Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 1




Lý Hiếu Cung bước nhanh tới trước sa bàn, dựa theo chỗ nói trên tình báo tìm được hai cửa sông quân Tùy trú binh. Sắc mặt y càng thêm thay đổi, từ chỗ đó xuống phía nam chính là đường lớn bằng phẳng, giết tới dưới thành Tương Dương chỉ cần nửa ngày là được.

Nhưng trong tình báo nói quân Tùy xây dựng là quân doanh bản tường, điều này làm y hơi có chút yên tâm, quân doanh bản tường thiên về phòng ngự, nhưng...

Có lẽ đây là kế hư binh của quân Tùy, để bọn họ cho rằng quân Tùy chỉ thủ không công, hơn nữa không phải để tiến công. Tại sao bọn họ không đóng trú trong thành.

Bốn chục ngàn đại quân tiến vào trú biên cảnh, chẳng lẽ là vì... Lý Hiếu Cung nhớ tới một tình báo khác y nhận được, Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy đồng thời đang điều binh khiển tướng, bày ra tư thế chuẩn bị liên hợp tiến công Lý Mật.

Lý Hiếu Cung bỗng nhiên hiểu được đây là quân Tùy đang áp chế mình, không cho mình từ phía sau tiến công liên quân Tiêu Đỗ, nhất định là như vậy.

Ánh mặt của Lý Hiếu Cung gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Đô, y càng ngày càng nghi ngờ, Dương Nguyên Khánh cũng không phải muốn xuống tay với triều Đường mà là muốn tấn công Lý Mật trước.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có thân binh bẩm báo:

- Khởi bẩm Điện hạ, đặc sứ Lý Mật đến Tương Dương cầu kiến điện hạ.

Đặc sứ Lý Mật không ngờ lại đến đây, trong tình lý này ngược lại có chút làm Lý Hiếu Cung cảm thấy bất ngờ. Y sơ lược nghĩ ngợi một chút liền đoán được ý đồ sứ giả đến, không chừng là muốn bảo mình từ phía sau tiến công liên quân Tiêu Đỗ.

Lý Hiếu Cung cười khổ một tiếng, xem ra Dương Nguyên Khánh sớm đã đoán được Lý Mật sẽ tới tìm mình, bố cục Giang Nam, đan xen vào nhau!

Nhưng không gặp lại không tốt, Lý Hiếu Cung liền gật đầu:

- Mời người đến vào ngoại đường chờ một chút...

Không bao lâu mấy tên binh lính liền mời đặc sứ của Lý Mật tới ngoại đường phủ Tổng quản. Đặc sứ Lý Mật tên là Tổ Quân Ngạn là Ký thất tham quân của Lý Mật. Người này vóc người thấp bé, dung mạo xấu xí, không lợi cho ngôn từ, nhưng tài văn chương rất tốt, quân thư vũ hịch của Lý Mật đều xuất phát từ tay y.

Lần này y được Lý Mật phái đi sứ Tương Dương, quả thật là để cùng Lý Hiếu Cung liên hợp đối phó liên quân Tiêu Đỗ.

Tổ Quân Ngạn được mời tới ngoại đường, chỉ chờ chốc lát Lý Hiếu Cung liền chắp tay sau lưng không nhanh không chậm đi vào. Tổ Quân Ngạn liền vội vàng tiến lên thi lễ thật sâu:

- Quân Ngạn tham kiến Kinh vương Điện hạ!

Lý Hiếu Cung khẽ mỉm cười:

- Thì ra là Tổ Tham quân, nghe đại danh đã lâu, mời ngồi.

Ông khoát tay, hai người chia ra chủ khách ngồi xuống. Một ả thị nữ bưng hai chén trà đi lên, Lý Hiếu Cung cười hỏi:

- Tổ Tham quân là từ Giang Đô đến à! Dọc đường có là thuận lợi không?

- Ôi! Đừng nhắc nữa.

Tổ Quân Ngạn cười khổ một tiếng:

- Ta vốn là từ địa bàn Đỗ Phục Uy quá cảnh. Ở đó canh gác nghiêm mật, dọc đường kiểm tra. Sau đó phải đi đường thủy, lúc này mới tránh được kiểm tra, đi một chuyến thật không dễ!

- Bây giờ nghe nói thế cục Giang Nam rất căng thẳng, Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển có dấu hiệu liên thủ đối phó Giang Đô, không chừng là một trận đại chiến sắp bạo phát rồi, quân Ngụy chắc hẳn là chuẩn bị xong rồi!

- Chúng ta đã toàn diện chuẩn bị, không chỉ muốn đối phó liên quân Đỗ Tiêu, còn phải đề phòng quân Tùy từ phía bắc xâm lấn, áp lực rất lớn. Cho nên chủ công của ta đặc phái ta đi sứ Tương Dương, hy vọng Ngụy Đường có thể liên kết đối phó Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển. Sau khi tiêu diệt hai nhà, địa bàn Tiêu Tiển thuộc về Đường, địa bàn Đỗ Phục Uy thuộc về Ngụy, không biết Điện hạ nghĩ thế nào?

Lý Hiếu Cung sẽ không tham gia vào bãi nước đục này. Không nói đến quân Tùy kềm chế quân Đường ở Tân Dã, cho dù không có quân Tùy kềm chế, y cũng sẽ không liên thủ với Lý Mật, mà là ngồi nhìn hổ đấu nhau. Sau khi chờ bọn họ đánh lưỡng bại câu thương hãy đến thu chiến quả.

Nhưng y cũng không thể thẳng thắn từ chối Tổ Quân Ngạn, y đã nghĩ xong kế cự tuyệt, Lý Hiếu Cung thở dài nói:

- Ta đương nhiên muốn cùng Ngụy chủ cùng đánh Giang Nam, chỉ là ta không có quyền lực tự tiện xuất binh. Chuyện này ta nhất định phải thỉnh ý Thánh Thượng, chờ sự đồng ý của Thánh Thượng....

Lúc đầu Lý Mật quyết định nhập chủ Giang Nam chính là muốn cát cứ một góc đông nam, hình thành thế chân vạc cùng với Tùy Đường. Mội khi thành thế, thì sẽ rút dây động rừng, nếu Tùy Đường đại chiến, thì Lý Mật phát binh Trung Nguyên, từ phía đông kềm chế quân Tùy. Còn nếu quân Tùy công Ngụy, quân Đường từ phía tây tiến công Hà Đông và Quan Nội, ép quân Tùy rút binh.

Điều này kỳ thực chính là phiên bản ba nước Ngụy - Thục - Ngô năm đó, hình thành thế chân vạc, cục diện giằng co rất có thể sẽ kéo dài mấy năm. Đây là kết quả Dương Nguyên Khánh tuyệt không muốn nhìn thấy, cho nên hắn nhất định trước khi Ngụy Đường còn chưa kết minh, đánh tan xu thế tam quốc chân vạc. Trước tiên tiêu diệt thế yếu Ngụy quốc Lý Mật, làm tam quốc chân vạc trở thành lưỡng cường quyết đấu.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng biết, cho dù Đường Ngụy chưa kết minh, triều Đường cũng sẽ nhìn ra nguy hiểm của quân Tùy công Ngụy và binh lực quân Tùy không đủ cơ hội. Bọn họ có thể bắt được cơ hội này không? Mặc dù triều Đường đã lộ ra thái độ khiếp nhược, khả năng không lớn, nhưng đối với vấn đề chiến lược có ý nghĩa quyết định này, Dương Nguyên Khánh không muốn bất cứ mạo hiểm gì.

Hắn chiêu mộ một trăm ngàn tân binh, dùng để trấn thủ Hà Đông và Hà Bắc. Còn đại tướng Tần Quỳnh suất lĩnh một trăm ngàn đại quân tiến vào trú giữ đường Quan Nội. Cộng thêm ba chục ngàn quân trú ở quận Hội Ninh do Thịnh Ngạn Sư suất lĩnh từ đông tây hai tuyến binh áp Quan Trung, ép cho quân Đường không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đây chỉ là chiến lược. Còn từ trên chiến thuật Tần Quỳnh cũng sử dựng mưu kế thảo luận trước đó với Dương Nguyên Khánh, dùng cờ quân xích ưng viền vàng, đây chính là ý Dương Nguyên Khánh người vốn cũng ở Quan Nội.

Ba trăm ngàn đại quân triều Tùy binh tiến Quan Nội, mài đao soàn soạt, trực chỉ Quan Trung, làm triều Đường chịu áp lực rất lớn. Nhưng mặt khác, uy hiếp cường thế của quân Tùy cũng hóa giải mâu thuẫn gay gắt của cha con Lý thị.

Mâu thuẫn của Lý Uyên và Lý Thế Dân đã tới mức độ không thể điều hòa. Lý Thế Dân tự tiện rời kinh đi quận Phù Phong, trên danh nghĩa là đi luyện binh, trên thực tế là nắm trong tay năm mươi ngàn tinh binh ở quận Phù Phong, làm kế hoạch Lý Uyên ý đồ giam lỏng Lý Thế Dân hoàn toàn cướp đi binh quyền của y thất bại.

Lý Uyên căm tức vô cùng, lão một mặc lệnh Lý Thần Thông trú đóng ở Đồng Quan tiếp quản ba chục ngàn tinh binh trú đóng ở quận Phùng Dực. Mặt khác Lý Uyên lại liên tục phát ra chín kim bài lệnh Lý Thế Dân vào kinh thành, nhưng Lý Thế Danh chính là bỏ mặc.

Nhìn thấy tầng lớp cao triều Đường mâu thuẫn sắp trở nên gay gắt, nhưng triều Tùy cường thế tiến vào chiếm giữ Quan Nội lại tạm thời hòa hoãn mâu thuẫn này. Lý Uyên đổi phong Lý Thế Dân là Tây lộ quân Nguyên soái, xem như miễn cưỡng chấp nhận y nắm trong tay năm chục ngàn quân đội.

Huyện Ung quận Phù Phong, đây là nơi quận trị của quận Phù Phong, do năm ngàn đại quân của Lý Thế Dân khống chế. Ngoại trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ dẫn mười ngàn quân trú đóng ở Đại Tán Quan Ngoại, bốn chục ngàn đại quân còn lại tất cả trú đóng ở gần huyện Ung. Còn Lý Thế Dân cũng không ở thị trấn mà là ở trong quân doanh, chặt chẽ khống chế nhánh đội quân này.

Trong lều soái màu trắng, Lý Thế Dân khoanh tay đứng trước tấm bản đồ khắc gỗ cực lớn trầm tư rất lâu không nói. Mặc dù y không ở Trường An nhưng y vẫn có thể từ trong tay Đường Phong nhận được tin tức mới nhất bao gồm báo cáo khẩn cấp hôm nay Lý Hiếu Cung đưa đến.

Xâu chuỗi các loại tình báo vụn vặt lại, Lý Thế Dân dường như phát hiện một nguy cơ rất lớn, chỉ là y vẫn có một số việc không có nghĩ thông, y muốn suy nghĩ cho rõ ràng.

Lúc này Phòng Huyền Linh chậm rãi đi tới bên cạnh y, thấp giọng nói:

- Điện hạ có phải cảm thấy Dương Nguyên Khánh cũng không ở Quan Nội không, cờ xích ưng viền vàng chỉ là kế hư binh của quân Tùy.

Lý Thế Dân gật đầu, trầm giọng nói:

- Ta luôn cảm thấy Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy lúc này liên hợp tiến công Lý Mật có chút quái dị, dường như hành động bọn họ và quân Tùy tiến binh đường Quan Nội có liên quan gì?

- Tại sao Điện hạ nghĩ như vậy

- Ta đang nghĩ, tại sao Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy không sợ quân Đường tập kích đường lui bọn họ? Kết quả Lý Hiếu Cung truyền đến tin tức, Từ Thế Tích suất bốn chục ngàn đại quân trú binh huyện Tân Dã, cách Tương Dương không tới trăm dặm. Điều này làm ta bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy tiến công Lý Mật, kỳ thực là sắp xếp của Dương Nguyên Khánh. Cho nên Dương Nguyên Khánh thay bọn họ giải quyết uy hiếp phía sau quân Đường. Mục tiêu thật sự của Dương Nguyên Khánh không phải triều Đường mà là Lý Mật, phải vậy không?

- Điện hạ suy nghĩ cẩn thận làm người ta khâm phục!

Phòng Huyền Linh từ tận đáy lòng khen ngợi một tiếng, lại nói:

- Kỳ thực ty chức cũng cảm thấy Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy liên hợp tấn công Lý Mật có chút kỳ quái. Bởi vì trong đối chiến lần trước, Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển cùng tổn thất thê thảm như thế, ngay cả Phụ Công Hữu cũng bỏ mạng rồi. Lúc này mới chỉ trôi qua thời gian hai tháng Đỗ Phục Uy làm sao có thể hồi phục lại, lại lần nữa tiến công Lý Mật. Cho nên Tiêu Đỗ liên hợp kỳ thực cũng không phải là bản tâm của bọn họ, mà chắc hắn là kết quả của Dương Nguyên Khánh cưỡng chế bọn họ xuất binh.

Qua Phòng Huyền Linh vừa nói, ý nghĩ của Lý Thế Dân càng thêm rõ ràng. Nhưng y vẫn có chỗ khó hiểu, y vừa chỉ Thanh Châu trên bản đồ nói:

- Duy nhất ta nghĩ không ra là, nếu Dương Nguyên Khánh muốn đánh Lý Mật tại sao không lấy Thanh Châu trước. Cách một Thanh Châu làm sao hắn từ phía bắc xuất binh. Nếu binh vào quận Bành, chẳng lẽ hắn không sợ Lưu Hắc Thát từ phía sau tập kích?

Phòng Huyền Linh thản nhiên cười:

- Đây là chỗ cao minh của Dương Nguyên Khánh, mê hoặc Lý Mật cho rằng Dương Nguyên Khánh chưa lấy Thanh Châu, sẽ không tấn công Giang Nam. Nhưng ông ta lại quên một điểm quan trọng nhất, quên Dương Nguyên Khánh là làm thế nào lấy Cao Ly.

Lý Thế Dân vừa cả kinh, y liền vội vàng nhìn kỹ trên bản đồ. Cảng sông Lộ Hà của quân Tùy vẽ một tuyến đường đi ra, y không khỏi hít một hơi khí lạnh. Lúc này Lý Thế Dân tất cả đều trở nên thông suốt rồi, liên quân Tiêu Đỗ chẳng qua là cái mồi, nguy hiểm thật sự của Lý Mật là ở trên đường thủy.

- Không được!

Lý Thế Dân lập tức quyết đoán nói:

- Chuyện này phải lập tức thông báo Lý Mật bảo ông ta đề phòng quân Tùy tiến công từ đường thủy.

Phòng Huyền Linh thở dài:

- Điện hạ, chỉ sợ là không còn kịp nữa.

- Điều này...

Trên mặt Lý Thế Dân lộ ra vẻ thất vọng, y lo lắng nói:

- Nếu Lý Mật bị diệt, vậy quân Tùy ở phía đông không có kiềm chế, bước tiếp theo quân Tùy nhất định bao vây toàn bộ Quan Trung. Tiên sinh chúng ta nguy trong sớm tối rồi!

Phòng Huyền Linh chậm rãi nói:

- Có lẽ còn một kẠsách, có thể xoay chuyển đại cuộc, chỉ sợ Thánh Thượng không chịu.

Lý Thế Dân suy nghĩ một lát, chau mày lại:

- Tiên sinh là nói... xuất binh Trung Nguyên?

Phòng Huyền Linh gật đầu:

- Xuất binh Trung Nguyên ép Từ Thế Tích rút lui, như vậy Lý Hiếu Cung có thể từ phía sau tiến công Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy, xoay chuyển xu hướng suy tàn của Lý Mật, có lẽ Lý Mật còn có thể có một tia hy vọng.

Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi mấy bước, y cũng biết lúc này rất khó thuyết phục phụ hoàng, nhưng tình hình nguy cấp, y bất luận thế nào cũng phải tử một lần.

- Vậy ta viết một bức thư cho Tiêu tướng quốc...

Một trăm ngàn quân Tùy tiến vào chiếm giữ quận Diên An, làm Trường An cũng vô cùng căng thẳng. Ngày trước cả khu vực Quan Trung trú binh có năm trăm ngàn người, ngoại trừ ba chục ngàn quân quận Phùng Dực và năm chục ngàn tinh binh quận Phù Phong ra, thành Trường An có tám mươi ngàn quân trú, do Lý Hiếu Cơ thống lĩnh, trú đống ở Bá Thượng.

Ngoài ra Sài Thiệu suất lĩnh ba chục ngàn quân đội trú đóng ở quận Thượng và quận Bắc Địa. Quận Lũng Tây và khu vực Hà Hoàng còn có hai chục ngàn quân trú. Hai trăm ngàn đại quân phân bố ở xung quanh Quan Trung, phòng ngự Quan Trung như tường đồng vách sắt.

Buổi trưa cùng ngày, sau khi lâm triều xong, Tiêu Vũ liền bước nhanh tới thư phòng của Lý Uyên. Ông là tối qua rất muộn mới nhận được thư viết tay của Lý Thế Dân, trong thư Lý Thế Dân nhắc tới Dương Nguyên Khánh rất có thể sẽ từ đường biển đi xuống phía nam, tập kích thành Giang Đô. Mặc dù Lý Thế Dân chỉ là suy đoán nhưng Tiêu Vũ cũng cảm thấy khả năng này rất lớn. Với tính cách Dương Nguyên Khánh thích làm quỷ kế, hắn rất có thể sẽ đi bước cờ này.

Quan trọng hơn là Tiêu Vũ tán thành quan điểm của Lý Thế Dân. Lý Mật phía đông cực kỳ quan trọng, duy trì thế vạc ba chân có lợi cho ổn định thế cục trước mắt, điểm này Tiêu Vũ nhất định phải nói rõ ràng với Lý Uyên.

Tiêu Vũ một đường đi nhanh đi vào điện Võ Đức, không lâu thì tới trước ngự thư phòng, ông chắp tay với thái giám canh gác ở cửa:

- Xim thay ta bẩm báo Thánh Thượng, nói Tiêu Vũ có việc cầu kiến!

Quan thái giám gật đầu đi vào, một lát sau ra nói:

- Tiêu tướng quân, Thánh Thượng mời ngài vào.

Tiêu Vũ hơi sửa sang áo mũ một chút, cũng sơ lược nghĩ ngợi, lúc này mới vào ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng Lý Uyên đang cùng Thái tử thảo luận chuyện cày bừa vụ xuân. Đại Đường khắp nơi thiếu trâu cày và ngựa nghiêm trọng, quan địa phương lần lượt cầu viện triều đình. Ý của Lý Kiến Thành là có thể tạm thời khẩn cấp mượn một số ngựa của quân đội không, sau cày bừa vụ xuân hãy trả ngựa cho quân đội, điều này làm Lý Uyên rất là khó xử.

Dù sao một trăm ngàn quân Tùy ở phía bắc áp chế Quan Trung, nếu ông ta vì cày bừa vụ xuân cho mượn đội ngựa điều này sợ là không ổn. Lý Uyên suy nghĩ một lát nói:

- Quan Lũng đều là lúa mì vụ đông, mùa xuân không cần trồng trọt, sẽ tập trung trâu cày và súc vật đưa tới Hán Trung và Ba Thục, bảo đảm bên đó có thể kịp thời cấy mạ, con thấy như vậy được không?

Lý Kiến Thành nói:

- Hay là chúng ta có thể mua một số bò của người Khương Tây Thục, giải quyết nguy cấp trước mắt, phụ hoàng cảm thấy thế nào?

Lý Uyên nghĩ ngợi cười nói:

- Điều này cũng có thể, nếu có thể hỏi bọn họ mua được một số ngựa vậy còn gì bằng.

- Nhi thần có thể bảo quan viên đất Thục thử xem.

Đang lúc này, Tiêu Vũ bước nhanh đến, khom người thi lễ nói:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

- Tiêu tướng quốc có chuyện gì khẩn cấp không?

Lý Uyên dịu giọng hỏi, ông ta rất xem trọng Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ không dám nói Lý Thế Dân viết thư cho ông, hơn nữa dưới tình hình Lý Kiến Thành có ở đây, tốt nhất lảng tránh Lý Thế Dân, ông ta liền nói:

- Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần tối qua suy nghĩ, liên quân Tiêu Đỗ tấn công Lý Mật rất có thể chỉ là mồi nhử. Vi thần có thể kết luận Dương Nguyên Khánh đã xuất binh từ đường biển, từ phía sau tấn công quân Ngụy. Bệ hạ, quân Ngụy nguy rồi!

Kỳ thực tính quan trọng của Lý Mật, Lý Uyên cũng biết, mọi người ở triều hội thảo luận qua có Lý Mật ở phía đông kiềm chế Dương Nguyên Khánh, quân Tùy không dám toàn lực tấn công triều Đường. Điểm này đã là nhận thức chung, Lý Uyên cũng khẽ thở dài:

- Cho dù như vậy, chỉ sợ cũng không kịp thông báo cho Lý Mật rồi. Từ Trường An tới Giang Đô nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày, lúc đó chiến dịch chỉ sợ sớm đã kết thúc rồi.

- Bệ hạ, còn có cách cứu vãn!

- Cách gì?

Lý Uyên dường như cảm nhận được cái gì, ông ta cảnh giác nhìn Tiêu Vũ một cái.

- Bệ hạ, chúng ta có thể xuất binh Trung Nguyên, ép quân Tùy quận Nam Dương lui binh, như vậy quân của Kinh vương có thể từ phía sau tấn công liên quân Tiêu Đỗ...

- Không thể nào!

Không chờ Tiêu Vũ nói xong, Lý Uyên liền không chút thương lượng lắc đầu nói:

- Ta bỏ bao nhiêu lợi ích như vậy mới cùng triều Tùy ký hiệp nghị, ta tuyệt không thể hủy hiệp nghị, làm Dương Nguyên Khánh nắm điểm yếu của chúng ta nữa.

Tiêu Vũ không ngờ Thánh Thượng lại trả lời kiên quyết như vậy, ông ta cũng có tâm lý chuẩn bị muốn đấu võ mồm một phen nhưng quả nhiên cự tuyệt như vậy vẫn làm ông ta không ngờ tới.

Tiêu Vũ trong lòng thầm thở dài, vô cùng thất vọng. Ông kỳ thực biết rõ tâm ý của Thánh Thượng, Thánh Thượng từ trong thâm tâm sợ triều Tùy, đều ký thác tất cả hy vọng lên tờ hiệp ước không chút ràng buộc. Bây giờ muốn Lý Uyên xé bỏ hiệp ước, xuất binh Trung Nguyên ông ta làm sao có thể nhận lời?

Lý Uyên vẻ mặt âm trầm, đề nghị của Tiêu Vũ làm ông cực kỳ phẫn nộ, bảo ông ta xuất binh Trung Nguyên đây là lời một Tướng quốc nói sao?

Lúc trước vì đạt tới hiệp ước này, triều Đường trả cái giá rất đắt, bây giờ lại nhẹ nhàng muốn xuất binh, sớm biết như vậy còn phải ký hiệp ước này làm gì?

Lửa giận của Lý Uyên đổ đầy ngực, ông mặt âm trầm một lời không nói, Thái tử Lý Kiến Thành bên cạnh lại rõ tức giận của phụ hoàng, y dịu giọng nói với phụ hoàng:

- Phụ hoàng, Tiêu tướng quốc tình hình cấp bách cũng có thể lí giải. Lý Mật quả thực rất quan trọng, nếu có thể cứu ông ta, chúng ta đương nhiên có thể hành động, nhưng phải trong phạm vi đủ khả năng cứu giúp Lý Mật, như phái người đi đưa tin cho ông ta bảo ông ta lưu ý động tĩnh trên biển v.v... Nhưng như Tiêu tướng quốc nói xuất binh Trung Nguyên, nhi thần cũng không tán thành.

Lý giải của Thái tử làm tức giận của Lý Uyên hơi biến mất một chút, ông hung hăn trừng mất nhìn Tiêu Vũ một cái, rồi nói với Lý Kiến Thành:

- Con nói cho Tiêu tướng quốc con biết, vấn đề của ông ta là ở đâu đi!

Tiêu Vũ thở dài, khom người thi lễ:

- Mời Thái tử chỉ giáo!

Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười:

- Cách nghĩ của Tiêu tướng quốc là không sai, nhưng không thiết thực. Ví dụ chúng ta xuất binh Trung Nguyên, quân đội của Từ Thế Tích ở quận Nam Dương sẽ rút lui không? Nếu bọn họ không rút lui, vậy chúng ta xuất binh Trung Nguyên không có chút ý nghĩa, ngược lại xé bỏ hiệp ước rất gian nan mới có được. Hơn nữa chúng ta xuất binh Trung Nguyên, quân Tùy quận Diên An thừa dịp giết vào Quan Nội, sẽ là hậu quả gì? Hậu quả chỉ có một, Tùy Đường đại chiến bùng nổ trước, Dương Nguyên Khánh toàn lực tấn công triều Đường, lúc này Lý Mật sẽ giúp chúng ta không? Tiêu tướng quốc chính là suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

Lý Uyên lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Vũ một cái:

- Bây giờ khanh chắc hiểu rồi chứ!

Tiêu Vũ vạn bất đắc dĩ, đành thấp giọng nói:

- Vi thần hiểu.

- Khanh có thể lui xuống được rồi, bên phía Lý Mật trẫm tự sẽ phái người đi nhắc nhở. Khanh đặt tâm tư nhiều ở triều chính chính là trấn an lớn nhất của trẫm.

- Đa tạ Bệ hạ khoan dung, vi thần cáo lui.

Tiêu Vũ chậm rãi lui xuống, Lý Uyên lúc này mới nặng nề hừ một tiếng nói:

- Vốn trẫm không muốn đối xử Tiêu tướng quốc như vậy, nhưng trong lòng trẫm rất rõ, đây nhất định là nghịch tử đó giật giây Tiêu tướng quốc đến khuyên trẫm, trẫm làm sao có thể dễ dàng tha cho nghịch tử đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.