Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 12




- Đơn Nhị ta không thấy hổ thẹn với lòng mình. Nguyện lấy cái chết để tạ ơn bệ hạ, xin bệ hạ ban cho cái chết.

Đơn Hùng Tín bị trói chặt hai cánh tay, quỳ dưới đất dập đầu hai cái,

-Nguyện chết vì bệ hạ!

Lý Mật cười liên hồi,

-Khá khen cho ngươi một lòng trung thành, ta giết ngươi, để chứng minh cho lòng trung thành của ngươi, vậy ta sẽ trở thành tên hôn quân, để ta lưu danh thiên cổ khiến người đời cười chê sao? Hừ! Ta sẽ không khiến ngươi được toại nguyện đầu.

Lý Mật khoát tay:

-Giải y đi, giam lại!

Mấy tên thị vệ giải Đơn Hùng Tín ra ngoài trướng, Đơn Hùng tín ngoái đầu lại hô lớn:

-Bệ hạ, sắp chiến tranh mà nội chiến, tất sẽ bại trận, xin bệ hạ tin tưởng thần!

Lý Mật sao có thể lại tin tưởng y thêm lần nữa, ra lệnh:

-Lôi đi!

Bọn thị vệ lôi Đơn Hùng Tín đi, Lý Mật nhìn theo bóng y đi xa, lúc đó mới nghiến răng nói:

-Tên họ Đơn kia, ngươi nghĩ ta không muốn giết ngươi ư?

Vương Bá Đương biết thực ra Lý Mật đã muốn giết Đơn Hùng Tín từ lâu. Y tiến lên trước nói nhỏ:

-Nếu bệ hạ khó xử thì để thần ra tay.

Lý Mật lắc đầu:

-Bây giờ không thể làm rối loạn lên được, nếu giết Đơn Hùng Tín lúc này, thuộc hạ của y sẽ tạo phản, đợi qua kiếp nạn này, giết y cũng chưa muộn!

Vừa dứt lời, thì có một tên thị vệ chạy như bay vào trướng, lớn tiếng bẩm báo:

-Khởi bẩm bệ hạ, trinh sát phát hiện quân Tùy khoảng ba mươi nghìn quân chủ lực đang tiến về phía doanh trại của chúng ta, chỉ cách chúng ta mười dặm thôi.

Lý Mật trợn mắt, miệng há hốc, điều mà y lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Vương Bá Đương cũng cuống lên, vội nói:

-Bệ hạ quân Tùy rất giỏi đánh trận vào ban đêm, chúng ta cần tăng cường phòng ngự, đề phòng quân Tùy đánh úp.

Lý Mật có gắng bình tĩnh, gật đầu nói:

-Ngươi nhanh chóng dẫn ba nghìn cung binh phòng ngự đại trướng, tuyệt đối không được lơ là.

-Tuân mệnh!

Vương Bá Đương vội vàng đi dàn xếp, Lý Mật chắp tay sau lưng đi lại vài bước, rồi ra lệnh:

-Truyền Mạnh Nhượng tới gặp ta.

Không lâu sau, một đại tướng vội vã đi vào. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, vẻ mặt hào hoa phong nhã, thoạt nhìn giống như một tên nho tướng. Y chính là Mạnh Nhượng người năm đó cùng với Vương Bạc làm thủ lĩnh tướng cướp ở trên núi Trường Bạch, bị Trương Tu Đà triệt phá, cùng đường nên chạy tới nương nhờ quân Ngõa Cương, được Lý Mật coi trọng, hiện đang đảm nhiệm chức chủ tướng hậu quân.

Mạnh Nhượng vào đại trướng, quỳ một gối xuống:

-Tham kiến bệ hạ!

Lý Mật lấy thiên tử bội kiếm của mình ra, đưa cho y nói:

-Đơn Hùng Tín âm mưu tạo phản đầu hàng quân Tùy, ta đã bắt giam lại, giao cho ngươi thống lĩnh bộ hạ của y, kẻ nào to gan không phục tùng mệnh lệnh của ngươi, ta ân chuẩn cho ngươi tiền trảm hậu tấu.

Mạnh Nhượng ngạc nhiên, Đơn Hùng Tín muốn tạo phản ư? Y không dám tin, nhưng lúc này không có chỗ cho y bày tỏ ý nghĩ của mình, y đành đưa hai ta ra nhận lấy Thiên Tử Kiếm:

-Tuân mệnh!

Mạnh Nhượng âm thầm thở dài một tiếng, mang theo Thiên tử kiếm nhanh chóng lui ra.

Giải quyết xong chuyện của Đơn Hùng Tín, Lý Mật lại quay trở lại với những lo nghĩ của mình. Y nhớ lại kế Bắc tiến của Phòng Huyền Tảo, tuy rằng kế sách này lại một lần nữa làm y động lòng, nhưng bây giờ cũng vô ích. Lý Mật đành thở dài một tiếng, thế tấn công trước sau đã được hình thành, khiến y không biết phải làm thế nào?

Lúc đó, Ký Thất Tham Quân Tổ Quân Ngạn ở ngoài cửa trướng, từ xa xa khom người hỏi:

-Bệ hạ có thể nghe vi thần một câu được không?

Thời điểm này, bất kỳ người nào có thể đưa ra ý kiến cho Lý Mật thì đều là cây cỏ cứu mạng y, Lý Mật vội ra cửa trướng nói:

-Tổ tham quân mời vào trong hãy nói.

Tổ Quân Ngạn bước vào

-Bệ hạ, bây giờ tuy là lúc nguy hiểm, nhưng có lẽ chúng ta vẫn còn một tia hi vọng.

-Ngươi nói, là hi vọng gì?

Tổ Quân Ngạn thong thả nói:

- Hi vọng chính là ở Tiêu Tiển.

-Tiểu Tiển?

Lý Mật chau mày:

-Xin hãy chỉ giáo cho?

-Bệ hạ, vi thần cho rằng Tiêu Tiển không thực sự muốn đầu hàng Dương Nguyên Khánh, y chỉ là không có cách nào khác. Dù sao y cũng là người đã từng xưng danh đế, cứ cho là bây giờ xóa bỏ danh hiệu đế, Dương Nguyên Khánh tạm thời không giết y, nhưng sau này Dương Nguyên Khánh có tha cho y không? Thần nghĩ y cũng hiểu rõ điều này.

Lý Mật gật đầu, y rất hiểu tâm trạng người xưng đế, Tổ Quân Ngạn nói rất có lý:

-Nói tiếp đi!

Tổ Quân Ngạn nói tiếp:

-Chỉ cần bệ hạ đồng ý cho Tiêu Tiển cùng thống trị phía nam, không xâm phạm lẫn nhau, chỉ cần Tiêu Tiển không giúp Dương Nguyên Khánh nữa, cứ cho là y rút quân, thì áp lực của chúng ta cũng giảm đi rất nhiều. Nếu như y có thể giúp chúng ta, quân đội của y đấu với quân của Đỗ Phục Uy, sau đó, một trăm tám mươi vạn quân của chúng ta đấu với ba mươi vạn quân Tùy, chúng ta vẫn có hi vọng.

Lý Mật chắp tay sau lưng đi lại vài bước, y hoàn toàn bị thuyết phục rồi, đây thực sự là hi vọng cuối cùng của y, y bỗng quay người lại nói:

-Phiền tham quân đi thuyết phục Tiêu Tiển, nếu như y chịu giúp ta, ta không những nhượng lại phần Tây bộ Giang Nam cho y mà còn chia một nửa báu vật của Giang Đô cho y, Lý Mật ta xin thề với trời cao.

-Vi thần tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.

Tổ Quân Ngạn hành lễ, quay người lui đi. Lý Mật từ từ bước đến trước trướng, nhìn chăm chú vào trời đêm đen xì, y có thể nhìn thấy được một tia hi vọng trong bầu trời đêm hay không...

Quân Tùy tạm thời cắm doanh trại cách đại doanh của quân Ngụy khoảng năm dặm, chứ không vội vã tấn công quân Ngụy. Thời cuộc cũng đã đến lúc quan trọng, Dương Nguyên Khánh cũng không giám khinh suất. Dù sao binh lực của quân địch cũng đông hơn gấp năm lần đội quân của hắn, nếu như vội vàng tấn công, sẽ kích thích lòng thù hận của kẻ thù lên đỉnh điểm, sẽ gây bất lợi cho mình.

Trong đại trướng, Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn, trầm tư suy nghĩ các đối sách mà Lý Mật có thể sử dụng để đối phó với mình, Vi Vân Khởi lặng lẽ đứng bên cạnh, y cũng có một y kiến, chỉ có điều sợ làm dứt mạch suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Đúng lúc đó, một tên thân binh đứng ở cửa nói:

-Khởi bẩm điện hạ, Bính Nguyên Chân đã được đưa tới.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

-Cho y vào!

Bính Nguyên Chân bị đưa vào, y không hề vì chuyện thành Giang Đô đã bị công phá mà bị vứt sang một bên. Bởi vì y là mưu sĩ số một của Lý Mật, vào thời khắc chuẩn bị tiến đánh Lý Mật trận cuối cùng, hắn muốn nghe ý kiến của y.

-Tham kiến Sở vương điện hạ!

Bính Nguyên Chân cung kính hành lễ.

-Bắt Bính tiên sinh cùng hành quân, ngươi phải chịu khổ rồi.

-Không dám. Bỉ chức nguyện dốc sức vì điện hạ.

Bính Nguyên Chân không kìm nổi sự kích động, y không sợ khổ, chỉ sợ không có cơ hội dốc sức phục vụ.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, chỉ vào sa bàn hỏi:

-Ta đang nghĩ các đường rút lui của Lý Mật, muốn nghe ý kiến của Bính tiên sinh.

Bính Nguyên Chân trầm tư chốc lát rồi nói:

-Ta từng nghe Phòng Huyền Tảo nói, hắn nói cát cứ Giang Nam có lẽ là chiến lược sai lầm, ở lại Trung Nguyên và liên thủ với quân Đường mới là thượng sách. Ta nghĩ nhất định y sẽ khuyên Lý Mật tiến lên phía bắc tới Trung Nguyên.

-Vậy ngươi cho rằng Lý Mật sẽ đồng ý sao?

Dương Nguyên Khánh hỏi lại.

Bính Nguyên Chân lắc đầu:

-Con người Lý Mật thật ra do dự không quyết đoán, có dã tâm làm chuyện lớn, nhưng lại thiếu sự quyết đoán. Đối mặt với nguy hiểm, y luôn nghĩ tự bảo vệ mình. Bỉ chức cho rằng y không đi Trung Nguyên, khả năng đầu hàng đầu hàng triều Đường càng lớn.

-Nhưng y đi Trung Nguyên vẫn có thể đầu hàng triều Đường, không phải vậy sao?

Vi Vân Khởi đứng bên cạnh không nhịn được bèn nói

Bính Nguyên Chân hành lễ nói:

- Ta nói đầu hàng triều Đường với Vi Tư Mã nói đầu hàng triều Đường không giống nhau. Ta nói đầu hàng triều Đường là sau khi bại trận, đến bước đường cùng, một mình chạy trốn đến triều Đường, hắn là một con bạc, không thua sạch thì không can tâm.

Dương Nguyên Khánh hiểu ý Bính Nguyên Chân, cười nói:

- Vậy Bính tiên sinh cho rằng nếu Lý Mật thất bại, y sẽ chạy theo hướng nào tới triều Đường?

Bính Nguyên Chân chăm chú nhìn sa bàn nói:

-Với bản tính cao ngạo của Lý Mật, y sẽ không chạy qua Trung Nguyên. Bỉ chức cho rằng y sẽ chạy đến phương nam, sau khi qua sông sẽ đi từ phía nam tới Ba Thục.

Dừng lại một chút, Bính Nguyên Chân lại nói:

-Ngoài ra mâu thuẫn giữa Đơn Hùng Tín và Vương Bá Đương rất sâu sắc, điện hạ có thể lợi dụng điểm này, đánh bại quận Ngụy trên chiến trường.

-Ta biết rồi, đa tạ ý kiến của Bính tiên sinh.

Dương Nguyên Khánh dặn dò thân binh đưa Bính tiên sinh về nghỉ ngơi, lúc này mới liếc mắt nhìn Vi Vân Khởi, cười nói:

-Vi tư mã có điều định nói lại thôi, có ý kiến gì cứ nói đừng ngại.

Vi Vân Khởi cười khom người nói:

-Bỉ chức có chút lo lắng về Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy, điện hạ có dám chắc họ nguyện cùng chúng ta đánh Lý Mật không?

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước quay đầu lại nói:

-Theo như biểu hiện bây giờ của bọn họ thì vấn đề không đáng lo ngại, lẽ nào Vi Tư Mã cho rằng đến phút chót bọn họ sẽ giở quẻ?

-Điện hạ, thần chỉ là hơi lo lăng thôi, dù sao thì lòng người khó lường. Sau khi điện hạ tới Giang Nam, vẫn chưa hề gặp bọn họ, thần e là tới phút quyết định lại phát sinh biến cố, sẽ dẫn đến chuyện chúng ta sắp thắng lại bại. Điện hạ, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.