh Kỳ không hỏi thêm, nhìn ra xa. Bên trái cách đó không xa có một vòng rào xanh mướt vòng quanh một cái kiến trúc cổ xưa, trông rất trang nghiệm.

“Chỗ đó là?” Mạnh Kỳ hỏi.

“Đó là từ đường tổ tông Vương gia chúng ta.”

Tổ tông từ đường? Mạnh Kỳ gật đầu, quay đầu đi vào, khoanh chân, nhắm mắt.

Mặt trời dần hạ, bóng đêm dần sâu, Mạnh Kỳ tỏa tinh thần ra xung quanh, quanh đây không có ai đi lại, chỉ có Hà Hương đứng hầu ngoài cửa.

Mặt trăng lên cao, canh ba đã tới, Mạnh Kỳ lặng lẽ định câu thông với ‘ấn kí ta khác’.

A!

Đột nhiên, một tiếng hét thảm vọng vào tai hắn, giọng khàn cả đi như gặp phải cái gì đó rất đáng sợ, ngay cả tu vi như Mạnh Kỳ mà còn phải rùng mình.

Mạnh Kỳ xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi Hà Hương: “Tiếng kêu vừa rồi là sao?”

Hà Hương lộ vẻ xin lỗi: “Là tiểu tỳ sơ sót, không nhắc Tô chưởng giáo. Tổ tiên Vương gia nếu thành Pháp Thân, trước khi tọa hóa đều sẽ tới ở gần từ đường để chờ chết, thi thoảng sẽ hét lên thảm thiết như vậy, chấp niệm sẽ còn lưu lại đến sau này. Mọi người đều bảo rằng đó là sự trừng phạt của thiên đạo, theo thời gian tiếng kêu sẽ giảm dần, ở đây gần từ đường, nên thi thoảng nghe thấy là chuyện rất bình thường.”

Pháp Thân Vương gia trước khi tọa hóa đều sẽ kêu lên thảm thiết như thế? Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới lời của Số Thánh lúc sắp chia tay: Càng nhìn thấy chân tướng càng thân bất do kỷ, nhìn như phù hoa gia thân, vô cùng phong quang, nhưng cuối cùng sẽ đều phải trả lại cả vốn lẫn lời......

“Trong mấy tiếng kêu này hẳn là không có Số Thánh chứ?” Mạnh Kỳ như vô tình hỏi.

“Không, Số Thánh lão tổ tông chết ở bên ngoài, chỉ có y quan nhập từ đường.” Hà Hương trả lời.

“Tiếng kêu lâu nhất còn sót lại tới bây giờ là của vị nào?” Mạnh Kỳ hỏi.

Hà Hương còn đang nghĩ, từ phía từ đường lại vọng tới tiếng hét thảm thiết, xa xưa, tang thương, đầy sợ hãi, khiến Mạnh Kỳ thiếu chút nữa sởn tóc gáy.

“Sớm nhất, sớm nhất hẳn là lúc Vương gia ta lập tộc, là tổ tiên lập tộc......” Hà Hương nơm nớp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.