Huyễn Thần

Chương 166: Rắc rối không đáng có




“Ừm.” Lục Minh khẽ trả lời một tiếng.

“...” Cảnh Y Nhân cắn chặt môi dưới, con người đong đầy nước mắt ấm ức, Lục Minh nhìn mà đau lòng, hồi lâu cô mới nói được vài chữ: “Người khác... nhìn thấy cơ thể cháu rồi...”

“...” Lục Minh cụp mắt nhìn vùng ngực của Cảnh Y Nhân đang được cô túm áo che đậy, vừa rồi khi bế cô về anh cũng thấy, quần áo bị xé rách có thể nhìn thấy cả phía dưới áo ngực cô.

Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng với cái nhìn khá thoáng của phụ nữ xã hội bây giờ có lẽ sẽ không để ý lắm, nhưng Cảnh Y Nhân lại thấy uất ức còn nghiêm trọng hơn cả lần trước ở nhà cũ bị mấy người Lý Đồng bắt nạt. Giống như cô đã chịu một sự nhục nhã to lớn nhất từ trước tới giờ.

Hành vi của tên mập kia với cảnh Y Nhân đúng là đã làm nhục cô, nếu như anh tới chậm một bước thì chắc hắn đã làm cố vấy bẩn rồi.

cảnh Y Nhân hiện giờ vô cùng xem trong danh tiếng và trinh tiết.

Dáng vẻ ấm ức của cô làm Lục Minh đau lòng. Anh đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ nhưng sâu trong ánh mắt lại cuộn trào từng cơn sóng dữ.

Trong đầu anh lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh tên mập kia túm tóc Cảnh Y Nhân, muốn đè lên người cô.

Lục Minh thầm hít vào một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn giận sắp bùng phát, sau đó mới từ từ mở mắt

ra.

Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không nhìn thấy gì cả. Cô che rất kín, không có ai nhìn thấy gì cả.” “Thật ạ?” Cảnh Y Nhân ngước đầu lên khỏi lồng ngực anh. Lục Minh đau lòng gật đầu: “Thật. Tôi bảo đảm.”

Lục Minh vốn muốn giúp cô tắm rửa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lục Minh ôm cô vẫn còn đang mặc quần áo nhẹ nhàng đặt vào trong bồn tắm.

Nước trong bồn tắm dềnh lên tràn ra ngoài một ít, Cảnh Y Nhân ngâm mình trong nước, không chỉ quần áo của cô bị ướt mà cả tay áo của Lục Minh cũng ướt hơn một nửa.

“Tự mình cởi quần áo rồi tắm đi. Tôi đợi ở ngoài cửa, xong thì cô gọi tôi.”

Cảnh Y Nhân nâng mắt nhìn Lục Minh rồi gật đầu, Lục Minh nhìn cô vài giây, xác định là cô không sao thì mới rút hai tay khỏi mặt nước, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Lục Minh ra khỏi nhà vệ sinh liền cởi áo sơ mi đã bị ướt và quần ra, lúc này anh phát hiện áo sơ mi không chỉ bị ướt mà còn dính một ít máu, chắc là dính máu của tên mập kia khi ở nhà hàng.

Anh không cần nghĩ đã ném quần áo vào thùng rác rồi lấy một chiếc áo choàng tắm sạch ở trong tủ quần áo ra mặc vào, đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh, anh đứng ngoài dõi theo tiếng động bên trong.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, quản gia Ngô tiến vào rồi cung kính nói: “Cậu chủ, các quản lý cấp cao của trung tâm thương mại và cảnh sát đã dẫn người đến rồi ạ.” “Bảo bọn họ chờ.” Lục Minh hờ hững ném ra một câu. “Vâng.” Quản gia Ngô lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng ngoại trừ tiếng nước mơ hồ truyền ra từ nhà vệ sinh thì không còn âm thanh nào khác.

Căn biệt thự này của Lục Minh, từ lúc kết hôn tới giờ đã mua được gần một năm nhưng chưa bao giờ náo nhiệt như ngày hôm nay. Dưới tầng một, mười mấy quản lý cấp cao của trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch đều ở đây, còn có cả cảnh sát dẫn theo một đám người nữa.

Nhóm quản lý cấp cao anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đặc biệt khi nhìn thấy trên mặt đất có một tên béo mập, máu me đầy người, còn có cả vết thương, đại khái vết thương đã được xử lý qua, không còn chảy máu nhưng hắn ta nằm trên sàn như con lợn chết, thỉnh thoảng còn run run, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở vậy, khiến cho đám quản lý cấp cao chen chúc đứng vào một góc trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.