Hữu Hà Cư Tâm

Chương 1: Chương 1




Gần hai giờ sau, Cơ Thương Vũ đã phi hành đến cuối Nội Môn, trước mắt cô khi này một một số công trình lác đác kéo dài bên một con sông lớn.

Từ khi ra khỏi Nội Môn, không còn lộ tuyến phí hành nên Cơ Thương Vũ phải chạy bộ, cô từ cổng Nội Môn vượt qua đại kiều dài gần 5km trên Lạc Hà tiến sang đại quảng trưởng tông môn. Từ đại quảng trường, cô lại đi về phía Ngoại Môn rồi tiến nhập khu Thập Nhị Đội.

“Tên đó ở đội Mười Hai, cung chữ Càn, không biết là ở phòng nào bên Thường Quán đây!” Cơ Thương Vũ tiến vào Ngoại Môn thì nhớ lại thông tin liên quan tự lẩm bẩm rồi rất nhanh đi xuống khu Nam. Tiếp đến cô tìm đội Mười Hai rồi từ cổng chữ Càn mà đi vào.

Nói thì nhanh nhưng do khoảng cách quá xa nên chỉ đi từ cổng Ngoại Môn vào đến đây thôi cũng mất hơn hai tiếng, mặt trời đã lên đến đỉnh, nắng gắt khiết khí trời khó phần nóng bức.

“Tốt nhất đi tìm chấp sự hỏi thăm!” Cơ Thương Vũ rồi vừa đi vào trong Cung thì nheo nheo mắt nhìn quanh suy nghĩ một hồi rồi cũng đưa ra quyết định.

“Liễu Thiên ư? Chưa nghe qua!” Vị chấp sự ngồi trực ở cổng lớn Thường Quan nhíu mày nhìn Cơ Thương Vũ lắc đầu đáp.

“Đúng vậy! Tên thiếu niên đen đen, cao cỡ này!” Cơ Thương Vũ gật đầu rồi dơ tay lên cao ước chừng nói.

“Da đen, nếu da đen thì ngươi vào chi Sáu, ở đó có một tên như vậy!” Vị chấp sự kia chợt nhớ ra trong cung đúng có một tên da đen khá nổi tiếng.

“May còn có đặc điểm da đen này, nếu không thực sự khó tìm a!” Cơ Thương Vũ thầm nghĩ rồi lại gật đầu cảm ơn vị chấp sự kia.

Nói xong thì cô liền quay người hướng phía trong Thường Quán mà đi. Quang cảnh ở đây cũng không có gì đặc biệt nên cô rất nhanh tìm ra được cổng vào chi Sáu. Nhìn vào trong khu nhà, Cơ thương Vũ cũng không thấy có mấy người, một không gian khá hoang vắng khiến cô cảm giác rất ngạc nhiên. Phải biết trước kia cô ở Chu Tước đội có số lượng đệ tử Thường quán ít hơn so với các đội ở Thập Nhị Đội vậy mà một lần qua bên Thường quán cô cũng thấy người người qua lại vậy mà chi Sáu lại vắng như miếu hoang thật khiến cô nghi hoặc không thôi.

Cơ Thương Vũ đi vào sân của khu nhà rồi lượn quanh một vòng. Sau khi nhìn ngắm kiến trúc hoang vu này một lượt thì cô cũng nhìn thấy một nữ đệ tử đi từ phía sau khu nhà lại, thấy vậy cô liền chạy lại gọi hỏi:

“Sư muội, muội là người chi Sáu đúng không?”

“Phải! Cô là ai?” Thiếu nữ kia gật đầu rồi lại nhìn Cơ Thương Vũ với vẻ mặt đầy tò mò hỏi.

“Ta đến tìm người quen. Sư muội có biết Liễu Thiên ở phòng nào không?”

“Tên da đen đó hả?”

“Đúng!”

“Tầng ba, dãy chữ Thiên, cô tự lên đó tìm đi!” Nữ đệ tử kia nói xong không để ý mà lướt qua Cơ Thương Vũ tiếp tục đi ra khỏi khu nhà.

“Cảm ơn!” Cơ Thương Vũ sau khi biết được chỗ ở của Liễu Thiên thì cũng không để ý liền cảm ơn một tiếng rồi lại đi đến dãy nhà bên phải.

“Liễu Thiên! Liễu Thiên!” Lên đến tầng ba, Cơ Thương Vũ liền gọi liên tục mấy tiếng.

Thế nhưng không có ai trả lời, cô liền đi hết một lượt các phòng ở tầng này. Thế nhưng cả một tầng này không có ai cả, ở đây cũng không có ai để nàng hỏi cả.

“Tên này đi luyện tập ư? Mà cũng trưa rồi, ở đây chắc đi ăn hết rồi. Thôi cứ nghỉ ngơi một chút chờ hắn về vậy!” Cơ Thương Vũ nhíu mày tự hỏi rồi cũng đành ngồi lên lan can của tòa nhà nhìn ra quang cảnh của cả bên Thường quán mà suy tư.

Quang cảnh về trưa có phần yên tĩnh nên chẳng mấy Cơ Thương Vũ đã rơi vào hồi tưởng, đôi mắt cô mơ hồ nhìn xa xăm như nghĩ về một ký ức gì đó.

“Cộc! Cộc!” Cứ như vậy tầm hơn mười phút qua đi, Cơ Thương Vũ bỗng nghe có tiếng bước chân ở cầu thang khiến cô từ trong suy tư tỉnh lại quay ra.

Cơ Thương Vũ quay lại nhìn thì thấy ở đó có một nữ đệ tử có vóc dáng đầy đặn, gương mặt dễ nhìn đang đi lại.

“Ngươi tìm ai?”

Nữ đệ tử kia thấy người lạ thì liền trợn mắt hỏi. Cũng phải nói là tu vi của thiếu nữ này quá thấp nên không biết Cơ Thương Vũ có tu vi cao hơn mình rất nhiều. Đồng thời Cơ Thương Vũ nhìn cũng rất trẻ khiến nữ đệ tử này nghĩ chỉ tầm tuổi mình nên không hề khách sáo gì.

“Ta đến tìm Liễu Thiên!” Cơ Thương Vũ tất nhiên không để ý cách xưng hô làm gì, cô liền nói.

“Liễu Thiên, Liễu sư huynh?” Nữ đệ tử kia lại hỏi.

“Đúng vậy! Mà tên đó từ khi nào thành sư huynh rồi?” Cơ Thương Vũ gật đầu đáp rồi không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Liễu sư huynh sau lần tỷ võ Thường quán kia trong cung vẫn chưa gặp đối thủ nên tự nhiên gọi một tiếng sư huynh có gì sai. Ngươi từ ngoài đến ư?” Nữ đệ tử kia giọng điệu đầy nghi ngờ dò hỏi, dường như việc gọi Liễu Thiên là sư huynh là việc thiên kinh địa nghĩa nên khi thấy thiếu nữ trước mặt mình tỏ vẻ ngạc nhiên thì cũng phần nào đoán ra.

“Đúng vậy, ta là bà con xa qua thăm hắn!” Cơ Thương Vũ nghe vậy liền gật đầu mỉm cười rồi lại nhìn quanh hỏi: “Vậy hắn đi đâu rồi?”

“Huynh ấy đi thi lên Nội Môn đệ tử rồi, khi nào về thì ta không rõ!”

“Vậy hắn ở phòng nào?” Cơ Thương Vũ hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh lại hỏi.

“Phòng ba lẻ chín, chính là phòng kia!” Nữ đệ tử kia liền chỉ tay ra cuối hành lang nói.

“Cảm ơn!” Cơ Thương Vũ liền mỉm cười cảm ơn rồi định quay đi.

“Không có gì! Mà ngươi tìm Liễu sư huynh có chuyện gì vậy. Lại thầm thương trộm nhớ ư?” Nữ đệ tử kia lắc đầu nói rồi lại tò mò hỏi, xem ra cô không tin Cơ Thương Vũ là bà con xa gì đó của Liễu Thiên.

“Thầm thương trộm nhớ, hắn chưa đủ khả năng!” Cơ Thương Vũ vừa quay đi nghe vậy liền bịu môi định mắng nhưng lại chỉ thầm nghĩ rồi lại quay ra hỏi: “Thế Liễu Thiên dạo này được nhiều người để ý lắm hả?”

“Trong đám đệ tử Thường Quán năm nay huynh ấy chính là người mạnh nhất. Lại nói thì ngoài nước da hơi đen do cháy nắng thì Liễu sư huynh cũng rất đẹp trai! Bây giờ cũng là đại sư huynh trong Cung a!” Nữ đệ tử kia hâm mộ kể ra những suy nghĩ của bản thân.

“Nghe vậy thì tên này cũng không đến mức kém cỏi!” Cơ Thương Vũ cười cười nghĩ.

“Thôi không tán gẫu nữa, ta về phòng đây. Ngươi muốn đợi thì có thể vào phòng mà đợi, Liễu sư huynh không bao giờ khóa cửa phòng cả!” Nữ đệ tử kia sau khi hồi tưởng một chút thì mặt đỏ lên, cô vội lắc đầu nói rồi đi ra mở cửa phòng mình đi vào.

“Lại còn thế nữa!” Cơ Thương Vũ lắc lắc đầu cảm thán rồi cũng quay người đi về phía phòng Liễu Thiên.

Cửa phòng 309 này quả nhiên chỉ khép không khóa, Cơ Thương Vũ đẩy cửa đi vào. Thế nhưng những thứ ập vào mắt cô khiến cô cảm thấy khó tin đây là phòng của người ở.

“Thế này thì có mở cửa cả năm cũng không ai vào.” Cơ Thương Vũ vừa vào đã há hốc mồm than thở.

Căn phòng của Liễu Thiên lúc này đồ đạc lung tung beng cả lên, chăn chiếu chưa gấp, cửa tủ không đóng, quần áo vất mỗi nơi một cái, trên giường dưới đất đều có, góc phòng thì cả một đống giấy nhăn nhúm, bút mực thì vây đầy ra bàn và sàn nhà. Phải nói không khác gì một cái ổ chuột, điều này khiến trong đầu Cơ Thương Vũ mừng tượng ra Liễu Thiên với bộ dạng bê tha như một gã ăn mày với làn da đen, bẩn thịu, tóc tai bù xù, người hôi hám, bây giờ có khi còn có ruồi nhặng bay theo cũng không trừng. Nghĩ đến đây cô rùng mình một cái định quay người ra ngoài thì bỗng thấy có tiếng chân đi lại.

“Sao thấy phòng ta thế nào?” Lúc này, phía ngoài bỗng có tiếng nói vọng vào ngay sau đó, Liễu Thiên với nước da đen, một thân thanh mỉm cười đi vào. Có điều đầu tóc hắn khá gọn gàng, quần áo cũng sạch sẽ không giống như những gì Cơ Thương Vũ tưởng tượng.

“Như một đống rác, nhìn ngươi ăn mặc không đến nỗi nào mà chỗ ở tởm thế này!” Cơ Thương Vũ không khách sáo nói.

“Haha!” Liễu Thiên cười cười đi lại thu rọn phòng của mình. Nói về gian phòng đến mức thế này cũng là do hắn dạo này đang tu luyện Thụ Căn quyết. Cái yếu quyết này cần phải bố trị trận pháp bổ trợ mà vốn Liễu Thiên không giỏi mấy món này cho lắm lên phải phác thảo nhiều lần lên giấy nhưng khi bày vẫn sai sót khiến vật liệu văng tung tóe ra nhà. Kết quả là sau nhiều lần bố trí, đến hôm qua hắn mới bố trí thành công và tu luyện một mạch đến tận gần sáng.

Sáng đến vừa thu công hắn đã bị Công Tôn Yên gọi đi ăn sáng rồi thi lên Nội Môn. Thời gian gấp gáp lên hắn mới bới tung quần áo để lấy ngoại trang của ngoại môn đệ tử ra mặc rồi cũng chẳng thu xếp lại mà theo Công Tôn Yên chạy đi cho đến bây giờ mới bò về.

“Mà người thi lên Nội môn sao rồi?” Cơ Thương Vũ mải nói chuyện lúc này mới phóng thần thức ra thì cảm thấy Liễu Thiên quả thật đã đạt Khai Minh cảnh thì liền hỏi.

“Ta vốn điều kiện ứng thí đã đủ từ lâu rồi, lại được đặc cách không cần phải làm khảo thí, chỉ cần thử tâm mà thôi. Nói chung là đã được vào Nội Môn nhưng muốn vào chỗ tốt thì lại phải vào Nội môn tiếp tục thi tuyển.” Liễu Thiên vừa dọn đồ vừa nói.

Sau hôm hẹn ước kia, Công Tôn Yến đã đăng ký thi cho cả hai thi lên Nội môn đệ tử. Theo hồ sơ nộp lên thì điều kiện đã đủ và sáng nay phải đi làm bài khảo thí thực chiến và thử tâm. Thế nhưng vì Liễu Thiên có mấy bài kiểm tra đều loại ưu mà hắn lại tham gia Yêu Thú thí luyện đạt kết quả cao nên được đặc cách không cần làm bài kiểm tra chiến đấu nữa. Vì thế hắn liền đi thẳng vào vòng thử tâm.

Nói thử tâm thì chính là thử độ trung thành và trí hướng của hắn muốn phục vụ toàn phần cho tông môn hay bán phần. Toàn phần thì hắn sẽ hoàn toàn là ngươi của tông môn còn bán phần đó là vẫn dựa trên nền tảng gia tộc mà phục vụ tông môn? Liễu Thiên tất nhiên vẫn là người của gia tộc rồi, hắn khi nào lại tự dùng dây bó mình cơ chứ. Thế là kết quả của hắn không phải là tốt nhất nhưng cũng đỗ vào Nội Môn. Nhưng vào trong đó hắn lại phải tự thân đi kiếm nơi mình sẽ gia nhập nếu không sẽ phải tu luyện ở Viễn Không phủ. Tất nhiên Liễu Thiên cũng đã có chỗ để đi, đó là làm đệ tử Hồng Lan Tiên giả nên hắn cũng không quá lo lắng vấn đề tương lai trong Nội Môn. Chỉ có điều hắn chưa biết nói sao với Công Tôn Yến. Điều này vẫn đang dằn vặt hắn nhiều ngày nay.

“Cái đó thì không cần lo lắng, ngươi chỉ cần có chút bản lĩnh với bảo lãnh của ta thì chắc chắn sẽ vào được một trong Lục phong là Tiêu Diêu Phong.” Cơ Thương Vũ tất nhiên không biết Liễu Thiên đã có chỗ hẹn trước nên liền vui vẻ nói.

“À! Nhắc mới nhớ! Tỷ cũng bơ tiểu đệ này lâu quá a!” Liễu Thiên khi này mới nhớ ra việc viết thư của mình thì liền nói.

“Hì! Cái đó là do ta quá buồn nên nhốt mình trong động phủ, đến hôm nay ta mới ra ngoài!” Cơ Thương Vũ khẽ cười tỏ vẻ ngại ngùng nói.

“Vậy tỷ nghĩ thông rồi ư?” Liễu Thiên mỉm cười hỏi.

“Thông thì chưa hẳn! Lúc đầu ta đi là nghĩ giúp sư phụ làm nhiệm vụ. Sau khi đi rồi lại suy nghĩ lại thì cũng đỡ hơn. Kể ra thì đại sư huynh và nhị sư tỷ hi sinh nhưng vẫn ở bên nhau, vẫn là phục vụ cho tông môn. Họ hi sinh như vậy cũng không đến nỗi quá đau khổ. Mà ta có buồn rồi điên cuồng luyện tập cũng không giúp gì cho họ. Có khi ở dưới đó họ có linh mà thấy ta như vậy thì càng đau khổ hơn!” Cơ Thương Vũ từ từ nói, vẻ mặt thì đầy thư thái như vừa bỏ xuống được một thứ gì đó.

“Vậy thì tốt! Ta thì lại cứ tưởng tỷ tỷ người quên một tên kém cỏi như ta rồi đó.” Liễu Thiên cười đùa.

“Tên này, ta quên ngươi mà lại quay ra đây à! Lại nói thì lần này ta xuất sơn ra đây cũng là muốn rủ ngươi ra nhập Tiêu Diêu phong, việc khảo thí ta có thể giúp một chút!” Cơ Thương Vũ mỉm cười rồi chớt nhớ ra mục đích chuyến đi này vội nói.

“Việc nay! Ta còn một lời hứa khác với một vị cao thủ, thế nhưng còn có một vị nữ đệ tử nữa, mong ngươi dẫn nàng vào Tiêu Diêu phong rồi chiếu cố nàng một chút, liệu có được?” Liễu Thiên tỏ vẻ khó sử nói rồi lại đề nghị.

“Người yêu ngươi ư?” Cơ Thương Vũ nghe đến nữ đệ tử thì liền dùng ánh mắt gian xảo hỏi.

“Haha! Ta muốn lắm nhưng lại không được!” Liễu Thiên cười đáp.

“Tin được không!”

“Ài! Tỷ không tin cũng đành chịu, chỉ mong tỷ giúp nàng có chỗ tốt để tu luyện!”

“Cũng được, thế nhưng Tiêu Diêu Phong cũng có tiêu chuẩn cơ bản của nó. Dù có người giới thiệu thì cũng phải có chút bản lĩnh.” Cơ Thương Vũ hỏi rồi lại nói.

“Cái này thì ta biết! Có điều thiên phú của người ta giới thiệu cực cao, ta nghĩ các tuyển trạch viên còn phải tranh nhau thu nạp đó.” Liễu Thiên không rọn phòng nữa mà ngồi xuống bàn gật đầu nói, vẻ mặt rơi vào suy tư.

Thời gian gần đây hắn thấy Công Tôn Yên tu luyện cứ như một người khác, chưa nói đến tu vi tăng cao mà ngày cả khí tực phát ra khiến hắn cảm thấy áp lực. Nếu không phải tính cách của cô vẫn không thay đổi thì hắn cũng hoài nghi đó có phải Công Tôn Yến hay không? Hắn vài lần cũng định hỏi nhưng nghĩ đến việc Công Tôn Yến không tự nói thì hẳn có điểm khó xử nên hắn chỉ để ý hơn chút chứ cũng không nhiều truyện.

“Được! Thiên phú cao vậy liệu đã có ý định gia nhập chỗ khác chưa, ngươi lại làm việc thừa cũng không chừng!” Cơ Thương Vũ gật đầu rồi lại hỏi.

“Cái này thì tỷ yên tâm, nàng vốn định cùng ta vào Nội Môn nhưng ta lại đến chỗ một vị cao nhân nên có chút khó xử. Lại nói thì lúc đầu ta cũng định xin cho nàng vào làm đệ tử ngươi kia nhưng nếu có thể vào Tiêu Diêu phong của tỷ thì ta cũng không mặt dày cần cầu xin người kia nữa!” Liễu Thiên gật đầu tự tin nói rồi từ từ kể ra dự định trước đây của mình.

“Nghe ngươi nói thì hình như ngươi đã có chỗ để đi sau khi vào Nội Môn?” Cơ Thương Vũ nghe xong thì không để ý đến việc của Công Tôn Yến nữa mà lại bày ra vẻ nghiêm túc hỏi.

“Chỗ nào ư, ta cũng không rõ, chỉ là có một người nói rằng nếu ta vào Nội môn sẽ nhận ta làm đệ tử!” Liễu Thiên nhớ lại Hồng Lan tiên giả từ từ nói.

“Vậy ư?” Cơ Thương Vũ vẻ mặt bỗng chở lên lo lắng. Nàng lần ngày cứ nghĩ ra đây sẽ dễ dàng rủ Liễu Thiên vào Tiêu Diêu phong thế nhưng thật không ngờ một đệ tử bình thường như Liễu Thiên mà cũng bị người khác chọn trước. Điều này khiến nàng khó xử!

“Ngươi nhận ai làm sư phụ, người đó mạnh không? Nếu không thì tốt nhất cứ vào Tiêu Diêu phong của chúng ta!” Cơ Thương Vũ không từ bỏ, cô tiếp tục thuyết phục.

“Người kia là một trong Cửu tinh, Hồng Lan tiên giả! Ta cũng không rõ thực lực ra sao, ngươi nói xem có được không?” Liễu Thiên cũng không giấu giếm hỏi.

“Hồng Lan Tiên giả, nghe nói rất mạnh, người hình như có ba đệ tử. Ta chỉ gặp một trong số đó nhưng thấy đồn cả ba đều rất xuất chúng, trong đó có một tên Lâm Mộng gì đó mới vào rất quái thai. Ngươi nếu cũng được nàng thu làm đệ tử thì tương lai chắc chắn không tệ!” Cơ Thương Vũ nghe vậy rất nhanh nhớ ra thân phận vị cửu tinh kia nói, trong lòng cô khá buồn nhưng cô cũng không muốn lừa gạt Liễu Thiên để hắn về sơn phong của mình.

“Tiếc thật! Vậy chúc ngươi trở lên mạnh mẽ như mấy đệ tử của Hồng Lan tiên giả!” Cơ Thương Vũ trong lòng ngổn ngang nhưng vẫn mỉm cười chúc Liễu Thiên.

“Làm thế nào mới có thể vào Tiểu Diêu Phong?” Liễu Thiên khi này vẻ mặt bỗng trở lên âm trầm hỏi.

“Ngươi hỏi vậy làm gì, yên tâm ta sẽ giúp bạn ngươi!” Cơ Thương Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Không! Ta sẽ vào Tiêu Diêu phong, ngươi nói thử xem phải làm sao mới có thể vào được Tiêu Diêu phong! Nghe nói có một bài kiểm tra trước khi các vị tuyển trạch chọn người đúng không?” Liễu Thiên lắc đầu nói rồi vẻ mặt đầy quyết tâm hỏi.

“Ngươi làm sao vậy, không cần phải vì ta mà thay đổi! Ta quả thật rất muốn ngươi nhập Phong nhưng nếu làm đệ tử của Hồng Lan tiên giả thì sẽ tốt hơn nhiều việc ngươi vào một sơn phong dù có là một trong Lục phong cũng không thể bằng làm đệ tử của một trong Cửu Tinh!” Cơ Thương Vũ thấy Liễu Thiên nói vậy thì vội khuyên, cô luôn muốn điều tốt đến với hắn.

“Không ngươi không hiểu! Ta vốn cũng không muốn làm đệ tử của một nữ nhân. Vậy nên sẽ theo ngươi vào Tiêu Diêu phong!” Liễu Thiên lắc đầu đáp.

“Ngươi nói thật? Nhưng ta vẫn thấn có gì đó rất mờ ám. Ngươi cứ như đang tự ái gì đó, chẳng nhẽ nghe đến người kia thu nhiều đệ tử ngươi không vui?” Cơ Thương Vũ ngạc nhiên hỏi. Nàng chuyến này đi chủ yếu là muốn hướng Liễu Thiên vào Tiêu Diêu phong. Lúc này, cô không biết chính xác nguyên nhân gì khiến Liễu Thiên thay đổi nhưng cũng phần nào dò đoán ra được.

“Tỷ nghĩ vậy cũng không sai, người kia cũng có đủ đệ tử rồi. Lại nói một kẻ Lâm Mộng kia quá vượt trội, ta vào đó sẽ không thể ngóc đầu lên được! Vào Tiêu Diêu phong lại có tỷ chỉ điểm ta nghĩ sẽ tu luyện tốt hơn.” Liễu Thiên thở dài giải thích.

Liễu Thiên giải thích thì nghe như rất thật nhưng nguyên nhân trong đó đa phần là do hắn ngại phải đối mặt với tràng cảnh khó chịu khi Khương Tuyết cặp cùng Lâm Mộng kia. Hắn cũng không phải dạng yếu đuối gì nhưng Khương Tuyết dù sao cũng là người con gái hắn thích. Người mình thích không thích mình đó là việc bình thường mà mọi nam nhân mạnh mẽ phải vượt qua. Thế nhưng bản thân hắn tự biết khi hắn thấy Khương Tuyết đi cùng một nam nhân khác thì dù có nói ra hay không nhưng trong lòng chắc chắn vẫn cảm thấy khó chịu. Lại nói thì ngày ngày sống trong cảm giác khó chịu đó thì làm sao có thể tập trung tu luyện. Vì vậy Liễu Thiên mới quyết định kiếm một nơi khác tu luyện, không ảnh hưởng đến mình và cả Khương Tuyết. Rất may là khi này hắn là có một đề nghị hấp dẫn không kém. Mà đề nghị này còn giúp hắn giải quyết được một vấn đề đang khó sử mấy ngày nay đó chính là Công Tôn Yến. Một quyết định có phần giận dỗi cực cao nhưng suy ra cũng khá hợp lí.

“Cũng phải, ta quên mất nếu được sư phụ một vị Chân quân thu nhận thì ngươi còn phải sợ đệ tử của một Cửu Tinh ư!” Cơ Thương Vũ khi này mới nhớ ra việc Liễu Thiên vào Tiêu Diêu phong không phải là chủ ý của mình nàng nên rất nhanh gật đầu tỏ vẻ kiêu hãnh nói. Xem ra nàng cũng nhận ra sự thay đổi của Liễu Thiên khi nghe thấy hai chữ ‘Lâm Mộng’ kia.

“Cái đó thì chưa chắc tu luyện do bản thân chứ không phải do hoàn cảnh. Ta không thể dựa vào hoàn cảnh để ăn thua với người được.” Liễu Thiên lắc lắc đầu nói.

“Sao bi quan vậy không giống ngươi tý nào?” Cơ Thương Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Haha! Bị quan ư, không hề, ta tự nhắc bản thân phải luôn cố gắng thôi!” Liễu Thiên cười cười rồi bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

“Tỷ còn chưa nói làm sao có thể vào Tiêu Diêu phong? Với chút tu vi này ta làm sao có thể vào được đây?” Liễu Thiên khi này tạm quên đi truyện làm đệ tử của Hồng Lan tiên giả mà liên tục hỏi về việc làm đệ tử của Tiêu Diêu phong.

“Cái này cũng không khó, tầm nửa năm nữa sẽ đến ngày Nội Môn tổ chức đợt sát hạch lớn. Lúc đó, tất cả các viện, phong, đường, rồi các vị cao tầng trong tông đều đến tìm chọn đệ tử. Ngươi chỉ cần tham gia, qua được mấy vòng kiểm tra cơ bản rồi sư phụ ta sẽ tuyển ngươi!” Cơ Thương Vũ liền nói.

“Nửa năm, vậy ta làm gì trong vòng nửa năm này?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.