Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 11: Cuộc du ngoạn tới trung nguyên hoa (1)




Toàn thân rét run, dạ dày đau quặn lên dữ dội. Trần Mộ đã ngưng nôn mửa, cả người bủn rủn không còn chút sức lực. Tác dụng phụ của Liễm tức pháp kinh khủng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Trong phần ghi chép chỉ có phương pháp luyện tập Liễm tức pháp, còn chi tiết gì đó thì lại không có. Khi hắn bắt đầu luyện Liễm tức pháp mới phát hiện ghi chép trên mặt quang cầu đó quá sơ lược.

Không có nói đến tác dụng phụ, không nói làm sao để duy trì tần số cảm giác không bị thay đổi. Không nói đến kéo dài thời gian trong trạng thái liễm tức liên quan đến cái gì, rồi thậm chí trạng thái liễm tức thực ra là tình huống kiểu gì cũng không đề cập nốt.

Gương mặt vô lực của Trần Mộ cũng phải phác ra một nét cười khổ vô cùng khó coi. 12 giây đó có cảm giác thực sự mãnh liệt cho dù tác dụng phụ của nó thật khủng khiếp. Lạnh lẽo như băng, tâm tình không một chút dao động, không lộ một tia sinh cơ nào và cả cảm giác kiểm soát được mọi việc. Hắn tin tưởng Liễm tức pháp có thể tránh được sự kiểm tra của {Dò xét} tạp.

Đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất. Cho dù tác dụng phụ có mạnh hơn hắn cũng cảm thấy xứng đáng. Khi ở trạng thái liễm tức hắn phát hiện trong cơ thể có chùm 6 tia màu xanh. Nếu như có thể kéo dài thời gian của trạng thái liễm tức không biết có thể rút 6 sợi xanh này ra được không?

Nhưng….

Mỗi lần nhớ đến 12 giây trong cái lạnh lẽo, cảm giác nhì từ bên ngoài như kẻ bàng quan thì trong lòng hắn lại sợ hãi.Trong trạng tháy ấy hắn không còn vẻ gì là con người nữa. Hắn sợ rằng nếu như tiếp tục luyện không biết hắn có trở thành như thế thật không?

Không tình cảm, lạnh lùng như một cỗ máy. Như thế đâu còn là con người nữa.

Bất quá hắn lập tức gạt suy nghĩ bất an này đi. Mục tiêu quan trọng nhất đối với hắn lúc này là thoát khỏi trụ sở và rời khỏi Ami thành. Cho dù có phải chịu tác dụng phụ thì sau khi rời khỏi đây không luyện nữa là được rồi.

Còn hiện giờ hắn chỉ cần dùng năng lực Liễm tức pháp để thoát khỏi cái lồng giam này.

Quay đi quay lại đã hết một đêm. Nhìn đồng hồ, Trần Mộ giật thót ngườim đã đến giờ thực chiến với Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) rồi.

Tại phòng huấn luyện, nhìn Trần Mộ Mark Witt (Mã Khả Duy Đặc) chợt quan tâm hỏi: “Ngươi hôm nay ốm hả? Ngày hôm qua thấy ngươi khỏe mạnh lắm mà?” Trần Mộ với khuôn mặt tái nhợt, hai mắt ảm đạm vô thần, tinh thần uể oải. Bộ dạng rõ ràng như của một kẻ ốm nặng.

Trần Mộ cố ra mình có vẻ tự nhiên: “Ta cũng không biết nữa.”

Mark Witt (Mã Khả Duy Đặc) trầm ngâm nói: “Mấy hôm nay tạm thời ngưng huấn luyện vậy, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Rồi lại dặn dò: “Trong căn cứ có phòng y tế, ngươi đi kiểm tra một chút coi sao. Khi nào khỏe thì liên lạc với ta là được.”

“Vâng, được rồi.”

Quay lại phòng, Trần Mộ có nén khó chịu trong dạ dày, lấy một viên bổ sung dinh dưỡng ăn vào. Đây là loại thực phẩm chức năng nén mà hắn mua mất hơn một trăm audiene (điểm cống hiến) mua tại phòng y tế. Nó có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể một cách nhanh chóng nhưng giá cũng rất đắt. May mà Trần Mộ thiếu cái gì chứ không thiếu điểm cống hiến. Ăn hết viên dinh dưỡng chừng 10 phút, hắn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Tuy thế nhưng cũng không cưỡng lại được mệt mỏi và lăn ra ngủ ngay lập tức.

Sáu tiếng sau hắn tỉnh dậy.

Hắn mở mắt thấy trong phòng tối đen. A.. hắn phát hiện mình khả năng nhìn trong bóng tối của hắn được nâng cao, dù không có ánh sáng hắn cũng có thể nhìn thấy rõ trong phòng mà không cần dùng đến cảm giác. Lúc trước tuy hắn thích ứng với bóng đêm nhưng thích ứng càng nhiều thì càng tổn hao cảm giác. Cón bây giờ thì không phát tán chút cảm giác nào.

Chẳng lẽ là do Liễm tức pháp?

Nghĩ một hồi, hắn cũng chỉ có thể cho rằng đấy là nguyên nhân. Hắn không suy đoán bừa bãi vì hắn nhớ rất rõ 12 giây trong trạng thái Liễm tức ấy, bóng đêm với hắn giống như nước và cá, không có gì bất ổn.

Sau 6 tiếng nghỉ ngơi sắc mặt hắn đã khá hơn, thân thể hắn cũng đã hồi phục.

Vừa hồi phục sau tác dụng phụ của Liễm tức pháp, Trần Mộ lại bắt đầu luyện tập Liễm tức pháp tiếp tục. Dẫu cho tác dụng phụ có kinh khủng hay hơn nữa hắn cũng cắn răng chịu đựng để rèn luyện vì đây là lựa chọn tốt nhất của hắn hiện giờ.

Trần Mộ ngồi xếp bằng, bắt đầu điều chỉnh tần số của cảm giác hình xoắn ốc trong cơ thể. Đây là bước mấu chốt để tiến vào trạng thái liễm tức. Nếu nói về tinh tế thì đây phải là thứ cực kỳ tinh tế. Trần Mộ dễ dàng điều chỉnh tần số dao động của cảm giác đạt đến phạm vi tần số dao động mà trang thái liễm tức cần. Song để đạt chính xác tần số đấy thì rất khó khăn. Nhiều lần hắn chỉ chênh lược có một điểm dao động (1 đơn vị tần số dao động – Hertz)

Làm người ta điên máu nhất là thiếu 1 điểm hay thừa 1 điểm dao động đều không được. Chỉ khi nào đạt đến chính xác tần số dao động đó thì cảm giác kỳ quái kia mới xuất hiện và lúc đó mới nhập đựơc vào trạng thái liễm tức. Một khi tần số dao động của ngươi bị sai lệch dù chỉ một điểm thì lập tức mất đi trạng thái đó.

Nếu nói Trần Mộ khống chế cảm giác có độ chính xác là 50 thì Liễm tức pháp chỉ cho phép độ chính xác bằng 2. Nói cách khác là chênh lệch giữa hai bên hiện giờ là 25 lần

Trần Mộ đã điều chỉnh chừng 30 lần nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào. Song hắn cũng không sốt ruột, lần trứoc hắn mất hơn 100 lần điều chỉnh mới tiến vào trạng thái liễm tức. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần cẩn thận khống chế cảm giác của mình, tiếp tục không ngừng bởi hắn có thể điều chỉnh đến từng điểm nhỏ nhất.

Cứ thế cho đến lần thứ 67 hắn mới tiến vào được.

Trạng thái kỳ dị.

Hắn mở to hai mắt, đồng tử trống rỗng nhìn không có một chút tình cảm nào. Hắn không bỏ thời gian nhìn căn phòng nữa mà chỉ tập trung quan sát cẩn thận trạng thái thân thể mình. Đầu óc hắn thanh tĩnh một cách thần kỳ, chỉ có ở trạng thái này hắn mới có thể tìm hiểu bí mật của Liễm tức pháp.

Sử dụng lực quan sát của trạng thái để dò xét bí mật của Liễm tức pháp là việc đầu tiên Trần Mộ nghĩ đến khi tiến vào trạng thái liễm tức. Nếu như trong phần ghi chép không nói đến thứ gì khác của Liễm tức pháp thì tự mình phải tìm thôi. Ấn tượng mạnh mẽ của cảm giác có thể thấu suốt mọi việc trong trạng thái liễm tức đối với Trần Mộ khiến hắn nảy ra ý định dùng trạng thái liễm tức để dò xét Liễm tức pháp. Hắn tin rằng lực dò xét cường đại của hắn, trong trạng thái liễm tức, sẽ giúp hắn tìm hiểu được điều kiện cần của trạng thái liễm tức này là cái gì. Đồng thời biết được cả những thông tin liên quan.

Hắn chỉ lo lắng không biết khi tiến vào trạng thái liễm tức thì liệu hắn có nhớ được ý định này không, cái trạng thái vô cảm làm hắn rất xa lạ.

Bất quá cũng có điều đáng mừng là tất cả đều bình thường ngoại trừ chuyện trở thành vô cảm. Đầu óc hắn còn vì thế mà thanh tĩnh hơn, ý nghĩ rõ ràng hơn. Sức khống chế hành vi của hắn cũngđạt đến mức kinh khủng hơn.

Thời gian không nhiều nên hắn phải tranh thủ tận dụng.

Quan sát trong trạng thái liễm tức thật kinh người. Hắn có thể nhìn thấu từng biến hóa dù nhỏ nhất trong cơ thể. Thậm chí hắn còn có thể dự đoán bước biến hóa tiếp theo là gì. Tìm ra điểm mấu chốt, sau đó tìm tiếp cho ra nguyên nhân cơ bản. Nói ra thì dài dòng nhưng kỳ thật những điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hàng chuỗi số liệu vụt qua trong óc hắn nhanh như chớp. Những yếu tố hàng đầu không ngừng hiện lên. Trong đó kết cấu liên quan của chúng cũng không ngừng hoàn thiện. Lúc này chúng kết nối vối nhau thành một thứ như mạng nhện, một mạng nhện ba chiều khổng lồ và cực kỳ phức tạp. Mấy trăm nhân tố tạo thành ngàn vạn đường nối to nhỏ khác nhau, tạo thành một mô hình kết cấu phức tạp cực điểm. Tuy vậy Trần Mộ lại có thể vừa xem đã hiểu ngay đến từng chi tiết, dường như kết cấu hắn đã nghiên cứu vô số lần, đã quá quen thuộc với kết cấu này.

Mà tất cả chỉ tốn chừng 15 giây.

Lần này Trần Mộ giữ được trạng thái liễm tức dài hơn mọi khi, đạt 33 giây. Đó là vì hắn đã dựa vào những tín hiệu bên trong cơ thể của chính mình mà tính toán, điều chỉnh. Hắn giảm thân nhiệt hắn xuống nhanh hơn, cái này quan trọng nhất vì giúp kéo dài đến giây. Cũng từ sự thấu suốt bản thân mà quan sát ghi nhận, hắn thu hoạch được những thông tin chính xác hơn, có giá trị hơn

Tuy vậy hắn vẫn không tỉ ra vui sướng mà vẫn tiếp tục như một khán giả chăm chú, lạnh lùng đứng một bên quan sát chính mình

33 giây cũng chưa tính là dài vì vẫn chưa đủ thời gian cho hắn rời khỏi trụ sở này. 33 giây trôi qua, hắn lại rời khỏi trạng thái liễm tức.

Bắt đầu lại nôn mửa.

10 phút sau, Trần Mộ ngừng nôn mửa, vộ vàng ăn một viên nén dinh dưỡng. Lần vừa rồi trong trạng thái liễm tức hắn biết thêm đựoc một điều là không thể nào ngăn chặn tác dụng phụ được. Chỉ có thể giảm bớt phần nào tác dụng đó thôi, mà mức độ giảm xuống cũng rất nhỏ. Chưa nói đến đó là biện pháp tới giờ này hắn không cách nào sử dụng.

Tóm lại là mỗi lần Trần Mộ luyện tập Liễm tức pháp hắn đều nôn mửa 10 phút. Điều này làm mặt Trần Mộ càng nặng nề xám xịt lại. Trời ạ, cứ tiếp tục như thế này e là có ngày mình sẽ nôn đến chết.

May mà lần này hắn đã chuẩn bị, vừa tỉnh lại là quét dọn phòng vệ sinh ngay.

Sau 10 phút thì viên dinh dưỡng cũng phát huy tác dụng làm Trần Mộ cũng khá hơn. Hắn bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái liễm tức dựa trên những thông tin mình thu được. Nói chính xác thì phải là nhớ lại thông tin này mới đúng.

Một cái mô hình phức tạp hỗn loạn với vô số điểm và đường nối xuất hiện trong đầu hắn. Hắn choáng váng, muốn sửa lại cái này thì đến năm nào tháng nào mới xong đây. Cũng may khả năng phân tích của hắn trong trạng thái liễm tức cũng đã mạnh lên rất nhiều so với lúc bình thường.

Những vấn đề Trần Mộ quan tâm nhất đều có đáp án về độ chính xác khác nhau.

Ví dụ như muốn kéo dài thời gian trong trạng thái liễm tức? Đáp án Trần Mộ tìm được rất quen thuộc, là giữ nguyên tần số. Giữ nguyên tần số khi trong trạng thái liễm tức là có thể kéo dài thời gian trạng thái liễm tức.

Tiến vào trạng thái liễm tức là kỹ xảo, còn lại thì cần đến độ chính xác của khống chế cảm giác, tính theo trình độ lúc bình thường. Năng lực khống chế cảm giác càng mạnh thì đối với tần số này càng ngày càng quen thuộc và càng mau chóng tiến vào trạng thái liễm tức.

Trần Mộ biết rằng nếu hắn luyện Liễm tức pháp đạt tới tầng thứ nhất thì khí chất và tính chất của hắn đã phát sinh biến hóa.

Với những thông tin này hắn đã không còn rèn luyện Liễm tức pháp một cách mù mờ nữa

Chỉ là tìm không được phương pháp giảm bớt tác dụng phụ. Trong lòng Trần Mộ hiện giờ bứt rứt nhất là chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.