Huyền Môn Phong Thần

Chương 27: Gặp lại (hai)




Hai giờ sau khi Hỏa Nhã Hoan bị xách đi tắm, tổng quản nói phải đưa đến cho Thượng Quan Lệ xem kết quả.

Thật là phiền phức mà!

Bé dùng sức đá tung cửa, kéo vạt áo dài đi vào phòng ngủ chính.

“Được rồi, chú xem đi, tôi đã tắm rửa sạch sẽ”. Bé như người mẫu xoay một vòng trong phòng, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc bé chuẩn bị chạy thì trên giường có giọng nói truyền đến.

“Đến đây”.

Chết tiệt, bé vẫn chưa đủ nhanh.

Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói vài từ thô tục, sau đó từ từ bước đến bên giường: “Chú nhìn nhanh lên một chút tôi còn phải về mặc quần áo”. Đứng trước giường bé vẫn không quên lảm nhảm.

“Ngẩng đầu lên”. Ra lệnh.

Bé trợn mắt một cái đưa mặt ra cho anh nhìn kỹ.

“Đại gia, ngài thấy sảng khoái chưa?”. Bé châm chọc nói, bĩu đôi môi đỏ mọng.

Oa, bé nghe thấy ông chú hít một ngụm khí!

Bé nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen. Nhìn thẳng vào đó, sau đó không thể rời đi.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn từ tóc xuống đến ngón chân của bé với tốc độ chậm nhất, không bỏ sót chỗ nào.

Ánh mắt của Thượng Quan Lệ làm bé nghĩ đến con thú trước khi ăn mồi sẽ nhìn kỹ con mồi 1 lần. Vẻ mặt của anh như đang suy nghĩ xem nên cắn miếng đầu tiên ở đâu ——

Hỏa Nhã Hoan đứng yên kéo chặt cái khăn lông trợn to hai mắt. Xong rồi, “Màu sắc tự vệ” đã biến mất, bé có thể gặp nguy hiểm không?

Mồ hôi chảy loạn sau lưng, rốt cuộc anh cũng mở miệng.

“Xem ra tôi đã mua đúng người rồi”. Thượng Quan Lệ nở nụ cười, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt nhỏ bé, sức hấp dẫn không giới hạn, làm tay chân người ta như nhũn ra.

Tẩy đi dầu mỡ và cáu bẩn trên người bé trở thành một tiểu mỹ nhân mềm mại xinh đẹp, da thịt trắng noãn, tóc đen ươn ướt mềm mại bao lấy khuôn mặt nhỏ bé, tôn lên đôi môi đỏ mọng, cái mũi thanh tú. Đôi mắt to long lanh, trong suốt thâm thúy giống như đôi mắt Bambi vô tội làm người ta yêu thương.

Vẻ đẹp của bé rất có ích cho kế hoạch của hắn ——

Lần đầu tiên bé nhìn thấy Thượng Quan Lệ cười, bé trợn mắt há mồm, nhìn không chớp mắt. Trời ạ, ông chú rất xinh đẹp. Bé nuốt nước miếng.

Thật là hỏng rồi, vừa được người có tiền nhận nuôi bé đã lây nhiễm thói quen khác thường rồi sao?

“A, cái đó —— nếu không có việc gì thì tôi đi ngủ đây”. Bé cố gắng rời tầm mắt đi, muốn chạy ra, chui lại vào trong cái khăn. Mẹ ở trên trời đừng trách bé, thật sự bé không cố ý chảy nước miếng với ông chú này đâu, có trách thì trách ông chú mặt đá này quá hấp dẫn mê người, còn nhỏ như bé cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của ông chú.

Phần da bị chú động vào nóng lên, mặt bé như quả táo đỏ.

“Đã đánh răng chưa?”. Mày rậm nhíu lại.

“Tại sao phải đánh răng?”. Bé hỏi ngược lại.

Mày rậm càng nhíu chặt, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bé không nói gì.

Người làm đứng ngoài cửa sợ anh nổi giận, tựa vào cánh cửa nhỏ giọng nhắc bé.

“Đánh răng có thể bảo vệ hàm răng”. Âm thanh rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Trong miệng tôi toàn răng sữa, sớm muộn cũng sẽ nhổ đi cần gì phải đánh để bảo vệ”. Bé hùng hồn nói.

Mày rậm nhướn lên, anh xách bé lên ném cho người làm, không muốn nói nhiều.

Sau một lúc giày vò, Hỏa Nhã Hoan bĩu môi đi từ trong phòng tắm đi ra lên phòng ngủ, đứng trước mặt hắn, tay nắm chặt thành quả đấm.

Ghét quá, ghét quá, ông chú cứ la rầy giống như bà già, chuyện gì cũng muốn trông nom. Bé làm con gái nuôi của chú cũng không dễ dàng.

“Há miệng ra”. Anh nhàn nhạt nói.

“Tôi đánh rồi”. Đáng ghét, lại còn nghi ngờ bé nữa.

“Mở ra”. Giọng nói vẫn lạnh lùng bình thản.

“Không!”. Hừ! Đừng mơ tưởng.

“Muốn tôi đến cạy miệng em ra?”.

A, như thế sẽ rất đau.

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bé nhanh chóng quyết định, há mồm ra, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào anh, hy vọng cái người này có thể sớm lăn xuống địa ngục.

“Nhìn đủ chưa, tôi muốn đi ngủ!”. Bé nói xong quay người xông ra ngoài. Do không để ý và thân thể nhỏ xông ra quá nhanh, bé đụng vào một người.

Thượng Quan Mị không kịp tránh bị đụng phải, lui về phía sau vài bước, trí giả Mắt Bạc luôn đi phía sau nhanh chóng đưa tay đỡ cô mới không bị ngã. Nhưng mà đồ sứ cô cầm trên tay không thể đỡ được, bay ra ngoài.

“Bốp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, đồ sứ vỡ thành nhiều mảnh.

Trong nháy mắt cả căn phòng im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mảnh sứ vỡ trên đất.

“Cái gì vậy?”. Thượng Quan Lệ mở miệng.

“Cảnh Đức sứ của nhà Tống, là vật phẩm đấu giá kỳ này. Có một Bá tước người Pháp email tới nói chắc chắn phải có được vật này”. Thượng Quan Mị thở dài, cái này không thể cứu được rồi.

Hỏa Nhã Hoan đứng trong góc biết rằng mình đã gây ra tai họa, sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy. Quanh năm bị người ta ngược đãi đánh đập nên bé bị ám ảnh trong lòng, mỗi khi làm sai chuyện gì thì tay chân sẽ run rẩy.

Những người nhận nuôi bé chỉ coi bé như bao cát, tâm tình khó chịu thì đánh bé. Nếu bé làm sai chuyện gì thì đánh càng mạnh, bị thương nặng hay gãy xương chỉ là chuyện như cơm bữa.

Bé chậm rãi đi đến gần chỗ mảnh sứ vỡ, không để ý lòng bàn chân trân đạp lên những mảnh vỡ bén nhọn chảy máu.

“Lại đây!”. Thượng Quan Lệ quát.

Hu hu, ông chú rống nàng rồi.

“Không cần đánh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi”. Bé càng run rẩy, liên tục nói xin lỗi, tay nhặt những mảnh vỡ lên không để ý bản tay bị cắt máu tươi đã chảy đẩy, chỉ muốn ghép mảnh vỡ lại.

“Dừng tay!”. Anh lạnh lùng quát, thân hình cao lớn rời giường, đi về phía bé.

“Không… Không cần ——”. Bé co rúm lại như một con cún con chịu đánh.

Đồ sứ này có phải rất đắt không? Bé không đứng lên thì ông chú sẽ đánh bé như thế nào? Nhìn bàn tay ngăm đen, có lực vươn lại, bé càng run rẩy, sợ sẽ bị đánh chết!

Bàn tay vươn tới gần, bé càng run rẩy như đã thấy thần chết ở trước mặt!

“Đừng đánh tôi”. Bé càng vội nhặt đồ sứ lên, bàn tay toàn là máu tươi.

Sắc mặt của chú thật đáng sợ, có phải là chú rất tức giận không? Nếu như mà chú ra tay thì bé sẽ bị đánh một chưởng chết luôn. Hu hu, sao mệnh bé khổ như vậy, chưa được hưởng vinh hoa phú quý đã bị đánh chết ——

Cánh tay duỗi đến, bế bé lên tránh xa khỏi những mảnh sứ vỡ.

“Buông ra”. Anh cau mày, ôm bé trước ngực, vứt mảnh sứ vỡ bé đang nắm trong tay.

“Nhưng mà —— nhưng mà ——”. Con mắt chớp chớp, nhìn sắc mặt xanh mét của anh, nghi ngờ vì sao anh không nổi trận lôi đình.

A, chú không mắng bé, cũng không đánh bé!

“Anh giữ con bé lại, đừng để cho nó động vào những mảnh vỡ này, em đi tìm quần áo và băng gạc cho con bé”. Thượng Quan Mị xoay người bước đi, trí giả xoay người theo sau.

Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, Hỏa Nhã Hoan ngẩng đầu lên, vẫn còn run sợ. Bé quá sợ hãi, tay chân run rẩy không ngừng lại được.

“Thật xin lỗi!”. Bé ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Lệ, mặc dù bề ngoài có vẻ như trưởng thành sớm nhưng sau khi không còn phòng bị thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, bị đánh làm sao lại không sợ hãi.

“Không cần sợ”. Giọng nói của anh bình thản, cầm bàn tay đang chảy máu của bé, nhanh chóng nhìn vào làn da của bé.

Trừ những vết thương mới, trên da thịt mềm mại chồng chất những vết thương lớn nhỏ. Thân thể nhỏ bé đầy những vết thương cũ, không thể tưởng tượng được trước kia bé đã gặp phải những chuyện gì.

Ngọn lửa tức giận lan ra đánh vỡ lý trí lạnh lùng, tròng mắt đen lạnh lẽo không còn tỉnh táo.

“Có thật không?”. Bé hỏi lại. Bé đánh vỡ đồ quý như vậy không nối giận với bé sao? Ông chú tốt bụng như vậy? Trong lòng bé, hảo cảm với anh lặng lẽ tăng lên mấy phần. Bé cảm thấy ông chú này không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Thượng Quan Lệ gật đầu, mặt không thay đổi.

“Cái đó…. phải nói với Bá tước như thế nào?”. Đối phương không mua được đồ sứ có đến đánh bé hay không?

“Mị nhi sẽ tìm được vật thay thế”. Anh nói đơn giản. Trong “Tuyệt thế” có người chuyên làm đồ giả, có thể tạo ra một vật thay thế tốt nhất.

Hỏa Nhã Hoan thở phào một hơi, vỗ ngực một cái. Nói thế thì bé sẽ không gặp nguy hiểm phải không? Con mắt trong suốt chớp chớp, níu cánh tay của anh.

“Chú sẽ không đánh tôi phải không?”. Bé hỏi nhẹ nhàng, thân thể ngồi trên đùi của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

“Không”.

“Vĩnh viễn sẽ không đánh tôi?”. Bé hỏi nữa, kiếm cái Kim bài miễn tử cho mình.

“Tôi không đánh con gái”.

Mỗi lần Thượng Quan Lệ đáp lại thì bé sẽ bớt run rẩy, nỗi sợ cũng tan đi. Không biết tại sao bé lại rất tin tưởng lời nói của anh.

Hỏa Nhã Hoan thả lỏng mình, tựa vào người anh, mái tóc đen còn ươn ướt mềm mại ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé, trên người có mùi thơm nhàn nhạt. Bé dựa vào người anh nghe quy luật của nhịp tim, cảm thấy thoải mái.

Mặc dù hắn lạnh lùng nghiêm túc nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất ấm. Bé lười biếng hít hít mùi của hắn, mí mắt bắt đầu thấy nặng.

Ấm quá, thật thoải mái! Loại cảm giác này xa lạ nhưng làm cho bé cảm thấy rất yên tâm, cảm giác như có một lá chắn bảo vệ bé cách xa hỏi cô đơn và sợ hãi. Nếu như bé có nhà, có người thân thì chắc đó là cảm giác này —— “Này, chú sẽ không vứt bỏ tôi chứ?”. Ngón tay út ngoắc lấy ngón út của anh, con mắt từ từ nhắm lại.

“Không”.

“Được, vậy chúng ta ngoắc tay, vĩnh viễn không rời xa nhau”. Bé quyết định phải vĩnh viễn ở đây, bên cạnh anh, không rời —— người của anh rất ấm áp, bé nhẹ nhàng nắm chặt áo, đầu nhỏ nghiêng một cái, con mắt nhắm lại, môi khẽ cười, đi vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Thượng Quan Lệ cúi đầu nhìn cô bé ngủ yên trong ngực, mày rậm thả lỏng, hô hấp của bé phả vào cổ anh, không hề phòng bị, toàn tâm tin tưởng anh, để lòng của anh cũng lặng đi, cũng ấm áp. Ngay cả khi đã ngủ say, ngón tay út vẫn câu chặt ngón út của anh, không chịu buông ra, tượng trưng cho ước định của họ đã được lập.

Không thể nói tại sao anh không đẩy cô bé ra, lệnh cho bé lập tức rời đi. Có lẽ bởi vì lá gan của bé, cũng có thể là vì ánh mắt của bé làm anh không thể lạnh lùng không quan tâm.

Thượng Quan Mị cầm quần áo đến trước cửa thì dừng lại rồi dơ tay nói trí giả không cần tiến lên. Cô không biết là có phải trước mắt là ảo giác của cô không.

Cô đang nhìn thấy anh của cô, người lãnh huyết vô tình nhất, ôm một cô gái nhỏ đang ngủ rất bình yên.

Dỗ trẻ con ngủ? Có khả năng sao? Theo tính cách của anh trai cô không dọa cho đứa trẻ khóc thét lên cũng là không tồi rồi, làm gì có thể kiên nhẫn và chịu cho đứa trẻ ngủ yên trong ngực anh ấy?

“Có cần gọi người hầu đưa bé xuống lầu không?”. Thượng Quan Mị vào phòng ngủ nhẹ nhàng nói.

“Không cần, cứ để con bé ngủ ở đây”. Thượng Quan Lệ lạnh nhạt nói, cũng không nói ra lý do.

Thượng Quan Mị nhíu mày nhìn kỹ hai người, ý cười trên môi càng rõ. Hiếm thấy ông anh nghiêm khắc lạnh lùng của mình lại đồng ý cho người đến gần, chẳng lẽ ông trời muốn nối tơ hồng rồi?

“Đôi mắt này, có thể làm cho người lãnh khốc nhất mềm lòng ——”. Cô lơ đãng nói, nghiêng đầu nhìn về phía anh mình đôi mắt lóe lên. Giờ phút này, cô bé không phải là kẻ thù.

Thượng Quan Lệ nhìn em gái một cái, không nói gì, bỏ tay mà anh và cô bé đang nắm ra. Tay nhỏ nhỏ rơi xuống giường, thân thể nho nhỏ chuyển lên giường lớn, đắp cái chăn dày êm. Dường như bị mất đi độ ấm cơ thể là nhịp tim đập có lực nên Hỏa Nhã Hoan đang ngủ lẩm bẩm kháng nghị. Không mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên gối, đôi môi bĩu ra lẩm bẩm mấy câu. Một lúc sau mới nằm yên.

Anh nhặt áo lên, thay đồ rồi đi ra cửa.

“Đã trễ như thế này anh còn đi đâu?”. Thượng Quan Mị nhướn mày, hơi ngạc nhiên.

“Đến chỗ ở ngày trước của con bé”.

“Đến đó làm gì?”.

“Giết người”. Anh cười lạnh lùng, trong con ngươi lộ ra sát khí.

Thượng Quan Mị sững sờ đứng bất động một lúc. Thượng Quan Lệ là tổng giám đốc của tập đoàn “Tuyệt thế” muốn dạy dỗ người nào chỉ cần ra lệnh cho thuộc hạ, cần gì phải tự ra tay?

Một cô bé bị nhiều người ngược đãi, quanh nắm sống trong bóng tối và bạo lực đúng là có thể làm người ta cảm động nhưng chắc chắn không thể ảnh hưởng đến Thượng Quan Lệ như thế. Những năm gần đây, tâm địa của anh rất sắt đá, giết người không chớp mắt, tại sao lại tốn công tốn sức, đi báo thù cho cô bé?

Cho đến lúc anh trai rời khỏi nhà, Thượng Quan Mị mới đi đến trước giường nhìn chăm chú vào Hỏa Nhã Hoan.

“Rốt cuộc thì em có ma lực gì có thể ảnh hưởng đến ông anh lạnh lùng của chị vậy? Anh ấy không chấp nhận bất cứ ai, tại sao lại chấp nhận em đến gần?”. Thượng Quan Mị nhỏ giọng hỏi, đưa tay khẽ vuốt hai má phấn mềm mại của cô bé.

Cô gái nhỏ không nói lời nào, lẳng lặng ngủ say, xinh đẹp như thiên sứ.

Thượng Quan Mị bắt đầu nghi ngờ, có lẽ nhận nuôi Hỏa Nhã Hoan không phải là ý kiến hay. Người ta vẫn nói: “Người tính không bằng trời tính”. Có thể là kế hoạch báo thù ngay từ đầu đã có dấu hiệu không may rồi.

Từ đó về sau, phòng ngủ của Thượng Quan Lệ thành địa bàn của Hỏa Nhã Hoan. Phòng ngủ xinh xắn của cô giá thì lại không được dùng đến, chiếc giường mềm mại chưa được ai nằm lên.

Trẻ con luôn có trực giác rất kỳ diệu, có thể biết ở đâu là an toàn. Ngoại trừ thời gian đi học thì bé thích ở bên cạnh Thượng Quan Lệ, mặc dù anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt nhưng bé biết anh có lạnh lùng hơn nữa cùng không bao giờ làm hại bé.

Quan trọng là đi theo bên cạnh anh thì có thể có cơm ăn, bé sẽ không ngốc mà chạy đi để đói bụng không có cơm ăn nữa!

Mấy lần đầu tiên Thượng Quan Lệ mặt lạnh còn đá bé ra khỏi phòng, không cho bé xông vào. Nhưng miệng bé bĩu lên, đôi mắt như nai Bambi chứa đầy nước mắt, lại còn ôm lấy chân anh ngước nhìn lên, nói gì cũng không đi.

Bé rất thông minh biết Thượng Quan Lệ thích mềm không thích cứng, ăn vạ với anh thì không bằng giả khóc còn có tác dụng hơn.

Mỗi lần sắc mặt anh trầm xuống thì bé lại ôm lấy ống quần khóc sụt sùi, nước mắt nước mũi chùi hết vào quần anh. Công cuộc vào phòng trình diễn mấy tuần liền, anh bắt đầu mất tính nhẫn nại, rốt cuộc không thể thủ thành nữa mặc cho bé vào phòng chính, phải chia sẻ giường của anh cho bé.

Người làm im lặng, không thể tiếp nhận nổi hình thức hai người ở chung. Nhưng mà thấy Thượng Quan Lệ dần dần nhượng bộ thì bàn tán xôn xao.

Phong ngủ chính của Thượng Quan gia chính là cấm địa, trừ Thượng Quan Lệ ra thì Hỏa Nhã Hoan là người đầu tiên có quyền nhảy tưng tưng trên giường. Đừng nói đó là con nuôi, nhà khác cha con ruột cũng không thân mật như thế.

Đêm càng lúc càng sâu, Thượng Quan Lệ luôn luôn trở về phòng ngủ lúc Hỏa Nhã Hoan ngủ.

“Ngủ thôi!”. Bé ló đầu ra, chu môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó không đồng ý việc anh luôn về muộn.

Ghét quá, anh là cía gối ngủ của bé, thiếu anh làm sao bé có thể ngủ được?

Con ngươi đen quét nhìn bé, gương mặt tuấn tú không thay đổi sắc mặt, anh đã tiếp nhận sự thật là bé đang ở phòng ngủ của mình.

“Tắm chưa?”. Anh mở miệng, cởi áo sơ mi lộ ra lồng ngực rắn chắc.

“Uhm ——”. Đầu nhỏ gục xuống, không dám nhìn anh.

“Soạt” một tiếng, chăn bông bị lấy ra, thân thể nho nhỏ lăn xuống giường, bé kêu một tiếng, vội vàng xoa xoa mông nhỏ.

“Hôm qua em tắm rồi!”. Hỏa Nhã Hoan bất bình kêu lên.

“Đi tắm ngay, nếu không thì đừng có lên giường!”. Anh lạnh lùng nói, nằm vào giường lớn của mình sắp bị chiếm đoạt.

Bé nước mắt lưng tròng không tình nguyện đi tắm, dùng tốc độ nhanh nhất kì kì cọ cọ, sau đó dội nước, chen về giường.

Hu hu lạnh quá, bé phải vùi trong ngực anh mới ngủ được đó.

Chăn bông vén lên, khí nóng ấm áp phải vào mặt, bé như con mèo con lộ ra nụ cười hạnh phúc, lòng ấm áp bò lên giường.

“Em đánh răng chưa?”. Hắn lại lên tiếng.

“——”.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới không cho phép thương lượng.

Bé thở dài một cái, đi vào phòng tắm đánh răng, chà sạch sẽ từng cái một, sau đó đứng bên giường chờ anh kiểm tra.

Đợi đến khi anh đồng ý thì bé mặc áo bông mềm mại bò lên giường ngủ chung với anh, ngửi hương thơm của , hô hấp của anh, nhịp tim của anh.

Một cô bé, một người lớn ngủ cùng nhau. Một tình cảm nào đó lặng lẽ sinh sôi, tăng dần vào mỗi tối.

Bé thích ngủ cùng anh, thích hơi thở, nhiệt độ, thậm chí thích cả vẻ mặt giận dữ nóng nảy hay lúc anh gào thét bé cũng thích.

Thích thích ——

Bé thích anh.

Thích thích ——

Cô thích anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.