Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 8




Mấy trăm thuyền đi biển dừng lại trên kênh đào cách thành Giang Đô ba dặm. Liên tục có binh lính mặc khôi giáp xếp thành hàng đi xuống từ boong thuyền. Còn có kỵ binh dẫn theo chiến mã. Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy như một đoàn kiến đông đúc đang liên tục tuôn ra từ mấy trăm con thuyền, quy mô cực kỳ đồ sộ.

Trên thành Giang Đô trở nên an tĩnh. Binh lính trên đầu thành đều chết lặng nhìn quân Tùy tập kết. Vô số binh lính như tia nước nhỏ, tụ tập từ bốn phương tám hướng, dần dần tạo thành ba trận hình hình vuông, nhân số khoảng hơn mười nghìn người, tập trung ở trước thành Giang Đô.

Ở đội ngũ phía trước, là lá cờ xích ưng viền vàng đặt sừng sững ở đó. Chiến kỳ đỏ như màu máu, ánh đỏ chiếu tới mỗi con mắt của người binh lính coi thành. Nhưng trong lòng bọn họ chỉ cảm thây một màu hắc ám, giống như chìm xuống vực sâu vô tận.

- Lấy đá, gỗ đến!

Trên đầu thành, Trương Đồng Nhân điên cuồng gào lên.

…………

Trong quân doanh, Bính Nguyên Chân vẫn như bình thường không nhanh không chậm sửa sang lại sổ sách. Đây là nghề cũ của y, cho nên làm việc cũng rất thuận lợi. Bên ngoài có tin tức quân Tùy tấn công, y cũng đã nghe thấy. Y biết, lúc này chính là lúc y Bính Nguyên Chân biểu hiện.

Nếu không thể biểu hiện ra được tác dụng của bản thân, không chừng Dương Nguyên Khánh sẽ lại không đặc xá cho mình. Nghĩ tới đặc xá, trong lòng của Bính Nguyên Chân có chút run rẩy.

Cho dù Dương Nguyên Khánh không giết y, liệu La Sĩ Tín, Tần Quỳnh, Giả Nhuận Phủ, Ngưu Tiến Đạt, những tướng lĩnh thuộc phe phái của Trương Tu Đà có thể tha thứ cho y? Đối với những vị tướng nổi tiếng của quân Tùy này mà nói, giết y chỉ nh giết một con kiến mà thôi.

Nếu y muốn tránh được một kiếp này, nhất định phải lập được đủ công lao, bù đắp được tội nghiệt mà năm đó y hiến kế giết Trương Tu Đà.

Bính Nguyên Chân suy nghĩ một đêm, trong lòng đã có kế hoạch. Lúc này, có một bóng người đi qua, Bính Nguyên Chân vội vàng hô to:

- Phàn tướng quân!

Người ở bên ngoài dừng lại, lùi về sau hai bước. Đây là một vị tướng lĩnh tuổi chừng ba mươi, dáng người khôi ngô, hùng vĩ, ánh mắt như điện. Để một bộ râu dài một thước, trông cực kỳ uy phong.

Người này tên là Phàn Văn Siêu, là con trái của tướng quốc Phàn Tử Cái năm đó. Y vốn là Cung Trực Các tướng quân của Giang Đô. Sau khi Vũ Văn Hóa Cập bức tử Dương Quảng, y vẫn đi theo bảo vệ Tiêu Hậu và trưởng tôn Dương Đàm. Lý Mật có giao tình với y, liền bổ nhiệm y làm Giang Đô Cửu Môn Đại tướng quân.

Chức quan mặc dù cao, thực quyền cũng không lớn. Lần này Lý Mật suất quân mở rộng phía tây, liền ra lệnh cho y suất lĩnh Phong Quân bảo vệ Công Sở.

Vừa nãy Phàn Văn Siêu đã nghe thấy tin tức có quân Tùy tới, chính đang muốn tìm Trương Đồng Nhân thương lượng việc phòng ngự thì bất ngờ bị Bính Nguyên Chân gọi lại.

Phàn Văn Siêu và Bính Nguyên Chân quan hệ không tệ. Y liền vội vàng tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Bính Thượng thư!

Bính Nguyên Chân tiến lên đóng cửa lại, thấp giọng nói với y:

- Nhà kho Giang Dương bị thất thủ, Dương Nguyên Khánh suất quân đội tấn công thành. Chẳng lẽ Phàn tướng quân không nghĩ tới đây là một cơ hội sao?

Phàn Văn Siêu sợ tới lùi lại một bước, nhìn chằm chằm về phía Bính Nguyên Chân hỏi:

- Lời này của Bính Thượng Thư có ý gì?

Bính Nguyên Chân thở dài nói:

- Kỳ thật lúc trước Phàn tướng quân lập mưu muốn giết Lý Mật, tưởng rằng ta không nhìn ra sao?

Khuôn mặt của Phàn Văn Siêu lúc trắng lúc đỏ, tay đè ở chuôi đao, lạnh lùng nhìn về phía Bính Nguyên Chân. Y đã động sát cơ.

Bính Nguyên Chân không né ánh mắt của y, chỉ cười nhẹ một tiếng nói:

- Phàn tướng quân không cần khẩn trương như vậy. Ta cũng không muốn trung thành với Lý Mật. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu, ta nghĩ muốn đầu hàng quân Tùy, Phàn tướng quân có muốn theo ta không?

Sát khí trong mắt Phàn Văn Siêu chậm rãi biến mất. Lúc trước y và hơn mười người bộ hạ cũ âm thầm liên lạc, quả thực từng muốn giết Lý Mật để quy thuận triều Đường. Nhưng bởi vì Phong Đức Di phản bội, khiến Lý Mật càng thêm đề phòng. Cuối cùng kế hoạch giết Lý Mật không có thành công.

Sở dĩ Phàn Văn Siêu muốn quy thuận triều Đường, là bởi vì huynh trưởng của y là Phàn Minh Ly đang đảm nhiệm chức Thái Thú quận Bắc Địa. Nhưng hiện tại thời thế đã biến hóa, y phát hiện giờ về Đường đã không phải là lựa chọn sáng suốt nên cũng dần phai nhạt ý định này. Hôm nay Bính Nguyên Chân đề xuất tới việc quy thuận triều Tùy, y cũng có chút động tâm.

Phàn Văn Siêu trầm tư trong chốc lát mới nói:

- Hiện tại quân quyền đều nắm trong tay của Trương Đồng Nhân. Thủ hạ của ta còn chưa tới ngàn người, chỉ sợ khó có thể làm nên chuyện.

Bính Nguyên Chân thấy y động tâm, mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Mấy trăm người là đủ rồi. Có ta phối hợp với tướng quân, lo gì đại sự không thành!

Tuy Dương Nguyên Khánh dẫn quân tới ngoài thành Giang Đô nhưng hắn không có dự định tấn công thành. Quân Tùy đã bị tổn thất binh lực vô cùng lớn trong trận đại chiến Tùy Đột, hắn không muốn phải trả giá quá lớn nữa.

Quan trọng hơn cả là, cho dù là quân Tùy hay quân Ngụy, một binh sĩ là một thanh niên cường tráng khỏe mạnh, thì sẽ dóng góp thêm một phần công sức trong sự nghiệp khôi phục nền kinh tế của đại Tùy, sau chiến tranh dân số bị thiếu nhiều càng trở nên vô cùng quan trọng.

Thượng binh phạt mưu, Dương Nguyên Khánh đã vứt bỏ huyết chiến, ý nghĩ chiến đấu mãnh liệt, đa số là dùng mưu kế để giành thắng lợi, hiện tại hắn đang chiếm được ưu thế, không xuất binh mà có thể thu phục được kẻ địch mới là kết quả lý tưởng.

Binh sĩ quân Tùy bày binh bố trận ở bên ngoài thành chẳng qua là để gây áp lực cho kẻ địch, khiến binh sĩ ở đầu thành càng thêm gánh nặng về tâm lý. Sau khi quân Tùy bày binh bố trận xong, quân Tùy bắt đầu cắm trại ở bên cạnh kênh đào, từng túp lều sừng sững được dựng lên, thứ tự chỉnh tề, những túp lều màu trắng sáng chói dưới ánh mặt trời.

Trong soái trướng, Dương Nguyên Khánh mở tấm bản đồ phòng ngự thành Giang Đô, đây là do tên thám tử ở trong thành Giang Đô đưa cho hắn, trên bản đồ có ghi rõ bố trí phòng ngự và lỗ hổng của quân Ngụy. Quân Ngụy dù sao cũng chỉ có hơn một vạn quân, để phòng ngự vòng quanh thành Giang Đô dài gần sáu mươi dặm quả thật là hơi giật gấu vá vai, có chút sơ hở là điều không thể tránh khỏi.

Tình hình ở đây có chút giống với khi đánh lén Trường An, trên bản đồ có ít nhất ba lỗ hổng. Một nơi là ở thủy môn dường như không có người canh giữ, một nơi là cửa Vọng Xuân ở phía tây nhiều năm không được tu sửa, dùng máy công phá cỡ nặng là có thể dễ dàng công phá cổng thành, còn một chỗ là nơi có rất ít quân phòng ngự, dùng kế dương đông kích tây là có thể bỏ ra rất ít công sức là có thế phá được đầu thành.

Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh có chút kích động,

-Điện hạ, chúng ta công phá thành từ Thủy Môn nhé! Bỉ chức nhất định sẽ công phá được thành Giang Đô.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:

-Đừng vội, trong thành nhất định sẽ có thay đổi, ta muốn thành Giang Đô tự nguyện mở cửa đầu hàng, chứ không phải dùng đến cách công phá thành. Nếu ngày mai mà họ vẫn chưa đầu hàng, lúc đó công phá thành cũng chưa muộn.

-Bỉ chức hiểu rồi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đến trước doanh trại, chăm chú nhìn thành Giang Đô. Hắn tin rằng các thế lực nội bộ trong thành Giang Đô đang thay đổi, chi bằng cho họ thêm chút thời gian để thay đổi, mình sẽ thu được rượu càng ngon...

Màn đêm dần dần buông xuống, quân Tùy vẫn chưa bắt đầu công phá thành, một vạn quân phòng ngự trên thành dã phải vất vả canh gác một ngày, khi màn đêm buông xuống cũng trở nên mệt mỏi rã rời, không ít binh sĩ trốn ở trong góc nằm ngủ.

Các quan cấp thấp thì tụ tập một chỗ thì thào bàn tán. Tranh luận về cục diện trước mắt, tranh luận về tiền đồ của mỗi người, kỳ thực mọi người đều hiểu, nhà kho Dương Giang đã bị thất thủ, Lý Mật về cơ bản đã không thể cứu vãn được nữa.

Trong quân doanh, Bính Nguyên Chân sai người bày ba bàn tiệc. Bày tiệc rượu thiết đãi hơn hai mươi tướng sĩ cấp trung cao trước khi ra trận, đây là truyền thống của quân Ngõa Cương trước khi đại chiến. Tam quân phải ăn uống no say một bước, coi như là bữa tiệc cuối cùng tiễn người ra trận. Đương nhiên, nếu như khải hoàn trở về cũng sẽ mở tiêc tiếp đãi long trọng như vậy.

Chỉ có điều bây giờ không phải là quân Ngõa Cương, loại truyền thống uống rượu đoạn đầu đài này đã bị Lý Mật cấm rồi. Bính Nguyên Chân cũng chỉ là nhân lúc Lý Mật không có đó mời các tướng lĩnh uống thỏa mái một phen.

-Các vị tướng quân!

Bính Nguyên Chân nâng một bát rượu lên, nói với mọi người:

-Đây là truyền thống cũ của quân Ngõa Cương chúng ta, có thể đây là lần cuối cùng mọi người được tụ tập ăn uống thoải mái với nhau. Chúng ta hãy vì tình nghĩa cùng chiến đấu với nhau nhiều năm, mọi người hãy cạn ly rượu này.

-Uống rượu!

Các tướng sĩ trong lòng đang u sầu đã bị ba chữ ‘quân Ngõa Cương’ đánh thức, bưng bát rượu lên uống ừng ực một hơi cạn sạch. Trương Đồng Nhân hơi chau mày nói với các tướng lĩnh:

-Đêm nay có thể quân Tùy sẽ tấn công thành, mọi người nên uống có chừng mực, không được uống quá nhiều.

Mặt các tướng sĩ có vẻ giận, trong lúc uống rượu ghét nhất là có kẻ làm mất hứng, có điều Trương Đồng Nhân là chủ tướng, tuy là mọi người không hài lòng, nhưng cũng không dám không nghe. Có mấy quan quân bê vò lên chuẩn bị rót rượu, đành đặt vò rượu xuống, mọi người đổi sang uống cốc nhỏ, uống từng ngụm từng ngụm rượu buồn.

Bính nguyên Chân lại gần Trương Đồng Nhân nói nhỏ:

-Ta đã mời hoa khôi Ngọc Nương Tử của Hoàng Yến lầu đến rồi, nếu không tiện thì để ta tiễn nàng ấy về?

Bính Nguyên Chân hiểu rất rõ nhược điểm của Trương Đồng Nhân như lòng bàn tay, ông biết rõ tật xấu nhất của Trương Đồng Nhân là háo sắc, có thể dùng mỹ nhân kế để ứng phó với y.

Tim Trương Đồng Nhân ‘phanh’ nhảy dựng lên, Ngọc Nương Tử diện mạo đẹp tuyệt vời, xinh đẹp nổi tiếng ở thành Giang Đô, nhưng nàng đã được Lý Mật bao. Lần trước Lý Mật mở tiệc tiếp đãi các chư tương, đã ra lệnh cho Ngọc Nương tử múa một bài, Trương Đồng Nhân đã mê mẩn, tuy y có tâm nhúng chàm nhưng cũng không dám chọc tức Lý Mật.

Bây giờ nhân lúc Lý Mật không có mặt, Bính Nguyên Chân đã mời Ngọc Nương Tử đến, thử hỏi làm sao y không động lòng, y nuốt nước bọt, nhân lúc mọi người không để ý bèn hỏi nhỏ:

-Nàng ấy đang ở đâu?

-Ở trong thư phòng, nhưng nàng ấy không thể đợi được lâu, nếu tướng quân không có hứng thú, thì ta đưa nàng ấy về.

Trương Đồng Nhân uống một bát rượu, cảm giác lâng lâng, máu dê nổi lên, bèn hí mắt cười nói:

-Vậy để ta đi xem, nửa canh giờ nữa hãy đưa nàng ấy về.

Y quay người bước ra khỏi phòng, đi nhanh về phía thư phòng ở cách đó không xa. Trước cửa thư phòng có một tiểu binh, lông mày nhỏ nhắn mắt hạnh, Trương Đồng Nhân liếc mắt một cái là biết nữ đóng giả, đoán là thị nữ của Ngọc Nương Tử, y cười ha hả, đưa tay ra nhéo mặt thị nữ một cái, đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng ngập tràn mùi hương nhàn nhạt, đây là mùi son phấn của phụ nữ. Trương Đồng Nhân hút sâu một hơi, mùi hương làm say lòng người, càng làm cho tim người đập nhanh, dục vọng nổi lên, y bước nhanh vào trong phòng.

Ánh sáng trong phòng ảm đạm, chút ánh trăng chiếu qua rèm cửa, khiến trong phòng rất mờ ảo, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dài ngồi trên giường, đầu đội mũ, trên mặt che tấm lụa mỏng, nhìn không rõ.

Lúc đó Trương Đồng Nhân không hề nghi ngờ gì, y không kìm hãm nổi dục vọng, nuốt nước bọt, cởi bỏ áo bào, cười ha hả:

-Đã để mỹ nữ chờ lâu rồi!

Trương Đồng Nhân vừa giơ tay tiến lên thì lúc đó đằng sau y xuất hiện một bóng người mặc áo đen cao lớn, bịt miệng y lại, trong tay cầm một com dao găm trắng sáng, sắc bén, cắt đứt cổ họng Trương Đồng Nhân, máu tươi bắn ra tung tóe...

Chính trong khoảnh khắc Trương Đồng Nhân bị bịt miệng, Ngọc Nương Tử ngồi trên giường cũng đứng phắt dậy, nhào tới, dùng đao sắc như nước hung hãn đâm vào tim Trương Đông Nhân.

Trương Đồng Nhân ngã xuống đất, cổ họng y đã bị cắt đứt, không kêu lên được, đau đớn quằn quại, tắt thở ngay trong chốc lát.

‘Ngọc Nương Tử’ bỏ mũ khăn ra, không phải là một phụ nữ, mà là Vương Thuận Nguyên đóng giả thành. Y và người đàn ông mặc đồ đen cùng hành động, bọn họ mở dát giường ra nhét thi thể vào trong gầm giường, rồi lau sạch vết máu, lúc đó mới gọi thị nữ canh ở cửa về. Ba người bọn họ chạy ra cửa sau, nhanh chóng rời khỏi doanh trại.

Trong phòng tiệc mọi người vẫn đang ăn uống. Trương Đồng Nhân đã đi rất lâu mà vẫn không thấy bóng dáng đâu, lúc đó Bính Nguyên Chân quay lại cười nói với mọi người:

-Trương tướng quân tận trung với công việc, đang đi thị sát tuyến phòng thủ, yêu cầu mọi người uống rượu xong ai về chỗ người nấy. Chúng ta không cần bận tâm tới ông ấy, mọi người cứ vui vẻ uống rượu nhé.

Trương Đồng Nhân đi rồi, các tướng giống như chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm, bắt đầu vui vẻ uống rượu, uống rượu bằng chén lớn, miệng đầy thịt, chúc rượu rất vui vẻ, cảnh tượng náo nhiệt khác thường.

Số lượng rượu rất lớn, Bính Nguyên Chân lại sai người mang cho những binh sĩ đang trực mấy chục vò rượu, và rất nhiều gà quay, vịt quay để nhắm rượu. Toàn bộ quân doanh đều chìm đắm trong cảnh ăn uống cuồng nhiệt.

Nửa tiếng đồng hồ sau. Phàn Văn Siêu dẫn hơn bảy trăm tên thuộc hạ vào quân doanh, khắp cả quân doanh đều là binh sĩ say mềm, mùi rượu nồng nặc, các tư thế say rượu ngã xuống góc tường, sau phòng. Trong rượu mà Bính Nguyên Chân mang tới đã bỏ một chút thuốc, cứ cho là chỉ uống một bát rượu chống lạnh cũng say như chết.

Phàn Văn Siêu cười nhạt một tiếng quay đầu lại nói:

-Đóng cửa doanh lại!

Mấy chục tên binh sĩ đóng cửa doanh trại lại, Phàn Văn Siêu rút đao chiến ra, hung ác ra lệnh:

-Giết cho ta! Không để sót một tên... c

Cổng nam của thành Giang Đô do năm trăm lính Ngụy bảo vệ, một thiên tướng tên là Trần Tấn, một giờ trước được gọi đến uống rượu đoạn đầu, vẫn chưa hề quay lại. Các binh sĩ đứng cả nửa ngày rồi đã không thể chịu nổi nữa rồi, mỗi người tự tìm một góc nghỉ ngơi hoặc ngủ, hoặc ngồi đoán cục diện của cuộc chiến tranh, vô cùng bi quan đối với tính mạng của mình.

Đúng lúc này Phàn Văn Siêu dẫn hơn bảy trăm thuộc hạ đến. Phàn Văn Siêu cưỡi ngựa đi trước, bên cạnh y là Bính Nguyên Chân, trong tay y cầm lệnh tiễn của Trương Đồng Nhân. Bính Nguyên Chân giục ngựa tiến lên phía trước, lớn tiếng hỏi:

- Trần Tấn ở đâu?

Những binh sĩ trốn ở các góc, xó thành vội đứng dậy, một Giáo Úy từ đầu thành vội chạy đến trả lời:

-Hồi bẩm Bính thượng thư, Trần tướng quân được triệu đến quân doanh uống rượu vẫn chưa về.

-Nói bậy! ta từ quân doanh tới đây, tiệc rượu đã kết thúc lâu rồi, y đã đi đâu rồi?

Bính Nguyên Chân là nguyên lão của quân Ngõa Cương, vẫn đầy quyền lực, thái độ của ông trở nên nghiêm túc, khiến Giáo Úy có chút sợ hãi. Y đoán là Trần Tấn đã nhân cơ hội này về nhà, nhưng không dám nói, vội hạ giọng nói:

-Ông ấy đã đi đâu thì tiểu nhân không biết, hay là chúng tôi đi tìm ông ấy.

-Không cần, ta sẽ phái người đi tìm y ta.

Bính Nguyên Chân vừa rút lệnh tiễn ra, cao giọng quát:

-Trương Tướng quân có lệnh, bộ phận Trần Tấn đổi sang canh giữ Thủy Môn, Nam môn do Phàn đại tướng quân canh giữ, các ngươi lập tức tới Thủy môn phòng ngự, nếu làm lỡ chuyện đại sự chém đầu!

Quân lệnh như núi, Giáo Úy không giám trái lệnh y nhận lấy lệnh tiễn, quay lại hô lớn:

-Tất cả tập hợp, theo ta tới Thủy môn.

Mấy trăm tên binh sĩ rối rít tập hợp lại, theo Giáo Úy chạy tới Thủy môn ở phía Tây thành. Bính Nguyên Chân và Phàn Văn Siêu nhìn theo, đắc ý mỉm cười. Có rất nhiều việc tưởng như phức tạp nhưng chỉ cần giải quyết vấn đề then chốt, sẽ trở nên rất đơn giản.

Nhưng thời gian dành cho bọn họ không nhiều, Bính Nguyên Chân nói với Vương Thuận Nguyên:

-Mời Vương tướng quân đi bẩm báo với điện hạ, đã chiếm được Nam hạ, mời quân Tùy lập tức vào thành!

Vương Thuận Nguyên mừng rỡ, chắp tay chúc mừng,

-Đa tạ hai vị đã tận tình giúp đỡ, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật.

Y thúc ngựa chạy ra khỏi cổng thành, lúc đó cửa thành đã mở, cầu treo cũng đã hạ xuống, ngựa chiến của Vương Thuận Nguyên ra khỏi cổng thành, chạy trong màn đêm đen kịt...

Trước doanh trại, Dương Nguyên Khánh toàn thân mặc áo giáp, đứng trong sự vây quanh của mấy chục đại tướng, từ xa xa nhìn thành Giang Đô. Nội gián trong thành Giang Đô đến nay vẫn chưa có tin tức gì, chứng tỏ bọn họ đang hành động. Dương Nguyên Khánh biết rõ vai trò của Bính Nguyên Chân đối với quân Ngõa Cương, nếu y dốc hết sức ra tay thì không vấn đề gì, nếu không nằm ngoài dự tính thì đêm nay sẽ có kết quả.

Vừa nghĩ đến đây, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa, một kỵ sĩ đang tiến về phía họ, đã có trinh sát tuần tra đón tiếp,

-Là ai?

-Ta là Tình báo đường của thành Giang Đô - Giáo Úy Vương Thuận Nguyên, có tin khẩn cấp cần báo cho điện hạ.

Dương Nguyên Khánh nghe rất rõ, gật gật đầu,

-Dẫn y tới đây!

Chỉ trong chốc lát Vương Thuận Nguyên đã được dẫn vào. Y xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống bẩm báo:

-Khởi bẩm điên hạ, Nam Môn đã được Bính Nguyên Chân và Phàn Văn Siêu tiếp quản, Trương Đồng nhân và các tướng lĩnh khác từ cấp Thiên tướng trở lên đều đã bị giết, mời điện hạ nhanh chóng tới thành Giang Đô.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, quay đầu lại ra lệnh cho Tạ Ánh Đăng,

-Dẫn một nghìn huynh đệ đi thăm dò!

-Tuân lệnh!

Tạ Ánh Đăng dẫn một nghìn quân sĩ theo Vương Thuận Nguyên vào trong thành, cùng lúc đó ba vạn binh sĩ quân Tùy rối rít tập hợp, sẵn sàng chờ lệnh.

Không lâu sau Tạ Ánh Đăng phái người về bẩm báo,

-Khởi bẩm điện hạ, tình hình đúng là như vậy, nam thành môn đã bị quân đội của chúng ta khống chế.

Quả nhiên là không tốn mấy công sức đã giành được, Dương Nguyên Khánh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ra lệnh:

-Toàn quân tiến vào thành Giang Đô, quân địch bắt làm tù binh, không được nhiễu dân, kẻ nào vi phạm chém đầu,...

Ngọn lửa phừng phừng chiếu vào thành Giang Đô khiến nó sáng như ban ngày. Trong thành hàng nghìn binh sĩ đội mũ, mặc áo giáp xếp thành hai hàng, tay cầm mâu và đao chiến, tiến vào cổng thành nơi được canh phòng nghiêm ngặt. Chiến sự ở thành Giang Đô đã dần dần lắng xuống, chiến tranh cũng không khốc liệt, quân Tùy chỉ gặp phải sự chống đối quy mô nhỏ, và bắt giữ được toàn bộ số kẻ đào ngũ, đại bộ phận Ngụy quân đã bị bắt làm tù binh.

Dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, Dương Nguyên Khánh được hàng trăm cận vệ bảo vệ tiến vào thành nam. Đại tướng Tạ Anh Đăng vội tiến lên phía trước bẩm báo:

-Khởi bẩm điện hạ, quân Ngụy đầu hàng tổng cộng hơn 9400 người, những kẻ chống đối không đầu hàng bị giết là 320 người, còn có ba trăm người cướp cửa hàng bị bắt, xử trí thế nào mời điện hạ cho chỉ thị.

-Quân Ngụy tự nguyện đầu hàng đổi thành quân Tùy, cấp phát quân phục mới, những người không muốn tòng quân nữa thì cấp phát lương thực và lộ phí cho phép họ về quê, những kẻ đánh cướp cửa hàng và trộm cắp bắt giam, giao cho quan phủ Giang Đô trị tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.