Hữu Hạnh

Chương 380




Bà đỡ ôm cái tã lót từ trong bước ra, đầu tiên là bước đến trước mặt Lý thị, đem tiểu thiếu gia cho bà xem. Đứa nhỏ kia vừa nhỏ vừa gầy, nhìn qua bất quá chưa được ba cân đang mệt mỏi nằm trong khuỷu tay bà đỡ. Èo ọt, yếu ớt ngay cả tiếng khóc cũng là hữu khí vô lực.

Trong lòng Lý thị chán ghét, ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Thản nhiên phân phó người trong Phúc thụy viện cố gắng chăm sóc rồi liền mang theo Trương mama trở về. Lâm thị như thế nào, bà cũng không thèm quan tâm, ngay cả một câu cũng không hỏi.

Âu Dương Trì nhìn đứa nhỏ chỉ lớn như con mèo, trong ánh mắt cũng khó dấu vẻ thất vọng: “Thật ra cũng là đứa nhỏ thanh tú!” 

Nói xong liền đứng dậy rời đi, Vương mama chạy nhanh giữ hắn lại: “Lão gia, còn phu nhân…”

“Còn có chuyện gì? Tên đứa nhỏ không phải đã chuẩn trước rồi sao?” Trong lời nói của Âu Dương Trì có vài phần không kiên nhẫn. 

Lý Nguyệt Nga vẫn đứng bên cạnh hắn nhìn vào nội thất, trong lòng cười lạnh. Tuyết tham kia tất nhiên là đại bổ, đáng tiếc Lý Nguyệt Nga nàng đã thêm một thứ chuyên dùng cho nữ nhân sau khi sinh non ngừng đau bụng, ngừng băng huyết. Nhưng chỉ cần thuốc này lạnh một chút, Lâm thị từ nay cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện mang thai. Lý Nguyệt Nga sẽ không để Lâm thị chết, càng không thể để bà ta sống thoải mái. Tươi cười trên mặt Lý Nguyệt Nga lại càng sáng lạn, chúc mừng Vương mama vài câu rồi liền cùng Vương Kiều Hạnh và Âu Dương Trì rời đi.

Âu Dương Noãn nhìn đứa nhỏ gầy yếu trên tay bà đỡ, vẻ mặt lộ ra chút không đành lòng: “Đệ đệ trông rất suy yếu! Vẫn nên sớm mời đại phu đến xem một chút!”

Vương mama chạy nhanh đem đứa nhỏ đoạt lại, che chở giống như là trân bảo, sợ Âu Dương Noãn có hành động gì làm hại đứa nhỏ. Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên nở nụ cười: “Vương mama, ngươi hãy chăm sóc mẫu thân thật tốt. Ngày mai ta lại qua thăm người!”

Cuối cùng nội thất chỉ còn lại Lâm thị, Vương mama cùng Âu Dương Khả. Nàng ta nhìn đệ đệ Âu Dương Hạo vừa mới sinh ra, thần sắc trên mặt thế nhưng lại có ba phần cổ quái: “Mẫu thân, đứa nhỏ này có thể nuôi lớn được không? Dường như như vậy là quá gầy….”

“Không được nói bậy!” Vương mama mau chóng nói, nhưng lại cảm thấy giọng điệu của mình có chút sắc bén liền hạ giọng nói tiếp: “Nhị tiểu thư, đứa nhỏ nào khi mới sinh ra cũng đều như vậy. Tiểu thư chỉ là cô nương ở trong nhà nên chưa từng gặp qua, cứ chăm sóc nuôi dưỡng là sẽ tốt!” 

Trong lòng Vương mama biết đứa nhỏ này sinh thiếu tháng, lại có bộ dạng gầy yếu như vậy, còn không biết có thể sống được không. Chỉ là lời này cũng không thể nói trước mặt phu nhân.

Lâm thị thập phần mệt mỏi tựa vào đầu giường, vừa rồi nghe nói Âu Dương Trì cùng Lý thị đều đã rời đi liền một câu cũng không muốn nói. Lúc này nhìn đứa nhỏ của mình đang được bọc trong tã lót, trong mắt tăng thêm ba phần đắc ý.

“Phu nhân, chúng ta mau mời Tiền đại phu đến xem để ông ấy kê vài chén thuốc, giúp thiếu gia bồi bổ một chút!” Vương mama thật cẩn thận nói.

Bên tai vang đến tiếng khóc yếu ớt của Âu Dương Hạo cùng thanh âm vỗ về của nhũ mẫu, Lâm thị nhướng mày gật gật đầu nói: “Ngươi lập tức đi nhanh đi!”

Lúc Tiền đại phu đến Phúc thụy viện trời đã sáng hẳn. Lâm thị buồn ngủ nằm ở trên giường, Tiền đại phu liền bắt mạch. Vương mama vội vàng hỏi: “Phu nhân không sao chứ?”

Tiền đại phu gật gật đầu, hỏi Lê Hương chăm sóc suốt đêm: “Tinh thần phu nhân thế nào?”

“Tinh thần rất tốt!” Lê Hương đáp, “Chỉ là quá mệt mỏi cho nên mới thiếp đi một chút!”

Tiền đại phu ‘uh’ một tiếng rồi nói với Vương mama: “Sợ nguyên khí bị tổn thương, uống vào một chút thuốc bổ thì không có gì đáng ngại!”

Vương mama vui sướng liên tục gật đầu: “Tiền đại phu, mau xem giúp tiểu thiếu gia nhà chúng ta!”

Tiền đại phu đi đến bên cạnh cái nôi, nhìn thấy Âu Dương Hạo đang khóc nỉ non không ngừng, trên mặt lộ ra chút cổ quái. Hắn vươn tay sờ sờ trán đứa nhỏ: “Sao lại phát sốt thế này?”

Vương mama ngẩn ra rồi quát lớn vú nuôi Cao thị bên cạnh: “Tiểu thiếu gia phát sốt các ngươi cũng không biết sao?”

Cao thị hoảng sợ, cuống quýt quỳ xuống: “Ta…ta…” 

Cao thị hai mươi tư tuổi, tiểu nhi tử trong nhà vừa cai sữa hơn nữa sữa lại nhiều nên mới muốn làm nhũ mẫu kiếm chút tiền. Lúc trước có sáu người đến ứng tuyển, Lâm thị cùng Vương mama chọn tới chọn lui, thấy Cao thị trẻ tuổi lanh lẹ, tính tình ôn hòa. Quan trọng nhất là dung mạo bình thường, không có khả năng gây chuyện nên mới giữ lại. Cao thị lúc đó âm thầm vui sướng nhưng lại không nghĩ rằng, bản thân vừa tới ngày đầu tiên tiểu thiếu gia lại có chuyện, nhất thời sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

“Để ta xem xem!” Tiền đại phu ở một bên tiếp lời. Sau đó kiểm tra thắt lưng đứa nhỏ một lát rồi lẩm bẩm nói: “Không đúng…..Trong cơ thể đứa nhỏ có độc nóng!” 

“Có phải hay không….lúc phu nhân sinh có dùng tuyết tham?” Vương mama nghe nói thì cả kinh, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, chẳng lẽ đúng là đại tiểu thư hại phu nhân?

Tiền đại phu liên tục lắc đầu nói: “Không, không! Tuyết tham là dược vật hiếm lạ, sẽ không gây tổn hại đến đứa nhỏ như vậy. Nhìn tình hình hiện tại, giống như là đã có từ trước…”

Hắn cũng không nói hết mà chỉ nhìn Vương mama, Vương mama trong lòng nhất thời hiểu ra. Tiền đại phu đã từng nói qua, thân thể phu nhân sẽ lưu lại di chứng, tương lai đứa nhỏ sinh ra sẽ không được khỏe mạnh, nay trong cơ thể lại chứa độc nóng. Thì ra là Lão thái thái tạo nghiệt…Bà ta vội vàng bắt lấy tay Tiền đại phu, run giọng nói: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tiền đại phu nhìn nửa ngày rồi nói với vú nuôi: “Tã lót của tiểu thiếu gia bó chặt sẽ làm nóng độc trong cơ thể tràn ra. Ngươi mau nới lỏng ra!”

Vú nuôi sửng sốt, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc: “Làm như vậy tiểu thiếu gia có bị cảm lạnh hay không?”

Vương mama quát lớn: “Còn không mau làm theo lời Tiền đại phu!”

Vú nuôi không dám cãi nữa, nhanh chóng nới lỏng tã lót nhưng tay vừa chạm vào ngực đứa nhỏ thì kinh hô: “Tiểu thiếu gia….”

Tiền đại phu vừa thấy, ngực đứa nhỏ có một chỗ sưng đỏ, nhìn thập phần đáng sợ. Tiền đại phu nhất thời sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến nói: “Độc khí này thật lợi hại!”

Vương mama đứng một bên kinh hồn táng đảm, cơ hồ muốn té xỉu mà đứng không vững, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt răng cố chống đỡ. Vương mama thầm nghĩ Lão thái thái thật sự là đủ ngoan độc, độc kế của lão bà kia không làm cho phu nhân sinh non ngay lúc đó mà lại ngấm từ từ, làm cho tiểu thiếu gia mang độc ngay từ khi nằm trong bụng mẹ.

“Ta sẽ kê hai phương thuốc, trước hết vú nuôi uống vào để đứa nhỏ bú sữa. Còn cái khác….Ngày mai ta lại đến!” Sắc mặt Tiền đại phu nặng nề, trong thanh âm có một chút bất an kinh hoảng: “Phu nhân….”

Vương mama nhìn thoáng qua Lâm Uyển Như đang ngủ say cách đó không xa, bộ dáng thập phần sầu lo nhẹ giọng nói: “Tạm thời đừng nói với phu nhân!”

......

Ngày hôm sau Tiền đại phu sờ chỗ sưng đỏ của đứa nhỏ, thấy đã bị mưng mủ, vì thế nên bỏ thuốc đắp nhẹ nhàng nhấn xuống. Đứa nhỏ liền khóc ré lên, mủ từ vết sưng bắn ra ngoài. Tay Tiền đại phu run run cùng Vương mama hai mắt nhìn nhau rồi nặn hết mủ sau đó tự mình đắp thuốc cho Âu Dương Hạo.

Vương mama vẫn không dám nói cho Lâm thị, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tiền đại phu, tiểu thiếu gia còn nhỏ như vậy, thuốc này…”

“Đây là dược vật được nghiền thành bột, có tác dụng ôn hòa nên không có gì trở ngại!” Tuy nói thế nhưng bản thân Tiền đại phu cũng không nắm chắc. Trẻ con trời sinh có chứa độc nóng, chuyện như vậy hắn đã từng thấy qua nhưng lại chưa thấy ai có thể sống sót.

Tiền đại phu cho Âu Dương Hạo uống đẳng sâm, sinh địa, cỏ tranh…Đến đêm đứa nhỏ ngược lại càng thêm khó chịu bất an, khóc nỉ non không ngừng, sữa uống vào đều phun hết ra ngoài. Tiền đại phu không dám rời đi, lúc này nhìn đứa nhỏ hư hỏa đầy mặt, bắt mạch thì càng kinh hãi. Dương khí quá vượng, âm dịch không sinh sẽ không giữ được tính mạng nên phải thay đổi cách thức. Nhưng chuyện này rốt cuộc cũng không dấu được nữa…

“Cái gì?” Lâm thị vừa nghe đứa nhỏ sinh ra đã chứa độc nóng thì sắc mặt đại biến.

“Phu nhân, đại phu nói ôn bổ vẫn chưa thấy hiệu quả, ngược lại còn phản tác dụng. Nay chỉ có tư âm hóa độc, phu nhân qua nhìn xem!” Vương mama không dám dấu nữa, thật cẩn thận nói ra.

Ngữ khí của Vương mama làm Lâm thị dâng lên một dự cảm xấu. Bà ta buông tay Vương mama rồi gắng sức bước xuống giường.

Âu Dương Hạo nằm trong nôi, vú nuôi Cao thị đang dùng khăn bố lau người. Tiền đại phu một bên đang cau mày phân phó Lê Hương cái gì đó. Lâm thị đi qua, hai mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Hạo trong nôi.

Lúc này người bên cạnh mới chú ý, vú nuôi trở nên hoảng sợ, lập tức cầm khăn đứng lui qua một bên. Lâm thị chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Tiền đại phu thấy vẻ mặt liền không tốt: “Phu nhân, ta đã cố hết sức. Tình hình tiểu thiếu gia không được tốt…”

Lâm thị quay đầu, nhìn Tiền đại phu lớn tiếng hỏi: “Làm sao lại thành như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiền đại phu tiến lên, sắc mặt trầm trọng nói với Lâm thị: “Phu nhân, mời xem chỗ này!”

Lâm thị mở to hai mắt, Tiền đại phu đem chăn trên người đứa nhỏ xốc lên, lập tức mùi tanh đập vào mặt: “Phu nhân, người xem….”

Vương mama đã có nói qua một chút, trong lòng Lâm thị cũng có chút chuẩn bị. Nhưng khi nhìn thấy, tâm tình vẫn luôn nhẫn nhịn liền bùng phát. Trong lòng giống như bị ngâm trong hầm băng, lạnh lẽo cực điểm. Trước ngực đứa nhỏ là một bọc mủ, cũng đã lan đến huyết nhục mơ hồ, hơi hơi biến thành màu đen.

Lâm thị hai chân mềm nhũn, phủ phục dưới đất.

Lý thị vốn là muốn làm cho Lâm thị sinh non, nhưng Lâm thị thân thể cường kiện, đứa nhỏ lại đã vững vàng cho nên mới có thể tạm thời bảo trụ. Chỉ là Lâm thị vạn vạn không nghĩ tới, kết quả đứa nhỏ sinh ra lại như vậy.

Tiền đại phu thấp giọng nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia trời sinh trong cơ thể có độc nóng. Hôm qua bắt mạch lão phu cũng đã dùng không ít biện pháp. Nhưng thiếu gia khí âm hư hại, kinh mạch đàm trở, khí huyết tắc nghẽn, thêm độc nóng huyết đàm nên mới bị mưng mủ, hơn nữa cũng đã bắt đầu thối rữa. Lão phu đã dùng hết mọi biện pháp nhưng tiểu thiếu gia lại quá nhỏ tuổi, không thể dùng thuốc quá nặng cho nên thối rữa đã hoàn toàn không thể khống chế, dẫn đến ngày càng nghiêm trọng. Chỉ sợ là….”

Lâm thị không dám tin, vội vàng nói: “Tiền đại phu, ngươi nhất định có biện pháp cứu đứa nhỏ này có phải không? Ta thiên tân vạn khổ mới có thể giữ được đứa nhỏ này, làm sao có thể nói mất liền mất như vậy?” Ánh mắt Lâm thị đã hơi hơi đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Vương mama nghẹn ngào nói: “Tiền đại phu, ngươi nhất định phải nghĩ cách. Nếu ngươi không thể thì còn ai có thể trị được, chúng ta chỉ còn chờ….”

Tiền đại nhìn vẻ mặt hai người đang hy vọng nhìn mình, nghiêm trọng lắc lắc đầu: “Phu nhân, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó mà chữa được!”

Lâm thị gắt gao nhìn chằm chằm Tiền đại phu, nhìn đến khi hắn có chút sợ hãi, không tự chủ được nói: “Phu nhân, ngài vẫn nên sớm có chuẩn bị…..Hay là ta đi bẩm báo cho Âu Dương Thị Lang cùng Lão thái thái….”

“Đứng lại!” Lâm thị lạnh như băng nói.

Tiền đại phu vừa đi được nửa bước liền quay lại. Đôi mắt Lâm thị như dẫn theo lửa, lại giống như trong hầm băng. Thanh âm phát ra giống như có người hạ một đao lên người, lại phát cuồng mang theo sự tàn nhẫn.

Lâm thị nhìn hắn, lại chậm rãi nhìn xung quanh bốn phía. Đầu óc như đeo chì nặng ngàn cân, cồng kềnh mà cố hết sức chuyển động. Ánh mắt hờ hững của bà ta đảo qua Tiền đại phu đang yên lặng đứng thẳng, vú nuôi Cao thị cùng nha đầu Lê Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.