Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 6




Hắn sờ sờ đầu đứa con, rồi mới nhảy lên ngựa. Cùng với thuộc hạ bao quanh, đi về hướng nhà kho.

Đợi phụ thân đi xa, Dương Ninh mới vô lực ngồi xuống một tảng đá lớn, cúi đầu thở dài. Cho đến hôm nay, y mới hiểu được, việc hành quân đánh giặc thực sự rất gian khổ…

Chiến sự trong kho thành đã được bình ổn. Binh lính Tùy đang bề bộn dọn rửa chiến trường. Nhiều đội tù binh thì ủ rũ ngồi xuống đất.

Hai ngàn quân Tùy đã tiếp quản chỗ nhà kho này. Hơn một trăm quan văn quản lý nhà kho của quân Ngụy chính đang tiếp thu căn dặn. Bọn họ vẫn được tiêp tục đảm nhiệm quản lý nhà kho này.

Lúc Dương Nguyên Khánh vào thành, một người thiên tướng dẫn theo quan viên chủ quan đi tới đón chào. Quan viên chủ quản nhà kho tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Tên là Ngu Hi, là con thứ của Ngu Thế Cơ. Y từng đảm nhiệm Phù Tỉ Lang của triều Tùy. Về sau đi theo phụ thân đầu hàng Lý Mật, được phong làm Thái Phủ Tự Thiếu Khanh. Lý Mật thấy y không khéo, có khả năng, liền giao cho y chức chủ quản của nhà kho Giang Dương,

- Tội thần khấu kiến điện hạ!

Ngu Hi tràn đầy xấu hổ quỳ xuống. Mặc dù y đã đầu hàng Lý Mật, nhưng trong lòng lại không cam lòng, một lòng đều muốn chạy trốn trở về cố hương Giang Nam. Tiếc rằng phụ thân đang nằm trong tay của Lý Mật, y chỉ phải nhẫn nhục sống tạm bợ.

Hôm nay, quân Tùy tấn công vào nhà kho Giang Dương, khiến trong lòng y vừa vui mừng vừa xấu hổ. Hơn nữa, y còn nhận thức Dương Nguyên Khánh. Năm đó phụ thân mình đã từng tranh đấu gay gắt với Dương Nguyên Khánh trên triều đình. Điều này khiến y có chút thấp thỏm bất an.

- Hóa ra là Ngu Tỷ Lang!

Dương Nguyên Khánh liền nhận ra y, vội vàng tiến tới nâng Ngu Hi dậy, cười nói:

- Một đường này ta đều đang suy nghĩ. Ở Giang Đô có nhiều cố nhân như vậy, người đầu tiên mà ta gặp sẽ là ai? Không ngờ là Ngu Tỉ Lang, thực sự khiến ta thấy vui mừng.

Ngu Hi đầy vẻ xấu hổ nói:

- Tội thần không tuân thủ nghĩa lễ, đầu hàng phản tặc. Nguyện ý chịu bất cứ xử phạt nào của điện hạ.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, an ủi nói:

- Thế cục rung chuyển, tất cả mọi người đều không tự làm chủ được. Ta sẽ không trách tội các ngươi. Sức khỏe của phụ thân ngươi như thế nào rồi?

Ngu Hi lắc đầu nói:

- Gia phụ vì nhớ quê nhà da diết, cho nên cuối năm trước đã ngã bệnh. Hy vọng điện hạ đại nhân đại lượng, tha thứ cho lỗi lầm của phụ thân thần lúc trước.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười:

- Phụ thân ngươi coi như là cố nhân của ta. Nếu ngay một điểm độ lượng ấy đều không có, ta còn có gì để lấy được thiên hạ? Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không so đo những ân oán trong quá khứ.

Tuy rằng Dương Nguyên Khánh và Ngu Thế Cơ tranh đấu quan trường nhiều năm, nhưng đó là tâm tính của người thần tử. Hiện tại hắn đã là đế vương, tâm tính đã không còn như lúc trước. Người trong thiên hạ đều biết hắn và Ngu Thế Cơ có xích mích. Nếu hắn có thể bỏ qua cho Ngu Thế Cơ, vậy thì có thể chứng minh lòng dạ của Dương Nguyên Khánh rộng lớn. Cho nên, cho dù là muốn giả bộ, hắn cũng muốn giả bộ một thái độ khoan dung vị tha.

Hơn nữa, Ngu Thế Cơ là danh môn Giang Nam, lực ảnh hưởng tới vùng Giang Nam là rất lớn. Dương Nguyên Khánh chính đang cần ông ta tới thay mình trấn an Giang Nam, cho nên, Ngu Thế Cơ rất có giá trị trọng dụng.

- Đa tạ điện hạ đã khoan dung!

Thấy Dương Nguyên Khánh có ý tha thứ cho phụ thân, Ngu Hi rất mừng rỡ, vội vàng nói:

- Ty chức nguyện vì điện hạ dẫn đường, tuần tra nhà kho.

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua quy mô khổng lồ của tòa kho thành này. Từng tòa từng tòa nhà kho lớn đứng sừng sững trong đêm tối, có thể thấy việc lần thu hoạch này là kiếm đậm. Dương Nguyên Khánh cũng nhịn không được vui vẻ cảm thán nói:

- Có tòa kho thành này, vậy thì Giang Nam không phải lo rồi…

Thành Giang Đông cách nhà kho Giang Dương khoảng ba mươi dặm. Song phương đều dùng khói lửa để liên hệ. Cho nên ngay từ lúc quân Tùy tấn công nhà kho Giang Dương, bên kia thành Giang Đô đã nhìn thấy khói lửa báo hiệu hừng hực.

Lúc này, trong thành Giang Đô đã vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cửa thành được đóng chặt, mười nghìn quân đội toàn bộ đi lên thành phòng ngự. Đủ loại tin tức truyền lưu trong thành Giagn Đô, dẫn tới toàn thành khủng hoảng. Nhà nhà đều khép kín cửa, tất cả các cửa hàng đều cũng đình chỉ buôn bán. Trên đường trở nên vắng ngắt, nhìn không thấy một người đi đường.

Trong một toàn nhà lớn ở ngõ Xuân Liễu thuộc đông thành, một người gia nhân mặc áo đen đang vội vã từ đầu ngõ chạy tới. Tới gần cửa lớn, y liền gõ mạnh cửa. Cửa được mở một lỗ nhỏ, một người quản gia thăm dò nhìn ra, rồi mới mở cửa, cho người mặc áo đen đi vào phòng.

- Có tin tức gì không?

Người quản gia khẩn trương hỏi.

- Có rất nhiều lời đồn đại, một lúc không thể nói hết ra được. Lão gia có ở đây không?

Quản gia thấy y không chịu nói với mình, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn y một cái. Cuối cùng vẫn phải dẫn y đi về hướng đại sảnh.

Chủ nhân của tòa nhà lớn này chính là Bùi Uẩn. Bùi Uẩn được đảm nhiệm chức Thượng Thư Tả Phó Xạ của Ngụy Quốc, có thể nói là văn thần đứng đầu của Ngụy Quốc. Nhưng trên thực tế, ông ta chỉ được treo cái chức tể tướng, chỉ xử lý một số việc vụn vặt, so với Huyện lệnh còn rảnh rỗi hơn nhiều. Còn những việc quân cơ của Ngụy Quốc đều nắm giữ ở trong tay của Trưởng Sử Phòng Huyền Tảo và Ký Thất Tham Quân Tổ Quân Ngạn. Đã từng là văn thần của triều Tùy như Bùi Uẩn và Ngu Thế Cơ, chỉ được phong cái chức làm bộ dáng.

Lúc này, Bùi Uẩn cũng nghe nói tình huống có biến đổi. Ông ta hơi tâm phiền ý loạn, chắp tay sau lưng đi lại trong đại sảnh. Từ hai năm trước, sau chính biến tại cung Giang Đô, Bùi Uẩn vẫn buồn bực không vui. Ông ta cũng nghĩ như Phong Đức Di chạy trốn, nhưng con của ông ta là Bùi Dĩnh đang là quan văn bên người của Lý Mật, trên thực tế chính là con tin, khiến ông ta không thể hạ quyết tâm này. Quan trọng hơn là, tuổi tác của ông ta đã cao, thân thể ngày càng yếu, chạy trốn thực sự quá sức.

Ông ta chỉ thể từng ngày trông ngóng, trông ngóng quân Tùy có thể đánh tới, giải phòng tự do cho mình. Tuy nhiên, Bùi Uẩn có nghe thấy một chút tin tức, nói rằng Bùi gia mắc một vài sai lầm lớn, khiến Dương Nguyên Khánh liên tục chèn ép. Kỳ thực, những điều này đều nằm trong dự liệu của Bùi Uẩn.

Năm đó, thái độ của ông ta đối với Dương Nguyên Khánh rất khác với thái độ của Bùi Củ đối với Dương Nguyên Khánh. Bùi Củ là muốn cho Dương Nguyên Khánh dung nhập vào Bùi gia, khiến cho hai nhà Bùi Dương cùng có chung lợi ích. Mà Bùi Uẩn lại kiên quyết phản đối. Ông ta luôn kiên trì suy nghĩ, hai nhà Bùi Dương phải giữ một khoảng cách. Bùi gia là Bùi gia, Dương Nguyên Khánh là Dương Nguyên Khánh, không thể chung một ích lợi.

Kết quả cho thấy, Bùi Củ vẫn giữ vững lập trường của mình, khiến cho Dương Nguyên Khánh đố kỵ, cũng là hợp tình hợp lý. Xét đến cùng, Bùi gia đã quá kiêu ngạo, coi mình mạnh hơn các thế gia khác. Mà Dương Nguyên Khánh lại không thể dễ dàng tha thứ cho một nhà độc đại.

Điều này làm cho Bùi Uẩn cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao. Cho dù ông ta quay lại triều Tùy, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không dùng lại ông ta. Chẳng lẽ con đường làm quan của mình cứ kết thúc như vậy?

Lúc này, quản gia dẫn theo người gia nhân được phái đi ra ngoài tìm hiểu tin tức tới:

- Lão gia, đã điều tra được vài tin tức.

Tinh thần của Bùi Uẩn rung lên. Trong thành hỗn loạn, khiếng ông ta cảm thấy có hy vọng. Chẳng nhẽ quân Tùy đã tới đây?

- Nói mau, có tin tức gì?

Bùi Uẩn sốt ruột khó chịu nổi liền hỏi.

Gia nhân khom người nói:

- Lão giờ, hiện giờ trong thành không có ai dám ra đường. Mọi người đều đóng cửa trốn trong nhà. Cửa thành bị đóng, tất cả quân đội đã tập trung trên thành. Tiểu nhân đi khắp nơi hỏi thăm, mới hỏi thăm được tin tức từ một người binh lính. Y nói rằng tối hôm qua ở nhà kho Giang Dương có rất nhiều quân địch xâm lấn, khói báo hiệu đã truyền ra. Nhưng binh lính đó cũng không biết là quân đội của ai tấn công. Rất nhiều lời đồn được truyền ra, có người nói…

Người gia nhân còn chưa nói hết, Bùi Uẩn đã phất tay cắt đứt lời y nói. Những lời đồn về sau đều là lời nói vô căn cứ. Ai có thể biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Tuy nhiên, nếu nhà kho Giang Dương bị địch tấn công, vậy ý nghĩa rằng, Lý Mật đã xong đời. Tất cả vật tư của Lý Mật đều được dự trữ trong nhà kho Giang Dương. Nếu không có số quân lương vật tư này, Lý Mật lấy cái gì để duy trì đại quân hai trăm ngàn người của y. Chỉ sợ ngay cả hai mươi nghìn quân đội cũng không thể duy trì được.

Đúng lúc này, một người nhà chạy vội tới, khom người bẩm báo:

- Lão gia, ngoài cửa có người tới, y nói y là người mà lão gia muốn gặp nhất.

- Là người ta muốn gặp nhất?

Bùi Uẩn cảm thấy nao nao. Không biết là ai? Đi được hai bước, ông ta mới kịp thời phản ứng, vội vàng nói:

- Mau mời vào! Mau mời vào!

Lúc này, người mà ông ta muốn gặp nhất, chính là sứ giả của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng Bùi Uẩn rất kích động, chẳng lẽ là Dương Nguyên Khánh phái người tới tìm mình?

Không bao lâu, quản gia đã dẫn theo một người vào. Chính là ông chủ của nhà trọ Thuận Phong, Vương Thuận Nguyên. Mặc dù lúc này đang là thời điểm cực kỳ bận rộn, nhưng y vẫn phải rút thời gian tới gặp Bùi Uẩn. Bởi đây là một trong những nhiệm vụ của y. Vương Thuận Nguyên tiến lên khom người nói:

- Tham kiến Bùi tướng quốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.