Hữu Hạnh

Chương 370




Một câu nói, giọng điệu không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ kiên định.

Phía ngoài cửa, đám hộ vệ ai nấy đều tự giác đưa lưng về phía này, hết nhìn đông lại ngó tây, giống như không chút mảy may quan tâm đến chuyện của hai người. Triệu Thập Tam đang chuẩn bị đi vào bẩm báo sự việc, bỗng nhiên đập đầu lên tường...

Dung Sở cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ngón tay hơi buông lỏng, Thái Sử Lan lập tức lui người về phía sau. Dung Sở thanh tỉnh, theo bản năng nhìn đầu ngón tay, cảm giác giống như chiếc cằm trắng min vừa rồi vẫn còn ở đó. Nữ nhân này, da thịt toàn thân thật tốt lắm...

Hắn khẽ cười, nhìn cái cằm trơn bóng cùng đôi môi hồng nhạt của nàng, một bên có chút tiếc nuối nghĩ thầm, vừa rồi sao lại không nhân cơ hội cúi đầu...., một bên nặng nề cười, nói: "Thật muốn cắn nàng thử xem..."

"Rất hoan nghênh." Thái Sử Lan cũng nhìn chằm chằm đôi môi hắn, Dung Sở bỗng mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi đau xót.

Nữ nhân này, ánh mắt giống như có thể giết người vậy.

"Ta cũng rất hoan nghênh." Hắn buông tay, tươi cười, "Hoan nghênh nàng đến ngủ cùng."

Thái Sử Lan nhìn từ đầu đến chân, lại nhìn từ chân lên đầu Dung Sở. Vị nào đó nhất thời có cảm giác như đang trần chuồng đứng trước mặt nàng... Bởi vậy, hắn lại cười càng tươi - Tốt, rất tốt, có khí phách!

"Ngực non da sữa, bụng thắt vai teo, bắp cơ bèo nhèo. -Thái Sử Lan xem xong, quay đầu, ngay cả khinh miệt cũng không lộ ra, "Tạm thời còn chưa đủ tư cách."

Dung Sở suy nghĩ một hồi, sau đó cũng không nói gì, cười dài nhìn Thái Sử Lan, sau đó đi ra ngoài. Mãi đến khi tới nơi đông người, hắn bỗng nhiên cao giọng nói, "Thái Sử cô nương, nàng yên tâm. Tại hạ nhất định ra sức rèn luyện thân thể, ngày đêm không dừng. Chờ đến khi long tinh hổ mãnh, tinh lực hơn người, sẽ sớm ngày khiến nàng nguyện ý nương vào."

Trên đường, đám người còn đang nhốn nháo lao tới sân luyện võ đồng loạt dừng lại, ngây ngốc quay đầu.

Thái Sử Lan đi nhanh về phía trước, lớn tiếng đáp lại.

"Tốt lắm!"

Trên đường Dung Sở cùng Thái Sử Lan đi đến sân luyện võ, tia lửa nhỏ kia vẫn không ngừng phát tán. Xung quanh cả hai vốn rất nhiều người, dần dần, ai nấy đều tự động đi chậm lại hoặc chạy nhanh hơn, khôn ngoan tránh xa cái nơi tràn ngập sát khí.

Duy chỉ có Triệu Thập Tam là gắt gao đi theo chủ tử, so với trươc kia lại càng thêm từng bước không rời, ánh mắt vô cùng cảnh giác.

Mà sự cảnh giác này vẫn duy trì thật lâu, nghe nói sau ngày hôm đó, Triệu Thập Tam đêm nào cũng gặp ác mộng, thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Hắn mơ thấy chủ tử cởi sạch y phục, bị nữ nhân hung ác kia nhào nặn một hồi, sau đó lập tức hét lớn, "Ngực non da sữa, bụng thắt vai teo, bắp cơ bèo nhèo. Không xứng làm nam nhân! Thiến!"

Mồ hội lạnh dòng dòng chảy xuống, ướt đẫm thân người, Triệu Thập Tam suýt nữa còn nghĩ rằng mình mắc quái bệnh...

Đương nhiên, đây là chuyện về sau.

Quay trở lại hiện tại, không khí căng thẳng giữa hai người kéo dài mãi tới khi đến sân luyện võ. Lúc này, toàn bộ người có chức vụ trong doanh Nhị Ngũ đã tề tựu đông đủ. Lí Phù Chu cũng đã ngồi vào một ghế, đang ôn hòa tiễn hai nữ đệ tử "lãnh giáo" rời đi, nhìn thấy Thái Sử Lan, hắn lập tức mỉm cười.

Thái Sử Lan cũng gật đầu đáp lại. Bên cạnh, ánh mắt Dung Sở càng thêm u ám. Hắn đi về phía đám người giáo quan, viện chính và phó doanh vừa thấy vậy, theo bản năng định đứng dậy đón chào, lại bị Dung Sở dùng ánh mát ngăn lại. Dung Sở ngồi lẫn trong đám giáo quan, gật đầu với viện chính. Viện chính chỉ có thể âm thầm cười khổ, Tấn quốc công khó khăn lắm mới tới nơi này, không hiểu vì sao lại phải thay tên đổi họ, đổi luôn thân phận, chẳng lẽ quý nhân đều có thú vui cải trang sao?

Đám đệ tử trong sân đồng loạt nhìn về phía Dung Sở, ánh mắt có kinh diễm, có tò mò. Viện chính đành phải giới thiệu qua loa, "Vị này là Sở tiên sinh, là giáo quan hành tẩu do doanh Nhị Ngũ đặc biệt mời đến."

Chúng đệ tử lại đồng loạt hô lên. Trước giờ, vị trí giáo quan hành tẩu hiếm khi có người tiếp nhận, hiện tại lại có người thứ hai. Hơn nữa, tuổi tác cũng chỉ tương đương Lí Phù Chu. Các nữ đệ tử lại càng kích động, Thẩm Mai Hoa sắc mặt đỏ bừng, má trái là vì Lí Phù Chu mà ửng đỏ, má phải lại vì Dung Sở mà cảnh xuân nở rộ.

Duy nhất có Thái Sử Lan là cảm thấy thất vọng tràn trề, vốn còn tưởng Dung Sở chẳng qua chỉ là tiện đường đi qua thị sát, ai ngờ...Vị quốc công này, ngài thật rảnh rỗi ha?

Tiếp theo, viện chính tuyên bố, các giáo quan sẽ bắt đầu chọn lựa đệ tử. Thái Sử Lan nhíu mày nhăn mặt - không biểu diễn năng lực, không tiến hành kiểm tra, lại có thể hoàn toàn giao lại vận mệnh đệ tử cho sự lựa chọn của giáo quan? Công bằng ở đâu? Nếu như đệ tử hàn môn lúc trước đứng lên đấu tranh rơi vào tay giáo quan Trịnh gia, vậy kết cục sẽ thế nào đây? 

Thói đời là vậy, phàm là cải cách thì sẽ gặp phải khó khăn. Doanh Nhị Ngũ nhỏ bé này cũng không ngoại lệ, chỉ cần chính sách tuyển khóa thay đổi, cũng đủ để nảy sinh mâu thuẫn cùng chống đối.

Thái Sử Lan bỗng có chút hiểu thấu, vì cớ gì mà Dung Sở thiết lập chế độ như vậy, cũng không lo đến việc tồn tại tệ đoan, có lẽ, hắn sớm đã có tính toán của riêng mình.

Bên này, nàng phỏng đoán một màn trước mắt, phía kia, Triệu Thập Tam nói nhỏ bên tai Dung Sở: "Chủ tử, ngày trước Lí đại tổng quản đã khuyên qua người vài lần, nói dự tính ban đầu của doanh Quang Vũ là chiêu mộ anh tài, bất luận tôn quý sang hèn. Nhưng lại vì thực hiện chế độ duy trì bằng tiền ủng hộ, khiến cho doanh Quang Vũ bị nhà giàu cầm giữ, làm mất đi dự tính ban đầu, đề nghị người kịp thời ngăn chặn sự lạm dụng quyền hành của hào môn ở các phân doanh, người đều nói không cần thiết. Trước giờ cũng quả thật không can thiệp một lần, hiện tại vì sao lại quản chuyện của một doanh Nhị Ngũ kém cỏi này?"

Dung Sở cười mà không nói, chậm rãi uống trà, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Lúc trước Thái Sử Lan từng nói qua một câu, cảm giác được người khác bế đi không thể nào bằng tự mình tới đích. Nếu đệ tử hàn môn đã tình nguyện để hào môn ức hiếp, ta còn có lí do gì để giúp họ?"

Triệu Thập Tam giật mình, nghẹn họng trân trối, "Cái này...Hiện tại là xuất hiện Thái Sử Lan, nếu như trước sau không ai đứng dậy đấu tranh, việc lập nên doanh Quang Vũ chẳng phải là uổng phí ư?"

Dung Sở tùy ý cười cười, "Không phải bây giờ đã xuất hiện một Thái Sử Lan rồi sao?"

Triệu Thập Tam dường như cũng lờ mờ hiểu được dụng ý của Dung Sở. Chủ tử của hắn không can thiệp, phải chăng là chờ đợi một người có khả năng nhất hô bá ứng xuất hiện?

"Thà rằng tiêu phí mười năm chờ đợi một trang anh kiệt, còn hơn dùng đến một kẻ tầm thường." Dung Sở cười nhạt, "Phế vật thì có thể dùng vào đâu? Còn không đáng với công sức ta bỏ ra."

Hắn nâng ly trà lên, nhìn về phía Thái Sử Lan, "Áp bức lâu dài, chung quy sẽ có một ngày phải bùng nổ, chỉ cần có một kẻ lớn gan châm ngòi mà thôi. Mà một khi ngọn lửa đã cháy rực, sẽ lớn mạnh đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc." Hắn cười cười, nhấp một ngụm trà, "Cứ chờ xem, doanh Nhị Ngũ vốn kém cỏi nhất này, tương lai nhất định sẽ tạo nên kỳ tích, chấn động Nam Tề."

...

"Tiêu Đại Cường!" Một người lớn tiếng hô lên, "Quân trận."

Một trận reo hò vang lên. Điều này có nghĩa tiểu bạch kiểm công Tiêu Đại Cường có thể học tập môn quân trận, tương lai có cơ hội trở thành quan quân.

"Hùng Tiểu Giai! Vật lộn!" Giọng nói của Hoa Tầm Hoan vang lên, bên dưới lại dậy sóng.

Giáo quan lần lượt gọi tên từng người, xếp đặt lớp học. Có lẽ vì ngại Dung Sở còn đang ở đây, người Trịnh gia cũng không dám quá phận, ai nấy trong đám đệ tử hàn môn đều được xếp lớp một cách thích hợp. Tô Á được giáo quan tiễn thuật lựa chọn, ngay cả Thẩm Mai Hoa cũng được xếp vào lớp chỉ huy - vị giáo quan chỉ huy hữu khí vô lực kia, sau khi cân nhắc một hồi, nói rằng Thẩm Mai Hoa trời sinh giảo hoạt, am hiểu thuật tấn công bất ngờ, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng thật ra cũng đủ cay nghiệt, trời sinh đã định phải làm quan chỉ huy.

Giáo quan nọ vô cùng hài lòng với Thẩm Mai Hoa, dứt khoát tỏ ý không cần đệ tử nào khác, trực tiếp dẫn Thẩm Mai Hoa rời đi. Nàng ta vui vẻ, cười tươi như hoa, liên tục quay đầu nháy nháy mắt, hô lớn: "Các tỷ muội, đợi tương lai ta lên làm tướng quân, nhất định sẽ dẫn mọi người..."

"Phi." Lời còn chưa dứt, đám tỷ muội phía sau đã đồng loạt tỏ vẻ khinh bỉ.

Đúng lúc này, một cái tên vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi.

"Thái Sử Lan!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.