Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 1: Món quà cầu hôn của sư huynh




Từ bút pháp của tấm tạp phiến này có thể nhìn ra vị chế tạp sư có kinh nghiệm cực kì phong phú. Chỉ có sau khi trải qua rất nhiều lần rèn luyện, mới có thể hình thành đường nét chuẩn xác như thế.

Bút pháp của cấn vân tạp phiến cũng có thể đoán được phong cách của vị chế tạp sư này. Tỉ như tấm tạp phiến này, cảm giác đầu tiên nó mang đến cho Trần Mộ là sự chuẩn xác, loại chính xác không kém một ly, như tơ dệt áo. Giống như tạp phiến thần bí, tạo cho Trần Mộ một cảm giác như đứng trước biển rộng.

Chế tạp sư khác nhau tự nhiên chế tạo ra tạp phiến không giống nhau.

Khả năng khống chế cảm giác của Uy Nhĩ quá yếu, không thể phát huy hết uy lực của tấm tạp phiến này.

Uy lực thực sự của nó còn hơn thế nhiều, mặc dù nó chỉ là tấm huyễn tạp cấp ba.

Trần Mộ cắm {Song Cực Lôi Cầu} tạp vào trong độ nghi rồi kích hoạt. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của năng lượng bên trong độ nghi.

Hai quang cầu lớn cỡ nắm tay quay tròn xung quanh thân thể Trần Mộ, vui vẻ đuổi bắt nhau. Khác với lôi cầu do Uy Nhĩ tạo nên, tia điện ở mặt ngoài lôi cầu của Trần Mộ có màu xanh nhạt, hầu như không hề phát ra tiếng xẹt xẹt.

Trần Mộ vẫn không rõ cảm giác của bản thân rốt cuộc ở trình độ nào, hắn chưa từng đi kiểm tra cảm giác.

Rất nhanh, Trần Mộ liền say mê tìm hiểu {Song Cực Lôi Cầu} tạp.

Cảm giác của hắn vây giờ nhạy cảm và chính xác hơn trước nhiều. Hắn tỉ mỉ cảm nhận sự lưu động của năng lượng trong độ nghi, mười hai chùm năng lượng mỏng trải qua các kết cấu khác nhau, từ các phương hướng tập trung lại. Chúng như một dòng kim loại nóng chảy trải qua các đường ống có tác dụng khác nhau, cuối cùng rèn ra kim loại có đặc tính khác nhau.

Sử dụng hai lôi cầu này cũng không phí sức, hắn có thể điều khiển chúng theo nhiều cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên sau khi Trần Mộ thử nghiệm, hai lôi cầu này chỉ có thể cách hắn xa nhất năm mét, nếu xa hơn thì hai lôi cầu này sẽ mất điều khiển.

Hai lôi cầu màu xanh nhạt lúc tăng tốc, lúc chậm lại, lúc thuận, lúc ngược chiều kim đồng hồ.

Đột nhiên nhớ tới khiên năng lượng mà Uy Nhĩ từng biểu diễn, Trần Mộ thử cho hai lôi cầu tới gần nhau, ở trước mặt xoay thành một vòng tròn.

Hai lôi cầu giống như hai tinh linh nghịch ngợm, ngươi truy ta đuổi đến quên cả thời gian, nhưng vẫn không thấy bóng dáng khiên năng lượng đâu.

Sao lại thế này? Trần Mộ trợn mắt, bỗng nhớ ra bản thân còn chưa hỏi Uy Nhĩ cách dùng tấm tạp phiến này, hắn không khỏi cười khổ vài tiếng.

Hắn cũng không nổi nóng, từ lâu hắn đã gặp rất nhiều trường hợp thế này, thất bại là chuyện thường thấy. Hơn nữa hắn cảm thấy tìm hiểu cũng là một niềm vui.

Điều chỉnh cảm giác ở mức tốc độ cao nhất mà hắn có thể khống chế, lúc này cảm giác của hắn ở trạng thái nhạy cảm nhất.

Đem tất cả lực chú ý đặt trên hai lôi cầu này, Trần Mộ lập tức có phat hiện. Nhìn qua thì hai lôi cầu này không khác năng lượng cầu bình thường, dưới sự dò xét của cảm giác, điểm đặc biệt của nó cuối cùng cũng lộ mặt.

Chúng do vô số chùm năng lượng nhỏ mỏng tạo thành, những chùm năng lượng này tổ hợp theo hình lưới rất kì lạ, cái lưới này rất mỏng và chặt chẽ. Nói cách khác, lôi cầu giống như một tổ ong, hoặc là cầu mây do cây mây bện thành.

Trên bề mặt lôi cầu có rất nhiều lỗ hổng lớn nhỏ.

Kích thước lớn nhỏ của chúng sắp xếp rất có quy luật. Lỗ hổng lớn nhất có hai cái, tiếp theo là bốn lỗ hổng nhỏ hơn, Trần Mộ gọi chúng là lỗ hổng thứ cấp. Lỗ hổng càng nhỏ hơn thì có tám cái, nhỏ mỏng gần như sợi cảm giác của Trần Mộ, hắn đặt tên chúng là lỗ hổng tam cấp.

Lỗ hổng tam cấp là cực hạn mà Trần Mộ có thể dò xét được.

Từ lớn đến nhỏ, phân bố theo trình tự hai, bốn, tám như vậy, nhìn qua rất có quy luật. Trần Mộ lập tức kết luận, mấu chốt sử dụng hai lôi cầu chính là những lỗ hổng thật nhỏ này.

Nếu đã xác định được mục tiêu, Trần Mộ liền bắt đầu thử nghiệm.

Hắn cẩn thận xuất ra hai chùm tia cảm giác. Mỗi chùm đều nhập vào lỗ hổng lớn nhất trên mỗi lôi cầu.

Một cảnh tượng kì diệu xảy ra!

Đột nhiên hai lôi cầu bắt đầu đuổi bắt nhau với tốc độ cực nhanh. Trong chốc lát, một khiên năng lượng hình thành trước mặt Trần Mộ. Cái khiên năng lượng này không giống với Uy Nhĩ, thỉnh thoảng có thể thấy được một tia điện lóe lên ở mặt ngoài rồi biến mất.

Trần Mộ hưng phấn, hắn không ngừng điều chỉnh cường độ của hai sợi cảm giác bên trong hai lôi cầu, hình dáng khiên năng lượng không ngừng thay đổi.

Hình kính, hình cầu vồng, hình trái tim, hình thoi......

Khiên năng lượng giống như một mớ chất dẻo, hắn tùy ý nhào nặn thành hình dáng theo ý thích. Cuối cùng chúng biến thành một khiên năng lượng có hình dáng kinh điển nhất, bình thường nhất, ở giữa dày hơn, vòng cung mở rộng ra hai bên, có thể bảo vệ cả người bên trong.

Trần Mộ thu hai sợi cảm giác trong lôi cầu trở về. Một tiếng “ba” vang lên, khiên năng lượng màu lam nhạt tiêu tán thành hai quang cầu.

Ngay sau đó, Trần Mộ khống chế một sợi cảm giác mỏng tiến vào lỗ hổng lớn nhất vừa rồi trong lôi cầu, sợi cảm giác khác thì tiến vào lôi cầu còn lại, chọn lỗ hổng lớn nhất còn lại.

Hai quang cầu bay đến trước mặt, một trước một sau, đột nhiên, Trần Mộ trước mặt năng lượng thể điều chỉnh hình dáng.

Đây là cái gì? Trần Mộ có chút ngạc nhiên. Nhìn qua, nó tựa như một cây gậy bánh mì thật dài, chỉ là còn tản ra quang mang màu lam nhàn nhạt mà thôi.

Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, hắn nhớ tới tình hình mới vừa rồi năng lượng thuẫn tự mình tùy ý thay đổi hình dáng của nó. Hắn thử bắt đầu thay đổi cường độ hai sợi cảm giác nhỏ.

Quả nhiên, cây gậy bánh mì màu lam trước mặt lập tức xảy ra biến hóa.

Trải qua điều chỉnh không ngừng, Trần Mộ rốt cuộc thành công bắt nó miêu tả thành bộ dáng một thanh kiếm năng lượng. Đây là, bộ dáng thanh kiếm năng lượng này thoáng xấu một ít. tựa như một cái trước nhọn sau rộng, hình tam giác dẹt, không có lưỡi kiếm, không có chuôi kiếm. Xác thực mà nói, tựa như một nửa trước của thanh kiếm. Một mũi kiếm

Nhưng Trần Mộ cũng hết sức hài lòng,“Mũi kiếm” thì sao? Có gì không tốt?

Hắn thử khống chế hai chùm sợi cảm giác nhỏ này. “Xuy”, trong không khí xẹt qua một đoạn tàn ảnh màu lam nhạt, Trần Mộ thấy hoa mắt, “Mũi kiếm” màu lam như đột nhiên xuất hiện ở ngoài năm thước!

Thật nhanh!

Trần Mộ thoáng kinh hãi, với thị lực của hắn mà cũng không cách nào nhìn thấy rõ. Hắn tin chắc rằng nếu có người dùng tấm {Song Cực Lôi} tạp này đánh lén hắn, thì hắn nhất định không thể tránh được.

Thời gian phát động {Song Cực Lôi Cầu} tạp quá ngắn, nếu như động tác của hắn thuần thục một ít, thì đại khái cũng mất chừng năm giây. Mà với tốc độ này, chắc chắn làm cho người khác khó lòng phòng bị. Cũng may nó yêu cầu khoảng cách tương đối cao, nếu không tấm tạp phiến này mới là cỗ máy giết chóc chân chính.

Cảm giác càng mạnh, “Mũi kiếm” hình thành lại càng mạnh, cảm giác khống chế càng chuẩn xác, thời gian cần thiết lại càng ngắn.

Trần Mộ lại thử mấy lần với hai lỗ hổng lớn nhất trên lôi cầu nhưng cũng chỉ có thể hình thành hai loại năng lượng như thế này.

Ánh mắt Trần Mộ lại nhìn vào trong số lỗ hổng nhỏ hơn, trên từng lôi cầu, lỗ hổng nhỏ hơn có bốn cái. Hắn làm theo như trước, kéo duỗi sợi cảm giác một hướng vào một lỗ hổng của lôi cầu, còn sợi cảm giác còn lại thì kéo duỗi vào một trong lỗ hổng thứ cấp của lôi cầu khác.

Di! Tại sao không phản ứng gì?

Lôi cầu vẫn là lôi cầu, không có phát sinh bất cứ biến hóa gì. lại thử hai lần, hai cầu vẫn không có động tĩnh gì.

Cũng may Trần Mộ chưa bao giờ khuyết thiếu kiên nhẫn, hắn không vội không vàng bắt đầu tiến hành hàng loạt thí nghiệm, đủ loại thử nghiệm. Hắn thử hơn mười lần, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Huống hồ, hiện tại số lượng lỗ hổng tăng gấp bội, hai lôi cầu, tổng cộng có tám lỗ hổng, vậy có bao nhiêu loại phương thức sắp xếp tổ hợp?

Vẻ mặt Trần Mộ vẫn bình tĩnh như nước, không có chút nôn nóng. Trong lòng hắn lặng lẽ cân nhắc tổ hợp mình đã thí nghiệm, đâu vào đấy khống chế sợi cảm giác, dốc lòng thí nghiệm.

Ông trời không phụ lòng người, nửa giờ trôi qua, Trần Mộ rốt cuộc cũng có phát hiện mới.

Khi hắn dùng bốn sợi cảm giác đồng thời kéo duỗi vào bốn lỗ hổng thứ cấp của một lôi cầu, mặt khác dùng một sợi cảm giác kéo duỗi vào một lỗ hổng thứ cấp của lôi cầu kia, hai lôi cầu rốt cuộc xảy ra biến hóa!

Một tiếng vang nhỏ.

Hai lôi cầu đột nhiên chia làm năm khối lôi cầu thật nhỏ, mỗi khối tiểu lôi cầu đều cùng với một sợi cảm giác của Trần Mộ tương liên.

Song làm cho Trần Mộ cảm thấy kì quái chính là, mặc dù sợi cảm giác của mình cùng năm tiểu lôi cầu này tương liên, nhưng lại không cách nào khống chế chúng nó. Trần Mộ có thể cảm thấy được chúng nó, có thể rất rõ ràng biết chúng nó bước tiếp theo xuất hiện ở đâu, nhưng lại không cách nào khống chế vị trí chúng nó xuất hiện.

Năm tiểu lôi cầu tựa như năm tiểu hài tử tinh nghịch, hoàn toàn không nghe sai sử. Song chúng này lại cực kì hoạt bát, chợt nhanh chợt chậm, linh động vô cùng chạy chung quanh Trần Mộ. Hơn nữa so với hai lôi cầu lớn lại bất đồng, năm tiểu tử kia vận động tựa hồ không có quy luật nào đáng nói, duy nhất một điểm làm người khác tương đối yên tâm chính là, chúng nó thủy chung hoạt động trong một phạm vi.

Làm cho Trần Mộ cảm thấy giật mình chính là, mình không cách nào rút sợi cảm giác về từ trong năm lôi cầu này trung, năm sợi cảm giác bị năm tiểu lôi cầu vững vàng hút chặt.

Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, sợi cảm giác không cách nào rút về, mà lại không cách nào khống chế năm tiểu lôi cầu vận hành. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một tình huống cực kì gay go.

Bản thân lâm vào thế bị động, nhất thời trên mặt Trần Mộ hiện vẻ cười khổ. Hắn không nghĩ tới tự mình đã thử nghiệm bao lần, mà nay lại có thể gặp phải tình huống oái ăm ngoài dự đoán như vậy.

Hắn thử đóng độ nghi, nghĩ muốn cắt đứt năng lượng độ nghi cung ứng cho năm tiểu lôi cầu này. Song làm cho hắn mắt trợn tròn chính là, kể cả độ nghi tắt đi, năm tiểu lôi cầu này tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ du động chung quanh thân thể hắn với vẻ vui sướng vô cùng.

Nhìn năm tiểu lôi cầu này, Trần Mộ vẫn không khỏi lúng túng. Mặc dù cho tới bây giờ, hắn còn chưa phát hiện tình huống này đối với thân thể mình có ảnh hưởng gì. Nhưng mà chẳng lẽ tự mình mỗi ngày phải mang theo năm tiểu lôi cầu này xuất môn hay sao?

Ăn cơm làm sao?Còn tắm rửa? Nghiên cứu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.