Huyền Môn Phong Thần

Chương 31: Lưu lại vết sẹo




Dưới ngọn cờ tài chính có ba đội ngũ, Lý Vân Thanh lãnh đạo một đội, Lưu Minh Chương một đội, Lý Tông Ân một đội, có thể nói là rất toàn diện, cho dù là về quốc tế hay là trong nước đều tham dự, nói đến đội ngũ của Lý Vân Thanh, Lục Thiếu Hoa đã bố trí nhiệm vụ lại, còn hai đội ngũ còn lại, Lục Thiếu Hoa cũng cần phải bố trí lại một chút

Đội mà Lý Tông Ân quản lý chuyên nấp trong bóng tối, chủ yếu nhằm vào thị trường quốc tế, hàng năm đều đi lại giữa các nước, quốc gia nào có chút biến động nhỏ, bọn họ đều nắm bắt rất nhanh rồi ngầm đánh du kích

Cũng may là họ ở trong bóng tối, nếu công khai thì cả thế giới sẽ xảy ra bạo loạn mất, nguyên nhân cũng không có gì khác, mỗi một vụ làm ăn của họ đều cực kỳ chuẩn xác, mỗi một lần ra tay đều đánh trúng vào điểm cốt lõi, cuối cùng luôn được một khoản tiền lớn rồi rút lui

Mà sở dĩ có thể làm chuẩn xác đến vậy, hoàn toàn là nhờ mạng lưới tình báo lúc đầu Lục Thiếu Hoa thiết lập. Đúng vậy, là tác động của mạng tình báo, mạng tình báo không những thu thập những bảng báo cáo cơ mật mà còn thu thập những tin tức tình báo về phương diện thương mại, mà tin tức tình báo về tài chính đương nhiên không tự nhiên mà có được, mà là có chút tin tức thì sẽ chuyển đến tay Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang thông qua cách của anh ta để chuyển lại cho Lý Tông Ân, Lý Tông Ân sẽ lại quay lại hành động

Đương nhiên, tất cả các khâu ở giữa này đều là Lục Thiếu Hoa sắp xếp, cũng chính vì Lục Thiếu Hoa sắp xếp thì đến giờ Lý Tông Ân mới đạt được thành tích như bây giờ

Thành tích, là thứ mà Lục Thiếu Hoa chú trọng nhất, Lục Thiếu Hoa có thể không từ thủ đoạn, chỉ cần cuối cùng thành công là hắn ta mãn nguyện, mà hiện giờ sự phát triển của đội ngũ tài chính cũng làm Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, đặc biệt là đội của Lý Tông Ân càng làm Lục Thiếu Hoa vừa lòng

- Tông Ân

Lục Thiếu Hoa gọi một tiếng, đợi Lý Tông Ân chú ý rồi hắn mới nói tiếp

- Công ty nước ngoài anh đang quản lý là bí mật nhất, thành tích đạt được cũng không tồi, tôi cũng không muốn bố trí sắp xếp gì lại, nhưng có hai đề nghị

- Ừ

Lý Tông Ân gật đầu trả lời, sau đó không nói thêm gì, yên lặng đợi Lục Thiếu Hoa nói tiếp

Lục Thiếu Hoa cũng không để Lý Tông Ân thất vọng, nói tiếp

- Đề nghị thứ nhất là làm về lâu về dài, trước đây các cậu toàn đánh du kích, chạy đi chạy lại cũng mệt, có thể sắp xếp một hai đội nhỏ làm lâu dài, chọn mục tiêu rồi tiến hành công việc, còn các đội khác vẫn có thể đánh du kích như trước

- Được

Lý Tông Ân trước giờ không thích nói nhiều, lại thêm Lục Thiếu Hoa đang nghiêm túc bố trí nhiệm vụ, anh ta cũng không ngắt lời

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa gật đầu lại nói tiếp

- Điểm thứ hai, đặt mục tiêu tập trung vào các nước Âu Mỹ, nếu có tin tình báo xuất hiện vấn đề gì thì có thể điều một lượng vốn lớn tham gia. À, nếu cần vốn thì có thể tìm Minh Chương

Ngừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa không đợi Lý Tông Ân nói gì đã lại tiếp lời

- Còn nữa là lần này tôi sẽ cho anh hai mươi tỷ đô la Mỹ, phân chia thế nào thì anh tự quyết định đi

- Được

Lý Tông Ân vui vẻ trả lời

Đúng thế, Lý Tông Ân rất vui, trước đây vào lúc đỉnh điểm vốn cũng chỉ có hơn mười tỷ đô la Mỹ, mà mười tỷ đô la Mỹ này anh ta phải qua biết bao nhiêu lần hành động mới kiếm được, giờ không như vậy nữa, Lục Thiếu Hoa trực tiếp cho anh ta hai mươi tỷ đô la, nếu đánh thắng mấy trận nữa thì số vốn trong tay anh ta có thể lên đến ba mươi tỷ đô la, nhiều hơn gấp đôi

Gấp đôi đó, không phải là một con số nhỏ, có thể khiến cho Lý Tông Ân không phải vì tiền mà rụt rè nữa. Đây cũng là điều mà Lý Tông Ân muốn nhất, đương nhiên là anh ta vui vô cùng

Từ vẻ mặt của Lý Tông Ân, Lục Thiếu Hoa hiểu được ý của anh ta, gật đầu rồi rời ánh mắt sang Lưu Minh Chương, trầm ngâm một lúc rồi nói

- Minh Chương, sách lược của anh cũng phải thay đổi một chút đi

Lưu Minh Chương trước giờ đều đi theo George Soros, mấy năm nay kiếm được không ít tiền, nhưng đó chỉ là tạm thời, trong kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, hắn không muốn cứ phải đi theo George Soros, lại thêm gần đây thế cục không ổn định, năm 97 sắp tới rồi, Lục Thiếu Hoa cũng nên có sự chuẩn bị

- Ừ, cần tôi làm thế nào?

Lưu Minh Chương hỏi thẳng

- Châu Á

Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói ra hai chữ, sau đó bổ sung thêm

- Về phần châu Á, hoạt động ở các nước bên cạnh Hongkong

- Thế còn về George Soros?

Lưu Minh Chương lại hỏi

- Bỏ đi

Lục Thiếu Hoa khua tay nói

Bỏ không theo George Soros, Lục Thiếu Hoa cũng không nỡ, nhưng không nỡ không có nghĩa là cứ phải theo mãi, Lục Thiếu Hoa vì đạt được kế hoạch của mình, hắn sẽ không để cho Lưu Minh Chương tiếp tục nữa, suy cho cùng sự việc sau này cũng vẫn sẽ phải sắp xếp khác đi, không đi theo George Soros được.

- Được

Lưu Minh Chương gật đầu, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, từ trước đến giờ, Lục Thiếu Hoa rất thờ ơ với các quốc gia ở khu vực châu Á, đột nhiên lại quay họng súng, Lưu Minh Chương ngầm cảm thấy Lục Thiếu Hoa làm thế này là vì mục đích của hắn

- Châu Á có phải là có thay đổi gì không?

Lưu Minh Chương hỏi rất kín đáo, nhưng ý nghĩa bao hàm bên trong không cần nói cũng biết, dù là Lục Thiếu Hoa hay Lý Tông Ân, hai người đều hiểu, mà lúc Lưu Minh Chương hỏi, Lý Tông Ân nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, cũng chờ đợi câu trả lời

Lục Thiếu Hoa không vội nói, nhìn hai người cười, làm hai người không hiểu Lục Thiếu Hoa rốt cuộc đang nghĩ gì, tiếp theo sẽ nói những gì, đợi mãi cho đến khi hai người mất hết kiên nhẫn, Lục Thiếu Hoa mới mấp máy môi chuẩn bị nói

Nhưng việc không được như ý muốn, Lục Thiếu Hoa đang chuẩn bị mở miệng thì Lý Vân Thanh đến, cắt ngang lời Lục Thiếu Hoa đang định nói, Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương cùng chĩa ánh mắt không thân thiện cho lắm về phía Lý Vân Thanh, làm cho Lý Vân Thanh vừa bước vào đã không hiểu gì cả, có chút mơ hồ, như là đắc tội hai người đó vậy, nhưng anh ta bước vào là có chuyện muốn nói với Lục Thiếu Hoa, cũng không để ý đến hai người bọn họ, nói với Lục Thiếu Hoa

- Tôi đã đưa họ ra ngoài rồi

- Vậy thì tốt

Lục Thiếu Hoa gật đầu nói một câu. Lục Thiếu Hoa không vì sự việc lần trước của Tập đoàn Phượng Hoàng mà sinh ra ý thù địch với ông Phùng, ngược lại, đối với người như thế, Lục Thiếu Hoa chọn cách dùng lý lẽ để đối đãi, nghe thấy Lý Vân Thanh bảo đã đưa họ về rồi, lúc này mới khua tay ra hiệu cho Lý Vân Thanh ngồi xuống, miệng cũng rất phối hợp nói

- Vân Thanh, anh cũng ngồi đi

Lý Vân Thanh bước vào trừ việc thông báo đã đưa người về, còn xem xem Lục Thiếu Hoa có dặn dò thêm gì không, giờ nghe thấy Lục Thiếu Hoa bảo anh ta ngồi xuống, anh ta biết vấn đề chính đến rồi, ngồi bừa vào một chỗ, yên lặng đợi

Lần này Lục Thiếu Hoa không dụ bọn họ nữa mà nói luôn

- Hiện nay các quốc gia quanh vùng châu Á kinh tế phát triển ổn định, nhưng sau sự ổn định đó là những vấn đề đang ẩn nấp, những vấn đề này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, dự tính không đến hai năm nữa, một trận sóng gió tài chính sẽ xuất hiện ở châu Á

Cơn bão tài chính năm 97 rất dữ dội, Lục Thiếu Hoa là người được tái sinh, đương nhiên hiểu rất rõ, mà hiện giờ hắn nói chuyện này ra, cũng là có mục đích cả. Thứ nhất là để chomấy người Lưu Minh Chương chuẩn bị, thứ hai là bố trí trước mọi việc. Đúng vậy, đội cá sấu tài chính phố Wall do George Soros dẫn đầu đã sắp xếp chuẩn bị cho cơn bão tài chính châu Á mấy năm nay rồi, mặc dù không biết là họ bắt đầu từ lúc nào nhưng Lục Thiếu Hoa có lý do để tin rằng, hiện nay các thị trường tài chính ở các quốc gia châu Á đã bị thâm nhập vào rồi, muốn vơ vét được lợi ích lớn nhất từ cơn bão tài chính này, Lục Thiếu Hoa cũng phải bắt đầu sắp đặt từ bây giờ, chuẩn bị cho sự bùng nổ của cơn bão tài chính

Lưu Minh Chương gật đầu, sau đó lại lắc đầu không hiểu, sau đó hỏi

- Khu vực châu Á bên này tôi cũng chú ý tới, nhưng tình hình vẫn khá lạc quan, khả năng bùng nổ cơn bão tài chính là rất thấp

Chưa xong, ngừng lại một lúc, Lưu Minh Chương cảm thấy lời mình vừa nói hơi quá khẳng định, lại bổ sung

- Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của tôi thôi, dù sao tài chính cũng là thứ khiến người ta không thể đoán chắc được, khi bùng nổ cũng không cần quá nhiều thời gian

Lục Thiếu Hoa không phải là chuyên gia về mặt này, cùng lắm hắn cũng chỉ là “nửa thùng nước” mà thôi, như là hòa thượng nửa chừng xuất gia, thị trường tài chính có ổn định hay không, hắn thật sự cũng biết bình luận ra sao, nhưng hắn có kí ức của tương lai, điều này khiến hắn có thể đưa ra phán đoán một cách táo bạo

- Haha!

Lục Thiếu Hoa cười ha hả, sau đó lấy một ví dụ nói

- Năm mà khủng hoảng tài chính Nhật Bản bùng nổ ai mà dự đoán được chứ? Không phải tự dưng nổi lên sao, còn nữa, năm 87, ngày thứ Hai đen tối, đột ngột xảy ra, ai mà ngờ được chứ?

Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn khắp mọi người một lượt, cuối cùng nói một câu ý nghĩa sâu xa

- Thế nên mới nói, có một số chuyện không thể nhìn bề ngoài được, đặc biệt là thị trường tài chính, chỉ nhìn mặt bên ngoài sẽ rất dễ bị mất phương hướng

Lời của Lục Thiếu Hoa hơi có vẻ giáo huấn dạy bảo, những người khôn ngoan như mấy người Lưu Minh Chương sao lại không hiểu được, tất cả đều gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề, mà Lưu Minh Chương là người đã nêu ra câu hỏi thì lúng túng gãi đầu rồi im lặng

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa không nói gì, mỉm cười rồi nói tiếp

- Có lẽ hiện giờ tình hình rất ổn định, nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng là hành vi của con người làm, đặc biệt là nhóm người phố Wall, nếu bọn họ kết hợp lại với nhau, tạo nên cơn bão tài chính dường như cũng không phải là chuyện khó

Phố Wall của Mỹ nổi tiếng là nhiều cá sấu tài chính, nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, bọn họ kết hợp lại thì khả năng tạo ra một cơn bão tài chính đúng là có thể

Tuy nhiên Lưu Minh Chương nghe lời này có chút không phục, phản bác lại

- Bọn người ở phố Wall đúng là có thể tạo ra một cơn bão tài chính, nhưng bọn họ cần phải kết hợp lại với nhau, còn chúng thì khác, chúng ta cho dù là không kết hợp lại, chỉ cần dốc hết sức, đừng nói là châu Á, cho dù là chạy qua châu Âu gây ra một cơn bão tài chính cũng không vấn đề gì

Lưu Minh Chương quả thật là không phục, lời nói thể hiện rõ sự coi thường, mặc dù nói hơi thiên vị, nhưng cũng không phải là không có lý, nếu như Lục Thiếu Hoa đồng ý, tập trung vốn lại, sang châu Âu gây ra một cơn bão tài chính cũng không phải việc gì khó

Lục Thiếu Hoa mỉm cười gật đầu, nhưng không tiếp tục nói tiếp vấn đề mà Lưu Minh Chương đưa ra, mà chuyển sang đề tài lúc đầu

- Những điều khác tôi không cần biết, ba người ngoại trừ Tông Ân ra, hai người Minh Chương và Vân Thanh cần phải chú ý tình hình các quốc gia xung quanh, lần trước tôi đã nói rồi, nếu có cơ hội sẽ cho Vân Thanh nắm giữ ấn soái, Vân Thanh à, anh phải cố gắng đấy

Xúc động, Lý Vân Thanh rất xúc động, thầm than một tiếng “Cuối cùng cũng có cơ hội rồi”. Dù đang xúc động nhưng đồng thời anh ta cũng không quên gật đầu biểu thị quyết tâm của mình, nói

- Tôi sẽ cố gắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.