Huyễn Phượng Khúc

Chương 8




Nếu nàng thật sự chết rồi, đối với Tô Lăng Trạch mà nói, đả kích này sẽ lớn đến thế nào?

Quân Lam Tuyết mím môi, vừa định đỡ Vân Ly dậy, cừa kia lại chậm rãi mở ra, phía sau cửa, tuấn nhan dần lộ ra.

Hắn có ngũ quan cực kỳ xuất sắc, mi khẽ nhếch mang theo mấy phần lãnh ý đặc biệt, khiến cho người ta chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy lạnh nhạt, cặp mắt kia ngày thường đều trông như gió lạnh, không lúc nào không tản ra ý lạnh, giờ đây lại như một mảnh tro tàn không chút dao động mờ mịt.

"Tô Lăng Trạch..." Nàng theo bản năng gọi một câu, Tô Lăng Trạch lại phảng phất như không nghe được, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng khép lại cặp mắt Vân Ly lưu lại lần cuối trên thế gian.

Hắn trầm mặc cầm cánh tay Vân Ly, vùng vẫy mấy lượt, cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực trên người, lảo đảo đứng lên.

"..." Quân Lam Tuyết vội vàng đỡ hắn, vừa chạm tay vào lại là một mảnh lạnh như băng, lúc này nàng mới nhìn thấy, trên người Tô Lăng Trạch dính đầy máu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?

Vân Ly chết, Tô Lăng Trạch bị thương, cả Vương Phủ biến thành biển lửa, những thứ này, rốt cuộc là ai làm?

Nhìn bộ dáng này của Tô Lăng Trạch, tâm Quân Lam Tuyết bị bóp chặt, có phải, thời điểm năm ấy lão thái hậu chết, hắn cũng là như vậy, sầu muộn không lên tiếng mà đem tất cả bi thương chôn vòa đáy lòng?

Không ai đi xử lý những thi thể kia, tất cả mọi người đều chỉ tới lui vội vàng cứu hỏa, dân chúng vây xem ở bên ngoài vừa thấy đại môn mở ra, lập tức vọt vào.

"Mau! Mọi người mau giúp cứu hỏa một tay!"

Bên này lộn xộn, ở bên kia, Tô Lăng Trạch ôm thi thể Vân Ly, chậm rãi rời đi.

Quân Lam Tuyết lo lắng, ngay lập tức vội vàng đuổi theo, cũng không hỏi thêm gì, chỉ chậm rãi đi theo bên cạnh hắn, trong lòng vẫn tự hỏi tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dọc theo đường đi, Tô Lăng Trạch vẫn không nói gì, hắn ôm Vân Ly, đi trong sơn đạo đen nhánh, vòng qua khu rừng dành riêng cho săn bắn của hoàng thất, trực tiếp ra khỏi thành.

Đêm tối hơn, môi Tô Lăng Trạch trắng bệch, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới khiến cho bước chân hắn khẽ run, lại như cũ chưa từng dừng bước.

Lòng bàn tay Quân Lam Tuyết càng nắm chặt, nàng mím môi, khắc chế mong muốn muốn gọi hắn dừng lại, chậm rãi đi theo hắn trong sơn đạo hoang vu.

Rốt cuộc hắn muốn đi đâu? Muốn đưa thi thể Vân Ly đi đâu?

Nàng thật sự muốn ngăn Tô Lăng Trạch lại mà nói với hắn, trước hết phải xử lý vết thương trên người hắn thật tốt, cứ như vậy mà đi, vết thương không nặng cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết, huống chi thân thể hắn bây giờ đã có rất nhiều di chứng, vậy mà mỗi khi nhìn thấy cặp mắt mờ mịt kia, nàng lại mềm lòng.

Nàng không có tình cảm khắc sâu như hắn, đối với cái chết của Vân Ly, mặc dù nàng có tiếc hận, mặc dù có thương cảm, có buồn bã, nhưng lại không đau khổ.

Nhưng hắn thì khác, hắn nhìn Vân Ly trưởng thành, từ nhỏ được hắn yêu thương, nếu như hôm nay người chết là một hoàng tử, Tô Lăng Trạch còn không thống khổ như vậy, nhưng người chết lại là Vân Ly mà hắn quý trọng nhất.

Vì vậy, nàng chỉ có thể nhịn, tiếp tục nhịn.

Đường núi không còn gập ghềnh, con đường dưới chân trở nên rộng hơn quân, Quân Lam Tuyết cũng bước theo bên người hắn, trước mắt chợt được khai sáng.

Nơi này là một ngôi chùa rộng lớn, trên đại môn to lớn là dòng chữ to lớn mà tang thương---- Khai Nguyên tự.

Ước chừng một canh giờ đi đường, lúc đến Khai Nguyên tự thì đã là giờ Tý, máu tươi một đường, Tô Lăng Trạch rốt cuộc cũng không chịu được, ôm thân thể của Vân Ly ngồi xổm trên Phật thiền trước mặt Phật tổ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Giờ phút này, hắn lại chậm rãi cười .

"Ly nhi." Hắn cúi đầu, mỉm cười nhìn Vân Ly.

"Đầu hương năm nay, lại là chúng ta cướp được đầu tiên."

Chóp mũi Quân Lam Tuyết đau xót, suýt nữa rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.