Hữu Thủy Vong Xuyên

Chương 30




Nửa đêm, Shinichi lặng lẽ đi vào phòng Heiji.

“Ân? Shinichi?” Tiếng động lạ bên cạnh đánh thức Heiji.

Shinichi tiến vào ổ chăn, lui đến trong lòng Heiji: “Tớ muốn ngủ cùng cậu!”

“Kuroba đâu?” Heiji cười hỏi.

“Hắn đang ngủ!” Shinichi mím môi: “Heiji, cậu biết không, tớ rất nhớ cậu…… Kỳ thật…… Hôm nay tớ là muốn ngủ cùng cậu …… Nhưng…… Kuroba……” Shinichi giải thích, cậu cũng không hy vọng ngày đầu tiên Heiji trở về, lại bởi vì mình không thể ở bên hắn mà mất hứng.

“Tớ biết…” Heiji trấn an: “Tớ đâu có mất hứng, tớ biết trong lòng cậu có tớ!”

“Ưm, tớ…… tớ thích cậu!” Shinichi nhỏ giọng nói, may mắn bóng tối trong phòng đã che dấu quẫn cảnh bây giờ của cậu.

Heiji hôn trụ môi Shinichi: “Cậu có biết…… Tớ yêu cậu bao nhiêu không…… Shinichi……”

Shinichi duỗi tay ra hoàn trụ cổ Heiji, được đến Shinichi đáp lại, Heiji càng làm sâu sắc nụ hôn này.

“Ưm……”

“Shinichi……”

Shinichi mở đôi mắt mông lung, không biết khi nào thì Heiji đã đem cậu đặt ở dưới thân, lúc này, đôi môi ấm áp cậu tưởng niệm lâu nay chính đang công kích tới trước ngực cậu.

“Shinichi!” Heiji có chút gian nan khởi động thân mình, tạm thời rời đi phiến ấm áp kia: “Vừa rồi, Kuroba có hay không……”

“Ưm?” Shinichi có chút bất mãn ưỡn thân mình, không biết Heiji tại sao lại dừng lại.

“Tớ không muốn cậu bị mệt chết!”

“A?” Shinichi nửa ngày mới phản ứng lại, cảm động bởi sự quan tâm của Heiji, hai chân vòng qua thắt lưng Heiji, đưa hắn lạp gần chính mình, chủ động dâng lên đôi môi: “Hiện tại, tớ thuộc về cậu……”

Hai người tiểu biệt đoàn tụ, lúc này mới bắt đầu một đêm thuộc về riêng bọn họ!

***

Sáng sớm, Heiji đã rửa mặt xong ngồi vào bên giường, nhìn nhìn thiên hạ còn đang ngủ say, nhẹ nhàng sửa sang lại cái chăn cho cậu, ở trên mặt cậu ấn xuống một nụ hôn, mới đứng dậy ra khỏi phòng.

“Chào buổi sáng!” Heiji mỉm cười chào hỏi Kuroba đang bận rộn trong nhà bếp.

Kuroba nghiêng người nhìn hắn một cái: “Shinichi còn chưa có dậy sao?”

“Ừm.” Heiji vẫn là mang theo mỉm cười gật gật đầu.

Kuroba tiếp tục bận rộn gọt táo, Heiji đem cốc sữa đã được hâm nóng đặt đến trên bàn ăn. Giữa hai người, một mảnh trầm mặc.

“Đừng tưởng rằng như vậy là ngươi đã thắng!” Lúc Heiji tiến lại phòng bếp, Kuroba ngừng công việc trên tay, đưa lưng về phía Heiji nói. Đêm qua khi Shinichi ra khỏi phòng bọn họ hắn đã biết, hắn không ngăn cản, nhưng cũng không có nghĩa là hắn tán thành.

“Ta không nghĩ tới phải thắng ngươi.” Heiji nhún nhún vai: “Ít nhất hiện tại trên chuyện này ta không nghĩ tới!”

“Hôm nay, ta sẽ làm Shinichi trở về phòng của bọn ta.”

“Ta biết!”

Kuroba xoay người trừng mắt Heiji, Heiji vẫn nhếch lên khóe môi thản nhiên tươi cười.

“Ưm…… Chào buổi sáng!” Shinichi dụi dụi mắt, đánh gãy không khí căng thẳng trong phòng bếp.

“Chào buổi sáng!” Heiji hồi lại cho cậu một nụ hôn sớm an: “Ngủ ngon không?”

“Ưm!” Shinichi cười gật gật đầu, nhưng khi nhìn đến Kuroba, liền có chút bối rối: “Chào buổi sáng, Kuroba!” Kuroba hẳn là biết chuyện ngày hôm qua cậu chạy tới phòng Heiji!

Kuroba âm thầm thở dài, đi đến bên người Shinichi, nhẹ nhàng nâng lên cằm cậu, in lại hương vị của chính mình: “Chào buổi sáng, Honey!”

“Cái kia…… Tôi……” Shinichi không biết nên như thế nào giải thích với Kuroba chuyện cậu lại thức dậy ở trên giường Heiji.

“Em trước tới ngồi xuống bàn chờ một lát, bữa sáng lập tức sẽ xong.” Kuroba nhìn như tùy ý nói.

“Nga…… Được……” Shinichi có chút hoang mang, Kuroba thoạt nhìn cũng không có tức giận, xoay người nhìn Heiji, Heiji liền hướng cậu lộ ra một nụ cười an tâm.

………………………………………………..

Tiểu Bạch: bạn Shin càng ngày càng giống dụ thụ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.