Huyền Môn Phong Thần

Chương 17: Thỉnh an




Oanh!

Trong cơ thể pháp lực nháy mắt vận chuyển, gào rít di động trong kinh mạch, như sôi trào lên, phát ra tiếng vang ầm ầm như sóng biển.

Pháp lực vận chuyển đến cực hạn, phá vỡ Kim Đan mới có thể kết thành Anh!

Tu vi ở cảnh giới Kim Đan càng cao, Kim Đan càng chắc chắn, muốn phá vở càng khó khăn hơn.

Nhưng hiện tại Tiêu Thần cũng không lo lắng chút nào, lấy trình độ thân thể viễn siêu đồng giai của hắn mà nói, tốc độc vận chuyển pháp lực có thể đạt tới một trình độ kinh người! Chờ đợi cho pháp lực vận chuyển trong kinh mạch hắn đạt tới cực hạn, nháy mắt lưu chuyển về đan điền, đương nhiên có thể khiến cho Kim Đan vỡ vụn trong tích tắc.

Oanh! Oanh!

Pháp lực điên cuồng chuyển động, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng vang, như long ngâm hổ khiếu, uy thế kinh nhân.

- Chưa được, tốc độ chưa đủ nhanh, tiếp tục vận chuyển cho ta!

Tiêu Thần gầm nhẹ, ý niệm thúc dục, pháp lực vận chuyển nhất thời lần thứ hai tăng vọt, ầm ầm nối lại với nhau, như sóng thần dâng lên.

Ba canh giờ, đem tia pháp lực cuối cùng trong đan điền đưa vào kinh mạch, tốc độ lưu chuyển đã đạt tới trình độ khủng bố, Tiêu Thần toàn thân đỏ đậm, mơ hồ thấy được huyết nhục, kinh mạch phình to, theo pháp lực vận chuyển mỗi chỗ trong cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn.

Lúc này, đã đạt đến cực hạn thân thể có thể thừa nhận.

- Toái đan, Kết Anh!

Trong lòng Tiêu Thần bạo ngược gầm nhẹ, pháp lực lưu chuyển tựa nước lũ đang điên cuồng tàn phá kinh mạch giống như mãnh hổ ra uy, rít gào xông tới đan điền.

Vô số pháp lực trong đang điên cuồng vận chuyển phóng xuất khí tức tàn bạo, ầm ầm tiến vào Kim Đan, lực đạo mạnh mẽ bộc phát nhất thời khiến Kim Đan nháy mắt xuất hiện vô số vết rạn.

Oanh! Oanh!

Trong kinh mạch, pháp lực vẫn như trước không ngừng dung nhập về Kim Đan, theo đó trên bề mặt Kim Đan vết rạn càng dầy đặc.

- Vỡ cho ta!

Tia pháp lực cuối cùng chảy vào Kim Đan, Tiêu Thần gầm nhẹ, trong tiếng hô này, Kim Đan vốn đã thừa nhận tới cực hạn kia nháy mắt ầm ầm vỡ vụn, một cỗ hấp lực mạnh mẽ trong lúc Kim Đan vỡ vụn tức khắc bùng phát ra.

Hưu! Hưu!

Toàn bộ pháp lực trong cơ thể Tiêu Thần nháy mắt bị cắn nuốt, cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể huyết sắc năng lượng vô cùng vô tận sôi trào, hóa thành từng làn sóng năng lượng điên cuồng tràn vào cơ thể Tiêu Thần, nháy mắt bị luyện hóa thành pháp lực tinh thuần, dung nhập vào đan điền.

Kim Đan vỡ, cắn nuốt pháp lực, hình thành Nguyên Anh!

Kim Đan tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh, gần như một phần ba tu sĩ phải nuốc hận! Bởi vì ngưng kết Nguyên Anh thực sự cần rất nhiều pháp lực, nếu cung cấp không đủ dù chỉ một chút, cũng sẽ thất bại trong gang tấc. Đến lúc đó, không thể diễn ra quá trình Nguyên Anh cắn nuốt pháp lực, tu sĩ kết Anh chết không phải bàn cãi!

Nhưng hiện tại. Tiêu Thần không băn khoăn nửa điểm, hắn ở trong không gian Nhân Nguyên Đạo quả, năng lượng dồi dào đến mức gần như ngưng kết thành thực thể, chỉ dùng để kết Anh, thực sự không đáng kể.

Đan điền điên cuồng cắn nuốt năng lượng, quá trình đó liên tục gần nửa canh giờ, trong nháy mắt khi năng lượng nồng đậm vượt quá giới hạn cho phép, thân thể Tiêu Thần run lên, thuận đà mở mắt, phát ra hai đạo hàn mang kinh người!

Anh thành!

Bên trong đan điền, năng lượng đã nén đột ngột quay cuồng kịch liệt, bên trong đó, một nhân hình trẻ con chậm rãi di chuyển, không đến nửa thước, mặt mũi tuy rằng không giống Tiêu Thần như đúc nhưng cũng có bảy tám phần tương tự.

Nhưng trong nháy mắt khi Nguyên Anh thành hình, ý niệm Tiêu Thần đột nhiên tối sầm lại, thân ảnh bỗng xuất hiện trong một không gian u ám nào đó.

Tâm ma xâm nhập!

Tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh cần trải qua khảo nghiệm,có thể xuất hiện khi Kim Đan vỡ, có thể khi đang cắn nuốt pháp lực, nhưng hung hiểm nhất đó là thời điểm kết Anh, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục hình thần câu diệt.

Bất quá sắc mặt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh như trước, không hề kinh hoảng, ánh mắt hờ hững nhìn người đối diện kia.

Nhân ảnh mặc hắc y, bộ dáng y hệt, nhưng khí chất lại bất đồng.

Một bên tao nhã dịu dàng như ngọc, một bên hung lệ bá đạo!

Một là chủ thể, một là tâm ma.

- Lúc trước chủ thể Kết Đan ta đã nói, ngươi vĩnh viễn không thể giết được ta, mà ta sẽ trốn ở một nơi bí mật gần đó, tìm thời cơ thỏa đang, thôn phệ ngươi, nắm giữ thân thể này hành tẩu thiên địa.

- Lúc này, là lúc ta xuất thủ

Hắc y Tiêu Thần nhếch miệng, biểu lộ sự tàn nhẫn và oán độc.

Sắc mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, chậm rãi lắc đậu

- Trong khoảng thời gian này, người cũng không có tiến bộ gì lớn so với trước.

- Ngươi là tâm ma, tất cả mọi thứ cùng thực lực đều từ ta mà ra, ta có thể cho ngươi tất cả, cũng có thể thu hồi toàn bộ

- Tuy rằng ngươi chọn thời cơ cực kỳ đúng lúc, nhưng hôm nay, ngươi vẫn sẽ như lần trước thôi, mà lần này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội thở nữa, chờ xem ngươi bị tiêu diệt như thế nào.

Thanh âm bình thản, tỏa ra hàn ý lãnh liệt, nột tâm băng lãnh.

Hắc y Tiêu Thần sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, thuận đà cười lạnh

- Trước tiên, ta chuẩn bị cho ngươi một đại lễ, chúng ta lại chiến đấu một chút.

- Hơn nữa đừng quên, lúc này ở ngoại giới ngươi đang ngưng kết Nguyên Anh, nếu hao phí quá nhiều thời gian trong này, chỉ sợ hậu quả có chút không ổn.

- Tuy rằng đồng quy vu tận không phải là một lựa chọn có lợi, nhưng nếu không thể đem chủ thể cắn nuốt, bị giam giữ ngắc ngoải ở cái nơi tăm tối mịt mù này, thật không bằng cùng ngươi vẫn lạc.

- Ha ha ha ha!

Tâm ma cười điên loạn, tiện đà đưa tay điểm xuống phí trước, Tiêu Thần chứng kiến tình hình trước mắt sắc mặt nhất thời đại biến.

- Ha ha ha ha! Tiểu nương tử muốn chạy trốn hay sao, cùng huynh đệ chúng ta vui vẻ a, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt.

Trong Lạc Vân cốc thây chất thành đồng, bốn gã Kim Đan tu sĩ nhe răng cười vây khốn Cơ Nguyệt Vũ vào giữa. Lúc này khuôn nặt Cơ Nguyệt Vũ tái nhợt, trong đôi mắt đẹp đầy sự phẫn nộ cùng sự không cam chiu dày đặc.

Bị bốn gã tu sĩ Kim Đan vây khốn, nàng liều chết phản kháng, nhưng vẫn không thể thoát được, lúc này bị thương nặng, không còn sức tái chiến.

- Tiêu lang, hiện giờ chàng đang ở đâu?

Cơ Nguyệt Vũ khẽ nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tràn ngập sự bi ai.

- Trong lòng Nguyệt Vũ đã sớm xác đinh cuộc đời này sẽ đi cùng ngươi, dù chưa kết nghĩa phu thê, nhưng tâm ý đã sớm theo ngươi rồi.

- Tình thế hôm nay nguy cấp, bất đắc dĩ, Nguyệt Vũ chỉ có thể lấy cái chết để giữ gìn sự trong sạch.

- Hôm nay ly biệt, không cầu Tiêu lang báo thù, chỉ nguyện cho chàng bình yên tốt đẹp, cả đời không gặp tai họa khó khăn.

- Nguyệt Vũ bái biệt.

Cơ Nguyệt Vũ nhẹ nhàng đứng dậy. Khóe miệng lộ ra vẻ chua xót, trong cơ thể pháp lực dao động điên cuồng.

- Chạy mau, ả ta muốn tự bạo.

Xung quanh bốn gã tu sĩ Kim Đan hoảng sợ cấp tốc lùi về phía sau.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, huyết vũ trôi nổi, người đã không còn.

. . . . .

- Giết! Nữ tu Yêu Nguyệt Tinh Thần cung đối với tu luyện của chúng ta rất có lợi, hôm nay bổn tông tuyên bố, ai bắt được nữ tu nào thì thuộc về người đó!

- Tu sĩ Hoàng Tuyền Tông, nhanh chóng ra tay!

Tông chủ Hoàng Tuyền tông lăng không mà đứng, sắc mặt sắc bén, phía sau các tu sĩ Hoàng Tuyền Tông như lang sói hùng hổ nhìn xuống.

- Đế Ương tông chủ Hoàng Tuyền tông hôm nay thực sự muốn tiêu diệt Yêu Nguyệt Tinh Thần cung ta hay sao?

Bóng hình xinh đẹp phiêu nhiên, quần áo tung bay, Tử Yên tiên tử giận dữ mở môi anh đào mắng mỏ.

- Từ lâu đã nghe Yêu Nguyệt cung Tử Yên tiên tử tu luyện Yêu Nguyệt nghê thường, nguyên thần trong cơ thể hùng hậu, cùng tu sĩ khác cá nước thân mật có thể khiến pháp lực song phương tăng vọt!

- Hôm nay bổn tông chủ muốn cùng tiên tử kết duyên Tần Tấn, âu cũng là chuyện tốt, xin tiên tử vạn lần đừng chối từ.

Đế Ương cười khẽ, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

Tử Yên nổi giận, ra tay.

Khổ đấu.

Một lát sau, Đế Ương thắng, Tử Yên thổ huyết bại lui, sắc mặt tái nhợt, hoa dung thất sắc.

- Ha ha! Ba ngày sau, bổn cung cùng Tử Yên Tiên Tử của Yêu Nguyệt cung kết duyên Tần Tấn, kính mời các vị đồng đạo đến dự lễ!

- Tông chủ uy vũ!

- Tông chủ uy vũ!

Trên đỉnh núi, Hoàng Tuyền tông tu sĩ cuồng nhiệt gầm lên, thanh âm cuồn cuộn.

. . . . .

- Đem hai thầy trò tiểu ngư nhi kia bắt lại, lúc trước nếu không phải do hai tên đó, Lê gia ta sao lại bị Lưu Vân kia khi nhục!

Gia chủ Lê gia Lê Nhạc nhe răng mở miệng, sắc mặt lạnh tanh.

- Gia chủ, hôm nay chúng ta làm như thế, nếu sau này Lưu Vân kia trở lại, chúng ta chẳng phải rước họa vào thân hay sao.

Một vị trưởng lão Lê gia nhíu mày nói.

- Chư vị trưởng lão không cần lo lắng, ta đã có tin tức xác nhận, Lưu Vân đã chết trong dị biến ở Tứ Phươn Thành, thầy trò tiểu ngư nhi đã không còn chỗ dựa, tùy ý chúng ta xử lý.

Lê Nhạc hơi trầm ngâm, trên mặt lộ ra vài phần dâm tà

- Tiểu ngư nhi kia cũng có vào phần nhan sắc, cứ thế chết đi cũng thật đáng tiếc.

- Chờ lão phu hưởng thụ một phen, sau đó giết cũng không muộn.

- Hắc hắc, nếu gia chủ không chê, ta chờ gia chủ hưởng thụ xong, sẽ âu yếm tiếp.

- Không sai, dù sao nha đầu kia hiện cực kỳ xinh đẹp, chúng ta nhìn thấy trong lòng cũng thấy rất khó chịu.

- Xin gia chủ nhận lời.

Lê Nhạc cười to

- Việc này sao lại không thể, đợi tối nay ta dùng xong, chư vị trưởng lão có thể thoải mái.

- Ha ha ha ha.

Trong mật thất, một đám Lê gia trưởng lão cười dâm không dứt.

. . . . .

- Tiểu muội, muội nhanh rời đi, nơi này có chúng ta ngăn cản tạm thời.

Mặc Chiến gầm nhẹ, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hề trắng bệch, hiện rõ sự sợ hãi.

- Lưu Vân tiền bối, người ở đâu, sao không đến cứu chúng ta?

Tiểu nha đầu thấp giọng tự nói.

Mặc CHiến lộ vẻ sầu thảm

- Lưu Vân tiền bối là nhân vật cỡ nào, sao để chúng ta vào trong lòng.

- Tiểu muội, đừng suy nghĩ viển vông nữa, mau đi đi, nếu không chậm mất.

Thanh âm còn chưa hạ xuống, một âm thanh âm lãnh xa xa truyền đến

- Hôm nay các ngươi không ai có thể trốn thoát, giết chết ái tử của lão phu, ta muốn toàn bộ các ngươi phải chôn cùng!

Giọng nói đầy sự oán độc.

Một gã tu sĩ sắc mặt tối tăm nháy mắt xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía huynh đệ Mặc Chiến cùng vài thành viên Hắc Thiết, trên mặt lộ ra sát ý lành lạnh.

- Chết đi cho ta!

Quát lên, một chưởng chụp xuống.

Nguyên Anh tu sĩ ra tay, Mặc Chiến, Mặc Hề là Kim Đan tu sĩ, dĩ nhiên không thể phản kháng chút nào.

Một chưởng rơi xuống.

Mặc Hề tràn ngập sự sợ hãi, ngửa mặt thét chói tai

- Lưu Vân tiền bối, người ở đâu, cứu ta!

Oanh!

Tiếng thét biến mất, huyết nhục đầy trời.

. . . . .

Thân ảnh Tiêu Thần đứng trên không, ánh mắt trầm ổn, xem cảnh tượng biến ảo trước mắt mà thủy chung chưa từng nhắm mắt, chưa từng giãy giụa. Nhưng dưới ánh mắt ấy, sâu trong nội tâm, một tia sát khí bạo ngược chậm rãi tản ra, hiện lên màu trắng, tràn ngập không gian, giống như một sát thần.

- Đủ rồi.

Thanh âm bình thản, đơn giản mà lãnh liệt.

Hai tiếng này vừa thốt ra, những hình ảnh phía trước vẫn đang chuyển động không ngừng chấn động, sau đó vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.