Hướng Về Trái Tim

Chương 5: Người chết trở về (5)




Bên bờ hồ Thiên Ba chỉ có vài loài bò sát lưỡng cư là quái train level, hiện tại Thiên Thành đang đứng đó đánh chúng. Đội Xuân Dịch Lão có tổng cộng năm người, đúng chuẩn một đội đánh phó bản. Cả bọn đang ngồi trong rừng cây bên hồ, nghe tiếng kêucủa Lôi Minh Điện Quang cũng không vội vàng nhú đầu lên.

“Cứ theo dõi rồi tính.” Xuân Dịch Lão nói.

Năm người cùng ngồi xếp hàng ven rừng. Góc nhìn của Lam Hà vừa chuyển thì chợt thấy bụi cỏ bên tay trái hơi lay động, cậu nhú người nhìn về hướng đó,bèn phát hiện trong bụi cỏ nhấp nhô mấy ID nhân vật, Lam Hà nhận ra đó chính là thành viên tinh anh của Trung Thảo Đường.

“Trung Thảo Đường cũng ở bên kia.” Lam Hà nói với đám người Xuân Dịch Lão.

“Đúng vậy, người của các công hội lớn gần như đều tới cả rồi.” Xuân Dịch Lão trả lời.

“Nơi đây có bao lớn à, trôngcó vẻ không giấu được nhiều mai phục đâu.” Hệ Châu nhỏ giọng thầm thì.

“Có khi nào chúng ở trong nước không?” Lôi Minh Điện Quang đoán.

“Không thể trốn trong nước lâu như vậy.” Xuân Dịch Lão đáp.

Tất cả các nhân vật trong Vinh Quang đều biết bơi lặn trong nước, có điều khi lặn trong nước sẽ sinh thêm nhu cầu dưỡng khí. Cứ nằm mãi dưới nước không chịu lên, kết cuộc chắc chắn sẽ chết đuối. Thời gian duy trì trong nước bao lâu còn phải tùy thuộc vào sức bền của nhân vật, không thể nào tồn tại sức bền đủ để ngồi trong nước mãi, vì vậy ta có thể dễ dàng nhận ra có mai phục trong nước hay không. Nhìn mặt hồ Thiên Ba từng gợn từng gợn sóng, nhưng không hề thấy bất kỳ cái đầu nào trồi lên.

“Thế nào rồi?” Hiếm khi Xuân Dịch Lão gõ lên kênh tán gẫu.

Đây là kênh đoàn đội của họ, đội ngũ chia theo từng công hội, mỗi nhà phái ra khoảng năm người, tất cả đều là cao thủ top 100 ở khu 10. Còn những công hội không có những cao thủ như vậy thì không hề hứng thú với kế hoạch quấy rối việc lập kỷ lục phó bản của Hưng Hân.

“Bên tụi tui không phát hiện gì.” Người Trung Thảo Đường trả lời đầu tiên.

“Không thấy.” Mưu Đồ Bá Đạo tiếp lời.

“Cũng vậy.”

“+1.”

“+2.”

Từng công hội kéo bè đến đều đang đứng ở các hướng khác nhau, vây chặt Thiên Thành trong một phạm vi nhỏ. Ai nấy ngó trái ngó phải, nhưng không tìm ra manh mối nào.

“Hay Hưng Hân còn chưa sắp xếp gì?” Có người hỏi.

“Theo tui, nếu Hưng Hân có định bày trò gì ở đây thì chúng cũng chịu thiệt thôi, cấp bậc của công hội chúng cỡ nào chứ!? Mò đến đây, đừng nói pk, qua được ải của đám quái cũng khiến chúng đau đầu rồi!” Một người nói thêm vào.

Người này nói rất có lý, hồ Thiên Ba tập hợp quái từ 40 đến 43, mà đa số thành viên Hưng Hân lại khoảng đầu cấp 30, hôm nay vừa nhận thêm người cấp cao hơn, nhưng cùng lắm chỉ ngang ngang 36 và 37. Thành phần thích hợp đến đây luyện cấp thực sự, chẳng phải chính những người thuộc công hội như họ hay sao? Trừ họ ra, bất kể người chơi nào của khu 10 đến đây đều xem như vượt cấp.

“Có khi tụi mìnhnghĩ nhiều rồi.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường kết luận.

“Mẹ kiếp.” Tưởng Du rất không cam lòng chửi thề. Nếu sớmbiết đối phương không phòng bị, sao họ phải gióng trống khua chiêng thế chứ? Thiên Thành tất nhiên là cao thủ hàng đầu trong game, song người của họ có thua kém là bao, lập một đội thì đủ ăn rồi, nào phải tập hợp mấy chục mạng như bây giờ.

“Cứ chờ.” Bất thình lình Xuân Dịch Lão ném ra hai chữ.

“Cứ quan sát đã, có lẽ chúng ta quá nhanh tay nên Hưng Hân chưa kịp bố trí gì chăng? Hãy đợi thêm lát nữa, có khi người của chúng sang đúng lúc chúng ta đã mai phục sẵn.” Bên Lam Khê Các, Hệ Châu diễn giải lại ý của Xuân Dịch Lão.

Mọi người nghe cũng có lý. Lần này, cả bọn không sợ Hưng Hân có mai phục, mà chỉ sợ đối phương không mai phục. Nhìn xung quanh yên bình, ai cũng thấy không cam lòng, nếu chờ thêm một chút mà có thể xem được một màn kích thích thì coi như chuyến này không bõ công.

Vì thế người mai phục ở xung quanh dần bình tĩnh lại, chẳng qua trọng điểm quan sát không còn là Thiên Thành, mà chuyển sang theo dõi động tĩnh quanh đây. Quan trọng hơn còn phải truyền lại chỉ thị cho tất cả công hội, bảo người chơi luyện cấp phải chú ý hành động của thành viên Hưng Hân, nhất là hễ nhìn thấy những nhân vật tinh anh trong Hưng Hân như Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc hay Hàn Yên Nhu thì phải báo cáo ngay lập tức.

Kết quả, các công hội lớn đợi gần nửa tiếng, chẳng nơi nào truyền tin sang.

“Ê, chẳng lẽ cứ đợi mãi như thế!” Thiên Nam Tinh than thở.

“Dù thế nào đối phương cũng là Diệp Thu, nếu nhận ra có biến, hành động cũng không đến mức chậm vậy đâu nhỉ?” Tưởng Du nói. Tuy Mưu Đồ Bá Đạo không hề thích vị đối thủ to bự Diệp Thu này, nhưng không thể không khâm phục bản lĩnh của hắn.

“Ừ…” Xuân Dịch Lão đề nghị chờ đợi trước, giờ cũng phải đồng ý với phán đoán đấy.

Chỉ có Lam Hà kinh ngạc. Bởi cậu biết rõ Diệp Thu đã đoán trước được tình thế trước mắt, nhưng vì sao lại cứnhư không chuẩn bị, cậu thật sự không đoán ra nổi. Theo ý cậu, nếu không có biện pháp đối phó, thế cứ bảo Thiên Thành sử dụng đại chiêu vô địch log out tạm lánh đi. Giờ coi bộ không như cậu tưởng tượng. Hiển nhiên, Xuân Dịch Lão chỉ coi lời nhắc nhở trước đấy của Lam Hà như một câu phỏng đoán từa tựa bọn họ, lại không biết cậu chiếm được tin tình báo chính xác nên mới phán thế. Mà Lam Hà không biết mình nên nói hay không, giờ chỉ cần nói ra là sẽ bại lộ hành vi hai mang của mình, thật sự rất ngượng!

Nhưng giờ quả thực không còn thời gian cho cậu bối rối nữa. Tưởng Du bên Mưu Đồ Bá Đạo đã không kiên nhẫn nổi, thấy mọi người không có chủ trương gì bèn lập tức nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Ra tay thôi, thằng nhóc này làm tốn thời gian của mọi người quá, báo người ở điểm hồi sinh chuẩn bị.”

Tin vừa gửi đi, đội ngũ của các công hội đã bắt đầu hành động. Nếu chỉ có mình Thiên Thành là đối thủ, vậy không cần chú trọng gì, cứ giết bừa là hạ gục ngay.

Người chơi của các công hội lao ra từ vị trí ẩn thân, không chút khí thế, không có khẩu hiệu. Chuyện đơn giản như vậy còn muốn hô hào, trông có vẻ rất nông cạn.

Người chơi tay dài hệ Xạ Thủ đã nổ súng, phá vỡ sự yên tĩnh của hồ Thiên Ba. Không ít quái bò sát ẩn nấp trong bãi cỏ lau và đầm lầy bị kinh động. Nhưng chúng không đáng để chú ý, thứ cần chú ý là, tên nhóc Thiên Thành phản ứng rất nhanh, vừa nghe tiếng súng đã lẩn mất, người nhảy vào hồ Thiên Ba.

“Không hổ là Thiên Thành!” Người Lam Khê Các xông tới thấy được phản ứng nhạy bén của Thiên Thành, không nhịn được thốt lên.

“Hừ…..” Tri Nguyệt Khuynh Thành của Lam Khê Các hừ một tiếng khinh thường. Cô là nữ game thủ, càng ghét loại hành vi ức hiếp đoạt quái của Thiên Thành hơn. Cô hiểu tiếng cảm khái mà người Lam Khê Các thốt lên, đó là vì sự nhanh nhạy được hình thành từ thói quen đấy, người vừa thấy chỉ muốn giết gã ở Thần Lĩnh Chi Vực nhiều biết bao, Thiên Thành đã tập quen với việc PK mọi lúc mọi nơi rồi. Hơn nữa gã cũng đã có ước định với Lam Khê Các, công hội sẽ không ra mặt giúp đỡ những chuyện thù hằn cá nhân, vậy nên lâu nay gã luôn một mình tự túc, lúc sống lúc chết, nói tóm lại Thiên Thành rất có kinh nghiệm ứng phó mấy chuyện này.

Bấy giờ tất cả cùng xông lên, Thiên Thành không hề kinh ngạc hay khó hiểu, lập tức lao về phía hồ Thiên Ba, hiển nhiên đã xác định bên này không có mai phục.

Nhưng người chơi các công hội lớn cũng không coi ra gì, xuống nước thì cứ việc xuống, mọi người đều biết bơi, cứ đuổi tiếp là được, có gì ghê gớm đâu? Người đến đều là những tay phong phú kinh nghiệm hoặc hội trưởng của các công hội lớn, thực lực của những nhân vật ấy hơn hẳn Thiên Thành, thế nên chả có gì phải sợ cả.

“Đừng để nó chạy.” Tưởng Du vội rống lên, gã vẫn đang dùng acc clone pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui, chân đuổi theo tay vung pháp trượng ngâm xướng, một chiêu Băng Sương Tuyết Cầu bay ra từ mũi pháp trượng, lăn theo Thiên Thành.

Những người chơi nghề khác của các công hội cũng dùng đủ mọi thủ đoạn, có thể tấn công thì tấn công, có thể ngăn chặn thì ngăn chặn, cận chiến phải tới gần thì tăng tốc. Nhân vật khác nhau từ những hướng khác biệtcùng xông tới, tất cả đã tính toán từ trước, phán đoán đường chạy của Thiên Thành mà chuẩn bị chặn đầu.

“Phía bên kia.” Cuối cùng Băng Sương Tuyết Cầu của Tưởng Du không đánh trúng Thiên Thành, gã vừa mau chóng đuổi tiếp vừa chỉ huy những người bên cạnh tấn công từ đủ hướng.

Đều là tay già đời, có lệnh cũng chẳng cần nghe cách làm cụ thể, thứ cần nghe chỉ là thời cơ. Tưởng Du vừa mở lời, bốn người Mưu Đồ Bá Đạo chia làm hai đường. Hai người xông thẳng vào nước chuẩn bị đâm nghiêng, hai người còn lại đuổi thẳng theo Thiên Thành, chặn lại đường lui.

Những công hội khác cũng ôm cùng suy nghĩ, chỉ trong chốc lát đã có nửa quân số nhảy xuống nước. Hồ Thiên Ba vốn chỉ hơi gợn sóng đột nhiên dâng trào bọt nước, một đám nhân vật tựa như ngư lôi, mà mục tiêu họ muốn đánh chìm chính là kẻ đã xuống nước trước tiên – Thiên Thành đang bơi như điên.

“Nhóm tấn công xa ngăn lại.” Tưởng Du lại gào lên. Gã tương đối thẳng thắn, cũng chẳng quan tâm người của công hội khác có nghe theo không, gã sẽ chỉ điểm những lúc cần thiết, không nói không vui.

Những kẻ đánh xa như hệ Xạ Thủ chạy đến mép nước cũng không nhảy vội, chỉ nhắm vào Thiên Thành mà bắn liên tục.

Đây cũng là hành động thuộc về kinh nghiệm. Ở trong nước, nhân vật không đứng yên mà rơi vào tình trạng lềnh bềnh, đặc biệt vào thời điểm nhiều người nhảy hồ như này, bọt bắn tung tóe, tình trạng lềnh bềnh càng dữ dội hơn. Trong trạng thái đó, nghề tấn công xa sẽ gặp khó khăn trong việc ngắm bắn hơn, vì vậy tất cả đứng vững trên bờ, bắn cho đã đời rồi tính sau.

Có vẻ như Thiên Thành cảm nhận được sự uy hiếp từ bè lũ xáp lá cà này, đột nhiên chìm mình xuống, nhân vật lặn vào trong nước. Mấy đứa khác thấy vậy cũng đua nhau lặn theo, nếu để Thiên Thành lặn quá sâu, những người ngoi trên mặt nước sẽ không thấy được phương hướng của đối phương.

Ai ngờ, chính vào lúc nào, trên mặt hồ đột nhiên bắn lên một đám bọt nước trắng xóa, kèm theo một tiếng nổ mạnh vang dội. Giữa đám bọt nước, một gã người chơi bị cuốn bay lên cao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.