Huyễn Thần

Chương 170: Đảo Người Cá




Đối mặt với một đám quản lý cao cấp còn nhiều tuổi hơn mình, Lục Mình vẫn bày ra thái độ bình thản như nước, khí phách ngất trời, sức uy hiếp không thể nghi ngờ, anh dùng một cái liếc mắt nhìn tên mập cả người be bét máu đang bò ở cách đó không xa.

Một đám quản lý cao cấp nhìn theo ánh mắt của Lục Minh thì giật nảy mình, không dám tiếp tục do dự mà xoay người chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Việc công đã xử lý xong, giờ tới việc tự. Người giúp việc đã thu dọn xong chén cà phê mà Lục Minh mới đập vỡ rồi lau sạch các vết bẩn. Lục Minh vào nhà vệ sinh rửa sạch tay rồi mới trở lại phòng khách. Trong phòng khách còn có vài vị cảnh sát, tên mập đang bị thương, tên gầy, hai người phụ nữ gây chuyện, còn có huấn luyện viên đang ngày người và La Mỹ Mỹ. Cô giúp việc đi cùng với Cảnh Y Nhân bị dọa sợ đang trên đường trở về thì bị Lục Minh báo là không cần phải về nữa.

Lục Minh lười biếng ngồi vào ghế sa lông, nhận khăn tay từ chỗ cô giúp việc để lau tay. Tên gầy sợ sệt giống như định bày tỏ rõ lập trường của mình, hiện giờ đã tới lượt bọn họ rồi, hắn sợ tới hai chân như nhũn ra, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Rồi lắp ba lắp bắp giải thích: “Tổng... Lục tổng! Tôi không làm gì hết! Thực sự tôi không làm gì hết! Nếu tôi biết cô đây là phu nhân của anh thì có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đến!”

Nói rồi tên gầy quay đầu lại chỉ vào hai người phụ nữ: “Là bọn họ... bọn họ đắc tội với phu nhân Lục, rồi bảo tôi và Trần Nam đến... đến...”

“Đến làm cái gì?”

Tên gầy căng thẳng đến mức mồ hôi trán chảy ròng ròng. “Đến đòi tiền bồi thường tổn thất, nếu mà... phu nhân của anh không đưa, thì... thì để bọn tôi dọa cô ấy một chút. Thật sự chúng tôi không nghĩ sẽ làm phu nhân của anh bị thương, chúng tôi cũng không dám thế đâu, là phu nhân của anh ra tay trước, nên Trần Nam bị chọc giận mới đánh...” Tên gây căng thẳng, ra sức cầu xin, chỉ thiếu điều muốn khóc lên, nhìn tên mập đang nằm ở bên cạnh, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh sát lôi Trần Nam từ dưới gầm bàn ra rồi ấn cánh tay của Trần Nam xuống, lấy ghế đập một trận, mãi tới khi nghe tiếng xương bị gãy thì bọn họ mới thả ra.

Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy một cảnh nào đầy máu tanh như vậy. Hắn nhìn mà khiếp hồn khiếp vía, cả đường đi hắn sợ muốn chết, chỉ lo người tiếp theo sẽ là mình.

Nghe vậy, mí mắt Lục Minh từ từ nhấc lên, ánh mắt rơi vào người phụ nữ kia, dọa cho cả người bọn họ run bần bật.

“Các cô là nhân viên của Lục thị.”

“Muốn xé quần áo của tôi, muốn ngủ với tôi? Lại còn chụp trộm tôi, tôi đẹp trai đến mức không thể khép chân nổi?”

“...” Hai người phụ nữ đó, nếu vừa rồi không nhìn thấy cảnh tượng Trần Nam bị dạy dỗ, thì bây giờ nghe Lục Minh nói như vậy sẽ chủ động tới quyến rũ anh, ảo tưởng rằng có lẽ Lục Minh sẽ quỳ gối dưới váy bọn họ. Nhưng hiện giờ, bọn họ không nhìn ra tâm trạng của Lục Minh nên chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Vẻ mặt bọn họ hiện giờ muốn khóc mà không ra nước mắt, căng thẳng tới mức lòng bàn tay đang nắm chặt đều đổ mồ hôi.

Thậm chí trong lòng bọn họ vẫn có một chút mong chờ nho nhỏ, nói không biết chừng Lục Minh thật sự nhìn trúng bọn họ.

Cho dù là không nhìn trúng bọn họ thì bọn họ cũng được coi là những người phụ nữ có dáng dấp không tệ, Lục Minh coi như chỉ vui đùa thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ vậy, một người trong số họ làm ra vẻ đáng thương, cắn môi dưới, dùng ánh mắt thiết tha nhìn Lục Minh. Mắt Lục Minh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm bọn họ một lúc rồi thản nhiên nói: “Chỉ bằng cái loại rách nát như các cô mà cũng xứng sao?”

Lục Minh trào phúng bọn họ một cách vô tình khiến sắc mặt bọn họ cứng đờ lại, vô cùng lúng túng.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng ra tay đánh phụ nữ.” “...” Nghe vậy, trong lòng hai người phụ nữ trộm thở ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.