Huyễn Phượng Khúc

Chương 6




Quân Lam Tuyết không có mục đích tiêu sái đi trên đường, đêm đã khuya, nhưng ngay cả một chút buồn ngủ nàng cũng không có.

Vân Ly xuất hiện đã khiến nàng quá kinh ngạc cùng rung động, khiến tâm của nàng loạn lên.

Nếu là trước kia nàng biết được việc làm của Tô Lăng Trạch, nhất định sẽ cảm động mà càng thêm yêu hắn đi.

Nhưng bây giờ thứ chen giữa bọn họ lại là gia cừu quốc hận.

Chẳng qua là, sau khi nghe được chuyện đó, vẫn làm rối loạn kế hoạch của nàng như cũ.

Rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ.

"Đi mau đi mau! Nghe nói Lăng Vương Phủ bị cháy rồi! Chúng ta phải nhanh đi cứu hỏa!"

"Cháy? Chuyện gì đã xảy ra? Có phải là có người cố ý hãm hại hay không a?"

"Đúng a, Lăng Vương điện hạ mang binh đánh giặc đã không dễ dàng gì, kẻ kia đúng là xấu xa, nếu để cho lão thái bà ta đây biết được, xem ta cho dù phải liều cái mạng già này cũng sẽ không cho hắn sống tốt!"

"Ai, đừng nói nữa, chúng ta nhanh đi dập lửa đi!"

"Đúng đúng! Chạy nhanh lên một chút!"

Tiếng nghị luận của dân chúng không nhỏ, vừa nói vừa chạy, trong phút chốc liền truyền khắp đường phố, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, cũng không quên vội vàng chạy tới Lăng Vương Phủ, muốn giúp một tay.

Quân Lam Tuyết sửng sốt chốc lát, bọn họ nói gì? Lăng Vương Phủ bị cháy? Điều này sao có thể?

Nàng nhìn về hướng Lăng Vương Phủ, có lẽ là vì hôm nay trời tối, lớp khói đen dày đặc kia cũng giống như một đám mây đen hắc ám.

Mi tâm Quân Lam Tuyết vừa động, chẳng lẽ Lăng Vương phủ xảy ra chuyện? Nghĩ tới đây, nàng do dự một lát, rồi vội vàng chạy về hướng Lăng Vương Phủ----

Lăng Vương Phủ.

Cả Vương Phủ trở nên hỗn loạn, máu bị lửa thiêu đốt tạo thành khói đen dày đặc, bốn phía đều là tiếng ồn hỗn loạn, tuy nhiên tất cả sự hỗn loạn này, đều không ảnh hưởng đến một người.

Tô Lăng Trạch.

Thời gian phảng phất như không còn bất kì sắc thái nào trong mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có thân thể gầy yếu của Vân Ly đang nằm cách xa hắn mấy bước.

Tô Lăng Trạch ngơ ngác nhìn Vân Ly giữa đại môn, ánh mắt có chút mờ mịt, hắn tựa hồ muốn cố gắng nắm chặt nắm đấm lại, muốn chống đỡ thân thể, nhưng sức lực của cơ thể lại giống như bị một khắc kia hoàn toàn hút sạch, tựa như một con rối.

Cách xa mấy bước, cũng đã là hai thế giới cách xa nhau.

Ba tiếng kia giống như vẫn còn đang vang vọng bên tai, ban đầu là gấp gáp, sau đó là hốt hoảng, cuối cùng là bất lực, cũng là lời nói cuối cùng của nàng ở thế giới này.

Hắn thậm chí ngay cả... Ngay cả lời nói cuối cùng cũng chưa kịp nói với Ly nhi.

Tô Lăng Trạch nhớ, Ly nhi là một hài tử tốt vô cùng hiếu động, mấy năm hắn lên núi trấn áp kia, nàng không thích đi theo cha nàng, cũng không thích ở cùng mẹ nàng, mà lại thích đuổi theo sau lưng hắn, làm nũng đổ thừa cho hắn mang nàng đi chơi.

Mỗi một thời điểm ở chung với nàng, luôn luôn là chuyện nói không hết, nàng muốn nói chuyện, rất thích nói chuyện, luôn làm ra vẻ bà cụ non nói những chuyện trên trời dưới đất tám chuyện đến tam cô lục bà, chỉ cần hắn có thể chú ý nghe, nàng luôn luôn có thể nói tiếp.

Vậy mà hôm nay...

"Ly nhi." Hắn lẩm bẩm lên tiếng, thanh âm nghẹn ngào khàn khàn.

Tại sao hôm nay ngươi lại tới đây, tại sao lại phải tới? Tại sao nhất định phải nhớ ngày hôm nay?

Hắn rũ mắt xuống, cặp mắt đỏ bừng tràn đầy tia máu, là sơ sót của hắn, không bảo vệ tốt Ly nhi, là hắn sơ sót, hắn nên sớm phái người đi thông báo cho nàng. Năm nay không thể cùng nàng đi thắp hương.

"Ly nhi..." Hai tay mơ hồ run rẩy, thanh âm khàn khàn tràn ngập bi thương nồng nặc cùng ngỡ ngàng.

Làm sao có thể chứ, làm sao Ly nhi có thể bỏ mình mà đi sớm như vậy chứ? Hắn còn chưa được nhìn thấy nàng trưởng thành, còn chưa thấy nàng lập gia đình, làm sao có thể rời đi sớm như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.