Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 10




Gió đã ngừng, tuyết đã rơi hai ngày, lớp tuyết đọng cao đến đầu gối. Tiêu Lăng Thiên nhận được tin tức từ phía Hộ Tinh thị vệ truyền đến, nói rằng vì bão tuyết nên thầy trò Lâm Vãn Y bị trì hoãn trên đường, có lẽ phải hai ngày nữa mới tới nơi. Tiêu Lăng Thiên biết chuyện này không thể thúc giục được, coi như số trời khiến bọn họ không thể vào trong sa mạc, vì vậy cũng chỉ kiên nhẫn chờ. May là mấy ngày nay thân thể Dạ Nguyệt Sắc đã khá hơn, khiến hắn không lo lắng quá nhiều.

Điều này cũng coi như đã bị bão tuyết chặn cửa, những người đã tới nhà trọ cũng đành ở lại, ngày ngày uống rượu, đàm tiếu giết thời gian. Nam Cung Tuấn là một người thích chốn đông người, mỗi ngày đều quấn áo khoác quanh mình, ôm bình rượu mạnh, sảng khoái bàn luận với những người đến từ bốn phương tám hướng, cuộc sống cũng tự do tự tại.

Đối với Tiêu Lăng Thiên mà nói, đây cũng là những ngày nhàn hạ hiếm có, ngày ngày không cần quan tâm đến việc nước, chỉ ôm Dạ Nguyệt Sắc ngồi trong phòng, nhìn bông tuyết quanh quẩn trên bầu trời. Thỉnh thoảng hai người cũng tới phòng khách ăn cơm, lắng nghe những câu chuyện lý thú trên trời dưới biển.

Một buổi sáng, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, khí trời tuy lạnh nhưng lại vô cùng sáng sủa, bầu trời bao la xanh thẳm, trong suốt như một miếng ngọc lưu ly thượng hạng. Hít sâu làn không khí trong lành mang theo hơi lạnh của tuyết, cảm giác toàn thân cũng vô cùng nhẹ nhõm.

Khi Dạ Nguyệt Sắc đang ở trong phòng trang điểm, Tiêu Lăng Thiên luyện kiếm xong đi đến. Hắn vừa cởi áo ngoài bị mồ hôi làm ướt đẫm đưa cho Thương hải vừa dặn dò Nguyệt Minh:

“Hôm nay ta đưa tiểu thư ra ngoài, chuẩn bị quần áo ấm cho tiểu thư.”

Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy có chút ngạc nhiên nhìn hắn: “Phải ra ngoài sao? Đi đâu?”

“Cứ theo ta là được.” Tiêu Lăng Thiên mỉm cười vỗ hai má nàng, không chịu nói gì thêm nữa. Dạ Nguyệt Sắc đành phải để Nguyệt Minh quấn lên người mình lớp trong lớp ngoài, sau đó bị Tiêu Lăng Thiên kéo lên Phong Trì, chạy thẳng ra ngoài.

Tuyết phủ rất dày, nhưng Phong Trì vẫn lao đi như tên bắn, dù chở thêm hai người vẫn di chuyển vô cùng dễ dàng. Vó ngựa đạp xuống, hất lên những mảng tuyết lớn, Dạ Nguyệt Sắc vùi đầu trong ngực Tiêu Lăng Thiên, cảm nhận sự ấm áp của hắn, không hề cảm thấy lạnh. Có lẽ vì còn sớm nên trên đường vẫn chưa có dấu chân con người, Phong Trì đưa bọn họ xuyên qua một con phố dài, yên tĩnh, trong trời đất giống như chỉ còn lại hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Tiêu Lăng Thiên thúc ngựa chạy thẳng tới khe núi núi Tử Hồn, ngọn núi giống như bị tuyết trắng bao trùm, chỉ có những tảng đá lớn, thô ráp màu nâu xanh lộ ra hai bên khe núi. Bão cát hàng năm đẽo gọt khiến cho những tảng đá này vô cùng sắc bén, khi đi qua một con đường hẹp giữa vách đá, dãy núi hai bên dường như sắp đổ nghiêng về phía bọn họ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mà thoáng sợ hãi.

Khe núi Tử Hồn dài khoảng một dặm, sau đó, mặt đất vốn bằng phẳng nghiêng dần lên trên, giống như đang leo lên một ngọn núi nhỏ. Tiêu Lăng Thiên nắm tay ghìm ngựa, Phong Trì thở ra mấy tiếng phì phò rồi dừng lại.

“Tới rồi.” Tiêu Lăng Thiên ôm nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng nói bên tai Dạ Nguyệt Sắc, hơi thở phất qua tai khiến nàng cảm thấy hơi ngứa: “Nàng nhìn thử xem.”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, xoay người nhìn về phía trước, vừa hướng mắt nhìn đã lập tức giật mình ngây dại.

Trời đất mênh mông không có điểm dừng, những cồn cát uốn lượn như đường cong dịu dàng của thân thể thiếu nữ. Một vùng đất rộng lớn như vậy lại hoàn toàn chìm trong một màu trắng thuần khiết, cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới – một sa mạc màu trắng.

Bão tuyết liên tục ba ngày khiến cho sa mạc vốn là một màu vàng trùng điệp nay đã là một mảnh đất màu trắng lấp lánh, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra những tia sáng chói mắt. Lúc này, sa mạc rộng lớn vừa xinh đẹp, vừa yên tĩnh, thiêng liêng như thiên đường trong thần thoại phương Tây.

“Nơi này, tất cả những nơi nàng nhìn thấy cho tới điểm tận cùng đằng xa đều là lãnh thổ của Ngâm Phong, mặc dù hiện nay tộc Thương Lang không muốn quy thuận, nhưng rất nhanh ta sẽ giải quyết mối họa ngầm này. Đến lúc đó, giang sơn vạn dặm sẽ thống nhất, nàng sẽ trở thành vị quân vương vĩ đại nhất trong lịch sử Ngâm Phong quốc.”

Đất trời bát ngát như vậy khiến cho sự hào hùng trong lòng nàng dâng trào. Nàng giang rộng hai cánh tay như muốn ôm lấy cả giang sơn rộng lớn này, thốt lên lời thoại đã nghe được từ đâu đó:

“Cao cao tại thượng, hãy nhìn đi, giang sơn của trẫm đẹp như tranh vẽ.”

Nàng xoay người lại, áo choàng chấm đất vẽ ra một đường cung hoàn mỹ. Nàng vươn bàn tay trắng nõn ra với Tiêu Lăng Thiên, đôi tay như bạch ngọc không tì vết, mắt cười lấp lánh.

“Nhiếp chính vương điện hạ, người có bằng lòng cùng trẫm hưởng thụ giang sơn như tranh vẽ này cho đến cuối đời không?”

Tiêu Lăng Thiên mỉm cười quỳ một chân xuống đất, nâng tay nàng lên, vẻ mặt vô cùng dịu dàng:

“Thần cầu còn không được.”

Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cười, ngồi xuống đối diện Tiêu Lăng Thiên, nói có chút tinh nghịch:

“A! Nhiếp chính vương điện hạ của ta bị lừa rồi. Sau này chàng sẽ phải làm cu li cho ta suốt đời, công lao đều là của ta, điện hạ, chàng không hối hận chứ?”

Hắn cười, hôn lên môi nàng: “Không hối hận, chỉ cần bệ hạ dùng chính mình bồi thường cho ta là được.”

Dạ Nguyệt Sắc cười khanh khách, nghiêng người nằm xuống đống tuyết phía sau, thuận tiện kéo cả Tiêu Lăng Thiên xuống. Hai người quay cuồng trong tuyết giống như những đứa trẻ, một nhiếp chính vương kín đáo hướng nội, một nữ đế uyển chuyên lãnh đạm, ở nơi băng tuyết không người này cũng lộ ra nụ cười tinh nghịch như trẻ nhỏ. Trong tuyết ngọc băng thanh, trái tim hòa quyện vào nhau, bàn tay đã nắm lấy nhau ngày ấy sẽ không bao giờ tách ra nữa, từ nay bất kể mưa gió hay trời quang đều có nhau làm bạn, cùng nhau tới lúc bạc đầu, sống chết không rời.

Ánh sáng chói mắt của tuyết không tốt cho mắt, chơi đùa một lúc, Tiêu Lăng Thiên liền kéo Dạ Nguyệt Sắc lên, cẩn thận phủ tuyết vương trên người nàng, sau đó ôm nàng lên ngựa trở về.

Lại một lần nữa đi qua khe núi Tử Hồn, dãy núi trầm mặc lẳng lặng nhìn bọn họ. Đi được nửa đường, Tiêu Lăng Thiên đột nhiên ghìm dây cương khiến cho Phong Trì dừng lại. Dạ Nguyệt Sắc được hắn ôm trong lòng cũng cảm nhận được thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân mày hắn hơi nhíu lại, tập trung toàn bộ tinh thần nghe ngóng phía xa, đôi mắt thâm trầm không để lộ một chút suy nghĩ, nhưng Dạ Nguyệt Sắc cảm giác rõ ràng rằng hắn đã tiến vào tình trạng báo động.

“Sao vậy?” Nàng kéo nhẹ vạt áo hắn.

“Không có gì.” Hắn cúi đầu mỉm cười với nàng: “Chỉ là phía trước có mấy người đang tới, không biết là từ nơi nào.”

Nội lực của Tiêu Lăng Thiên rất cao, đã nghe được tiếng mấy người thúc ngựa chạy tới trong tuyết. Hôm nay bão tuyết vừa tan, không phải thời tiết thích hợp để vào sa mạc, mà địa điểm cuối cùng của núi Tử Hồn ngoài sa mạc cũng không còn gì khác, vì vậy Tiêu Lăng Thiên không ngờ sẽ có người khác tới, đương nhiên phải đề cao cảnh giác.

Khe núi Tử Hồn hẹp dài, bề rộng chỉ cho phép ba con ngựa chạy song song, mấy người sắp tới lại đang thúc ngựa chạy như điên, Tiêu Lăng Thiên sợ chạm phải Dạ Nguyệt Sắc nên mới dừng Phong Trì lại đứng đợi.

Một lát sau, Dạ Nguyệt Sắc nghe được phía trước truyền đến tiếng ù ù mơ hồ, tuyết đọng hai bên vách đá vì rung động mà ào ào rơi xuống. Rất nhanh, phía trước xuất hiện một đội người ngựa, mấy người cao lớn hành trang gọn gàng, chỉ mặc áo khoác da màu xám tro, đầu đội mũ da, phất roi thúc những con ngựa lông vàng đốm trắng phi nước đại. Nhưng tuyết phủ rất dày, ngựa của bọn họ lại chỉ là những con ngựa bình thường, chạy rất khó khăn, miệng phì phì thở ra khói trắng.

Người dẫn đầu nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên đứng giữa đường liền chậm dần tốc độ, khi còn cách Tiêu Lăng Thiên khoảng mười thước mới dừng ngựa lại, những người phía sau y cũng dừng lại theo.

Tiêu Lăng Thiên đánh giá sáu người đối diện, ai ai cũng thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn, bên hông trang bị đủ loại vũ khí, đang nhìn hắn vô cùng nghi ngờ.

Dưới cằm bọn họ đều xuyên một cái lỗ, đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, đây là đặc trưng của nam tử trưởng thành tộc Thương Lang. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp người của tộc Thương Lang, Tiêu Lăng Thiên yên lặng, mặc cho bọn chúng đánh giá, thanh kiếm Xuân Thủy giấu trong tay áo cũng lặng lẽ trượt vào lòng bàn tay.

Tên dẫn đầu ở đối diện đại khái khoảng ba mươi tuổi, trên mặt đầy râu quai nón. Trời lạnh như vậy nhưng y chỉ mặc một chiếc áo da, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc lộ ra ngoài cổ áo. Bên hông đeo một thanh đao lớn, toàn thân tỏa ra hơi thở hung hãn.

Người kia hiển nhiên cũng không ngờ rằng sẽ gặp ai khác ở nơi này, còn là một nam nhân kiêu ngạo khác thường. Y kéo dây cương, chậm rãi tiến lại gần Tiêu Lăng Thiên.

“Vị này nhìn rất lạ mắt, không biết từ đâu tới?”

Tiêu Lăng Thiên ngồi trên lưng ngựa, sống lưng thẳng tắp, cần cổ ngẩng lên tao nhã.

“Chuyện này không có liên quan tới ngươi.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vô cùng trong trẻo lạnh lùng, mấy người đối diện lập tức nổi giận.”

“Con mẹ nó, ngươi dám nói chuyện với đại ca của bọn ta như vậy? Ngươi có biết mấy ông đây là ai không?” Một người phía sau tên cầm đầu rút lưỡi câu bên hông ra, bắt đầu múa may kêu gào.

“Không biết.” Tiêu Lăng Thiên đáp lại gọn gàng, càng chọc tức mấy người đối diện.

Nam nhân vung lưỡi câu thúc vào bụng ngựa định xông lên.

“Lục Tử!” Tên cầm đầu thấp giọng quát một tiếng, phất tay ngăn y lại.

“Tề đại ca, để đệ lên làm thịt hắn!” Lục Tử rống lên.

Tề đại ca kia không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Thiên. Y có một loại cảm giác mơ hồ rằng nam nhân trước mặt này không phải người bình thường. Giống như một thanh kiếm tuyệt thế ẩn mình trong vỏ, một khi nó bị rút ra khỏi vỏ chính là ngày chết của y.

Những người sống ở Mạc Bắc đều có một loại trực giác như dã thú, mà trực giác của vị Tề đại ca này lại càng nhanh nhạy hơn. Trực giác của y cho biết không nên chọc vào nam nhân này thì hơn, huống hồ y còn có nhiệm vụ, không thể mạo hiểm được, vì vậy y hất tay ý bảo Lục Tử lui ra.

“Đừng khiến tiểu cô nương đây sợ hãi.” Tề đại ca chỉ Dạ Nguyệt Sắc trong lòng Tiêu Lăng Thiên. Lúc này, Dạ Nguyệt Sắc đang quay đầu lại nhìn bọn họ, gương mặt lộ ra ngoài tấm áp lông chồn đen nhánh chỉ nhỏ như một bàn tay.

“Hai vị tới ngắm tuyết sao?”

“Cảnh tuyết không tệ.” Tiêu Lăng Thiên nhàn nhạt đáp lời. Coi như tên Tề đại ca này còn có mắt, tuy hắn không sợ phải ra tay với bọn chúng, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lúc này sự phức tạp là không cần thiết.

“Vậy xin qua trước.” Tề đại ca kia ôm nắm tay nói với Tiêu Lăng Thiên, sau đó chậm rãi điều khiển ngựa vòng qua. Tiêu Lăng Thiên có thể cảm giác được cơ bắp toàn thân y đang căng cứng, một tay đặt trên chuôi đao bên hông, mỗi một phần cơ thể đều ở trong trạng thái đề phòng.

Năm người còn lại cũng theo đại ca của chúng, chậm rãi vòng qua Tiêu Lăng Thiên, Lục Tử đi cuối cùng còn trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Thiên một cái. Tiêu Lăng Thiên chưa từng bị ai nhìn một cách vô lễ như thế, hắn lạnh lùng nhìn lại, sát khí tỏa ra từ toàn thân.

Lục Tử kia nhất thời cảm thấy khắp người lạnh như băng, dưới áp lực lớn mạnh như thế, tay chân y không biết phải để chỗ nào, con ngựa bên dưới cũng hí dài một tiếng đứng thẳng lên bằng hai chân sau. Lục Tử kia không nắm vững dây cương, lập tức ngã xuống đất.

“Lục Tử.”

Tên Tề đại ca quay lại, túm lấy Lục Tử đang ngồi dưới đất vứt trở lại lưng ngựa. Liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Thiên một cái rồi quay đầu nói với Lục Tử đang ngẩn người một câu:

“Đi mau.”

Tiêu Lăng Thiên không để ý tới bọn chúng nữa, ôm đầu Dạ Nguyệt Sắc ấn vào trong lòng, vung dây cương điều khiển Phong Trì phi nước đại về phía trước, bóng người màu đen biến mất rất nhanh trong tầm mắt của tên Tề đại ca.

Tề đại ca dùng một tay kéo ngựa của Lục Tử, nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên đã đi xa mới thở nhẹ ra một hơi. Sát khí bất ngờ ép tới vừa rồi khiến y gần như không thở nổi.

“Đại ca.” Lục Tử đã hồi phục tinh thần, run rẩy gọi một tiếng: “Bọn họ là ai?”

Tên Tề đại ca trợn mắt nhìn Lục Tử một cái, không nói gì, chỉ vung roi lên tiếp tục lên đường, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện vừa rồi. Quả thật, xuất hiện một nhân vật như vậy trong địa bàn của bọn y cai quản từ lúc nào mà y lại không hề hay biết. Nam nhân kia nhìn có vẻ không phải người tầm thường, rốt cuộc tới đây với mục đích gì?

Xem ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ này trở về, y phải điều tra thêm về hai người đó mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.