Huyền Môn Phong Thần

Chương 12: Công bố




- Vân Mặc Tử đạo hữu, tới giúp ta phá giải cấm chế này mau lên.

Thần Đạo Tử khẽ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị.

Vân Mặc tử nghe vậy ánh mắt chớp lên, sau đó độn quang chợt lóe, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Thần Đạo Tử, đánh ra một chưởng về phía trước.

Một chưởng này giống như sóng to gió lớn ào tới, cấm chế trước mặt đã gần hỏng, lúc này lại chịu thêm một chưởng nữa nó liền xuất hiện một khe nứt.

Khi cấm chế vỡ ra, ánh mắt Đa Bảo Đạo Nhân chợt lóe lên, thoáng chần chờ, sau đó mới khôi phục lại khí sắc bình thường.

Hỏa Liêm Chân Nhân trên mặt tỏ vẻ vui mừng, rồi hóa thành vẻ vô cùng tức giận.

Chỉ thấy hai người Thần Đạo Tử và Vân Mặc tử độn quang chợt lóe, nháy mắt bay xuyên qua cấm chế.

Mà cùng lúc đó, mất đi sự cản trở của hai người, cấm chế trước mắt nhất thời khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Chết tiệt!

Hỏa Liêm Chân Nhân nổi giận gầm nhẹ, đột nhiên ra tay oanh kích cấm chế, lại khiến cấm chế cắn trở lại, cực kỳ chật vật mới thoát thân được.

Sắc mặt Đa Bảo Đạo Nhân tái nhợt, hiển nhiên thương thế trong người vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này thấy thế cười khổ nói:

- Hỏa Liêm đạo hữu bình tĩnh một chút, chớ nóng vội, trước mắt công kích cấm chế này cũng chả thấm vào đâu, không bằng chúng ta hảo hảo ngẫm lại tiếp theo phải làm thế nào đã.

Hỏa Liêm Chân Nhân nghe vậy, đáy mắt hiện lên chút dị sắc, lập tức biến mất, xoay người lại, trầm giọng nói:

- Thật không ngờ Vân Mặc Tử lại có thể thông đồng với Thần Đạo Tử, vất bỏ hai chúng ta rời đi! Làm cái trò chết tiệt này!

Đa Bảo đạo nhân cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Hiện tại ta thương thế không nhẹ, không bằng chúng ta tìm một nơi dưỡng thương trước đã, có khi có thể được chút thu hoạch cũng nên.

Hỏa Liêm Chân Nhân im lặng một lát không nói gì, sau đó khẽ gật đầu.

Một lát sau, thân ảnh hai người đứng cùng một chỗ trong rừng rậm, nơi này có một động phủ vất đi, trong đó không có bảo vật nhưng có thể làm chỗ nghỉ tạm thời.

- Đa Bảo đạo hữu an tâm chữa thương, nơi này nguy hiểm trùng trùng, chúng ta liên thủ mới có thể có một đường sống, tại hạ sẽ ở đây hộ pháp, bảo vệ an toàn cho đạo hữu.

Hỏa Liêm chân nhân nói, giọng điệu cực kỳ thành khẩn.

Đa Bảo Đạo Nhân cảm kích gật đầu, đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một viên linh đan dùng, sau đó nhắm mắt đả tọa chữa thương.

Mắt Hỏa Liêm Chân Nhân lóe lên chút dị sắc, sau đó xoay người khoanh chân ngồi bên cạnh Đa Bảo Đạo Nhân.

Thời gian qua đi từng chút một, sắc mặt Đa Bảo Đạo Nhân đột nhiên đỏ lên, pháp lực trong cơ thể dao động không ngớt, hiển nhiên chữa thương đã đến lúc mấu chốt.

Cùng lúc đó, Hỏa Liêm Chân Nhân mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ tham lam lạnh lùng, sau đó vươn người đứng dậy, đột nhiên đưa tay hướng đỉnh đầu Đa Bảo Đạo Nhân chụp xuống. Một chưởng này không để giết địch mà là để hoàn toàn giam cầm người này.

Bàn tay chụp xuống, ô quang trên người Đa Bảo Đạo Nhân chợp lóe, sao đó lại không thấy nữa. Hỏa Liêm Chân Nhân thấy thế mới hoàn toàn yên tâm, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

- Đây là ý gì hả Hỏa Liêm đạo hữu, vì sao phải ra tay phong ấn lên trên pháp lực thần thông của ta.

Đa Bảo Đạo Nhân mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập ý sợ hãi.

- Hắc hắc, tại hạ ra tay tự nhiên có đạo lý của mình.

Hỏa Liêm chân nhân nhe răng cười, đầu lưỡi chìa ra khỏi khóe miệng.

- Vậy nói để đạo hữu biết, bản thể của lão phu chính là Hỏa Liêm yêu thú, huyết nhục tu sĩ Nguyên Anh kỳ của nhân tộc đối với lão phu mà nói đều là vật đại bổ. Nhất là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông giống như đạo hữu đây, tu vi lão phu tất nhiên sẽ tăng nhanh chóng, rất có thể sẽ đạt được cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, đến lúc đó tu vi tăng cường phá vỡ được các cấm chế kia, sau đó vào sâu bên trong đại lục kia chiếm lấy chỗ tốt.

Nói đến đây, Hỏa Liêm Chân Nhân hiện lên vẻ mỉa mai, thản nhiên nói:

- Đạo hữu hôm nay chết chớ nên trách tại hạ tâm ngoan thủ lạt, thật sự đạo hữu cực kỳ ngu xuẩn, chính mình lại đem tính mạng giao vào tay tại hạ.

Đạy mắt chợt lóe lên lệ mang, thân thể Hỏa Liêm lóe lên linh quang rồi khôi phục bản thể, hóa thành một con Hoa Liêm yêu thú to hơn mười trượng, há muốn hướng đến Đa Bảo Đạo nhân.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Đa Bảo đạo nhân cũng đột nhiên bĩnh tĩnh trở lại, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta không muốn đả thương ngươi, nhưng ngươi lại muốn giết ta, vậy thì có khóc cũng không làm gì được! Một khi đã vậy, một yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ nhỏ nhoi như ngươi, lão tổ ta đành thu thập vậy.

Âm thanh vừa dứt, khí tức trên người Đa Bảo Đạo Nhân nháy mắt biến đổi, uy áp thản nhiên phóng thích ra.

Hỏa Liêm chân nhân cảm ứng được uy áp từ khí tức này, tâm thần nhất thời hoảng sợ, hét lên một tiếng, xoay người muốn chạy trốn.

- Diệt!

Mí mắt Đa Bảo đạo nhân khép hờ, lãnh mang lóe ra, lúc này thản nhiên mở miệng, vẫn không có động tác gì, không gian quanh bản thể của Hỏa Liêm Chân Nhân nháy mắt hoàn toàn vặn vẹo.

Máu bắn ra tung tóe, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trong tay Đa Bảo Đạo Nhân nháy mắt bị hôi phi yên diệt.

Đa Bảo Đạo Nhân giết chết Hỏa Liêm, thoáng cái liền có một viên yêu đan rơi vào trong tay, sau đó bị thu vào trong túi trữ vật.

- Ha ha, lần này xuất môn không nghĩ rằng lại có thể gặp được sự tình như vậy. Tinh vực che giấu trong đại lục này, lão ơhu không biết chút nào cả, nhưng trong chuyện này cơ duyên tạo hóa thực làm cho người ta sợ hãi.

Nói đến đây, Đa Bảo Đạo Nhân hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Vân Mặc Tử hẳn có điều dựa vào được, lão phu đành tạm thời cho các ngươi đi trước, đợi cuối cùng lúc mà thu hoạch cơ duyên, đó là lúc ta đến đoạt lại. Ha ha , bất quá ý tưởng như vậy, e rằng không chỉ ngoài lão phu.

Trên mặt Đa Bảo Đạo Nhân lộ vẻ cười như không cười, phất tay, ống tay áo một cấm đạo phù văn kỳ dị nháy mắt bị buộc hiện nguyê hình, rơi vào trong tay người này. Phù văn này rất nhỏ, mắt thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa lại mỏng manh đến cực điểm, mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông toàn lực tìm kiếm, cũng chưa chắc có thể phát hiện.

- Tiểu gia hỏa này cũng cực kỳ thông minh, bất quá đối với lão phu, bảo vật này cũng vô dụng thôi.

Nói xong, linh quang chợt lóe trên tay người này, cấm đạo phù văn nháy mắt vỡ vụn.

. . . . .

- Thủ đoạn của Thần Đạo Tử đạo hữu quả nhiên hay, đúng là đã hoàn toàn lừa gạt các tu sĩ còn lại.

Vân Mặc Tử ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói.

Sắc mặt Thần Đạo Tử hờ hững, bộ dáng cao ngạo lúc này hoàn toàn biến mất, chỉ có vẻ rất cẩn thận. Hơn nữa khí tức tràn đầy trong cơ thể, pháp lực hùng hậu, hoàn toàn không có chút bộ dáng suy yếu nào.

- Vâm Mặc Tử đạo hữu quá khen, tại hạ cùng đạo hữu hợp tác tiến vào đây, hao tốn mất một thế thân mộc quý giá, điều này có thể che giấu được tai mắt người khác, chậm rãi vứt bỏ đi những người vướng tay vướng chân.

Nói đến đây, trong mắt Thần Đạo Tử nổi lên vẻ tham lam:

- Không biết lúc này đạo hữu có thể nói cho tại hạ biết rốt cuộc ở sâu trong đại lục này, đang cất dấu cơ duyên gì?

Vân Mặc Tử nghe vậy khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm:

- Đạo hữu lần này đã xuất ra nhiều thành ý, một khi đã vậy thì Vân Mặc Tử cũng không dấu giếm nữa, cái ngọc giản này, nó ghi lại thứ mà đạo hữu muốn biết, đạo hữu hãy tự xem qua đi.

Nói xong, người này lấy ra một ngọc giản từ túi trữ vật, vứt tới Thần Đạo Tử.

Ngọc giản nhìn bình thương không có gì lạ, cũng giống như ngọc giản ghi chép tinh tức bình thường, thần thức Thần Đạo Tử đảo qua, liền cầm lấy trong tay, sau đó phân chia thần thức thăm dò vào trong đó.

Một lát sau, người này chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hiện lên ý rung động, hít sâu một cái.

- Vân Mặc tử đạo hữu, có thực vật ngọc giản ghi lại tồn tại không?

Âm thanh run rẩy, đủ để thấy rõ trong long Thần Đạo tử đang ở tình trạng khuấy động như thế này!

- Thiên chân vạn xác!

Vân Mặc Tử chậm rãi gật đầu, giọng điệu chặt chẽ cẩn thận:

- Lúc này trong lòng đạo hữu còn chút hoài nghi, chỉ cần hai người chúng ta chung sức hợp tác, nhất định có thể tiến vào nơi này, đến lúc đó có được cơ duyên nghịch thiên, khổ tu trăm năm, thiên địa này sẽ mặc cho chúng ta tung hoành!

- Xuất phát, chúng ta tiếp tục đi tiếp, nấu dốc toàn lực chỉ cần bảy ngày là có thể tiến vào chỗ sâu nhất của đại lục!

Âm thanh vừa dứt, hai người chợt lóe độn quang, gào thét bay về phía trước.

. . . . .

Trong thạch động.

Tiêu Thần lúc này mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, khẽ nói:

- Đã chết hai người?

Hắn vốn thi triển một thủ đoạn nhỏ, chính là một cấm đạo phù văn đặc thù, rất khó bị người khác phát hiện, lúc tu sĩ bỏ mạng là lúc phù văn này sẽ tự vỡ vụn. Hiện tại qua cảm ứng của Tiêu Thần, chỉ có hai phù văn cấp tốc đi trước, hai phù văn khác đều lần lượt vỡ vụn.

- Không biết hai người sống sót sẽ là ai, nhưng tất nhiên Vân Mặc tử sẽ là một trong số đó.

- Tu dưỡng sơ qua rồi, cũng nên chuẩn bị xuất phát thôi. Nếu Vân Mặc Tử đã bắt đầu giết hại các tu sĩ bên người, như vậy khoảng cách đến nới cần tới không còn xa lắm. Trong chuyện này cơ duyên tạo hóa ta không cần phải quá chú trọng, mà là ta muốn hoàn toàn biết rõ, trước đây đã sẩy ra chuyện gì? Cái gọi là thượng tộc kia tồn tại ở mức nào?

Tâm niêm Tiêu Thần vừa động, hàn khí mạnh mẽ hiện lên ở sâu trong đôi mắt.

Ba ngày sau.

Tiêu Thần vươn người đứng dậy, từng bước bước ra thì thân ảnh biến mất không còn thấy đâu nữa.

Trong nguyên thần cảm ứng, hai cấm đạo phù văn tỏa ra dao động không ngừng yếu đi, nếu không đi sớm, e rằng đã mất đi cảm ứng đối với hai người phía trước rồi.

Tiêu Thần nghiêm nghị đứng nhìn cấm chế mà Thần Đạo Tử, Vân Mặc Tử đi khỏi lúc trước, một lát sau hắn đột nhiên ra tay, trong tay trăm ngàn cấm đạo phù văn nháy mắt đánh ra, gào thét bay về phía trước.

Một lát sau, một cái khe lại xuất hiện trên cấm chế này, thân ảnh Tiêu Thần bước vào trong đó, hơi trầm ngâm, lại ra tay thoáng đem cấm chế này thay đổi, gia cố thêm thủ đoạn biến hóa của bản thân vào, lúc này mới lóe độn quang tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi Tiêu Thần rời đi được một lát, không gian lại đột nhiên sinh ra từng chút dao động, tại đó thân ảnh của Đa Bảo Đạo Nhân chậm rãi hiện lên, ánh mắt dừng ở trên cấm chế, không nhịn được nhíu mày, sau đó khẽ lắc đầu cười.

- Tiểu gia hỏa này quả nhiên cẩn thận, bất quá thủ đoạn cấm đạo lại không có cách nào ngăn được lão phu đi tiếp đâu.

Nói xong, không thấy người này có động tác nào khác, trực tiếp đi đến cấm chế.

Cước bộ hạ xuống, trên cấm chế xuất hiện nhiều điếm gợn sóng, Đa Bảo Đạo nhân trực tiếp dung nhập vào trong đó biến mất không thấy gì nữa.

Đang tiếng tới, độn quang của Tiêu Thần đột nhiên thu liễm lại, xoay người nhìn về phía sau, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Phía sau có ngươi!

Lúc trước hắn đã đưa vào cấm chế phù văn báo động, chỉ cần có tu sĩ nào đó đi qua đấy, hắn lập tức có thể cảm ứng được.

- Rốt cuộc là ai đi phía sau mình vậy, chẳng lẽ là mộtr tong hai người Thanh Quang và Quỷ Bà?

Tiêu Thần suy tư một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, khóe miệng toát ra tia cười lạnh.

- Muốn theo sau Tiêu Thần ta ư, sợ rằng sẽ phải chịu một ít đau khổ đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.