Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 16




Không khí rất lạnh, Dương Nguyên Khánh cười có chút ngượng ngập. Theo tình thế này, muốn bảo gã đầu hàng không chừng là rất khó.

Đơn Hùng Tín thở dài:

- Đa tạ ngài còn nhớ chuyện cũ. Ân tình ngày trước thiếu ngài, ta kiếp này còn chưa trả được, kiếp sau hãy trả vậy.

Nói xong, gã quay lưng, nói:

- Xin nể tình phần tình cảm trước đó, cho ta thoải mái một chút.

Dương Nguyên Khánh không nói gì, sau một lúc lâu thở dài nói:

- Cần gì chứ! Chẳng lẽ muốn chết để kết thúc sao?

Đơn Hùng Tín lắc đầu:

- Không phải chết kết thúc bình thường mà là ngài không có lựa chọn. Ta quyết sẽ không đầu hàng triều Tùy, mà ngài thả ta ra, ta sẽ Đông Sơn tái khởi, xây dựng lại Ngõa Cương. Ngài chỉ có giết ta, mới có thể chấm dứt hậu hoạn.

Nói tới đây, Đơn Hùng Tín lớn tiếng hét to:

- Dương Nguyên Khánh, nếu ngươi còn là kiêu hùng, thì động thủ đi! Đơn Hùng Tín ta có thể chết trong tay người cũng là vinh hạnh.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn gã thật lâu, căn dặn tả hữu:

- Cho y một con ngựa, thả y đi.

Tướng lĩnh xung quanh đều thất kinh, Vương Quân Khuếch thấp giọng nói:

- Điện hạ, Đơn Hùng Tín là nhân vật linh hồn quân Ngõa Cương, thả y đi nhất định có hậu hoạn.

Dương Nguyên Khánh nặng nề hừ một tiếng:

- Mệnh lệnh của ta không có nghe thấy sao?

Thân binh không biết làm sao đành dắt một con ngựa cho Đơn Hùng Tín. Trong mắt Đơn Hùng Tín lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng quay đầu nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, nghi hoặc khó hiểu hỏi:

- Ngài biết rõ ta muốn xây dựng lại Ngõa Cương, còn muốn thả ta đi sao?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Nể giao tình cũ thả cho huynh một lần, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu huynh tạo phản, chống đối lại ta, ta tuyệt sẽ không tha cho huynh nữa, sẽ dùng đầu huynh để tế chiến đao của ta, huynh đi đi!

Đơn Hùng Tín nhìn Dương Nguyên Khánh thật lâu, xoay người lên ngựa, đoạt lấy roi da từ tay một tên binh lính mạnh mẽ quất chiến mã. Chiến mã lao xuống núi, Dương Nguyên Khánh nhìn gã đi xa, không khỏi thở dài một tiếng, cuối cùng hắn mất đi một người bạn cũ.

Đơn Hùng Tín chạy tới chân núi, bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã hướng lên núi hô:

- Đơn Hùng Tín ta là nam nhân đầu đội trời chân đạo đất. Nhân tình thiếu ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi, từ nay về sau trên đời này sẽ không có Ngõa Cương nữa.

Nói xong, gã quay đầu ngựa phi chạy về hướng tây bắc, dần dần biến mất ở cuối bên kia vùng quê. Trên mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra một nụ cười....

Vương Bá Đương suất lĩnh một ngàn quân tinh nhuệ hộ vệ Lý Mật từ trong quân Tiêu Tiểu giết ra một đường máu, chạy trốn về phía nam. Sau khi chạy ra mấy dặm, hộ vệ sau lưng chỉ còn lại hơn ba trăm người, còn phía sau mấy ngàn lính truy đuổi đuổi theo sát không bỏ.

Mấy trăm người men theo hướng đông quan đạo bờ Trường Giang liều mạng chạy trốn. Bọn họ vừa chạy trốn, vừa tìm thuyền, nhưng hai bên bờ cỏ hoang chằng chịt, ngay cả bóng người cũng không thấy một cái, chứ đừng nói thuyền. Bọn họ chạy ra mấy chục dặm, một con sông nhỏ chặn ngang con đường, mà cây cầu bắt qua đã bị chặt đứt. Phía trước đã là đường cụt, đám người lần lượt ghìm chặt chiến mã. Phía nam ngoài trăm bước chính là Trường Giang cuồn cuộn, phía bắc lại là một đống đá đổ nát, chỗ xa hơn chính là núi Long Đầu của đồi Xích Long, chiến mã khó đi.

Lý Mật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa ngoài ba dặm, bụi đất đầy trời, đây là truy binh đã sắp tới. Lý Mật cùng đường, trong lòng thầm kêu khổ. Chính lúc này, một tên binh lính bỗng nhiên chỉ vào giữa sông hô to:

- Thuyền, Bệ hạ, có thuyền!

Lý Mật cũng nhìn thấy rồi, một ông lão đánh cá đầu tóc bạc trắng đang chèo một con thuyền nhỏ hướng về Trường Giang, cách bọn họ không tới trăm bước. Đám người Lý Mật mừng rỡ, đều vẫy tay hô to:

- Thuyền gia, nhanh tới đây!

Không bao lâu, ông lão đánh cá chèo thuyền tới, cười ha ha nói:

- Cầu này tối qua bị đội quân chặt rồi, các người quay về đi!

Lý Mật lòng nóng như lửa đốt, chắp tay nói:

- Thuyền gia, ta muốn qua sông, có thể chở ta một chuyến không, nhất định có hậu tạ!

Lão móc túi ngựa ra hai thỏi hoàng kim, ném một thỏi lên thuyền, nói:

- Đưa ta qua sông, thỏi vàng còn lại cũng là của ông.

Vàng vàng xán lạn làm ánh mắt của ông lão đánh cá cũng có chút ngây dại. Lão chỉ thấy qua tiền đồng, chưa từng thấy qua tiền vàng, lão liếc nhìn vàng trên tay Lý Mật, lòng tham trong lòng đại phát, liền nói:

- Có thể đưa ông qua sông, nhưng thuyền của lão chỉ có thể ngồi ba người, các người tự lo liệu đi!

Lý Mật không chút do dự nói:

- Không thành vấn đề!

Vương Bá Đương đảo mắt áp tai nói mấy câu với Lý Mật:

- Chủ công, thần biết chèo thuyền....

Lý Mật chậm rãi gật đầu, đây là một cách.

Thuyền nhỏ từ từ cập bến. Lúc này, truy binh đã tới ngoài một dặm, bọn thị vệ thấy đã không thể cùng chủ công thoát mạng rồi, lần lượt vứt bỏ ngựa leo lên núi đá đổ nát. Cuối cùng thuyền nhỏ cập bến, Vương Bá Đương nhảy lên thuyền, rút đao bổ tới ông lão đánh cá, ông lão đánh cá kêu thảm một tiếng, rơi xuống nước. Giết ông lão đánh cá rồi, lại có thể chở thêm một người, chủ yếu là cũng muốn chở chiến mã qua sông.

Lý Mật dẫn ngựa lên thuyền, Vương Bá Đương chèo thuyền, thuyền nhỏ lảo đảo trôi trong sông lớn. Thuyền nhỏ chèo ra không tới trăm bước, truy binh liền tới rồi. Ba ngàn kỵ binh lần lượt giương cung lắp tên, loạn tên cùng bắn vào trong Trường Giang. Lý Mật giơ thuẫn che chắn, dần dần, thuyền nhỏ chèo ra khỏi tầm bắn của cung tên, chạy ra chỗ sâu sông lớn.

Mãi tới lúc này, cuối cùng Lý Mật mới buông nhẹ lòng, ông ngắm nhìn nước Trường Giang cuồn cuộn, thở thật dài:

- Tất cả đều giống như giấc mơ.

- Bệ hạ...

Vương Bá Đương vừa muốn hỏi, nhưng bị Lý Mật cắt đứt:

- Đừng gọi ta là Bệ hạ, vẫn giống như trước đây, gọi ta là đại ca đi! Chúng ta trước giờ đều là huynh đệ, không phải quân thần.

- Dạ! Đại ca.

Vương Bá Đương đáp một tiếng, lại nói:

- Chúng ta còn có năm ngàn người ngựa ở quận Đan Dương, vẫn có thể chiếm cứ Giang Nam, Đông Sơn tái khởi.

Lý Mật thật lâu không có nói chuyện. Đi Giang Nam là có thể, nhưng chiếm cứ Giang Nam lại có lợi ích gì. Dương Nguyên Khánh sẽ nhanh chóng qua sông, quét ngang Giang Nam, e là lúc đó không có may mắn như hôm nay. Thật lâu sau, ông thở dài nói:

- Đi quận Quế Lâm thử xem sao! Thật sự không được, thì giết vào Giao Chỉ, diệt Lâm Ấp, chúng ta lập quốc ở đó.

Vương Bá Đương do dự một chút, lại nói:

- Nhưng... vợ con của đại ca làm thế nào?

Lý Mật lắc đầu:

- Đó là mạng của bọn họ, ta cũng bất lực rồi.

Vương Bá Đương trong lòng ảm đạm, không nhiều lời nữa, ra sức chèo thuyền đi về hướng bờ sông mờ mịt bên kia. Thuyền cá rất nhỏ, nhấp nhô trên Trường Giang, hung hiểm dị thường. Cũng may Vương Bá Đương kỹ thuật chèo thuyền thành thạo, nhiều lần biến nguy thành an. Thời gian dần qua, thuyền nhỏ liền chèo tới giữa sông.

Đúng lúc này, Vương Bá Đương sắc mặt trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn trong lòng sông. Lý Mật cũng sợ ngây người, không biết lúc nào phía trước bọn họ lại xuất hiện một đội thuyền chiến, có chừng hơn hai mươi chiếc thuyền, thân thuyền cực lớn giống như núi áp tới bọn họ. Đầu thuyền chạm khắc một con rồng, đầu rồng dữ tợn, dẫn đầu trên thuyền lớn, một lá cờ lớn xích ưng phần phật tung bay trong gió sông.

Lý Mật không khỏi vạn ý niệm đều tàn lụi. Thuyền chiến quân Tùy sớm đã trong sông chờ ông, ông hoàn toàn có cánh cũng khó thoát khỏi. Vương Bá Đương rút chiến đao ra, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thuyền lớn nghênh mặt chạy tới. Nếu có thể để y lên thuyền, có lẽ bọn họ còn có cơ hội.

Nhưng đội thuyền quân Tùy không có cho bọn họ cơ hội gì, tất cả dây thừng có thể leo lên thuyền được thu lên thuyền. Đội thuyền bao vây thuyền nhỏ giữa sông, trên mạn thuyền đứng đầy cung thủ, vô số mũi tên nhắm ngay Lý Mật và Vương Bá Đương trên thuyền nhỏ.

Cầm đầu trên thuyền lớn, Tạ Ánh Đăng lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Mật và Vương Bá Đương trên thuyền nhỏ. Tối qua y không có tham gia chiến dịch tập kích doanh Ngụy, mà là phụng lệnh trong sông ngăn chặn Lý Mật và Vương Bá Đương. Quả nhiên bị Bính Nguyên Chân nói đúng, Lý Mật không có chạy về phía bắc trốn ở Trung Nguyên, mà là vượt sông về phía nam.

- Tạ tướng quân, làm sao bây giờ?

Một gã tướng lĩnh thấp giọng hỏi:

- Cần bắt sống bọn họ không?

Tạ Ánh Đăng lắc đầu, Dương Nguyên Khánh mệnh lệnh cho y là sống chết bất luận. Y hiểu rõ ý của Dương Nguyên Khánh chính là muốn y không để lại hậu hoạn, giết chết Lý Mật.

- Không cần phải bắt sống, bắn chết tại chỗ cho ta!

Tạ Ánh Đăng ra lệnh.

- Tuân lệnh!

Tướng lĩnh cờ đỏ vung lên, trên chiếc thuyền lớn loạn tiễn cùng bắn, tên dày đặc bắt tới thuyền nhỏ. Một đời kiêu hùng Lý Mật bị loạn tên quân Tùy bắn chết giữa Trường Giang, tâm phúc Vương Bá Đương cũng cùng theo ông cùng lúc chết trong sông....

Chiến dịch đồi Xích Long đã hoàn toàn kết thúc, một trăm tám chục ngàn quân Ngụy bị quân Tùy chém giết gần hai chục ngàn người, tù binh hơn trăm ngàn người, binh sĩ còn lại đều tự chạy trốn về quê, đồng thời đối mặt lựa chọn cuối cùng. Còn có đội quân của Đỗ Phục Uy và đội quân của Tiêu Tiển, mặc dù bọn họ phối hợp quân Tùy đại phá quân Ngụuy, nhưng chính bọn họ cũng phải đầu hàng quân Tùy ở sau cuộc chiến.

Đương nhiên, đối mặt bọn họ là một lựa chọn, cũng chính là nói, bọn họ có thể đầu hàng, cũng có thể không đầu hàng. Bọn họ có cơ hội lựa chọn, bọn họ hoàn toàn có thể trở về nơi cát cứ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.