Huyễn Hoặc

Chương 4




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Kỳ quái, mấy ngày nay không thấy nha đầu này mở cửa, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Không thể nào..."

"Có bao giờ cô ấy từng biến mất một thời gian dài như vậy đâu?"

"Đúng vậy đúng vậy, cô ấy chỉ là một cô gái, nói không chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, chúng ta đi vào xem một chút?"

"Không tốt lắm đâu?"

"Nha đầu kia cực kì hung."

"Lần trước nếu không có cô ấy, thì bây giờ ông còn đang nằm bệnh viện đấy, có chút lương tâm đi được không."

"Ai..."

Trên hành lang chật hẹp, mấy bác trai bác gái chen lấn ở đây, đang kịch liệt thảo luận vấn đề có nên đi vào hay không.

Mà ở phía sau đám người này, có một người đàn ông mặc âu phục giày da, hắn đứng ở chỗ rẽ cầu thang, đưa cổ nhìn vào bên trong.

Kẹt kẹt...

Ngay khi bọn họ đang thảo luận đến kịch liệt, cánh cửa kia bỗng nhiên mở ra.

"Mọi người làm gì ở đây?"

Thiếu nữ mặc áo chẽn, một góc áo chẽn nhét vào trong quần cộc rộng, chân mang dép lào, sắc mặt không tốt lắm nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cực kỳ giống trạch nữ nghiện net một tháng không ra cửa.

"Nha đầu, cháu không sao chứ." Một bác gái trong đó lập tức thở phào: "Đã gần nửa tháng chúng ta không nhìn thấy cháu, cửa hàng cũng không mở, còn thấy có người lén lén lút lút lượn lờ trước cửa nhà cháu, không phải sao, chúng ta định vào xem một chút."

Người đàn ông đứng ở ngã rẽ cầu thang: "..."

"Tôi không sao." Sơ Tranh giọng điệu bình thản.

Phiền toái Vương bát đản nói chính là cái này?

Nếu như cô không mở cửa, đám người này thật sự có thể đi vào.

Cô cũng không xác định trạng thái lúc ấy của mình là gì, nhưng Vương bát đản đều đã trả cô lại để ứng phó, vậy chắc chắn không tốt lắm.

Nếu như không còn thở.

Đám người này nói không chừng sẽ còn góp vốn, đưa cô đi hoả táng.

... Có chút đáng sợ.

Nhóm bác trai bác gái thấy Sơ Tranh thật sự không có việc gì, cũng quen thuộc với dáng vẻ mặt đơ của cô, cười ha hả nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Nhóm bác trai bác gái hàn huyên một trận, sau đó lên lầu lên lầu, xuống lầu xuống lầu, rất nhanh liền tản.

Sơ Tranh thở ra một hơi, đóng cửa lại.

Cốc cốc ——

Cửa phòng lại vang lên.

Sơ Tranh nhịn một chút, mở cửa: "Còn có chuyện gì."

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông.

Sơ Tranh đem người này và người đàn ông vừa trông thấy trong hình chiếu 3D trùng điệp lên nhau.

Người đàn ông cũng đang đánh giá Sơ Tranh.

Cô gái này...

Nhìn qua thật nhỏ.

Thành niên sao?

Nhưng dung mạo thật là xinh đẹp...

"Anh tìm ai."

"Ách... Ngài là Sơ Tranh tiểu thư sao?" Người đàn ông hoàn hồn, không xác định hỏi.

"Không phải."

"Ách... Vậy ngài biết Sơ Tranh tiểu thư sao?"

"Không biết."

Nói xong thiếu nữ ầm một tiếng đóng cửa lại.

Người đàn ông lật tư liệu trong túi công văn ra xem, lại đối chứng với số trên cửa.

Hoàng Tuyền Lộ số 44.

Là nơi này không sai mà.

Người đàn ông cũng cảm thấy kỳ quái, con đường này rõ ràng tên là Vấn Tiên Lộ.

Bảng số phòng, cũng là dựa theo Vấn Tiên Lộ số XX xếp hàng.

Ngay cả bảng số phòng của những căn nhà còn lại trong tòa nhà này đều là Vấn Tiên Lộ số XX, duy chỉ có nhà này không giống.

Hắn đã tìm nơi này rất lâu.

Không sai mà... Chính là chỗ này.

Người đàn ông ngó ngó hoàn cảnh bốn phía, nhịn không được lạnh run, luôn cảm thấy nơi này âm trầm.

Hắn hít sâu một hơi, lần nữa gõ cửa.

Một hồi lâu sau cửa mới mở, thiếu nữ vẫn là thiếu nữ kia, nhưng lúc này trong tay thiếu nữ nhiều hơn một thanh đao: "Còn tiếp tục nhiễu dân tôi báo cảnh sát!"

"Ách..." Cô bỏ đao trong tay xuống trước rồi hẵng nói đến chuyện báo cảnh sát!

Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi đến tìm Sơ Tranh tiểu thư có chút việc, thuận tiện, có thể mời cô ấy ra một chút không?"

"Chết rồi." Thiếu nữ dùng đao chém lên khung cửa: "Còn không cút, anh rất nhanh liền có thể nhìn thấy cô ấy."

Đối phương nhìn thấy vết tích cũ mới giao thoa trên khung cửa, mồ hôi lạnh vù vù chảy xuống.

Hắn đã đến nhiều ngày như vậy, mà hôm nay mới nhìn thấy người.

Nhưng hết lần này tới lần khác người bên trong lại nói mình không phải...

Người đàn ông hít sâu một hơi, lần nữa gõ cửa.

Song lần này cửa phòng không tiếp tục mở ra.

Người đàn ông đành phải đứng cách cánh cửa hô vào bên trong: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi là do giáo sư Tô, giáo sư Tô Đề Nguyệt giới thiệu đến."

Cửa phòng cạch một tiếng kéo ra.

Một cỗ gió lạnh từ bên trong xông tới, người đàn ông nhịn không được lạnh run.

Thiếu nữ đứng ở ngoài cửa, trong tay vẫn cầm theo cây đao kia, giữa hai đầu lông mày tinh xảo giống như ngưng kết băng sương: "Nói."

"..."

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng đưa danh thiếp của mình lên.

"Tôi là Hồ Thạc giám đốc của tập đoàn Phồn Tinh, tôi cần thuê ngài, bảo vệ một người."

Sơ Tranh nhận lấy danh thiếp gõ gõ.

Tập đoàn Phồn Tinh...

Sơ Tranh ném danh thiếp về, Hồ Thạc luống cuống tay chân đón lấy, nghe thấy thanh âm của nữ sinh bên kia chậm rãi vang lên: "Tôi rất đắt."

"Tiền không phải vấn đề, ngài cứ việc ra giá."

"Tô Đề Nguyệt không nói cho anh?"

"Cái...cái gì?"

"Hỏi thăm rõ ràng rồi lại đến."

Ầm ——

Cửa lớn đóng lại, mang theo gió đập vào trên mặt Hồ Thạc, lạnh đến phát đau.

Hắn sờ sờ mặt, đây là quái nhân gì...

Một vệ sĩ mà khủng bố như thế?

Không phải giáo sư Tô đùa nghịch hắn chứ?

Hồ Thạc xuống lầu, lần này hắn không giống mấy lần trước, trực tiếp rời đi từ phía sau, mà là vòng qua đường chính phía trước mặt.

Cửa hàng ở nơi này đều rất xưa cũ, trên đường phố treo đầy đèn lồng, ban đêm đèn lồng sẽ sáng lên, dưới biển đèn đủ loại màu sắc, cả con đường đều giống như từ cổ đại xuyên tới.

Khi đi đến cửa hàng cuối cùng, Hồ Thạc bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng.

Cửa hàng này rất kỳ quái, mặc dù phong cách cũng không khác gì những cửa hàng còn lại, nhưng màu sắc của nó là màu đen.

Ánh mắt Hồ Thạc rơi vào tên cửa hàng thoáng như dùng máu tươi tưới lên kia —— Hoàng Tuyền Lộ.

Bảng số phòng —— Hoàng Tuyền Lộ số 44.

Cửa hàng bên cạnh rõ ràng là Vấn Tiên Lộ số 43.

Hồ Thạc nhịn không được nổi lên một lớp da gà.

...

Hồ Thạc lái xe rời khỏi Vấn Tiên Lộ.

Toàn bộ Vấn Tiên Lộ đều là kiến trúc cổ xưa như thế, có người ngồi ở bên đường đánh bài nói chuyện phiếm, đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy qua, tiết tấu của cuộc sống vô cùng chậm rãi.

Người đứng ở chỗ này, dường như cũng bị tiết tấu của nơi này cảm nhiễm.

Nhịn không được thả lỏng ra.

Khi hắn đi đến con đường cuối cùng, toàn bộ thế giới phảng phất như phát sinh biến hóa thiên nhưỡng địa biệt.

Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, bê tông cốt thép hỗn hợp băng lãnh, vô tình mở ra trước mắt hắn.

Các loại công nghệ cao cũng dần dần hiện ra.

Trên đường đi không chỉ có nhân loại.

Mà còn có các loại người máy, hình thái khác biệt, công năng khác biệt...

Phục vụ, dẫn đường, tuần tra an ninh đường phố... Những chuyện này đều được trí năng thay thế.

Kỳ thật hắn cũng không cần tự mình lái xe, trên xe có hệ thống trí năng, hắn chỉ cần nói ra mục đích đến là được rồi.

Nhưng Hồ Thạc vẫn thích tự mình lái xe.

Hồ Thạc quay đầu nhìn lại, Vấn Tiên Lộ càng ngày càng nhỏ bé.

Thế nhưng nó giống như một cái dị thứ nguyên.

Trên đoạn đường phía trước có lặp đặt chướng ngại vật, chấp hành bên trong cũng không phải người, mà là người mô phỏng.

Hồ Thạc vươn tay điểm trên màn hình một cái.

Màn hình tích một tiếng: "BR 00817 mời thông qua."

Hồ Thạc lái xe đến đại học khoa học kỹ thuật Kinh Nam.

Người máy bảo vệ đi từ cửa lớn tới: "Khách tới thăm đăng ký."

Nó nhìn không khác gì con người, chỉ là thân thể có chút cứng ngắc, từ đó có thể thấy được nó là một người máy.

"Hồ Thạc, tìm giáo sư Tô Đề Nguyệt."

Người máy điểm trên màn hình mấy lần, nhìn vào màn hình, lịch sự có nề nếp nói: "Giáo sư Tô Đề Nguyệt, ngài có khách tới thăm, mời tiến về phòng tiếp khách số 108."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.