Huyễn Thần

Chương 53: Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết




Vũ Phong vội vàng đuổi theo.

Mà trong công viên nhỏ Hoàng Ngân vẫn đang ngồi trên ghế dài ngây ngốc chờ anh, không biết đợi bao lâu, Hoàng Ngân buồn ngủ đến mức ngủ gật trên ghế dài mà mãi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

............

Trong phòng ăn kiểu Pháp trang nhã, chung quanh tràn ngập không khí lãng mạn, tiếng đàn du dương, còn đệm thêm dòng nhạc nhẹ khiến người ta nghe mà say đắm.

"Dương Thành, nơi anh lựa chọn, luôn khiến em vô cùng yêu thích." Khuất Mỹ Hoa say mê khen ngợi.

Cao Dương Thành chỉ cười nhẹ nhàng, ánh mắt rơi vào Trái Tim Biển Cả màu xanh biển trên vành tai cô ta, mày kiếm hơi nhếch, "Mỹ Hoa, Trái Tim Biển Cả em đeo trên tai là chuyện gì vậy?"

Khuất Mỹ Hoa nhất thời sửng sốt, sau đó khẽ cười, "Sao nào? Đẹp không? Em lấy được từ trong một cửa hàng đó, bất ngờ lắm đúng không!"

Cao Dương Thành dùng ánh mắt sâu thẳm nặng nề nhìn xoáy vào cô ta, cuối cùng mới nói, "Nó không thích hợp với em."

Khuôn mặt tươi cười thanh tú của Khuất Mỹ Hoa hơi hơi thay đổi, nụ cười nơi khóe miệng có chút cứng ngắc, hỏi Cao Dương Thành đầy ẩn ý, "Rốt cuộc là nó không thích hợp với em, hay là em không thích hợp với nó?"

"Đều như nhau."

Cao Dương Thành đáp lại không hề né tránh.

Sau cùng, anh rút một tờ chi phiếu trong túi ra, đưa tới trước mặt Khuất Mỹ Hoa, "Mười bốn tỷ, bán cho anh."

Sắc mặt Khuất Mỹ Hoa trắng nhợt, khóe mắt lập tức đỏ lên, "Cao Dương Thành, anh đang mua lại Trái Tim Biển Cả này về cho ai hả??"

Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành nhìn thẳng vào Khuất Mỹ Hoa, ánh sáng nơi đáy mắt càng thêm u ám hơn, "Bất kể là cho ai, nhưng có một điều có thể khẳng định, nó không thuộc về em, cũng không nên thuộc về em."

Tiếng nói êm tai của anh, có vẻ khàn khàn.

Đáy mắt Khuất Mỹ Hoa long lanh ngấn lệ, "Nó không thuộc về em? Thuộc về ai đây? Thuộc về Đỗ Hoàng Ngân sao?"

Thực ra, cô ta mua cái khuyên tai này, sau đó nói những lời đó trước mặt Hoàng Ngân, chính vì muốn thăm dò thử quan hệ bây giờ của hai người bọn họ, mà kết quả thăm dò được, quả thật như cô ta dự đoán, giữa bọn họ thực sự không hề đơn giản như vậy!

Cao Dương Thành nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khuất Mỹ Hoa càng lúc càng lạnh lẽo, "Cho nên, em định tham dự cả vào quá khứ của anh hay sao?"

Rõ ràng anh đã thấy hơi khó chịu rồi.

"Đây thật sự chỉ là quá khứ của anh sao? Nếu quả thật chỉ là quá khứ, tại sao anh còn phải để ý như vậy? Chẳng qua em chỉ mua món quà anh tặng bạn gái cũ thôi mà, anh thực sự cần phải để ý như vậy sao?" Khuất Mỹ Hoa dùng giọng nức nở, vẻ mặt ấm ức hỏi anh, sau đó, nước mắt cứ như lũ cuốn, rơi càng nhiều hơn, "Dương Thành, anh có biết, anh chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với em không, trừ lần này, chỉ vì Đỗ Hoàng Ngân!!"

Cao Dương Thành nhìn thẳng vào khuôn mặt khóc lóc xinh đẹp trước mắt, đáy mắt không có gì ngoài vẻ lạnh lùng, lại không tìm thấy bất kỳ vẻ thương tiếc nào, "Quá khứ của anh, anh hy vọng sẽ để anh tự mình giải quyết, chứ không phải em tự tiện quên đi thay anh! Anh không thích phụ nữ can thiệp chỉ dạy, còn nữa, nguyên nhân mà anh để ý đến nó, là vì chính anh! Khuất Mỹ Hoa, khuyên tai đeo trên tai em, là hồi ức của anh, là tuổi trẻ của anh, em cảm thấy anh dựa vào đâu mà không thể tìm em để mua lại nó hả?"

Hàm răng trắng tinh của Khuất Mỹ Hoa cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Dương Thành, em mới là vợ chưa cưới của anh..."

"Vì thế, anh không cảm thấy vợ chưa cưới của anh thích hợp đeo khuyên tai của bạn gái trước đây của anh!"

Đôi mắt Cao Dương Thành sầm xuống, "Tháo ra đi, đừng dùng quá khứ của anh để trừng phạt hiện tại của em! Khuất Mỹ Hoa em sẽ còn có thứ tốt hơn! Còn nó..."

Thực ra đã sớm chẳng còn chút giá trị nào nữa rồi!

Chỉ là, bọn họ đều quá cố chấp, đối với quá khứ đều quá mức để ý, mới gây ra kết quả như hiện nay.

............

Ngày hôm đó, Hoàng Ngân nhận được điện thoại của Khuất Mỹ Hoa, nói là cảm thấy thiết kế hơi có vấn đề nhỏ cần bàn lại một chút, Hoàng Ngân cũng không dám chậm trễ, nhận được địa chỉ cô ta gửi tới thì trực tiếp chạy tới chỗ cô ta.

Đứng bên ngoài tiệm áo cưới xa hoa thánh khiết, Hoàng Ngân còn có chút ngẩn ngơ, cô gần như tưởng rằng mình đã tìm nhầm chỗ rồi.

Đúng lúc này, cô nhân viên lễ tân bên trong rất cung kính kéo cánh cửa kính trước mặt cô ra cho cô, "Chào cô, xin hỏi cô có cần gì không?"

"À..."

Hoàng Ngân hơi mất tự nhiên, "Tôi tới tìm người, nhưng... hình như tôi tìm nhầm chỗ, thật ngại quá."

Cô nói xong cũng chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy cô lễ tân hỏi, "Cô đến tìm cô Khuất phải không?"

"Ừ, đúng rồi. Cô ấy có ở đây sao?"

"Có, nào, thưa cô, mời cô vào trong."

Cô lễ tân dẫn Hoàng Ngân vào trong.

Dọc theo đường đi, áo cưới trắng trong, rực rỡ xinh đẹp như đóa hoa bách hợp thuần khiết, có loại diễm lệ như bông hồng, có loại màu xanh lam cao ngạo... Chúng tựa như mỗi một cảnh đẹp, truyền tải ước mơ về một cuộc hôn nhân hạnh phúc của mỗi một cô gái, cùng sự chờ mong về bạn đời.

Có lẽ cô lễ tân đã nhìn ra suy nghĩ hiện lên trong ánh mắt của Hoàng Ngân, cô ấy cười hỏi, "Cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?"

Hoàng Ngân tỉnh táo lại, cười một tiếng, lắc đầu.

"Ha ha, chưa kết hôn cũng có thể chọn trước một bộ váy cưới để dự phòng, đợi đến khi tìm được bạn đời thích hợp để kết hôn, có thể mặc váy cưới đến thẳng hôn lễ rồi."

Giây phút đó, bất giác, Hoàng Ngân liền nghĩ đến Cao Dương Thành.

Trước đây từng có lúc, cô cứ dựa vào lưng anh nói đùa với anh, "Bác sĩ Cao, đời này Đỗ Hoàng Ngân em chắc chắn sẽ dính chặt lấy anh không buông tay, nếu anh dám cưới người phụ nữ khác, em sẽ chạy đến hôn lễ của anh một khóc hai nháo ba thắt cổ, sau đó lại bỏ trốn cùng cô dâu xinh đẹp của anh, để anh phải ôm lấy chiếc giường đôi mà cô độc cả đời luôn!"

Thời điểm đó bác sĩ Cao đã trả lời cô thế nào?

Cô vẫn nhớ anh đã quay mặt cô ra, nghiêm túc nói cho cô biết, "Đỗ Hoàng Ngân, đời này, bất kể là lúc nào, chỉ cần em nói muốn gả, thì anh sẽ cưới!"

Thời gian thoắt cái đã qua nhiều năm, Hoàng Ngân mới phát hiện, những hồi ức quá khứ, cô lại vẫn nhớ rõ như thế.

Rõ đến mức... Có thể khiến mắt cô đỏ bừng, mũi cô cay xè.

Cũng rõ đến mức, vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc trong trí nhớ kia...

Anh chỉ nghiêng người, đứng tựa bên cửa sổ.

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh hắt vào, rơi xuống góc bên trái của anh, anh mặc một bộ lễ phục màu trắng nho nhã, đứng trong ánh sáng chiếu rọi, đơn thuần mà hoa mỹ, lại có chút gợi cảm mơ hồ.

Khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh sáng, càng thêm vẻ thần bí, cặp mắt sâu thẳm nhưng vẫn luôn bình thản kia, không gợn chút sóng nào.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, Cao Dương Thành bỗng nhiên quay đầu qua.

Lúc thấy Hoàng Ngân ở cửa, đôi mắt trong luôn luôn bình thản kia lại có chút rung động nhàn nhạt, mày kiếm khẽ chau, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Hoàng Ngân, nhìn cô với vẻ sắc bén.

Hoàng Ngân còn hơi ngẩn ngơ, cho đến giờ phút này, cô mới chợt hiểu rõ lí do vì sao Cao Dương Thành xuất hiện ở đây.

Bọn họ đang thử đồ cho hôn lễ sắp tới!

Mà Khuất Mỹ Hoa hẹn cô ở đây...

"Thưa cô, thưa cô? Cô có nhìn trúng kiểu dáng nào không?"

Thấy Hoàng Ngân đờ ra, nhân viên lễ tân cười gọi cô, Hoàng Ngân tỉnh táo lại, khẽ hít sâu một hơi, ép cho lớp sương mù dày đặc trong mắt phải rút lui, liếc mắt nhìn chú rể điển trai tuấn tú trong tương lai, lắc đầu, cười nhạt, "Tôi đã kết hôn rồi."

Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng cô biết, cô đang cố ý nói cho người đàn ông ở đối diện nghe.

Có lẽ, trong lòng cô đang nhẫn nhịn một cơn tức giận.

Cho dù cô biết rõ hơn ai hết, cô căn bản không có tư cách để tức giận.

"Tôi nghĩ tôi quả thực đã tới nhầm chỗ rồi."

Hoàng Ngân nói, xoay người muốn đi.

"Hoàng Ngân!"

Giọng nói của Khuất Mỹ Hoa vang lên đằng sau, "Hoàng Ngân, bên này."

Giọng cô ta mềm mại, dịu dàng như vậy, cũng vô hại như vậy, dường như những việc này hôm nay chỉ là vô tình gặp phải, chứ không phải do cô ta cố gắng sắp xếp ra vậy.

Bước chân của Hoàng Ngân thoáng dừng lại một chút, sau đó xoay người nhìn về Khuất Mỹ Hoa đang mặc chiếc váy cưới trắng thuần phía đối diện.

Cô ta thật là đẹp...

Váy cưới thánh khiết như đám mây mờ ảo, bao bọc đường cong yêu kiều của cô ta, tựa như thần tiên trong đám mây mờ ảo, thuần khiết, sạch sẽ, tốt đẹp.

Cô ta hoàn mỹ không tì vết như thế, rõ ràng cực kỳ xứng đôi với người đàn ông tuyệt vời bên cạnh.

Cái gọi là "Kim Đồng Ngọc Nữ" đại khái chính là như vậy đi.

"Ôi, đẹp quá! Cô Khuất, cô và anh Cao đây là đôi vợ chồng đẹp nhất xứng đôi nhất tôi từng thấy từ trước đến nay đó."

Lúc cô lễ tân bên cạnh Hoàng Ngân nhìn thấy Khuất Mỹ Hoa, cũng không nhịn được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Đáy lòng Hoàng Ngân có một nỗi chua chát không rõ, "Cô Khuất, tôi thấy hôm nay cô đã quá bận rồi, có vấn đề gì, chúng ta hôm khác lại bàn sau đi."

"Hoàng Ngân, đừng như vậy mà."

Khuất Mỹ Hoa vội vàng xách váy cưới chạy vội tới chỗ cô, thân mật khoác tay cô, cười nói, "Cô đâu phải không biết, về chuyện sửa sang lại phòng cưới, tôi và Dương Thành đều rất nôn nóng, đã sắp kết hôn rồi, chuyện sửa sang này vẫn còn chưa xong. Hoàng Ngân, cô đừng nóng giận, tôi cũng vì gấp gáp nên mới gọi cô tới đây thôi, cô yên tâm, không mất nhiều thời gian đâu, đây đã là bộ đồ cuối cùng của chúng tôi rồi, sắp thử xong rồi, cô chờ tôi một chút, được không?"

Đối mặt với vẻ dịu dàng của Khuất Mỹ Hoa, dường như cô còn cự tuyệt nữa thì có vẻ hơi không hiểu chuyện rồi.

"Được, vậy cô cứ tiếp tục đi, tôi chờ cô."

Hoàng Ngân khẽ hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

Cô tự nói với mình, cứ bình thản đón nhận tất cả mọi việc thực ra cũng không sao, nhưng, chú rể thử đồ nói cho cùng cũng là anh, cô sao có thể bình thản đón nhận đây?

Khuất Mỹ Hoa xách váy cưới đi tới bên người Cao Dương Thành, khẽ cười thì thầm vài câu với anh, không biết hai người nói gì thú vị mà trong lúc vành tai và tóc mai chạm nhau có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Khuất Mỹ Hoa, còn đôi môi luôn mím chặt của Cao Dương Thành cũng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.

Hoàng Ngân thấy lòng run lên đau đớn, cô ép mình phải rời mắt đi.

Không lâu sau, Khuất Mỹ Hoa lại yểu điệu bước vào phòng thử quần áo.

Hoàng Ngân lựa chọn chiếc ghế sofa cách xa Cao Dương Thành nhất để ngồi, cô cúi đầu, tùy tiện lật xem đống ảnh chụp váy cưới trong tay, lại có thể cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén nhìn cô chòng chọc, như muốn đâm thủng cả người cô vậy.

Cô không cần nhìn cũng biết ánh mắt ấy đến từ đâu.

Rốt cuộc, Hoàng Ngân cũng đặt đống ảnh chụp trong tay xuống, hít thở sâu rồi mới đứng lên đi tới chỗ của Cao Dương Thành.

Ánh mắt của Cao Dương Thành nhìn cô đầy lạnh nhạt.

Hoàng Ngân không được tự nhiên mà kéo kéo mép quần hai bên của chiếc quần jeans đang mặc, "À..."

Cô nói đến đây, hơi dừng một chút, mấp máy môi, mới nói tiếp, "Tôi không muốn cô Khuất hiểu lầm chuyện của tôi với anh, cho nên, bác sĩ Cao, về sau nếu chúng ta không có việc gì khác, vẫn... đừng nên gặp riêng nữa."

Thực ra, Hoàng Ngân không phải e ngại Khuất Mỹ Hoa, mà cô sợ bà Cao đứng sau cô ta!

Đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành lạnh đi, lạnh lùng nhếch môi, "Vậy phiền cô Đỗ giữ mình cho tốt, đừng tới trêu chọc tôi nữa! Ngoài ra, tôi có cần phải cảm ơn cô Đỗ đã trở thành người chứng kiến đầu tiên cho cuộc hôn nhân của chúng tôi không?"

Lời Cao Dương Thành nói, Hoàng Ngân nghe mà thấy hơi khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.