Huyền Linh Thiên Hạ

Chương 24: Vĩnh Bất Hoàn Thủ quản Tam Dương lại xuất hiện




Thiên sư là gì?

Một phàm nhân khoác đạo bào, đi chân không, tay cầm thanh kiếm gỗ đào, giơ cao một xấp giấy bùa màu vàng vẽ chú chu sa, mồm miệng lầm bà lầm bầm.

Xuyên qua ánh lửa, Nhan Đàm dùng ánh mắt mổ xẻ tên thiên sư trẻ tuổi đang ngồi đối diện, cảm thấy thế đạo biến hóa khôn lường, nàng quả thực đã có chút không bắt kịp phong tục của phàm giới. Thiên sư Đường Châu tuy còn rất trẻ nhưng đã bộc lộ triển vọng trở thành một con cáo già xảo quyệt; rất khôi ngô tuấn tú, nhưng phàm nhân ấy mà, xoạch một cái là sẽ biến thành đại thúc đỉnh đầu hói trọi láng coóng ngay thôi; đối với đạo thuật rất có thiên tư, thế nhưng kiếp sau hắn đầu thai lại nhất định không có được hồn phách tinh thuần như vậy nữa…

Tần Ỷ ngồi kế bên nàng, cứ chốc chốc lại cời cời lửa, cuối cùng bực dọc lên tiếng: “Ai đồn ở đây có quỷ quái vậy? Tới giờ này nội cái bóng của con quỷ cũng còn chưa thấy xuất hiện, còn ngồi tiếp nữa đến trời cũng sáng bảnh mắt luôn đó!”

“Nửa đêm giờ Tý (1) âm khí thịnh nhất, hiện giờ còn chưa đến lúc.” Đường Châu đưa mắt sang nhìn nàng ta, giọng điệu bình đạm.

Tần Ỷ siết chặt nắm tay, mấy khớp ngón tay kêu lên răng rắc: “Đợi lát nữa tụi nó ló mặt, ra một con bắt một con, ra một cặp túm cổ một cặp…”

Nhan Đàm trong lòng thầm nhủ, bộ dạng dữ tợn như vậy, quỷ quái bọn nó có thấy cũng không dám ló mặt ra. Chẳng phải người ta thường nói ban ngày không làm việc thẹn với lòng, ban đêm không sợ quỷ đến gõ cửa đó sao? Bọn chúng cũng chỉ có tí gan mọn đi dọa mấy tên phàm nhân nhát vía kia thôi, chứ kiểu người chính khí lẫm liệt như Tần Ỷ, lại còn lúc nào cũng nghĩ đến việc lột da rút gân bọn quỷ, đổi lại là nàng cũng không dám thò mặt ra.

“Nhan, Nhan cô nương, gió đêm sắp nổi lên rồi, không bằng cô nương ngồi sang chỗ trên gió đi?”

Ngoài Đường Châu và Tần Ỷ còn một đệ tử khác nữa của đạo trưởng cũng đến theo, chỉ là tiểu sư đệ này từ nãy tới giờ cứ ngồi cúi gằm mặt im thin thít, Nhan Đàm bấy giờ mới nhìn thấy cậu bé từ trực diện. Xem ra trên đầu còn hai vị sư huynh sư tỉ đây, thân làm sư đệ tháng ngày chắc cũng không được dễ chịu gì rồi.

Thế nhưng mà, nàng hiện giờ đang ngồi ở chỗ dưới chiều gió sao? Chỗ trên gió… Nhan Đàm nhìn vào chỗ trống giữa Tần Ỷ và Đường Châu, trong lòng run run.

Coi bộ… vẫn là không nên qua đó thì hơn.

Nhan Đàm bèn vội xua tay: “Đa tạ đệ, thật ra không cần phiền phức vậy đâu, có chút khói thôi mà sợ gì— Í, đệ chính là tiểu sư đệ bữa trước đứng cạnh bàn ăn tia chằm chằm chiếc đùi gà hầm trong chén của ta mà cuối cùng vẫn không được ăn đây mà?”

Gương mặt của tiểu sư đệ tức thì đen hết một nửa.

Đường Châu nhích người sang bên nhường chỗ cho nàng: “Sang đây ngồi đi, để không lát nữa lại thành đầu tro mặt trấu bây giờ.”

Nhan Đàm chỉ đành lề mà lề mề dời chỗ sang đó, đặt mông ngồi xuống.

Nhân lúc Tần Ỷ nhìn sang hướng khác, Đường Châu chợt thấp giọng nói bên tai nàng: “Ngươi sợ cái gì, trừ quỷ cũng không trừ đến trên người ngươi đâu mà lo.”

Nhan Đàm vội bịt tai lại, kiên quyết nhích người sang chỗ Tần Ỷ. Phàm nhân quả là động vật ưa nói một đằng làm một nẻo nhất trần đời, rõ ràng trong sách có ghi nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà hắn còn xáp lại gần tới như vậy.

Tần Ỷ đợi qua hết một ly trà, đột nhiên quay sang nhìn chằm chặp tiểu sư đệ đang ngồi co ro một chỗ: “Còn không mau nghĩ cách đi? Cứ ngồi như vậy mà đợi tiếp tới năm Thìn tháng Ngọ luôn chắc?”

“Làm sao bây giờ… cách gì đây… Phải rồi, đệ nghe người ta nói kể mấy chuyện quỷ rùng rợn kinh dị sẽ dụ được quỷ quái ra mặt đó. Đầu tiên dập tắt lửa đi, sau đó thắp đèn cầy lên, phải đủ bảy bảy bốn mươi chín cây, mỗi lần kể xong một câu chuyện thì thổi tắt một ngọn đèn cầy, đợi tới khi bốn mươi chín cây đèn cầy đều đã được dập tắt thì quỷ quái sẽ kéo ra cả lũ.”

Nhan Đàm thở dài đánh thượt: Cái này rốt cuộc là nghe ở đâu vậy nè? Tóm lại là một trong các yêu ma quỷ quái, nàng xưa nay chưa từng nghe tới.

Tần Ỷ xoa xoa tay, xem bộ rất có hứng thú: “Được đó được đó, chúng ta làm thử coi sao.”

Đường Châu gập gối ngồi yên một chỗ, không tán đồng cũng chẳng phản đối, nhìn hai đệ muội đồng môn tất bật gom đất cát dập tắt lửa, sau đó phẩy sáng chiếc que đánh lửa, thắp cháy mấy chục ngọn nến bày đầy ra đất.

Tần Ỷ sắp xong chỗ nến, vô cùng phấn khích: “Được rồi, ai kể trước đây? Ừm, không bằng sư huynh trước đi, sau đó lần lượt xoay tua theo vòng.”

Đường Châu đối diện với những ánh nến bập bùng, thấp giọng cất lời: “Ngày xưa có một đôi phu phụ sống trên núi, bán kính quanh đó mười dặm mới có một cái thôn. Đôi phu phụ này tình cảm rất tốt, chồng đi bổ củi, vợ ở nhà dệt vải, mỗi lần có họp chợ phiên thì mang củi và vải vóc ra đổi lấy những thứ khác. Dù cuộc sống thanh bần nhưng bọn họ căn bản cũng chẳng để tâm.”

“Rồi một ngày kia, người chồng vào núi bổ củi, vợ y ở nhà chờ từ hoàng hôn đến tận đêm khuya mà vẫn không thấy chồng về. Tối đó trời đổ mưa to, nàng ta nghĩ có lẽ chính vì mưa quá lớn nên chồng mình mới nán lại giữa đường. Thế nhưng đến tận hôm sau lúc đã trời quang mây tạnh cũng còn chưa thấy bóng dáng trượng phu, nàng ta vô cùng sốt ruột, bèn gấp rút chạy ra thôn hỏi han tình hình.” Đường Châu ngưng đoạn, đưa mắt sang nhìn Nhan Đàm rồi lại tiếp lời, “Bởi vì đôi vợ chồng nọ tính tình tử tế nên không ít người trong thôn đều ưa chuyện trò cùng họ. Thiếu phụ kia rất nhanh đã nghe ngóng được phu quân của mình hôm trước căn bản không hề về qua thôn này. Vừa nghĩ đến phu quân ở trong núi sâu hết một ngày một đêm chưa về nhà, nàng ta ruột gan liền như lửa đốt.”

Hai đệ muội đồng môn của Đường Châu nghe rất chăm chú, bốn con mắt dòm hắn chằm chằm không mảy may chớp lấy một cái. Riêng Nhan Đàm lại đang mải đối diện với ngọn nến trước mặt ngẫm nghĩ, Đường Châu mới nãy đưa mắt nhìn mình rốt cuộc là có ý gì vậy cà, là ngấm ngầm chọc ngoáy mình, hay là có dụng ý gì khác? Mình làm gì có phu quân, cũng chưa từng lên núi bổ củi, dệt vải lại càng không biết, nếu như nói bóng gió ám chỉ mình thì không lý nào mình một tí tẹo cũng nhìn không ra (bông sen nào đó có tập tính ưa nghĩ nhiều)…

“Thiếu phụ kia đành một thân một mình lên núi tìm, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy được chiếc rìu bổ củi của phu quân mình, bên trên còn có vết máu. Nàng ta cảm thấy phu quân phần nhiều đã gặp phải chuyện không may, nhưng trùng hợp đêm qua lại vừa đổ trận mưa to, dấu vết trên mặt đất đã bị xối trôi hết, không có cách nào lần theo tìm được, đành ôm nước mắt lã chã ngậm ngùi trở về. Cứ vậy qua hết mười ngày, lúc nàng ta đã gần như tuyệt vọng hoàn toàn thì nam tử kia cuối cùng cũng trở về nhà.”

“Thiếu phụ hân hoan khôn xiết, không kìm lòng được hỏi phu quân mình suốt mười ngày nay rốt cuộc đã đi đâu. Nam tử kia kể hôm ấy trên núi đã bị lạc đường, giữa lúc đang bó tay chịu trói thì nhìn thấy có ánh lửa hắt ra từ mảnh rừng trước mặt nên đi sang đó. Không ít người ngồi quây quần quanh đống lửa, trong đó có một tiều phu tên Hoàng Sinh là người trong thôn ở cách chỗ họ mười dặm, thấy vậy y bèn đến ngồi cùng họ. Ai ngờ trong số bọn họ có một người vạm vỡ bệ vệ, vốn dĩ đang yên đang lành ngồi ăn màn thầu, đột nhiên bị cùi chỏ của người bên cạnh thúc trúng, một cái đầu người liền rơi xuống đất…”

Tần Ỷ buột mồm á lên một tiếng, còn tiểu sư đệ kia ngay tắp lự rúc đầu vào trong cổ áo. Nhan Đàm bĩu môi, lòng thầm nhủ đây có gì đáng sợ, thể loại chuyện này mười năm trước nàng đã kể cho tiểu lang yêu Đan Thục nghe không dưới mười mấy kiểu, lúc kể còn dùng yêu thuật mô phỏng ra một đống người sống sờ sờ, đến cả bộ dạng cái đầu của người đó lúc rớt xuống cũng làm giống y như thật.

“Y và tiều phu Hoàng Sinh kia đều sững người, qua một thoáng sau, cả hai đứng bật dậy chạy trối chết, đám người không có đầu kia còn ở phía sau đuổi theo. Mười ngày sau bọn họ mới tìm được đường xuống núi, về được đến nhà.” Kể đến đây, Đường Châu lại xoay đầu sang, khóe môi mang theo ý cười nhìn nhìn Nhan Đàm, “Tuy phu quân đã nói thế nhưng thiếu phụ kia trong lòng vẫn còn ngờ vực, qua vài ngày sau thì mối ngờ vực này lại càng tăng. Từ sau khi nam tử nọ thoát chết trở về, phu thê hai người bọn họ ngược lại không còn thân mật như xưa. Trong một lần đi họp chợ phiên, thiếu phụ bắt gặp thê tử của tiều phu Hoàng Sinh nọ, bèn lên tiếng hỏi đến việc này, ai ngờ Hoàng thị hết đỗi kinh ngạc, bảo rằng trượng phu chết đã được một thời gian, lúc được người ta khuân về đầu và thân còn đứt lìa.”

Nhan Đàm bất giác nghĩ, hắn kể chuyện thì cứ kể đi, sao cứ dòm mình hoài vậy không biết, nội tình nhất định có điều cổ quái.

“Thiếu phụ ôm tâm trạng bất an trở về nhà, về đến nơi thì thấy trượng phu đang cúi rạp người trên đất tìm thứ gì đó. Nàng ta không dám đối mặt với phu quân mình, đành xoay người định ra khỏi cửa. Nhưng mới vừa đi được hai bước thì bỗng cảm thấy có một đôi tay ôm chầm lấy mình, tiếp theo là giọng nói quen thuộc của trượng phu vang lên bên tai…”

Đường Châu bất thình lình ngả người sang, từ phía sau choàng cứng lấy eo Nhan Đàm, giọng nói chậm rãi cất lên: “Cái đầu của ta không biết rớt đâu mất rồi, nàng có nhìn thấy qua không?”

Nhan Đàm đến là khinh miệt, có vậy mà cũng định hù nàng hả, coi bộ thiếu hụt hơi bị xa rồi đó, nàng đây vơ bừa một chuyện kể đại cũng còn hay ho hơn nhiều. Nàng quay đầu sang, ai ngờ thời cơ nắm bắt quá là ăn rơ, đôi môi của hắn vừa khéo từ bên má nàng phớt qua, nghiễm nhiên dừng lại ngay trên môi nàng. Nhan Đàm giật bắn, giơ tay đẩy mạnh Đường Châu văng ra, lăn lê bò toài bổ nhào sang chỗ Tần Ỷ: “Ở đâu có nước? Dơ chết đi được, huhuhu…”

Một chiếc túi nước được chìa ra từ xeo xéo một bên, nàng nhìn cũng không kịp nhìn vồ ngay lấy bắt đầu dùng nước chùi rửa môi. Khủng khiếp quá đi, không thể tin được mới nãy nàng đã hôn phải một tên phàm nhân, hơn nữa người đó còn là Đường Châu, không biết rửa một trăm lần có đủ không nữa?

Đường Châu nhìn thấy bộ dạng thê lương khôn xiết như thể mới vừa lãnh đủ sàm sỡ của nàng, mày hơi chau lại thấp giọng lên tiếng: “Trên tay muội đang cầm kia, hình như là túi nước của huynh thì phải.”

Đòn sấm sét giữa trời quang này tức thì đánh rầm lên đỉnh sọ nàng. Nhan Đàm cứng ngắc quay sang nhìn hắn: “Hả?”

Đường Châu nhìn sang Tần Ỷ: “Xem ra muội ấy bị dọa cho mất hồn rồi, đổi lượt muội kể trước vậy.”

Tần Ỷ vỗ vỗ lưng Nhan Đàm, buông lời hào sảng khuyên: “Nàng cũng đừng buồn khổ làm chi, chẳng qua hun một cái thôi mà, nếu cảm thấy chịu thiệt thòi thì hun lại cái là được chứ gì. Sư huynh, huynh nói có đúng không?”

Đường Châu tiếp nhận lòng tốt rất ư nhiệt tình: “Sư muội nói phải.”

Nhan Đàm ôm đầu ngồi chồm hổm một chỗ, tâm tình chi chít vết thương.

“… Ta mới nói với con quỷ đó, ngươi không có giò có gì ghê gớm? Ta còn không có lồng ngực nữa kìa…” Tần Ỷ thổi phù một hơi, dập tắt một ngọn đèn cầy, nhìn sang sư đệ của mình, “Đến lượt đệ.”

Lại đi hết một vòng, chỗ nến trên mặt đất chỉ còn lại vỏn vẹn mười mấy ngọn.

Nhan Đàm vẫn y như cũ thê lương ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, không hé răng đến nửa lời.

Đường Châu nhìn nàng, mày khẽ nhướn lên, đoạn đè thấp giọng hỏi: “Ngươi cuối cùng đang buồn thảm cái gì, hôn thì cũng đã hôn rồi, ngươi cũng đã rửa qua nhiều lần như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn để tâm chuyện này hay sao?”

Nhan Đàm khẽ nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ cũng phải, nàng đây lại chẳng phải kiểu nữ tử phàm giới tam trinh cửu liệt gì đó, hôn một cái cũng đâu có mất bớt miếng thịt nào, cho dù ghê tởm thì cũng ráng nhịn một chút là qua thôi mà. Nàng bèn ngẩng cao đầu, nở một nụ cười tươi rói với hắn: “Mấy chuyện như vầy, ta còn lâu mới thèm để tâm.”

“Vậy sao, huynh thì lại thấy muội rất để tâm, lẽ nào muội là lần đầu bị người ta hôn?” Chậc chậc, tuy tính tình có phần nghịch ngợm một chút, nhưng về bản chất vẫn có thể xem là trong sáng.

“Sao có thể như vậy được? Không phải đã nói mấy chuyện này ta còn lâu mới để ý mà, dù gì cũng chả mất bớt miếng thịt.” Nhan Đàm tức xì khói.

Đường Châu sắc mặt thoáng trầm xuống, lạnh tanh nhếch mép: “Vậy sao.” Hắn lại nghiêng người sang hôn thêm cái nữa lên môi nàng, đoạn thủng thỉnh bảo: “Dù gì những chuyện thế này muội cũng không để trong lòng, vậy hôn một cái cũng là hôn, hôn hai cái cũng là hôn, đều chẳng khác biệt là bao.”

Nhan Đàm đứng hình mất một lúc, lăn lê bò toài bổ nhào sang cạnh Tần Ỷ: “Nước! Nước ở đâu, huhuhu…”

Tần Ỷ nhìn nàng, lại hào sảng cất lời khuyên: “Đừng chùi nữa, thẳng thừng hun lại một cái không phải là được rồi sao. Chúng ta tuy là nữ tử nhưng cũng không thể để cho nam nhân ức hiếp!”

Nhan Đàm tổn thương tinh thần trầm trọng, đạo trưởng sao ông dạy ra toàn thứ đệ tử gì đâu không vậy nè…

Thế là Nhan Đàm đã trải qua buổi đêm dài nhất trong hơn nửa kiếp này của mình như vậy đó.

Còn về sự việc trừ quỷ quan trọng nhất kia, cuối cùng đã kết thúc bằng trở về tay trắng.

Khi những tia nắng đầu tiên mới vừa lộ diện, từng bầy những chiếc bóng đen ùa ra núp dưới bóng cây xì xầm to nhỏ.

“Ui ghê quá đi, đâu ra phàm nhân kéo nhau tới Quỷ Lâm kể chuyện quỷ cơ chứ…”

“Câm miệng, mấy người đó không phải phàm nhân tầm thường mà là thiên sư, bọn họ chuyên môn được sinh ra để bắt nạt chúng ta, sau này nhìn thấy thiên sư thì phải chạy lẹ, nếu không kết cục sẽ giống như ả yêu kia. Nghe đã hiểu chưa hả?”

“Woa woa woa, ả yêu đó thiệt là tội nghiệp, bị tên nam thiên sư kia cắn hết hai miếng, thê thảm quá đi…”

“Ta còn cứ tưởng loài yêu lợi hại cỡ nào, không phải cũng sợ thiên sư như chúng ta sao? Lần sau chúng ta kéo nhau đánh tới Da Lan sơn cảnh, lôi sơn chủ ở đó xuống luôn đi hè hè hè!”

Nhan Đàm đi ở cuối hàng, mấy lời xì xầm to nhỏ này đều thuận theo chiều gió rót cả vào tai.

Này mà nhịn được thì trên đời còn có chuyện gì không thể nhịn nữa đây…

Đáng nhẽ nàng đã kìm nén cơn giận, nhưng đám quỷ này sao lại đáng chết tới như vậy?

Nàng xoay phắt người lại, chân bước phăng phăng tới chỗ bóng cây nơi đám bóng đen kia đang tụ tập, dùng một giọng nói lạnh lẽo thấu xương cất lời: “Ta thê thảm lắm chứ gì? Các ngươi còn định đánh tới Da Lan sơn cảnh, lôi luôn sơn chủ ở đó xuống chứ gì?” Giọng nói u ám như từ âm tào địa phủ vọng tới: “Cút đi chết hết cho taaa…”

Đám quỷ bỏ chạy tá lả.

Tần Ỷ lòng đầy ngưỡng mộ: “Vốn muội cứ thấy Nhan cô nương mỏng manh yếu đuối, trừ đũa ra thì thứ gì cũng nhấc không nổi, không ngờ lại lợi hại như vậy, đúng là đã đánh giá thấp cô nương ấy rồi.”

Đường Châu vẻ mặt tư lự: “Ờ, trông muội ấy có vẻ rất tức giận mà…”

Nhan Đàm khoanh tay đứng đấy, dưới chân quỳ rạp từng đám lớn các bóng đen. Đám bóng đen này khóc lóc ỉ ôi, bộ dạng thống thiết đáng thương co vào nhau thành một nùi run rẩy: “Sơn đại vương tha mạng, sơn đại vương…”

Từ đó trở đi, Quỷ Lâm đã khôi phục trạng thái thanh bình.

Chú thích:

(1) giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.