Huyễn Thần

Chương 165: Rời đi




“Chúng ta về nhà được không?” Cảnh Y Nhân nhìn thẳng vào mặt Lục Minh, sau đó gật đầu.

Động tác nhỏ này của cô giúp lông mày Lục Minh giãn ra, trong lòng lại càng thêm dịu dàng, anh quấn lại áo khoác trên người cô để che kín phần da thịt cô bị lộ ra ngoài. Sau đó bề ngang cô lên.

Lục Minh mới đi được một bước liền nhìn đám cảnh sát đang đứng ở cửa, tầm mắt lạnh lẽo nhìn vào tên mập Trần Nam đang trốn cạnh bàn, thờ ơ ném ra một câu: “Tôi muốn một cánh tay của hắn. Còn lại đều mang hết đi.”

Một câu nói của Lục Minh làm tất cả mọi người rùng mình.

Đội trưởng đội cảnh sát đưa tay lên, để mấy đồng chí cảnh sát đứng ở cửa nhường đường cho anh ra.

Anh chỉ bỏ lại một câu rồi bể cảnh Y Nhân ra khỏi nhà hàng. Phía sau truyền tới một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cả cõi lòng...

20 phút sau xe về đến nhà, Lục Minh bế Cảnh Y Nhân xuống xe rồi nhanh chóng đi về phòng. Quản gia Ngô và bác sĩ Lý Nhu đã đứng đợi ở cửa từ lâu.

Lục Minh bế Cảnh Y Nhân vào nhà, bác sĩ Lý Nhu lập tức vào theo.

Lục Minh vừa đi lên tầng vừa lạnh lùng ra lệnh cho quản gia Ngô: “Gọi điện thoại liên hệ với tất cả quản lý cấp cao của trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, rồi gọi cả ông chủ nhà hàng tây lại đây.”

“Vâng.” Quản gia Ngô cung kính đáp lời rồi xoay người đi gọi điện thoại.

Lục Minh nhanh chóng bế cảnh Y Nhân về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường để bác sĩ Lý Nhu kiểm tra cho cô.

Lục Minh nhớ tới cảnh tượng mà vừa rồi anh nhìn thấy từ bên ngoài nhà hàng liền thấy sợ hãi, vốn dĩ khi hết giờ làm việc anh định tới tìm Cảnh Y Nhân, nhưng vì một chút chuyện bị Lý Đông giữ chân nên mới tới muộn.

Nếu anh tới muộn một chút nữa thì có phải cô đã bị người khác bắt nạt không ra gì rồi không? Mà lại càng có khả năng đã bị làm nhục nữa. Thậm chí anh còn có thể không bao giờ nhìn thấy cô trên đời?

Nghĩ vậy cơn tức giận của Lục Minh lại bùng lên. ở trước mặt Cảnh Y Nhân, Lục Minh không muốn để cô nhìn thấy sự tàn bạo trên người mình. Anh nén giận, xoay người đi tới phía tủ quần áo để lấy áo ngủ cho Cảnh Y Nhân. Lý Nhu kiểm tra toàn thân Cảnh Y Nhân một hồi, ngoại trừ trên mặt thì trên người cũng không có vết thương, cổ và vai có vết máu tụ do bị lôi kéo gây ra.

Trên mặt chỉ cần bôi ít thuốc tiêu sưng là được. Lý Nhu viết đơn thuốc cho Cảnh Y Nhân bối ngày hai lần chia ra sáng và tối.

Lục Minh mang áo ngủ của Cảnh Y Nhân đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, mấy phút sau anh dịu dàng đến nói với Cảnh Y Nhân: “Đi tắm trước đã.”

Cảnh Y Nhân gật gật đầu rồi bò dậy khỏi giường, vơ lấy áo com-lê khoác trên vai. Lục Minh đi theo cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Đại khái là vì có Lục Minh nên Cảnh Y Nhân vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ không cử động. Lục Minh cẩn thận giơ tay lên, gạt áo khoác ở trên vai cô. Áo khoác rơi xuống đất.

Thấy trên người chợt lạnh, đôi tay nhỏ của Cảnh Y Nhân theo bản năng dùng sức bảo vệ vùng ngực của mình, vợ chặt lấy quần áo đã bị xé rách.

“...” Động tác của cô làm Lục Minh hơi sửng sốt, trong lòng lại thương xót, cô đã phải chịu kinh sợ tới mức nào mà khiến một người bình thường luôn tràn ngập sức sống lại trở nên sợ sệt đến nhường này.

Đôi tay ấm áp của Lục Minh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ! Thay quần áo rồi đi tắm.”

“...” Cảnh Y Nhân từ từ ngước mắt lên nhìn Lục Minh, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cậu ơi.” “Ừm.” Lục Minh khẽ trả lời một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.