Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 6: Trấn trạch chi bảo [1] nhân hai




Ấp Châu.

Chuyện Tiển Bình rất nhanh đã bị người khác ném sau đầu, từ quan viên, cho tới dân chúng, điều duy nhất bọn họ quan tâm chính là ra khỏi nghèo khó như thế nào, vì vậy tất cả mọi người đều vùi đầu vào phương diện cải cách ruộng đất.

Hậu viện nha phủ.

Gió kiếm vù vù, Triệu Tinh Yến trong tay cầm đoản kiếm múa kiếm bên trong hậu viện, tuy rằng kiếm thuật của nàng không thể so sánh với bọn Mã Kiều, có lẽ cả Chiết Mỹ Nguyệt cũng mạnh hơn nàng không chỉ một bậc, nhưng do dáng người nàng cao gầy, có lồi có lõm, nên tư thế vô cùng đẹp, vô cùng dễ nhìn.

- Ai ôi!!! --- ngừng lại, mau mau ngừng lại.

Bỗng nhiên một người xông vào bên trong, Triệu Tinh Yến sợ tới mức vội vàng thu kiếm trong tay lại, sợ ngộ thương đến người khác.

- Muội không muốn sống sao, vừa mới bệnh nặng mới khỏi, muội đã hành hạ chính mình, mau mau, để ta xem xem, có bị thương hay không.

Người này vừa chạy tới, đã không hề cố kỵ kéo tay của Triệu Tinh Yến, cẩn thận kiểm tra, sờ sờ soạng soạng, nói: - Đủ trơn --- ồ không, tay phải không sao, tay trái cũng không sao, ai ôi!!! Sao chỗ này còn sưng hai khối lớn vậy, bị thương lúc nào vậy?

Hắn mở to hai mắt, nuốt nuốt nước miếng, nói:

- Đau không? Nếu không --- nếu không ta giúp muội xoa xoa.

- Được!

Hai gò má Triệu Tinh Yến đỏ bừng, cắn chặt răng, cười như không cười nói.

- Ha ha ha, ta chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi, lại nói ta cũng chỉ là quan tâm muội, muội đừng đánh ta, ta đây chỉ quen đánh người, chứ không quen bị người khác đánh.

Trên đời này may mắn được Triệu Tinh Yến động thủ, ngoại trừ Lý Kỳ ra cũng chẳng có ai. Hắn cẩn thận đưa hai tay dịch chuyển thanh đoản kiếm ở bụng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, thở phào một hơi, lúc này mới u oán nói: - Yến Phúc, muội đừng có lúc nào không có việc gì là lấy thứ đồ chơi này ra dọa ta được không.

Triệu Tinh Yến hừ nhẹ nói: - Nếu như chân tay huynh không lóng ngóng động vào ta, ta sẽ không làm như thế.

- Có lý.

Lý Kỳ hô to một tiếng, hất đầu, trực tiếp ôm vòng eo mềm mại gợi cảm của Triệu Tinh Yến, ha ha nói: - Muội là thê tử, ta quang minh chính đại sờ là được, chỗ nào chân tay lóng ngóng, nương tử, một câu này của ta thật sự đã đánh thức người trong mộng.

Triệu Tinh Yến đột nhiên có cảm giác lên phải thuyền giặc, tuy rằng nàng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng nàng thật sự không quen với động tác vô cùng thân thiết này, thân hình không khỏi vặn vẹo vài cái, âm tầm giãy ra. Lườm Lý Kỳ một cái nói: - Già mồm át lẽ phải. Ta có ý này sao?

Chết tiệt, người phụ nữ này đúng là thân thủ tốt thật, đàn ông thật sự không thể xuống tay nổi, xem ra ta cũng phải luyện võ công mới được, bằng không muốn ôm được người phụ nữ này cũng khó khăn, thật xấu hổ, thật xẩu hổ. Trong lòng Lý Kỳ thầm than, nét mặt sa sầm nói: - Muội đừng chuyển đề tài, ta còn có chuyện muốn hỏi muội. Muội tại sao lại muốn tự hại mình.

Đến tột cùng là ai đang chuyển đề tài? Triệu Tinh Yến trợn mắt nói: - Huynh mới tự hại mình, ta không làm chuyện đó.

- Ai nói thế?

- Thập Nương.

- Ặcvậy cũng không cần phải dùng thứ đồ chơi đó để vận động. Muội cũng biết kiếm thuật của mình không bằng ai, kẻ thù thì đâm không được một nhát, mà toàn đâm vào người mình, nếu chẳng may làm chính mình bị thương thì phải làm thế nào. Nào nào, mau đưa cho ta.

Lúc nói chuyện, Lý Kỳ lén cầm thanh đoản kiếm trong tay Triệu Tinh Yến, vội vàng vứt sang một bên. Nghĩ thầm rằng, thật sự là đáng giận, bình thường lão tử đều dùng bá vương thương đi đâm phụ nữ, hiện giờ ngược lại bị phụ nữ đâm, đây là chuyện gì, nói ra thì quá mất mặt, sau này trong gia pháp nhất định phải đặt ra một điều, phàm là phụ nữ của ta, tuyệt đối không cho cầm kiếm.

Triệu Tinh Yến nghe Lý Kỳ nói kiếm thuật của mình kém, vô cùng tức giận, còn chưa kịp phản ứng, Lý Kỳ đã tùy tiện ném bảo kiếm của nàng xuống mặt đất, không khỏi mở to hai mắt nhìn Lý Kỳ.

Trong lòng Lý Kỳ run lên, ngoài miệng lại hì hì nói: - Ngày khác ta đưa muội một thanh bảo kiếm khác, nói thật với muội, thanh kiếm ta đưa chính là thanh kiếm Độc Cô Cầu Bại sử dụng lúc tuổi già, có biết Độc Cô Cầu Bại không, Kiếm Ma đó, kiếm này vừa rút ra, kẻ địch không ai dám tới gần, thanh kiếm rách của muội nên ném sớm rồi, luôn chống đối lại ta, nhìn đã phiền.

Triệu Tinh Yế nghe thấy những lời vô căn cứ, vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Cái gì mà Độc Cô Cầu Bại? Huynh xem ta là đứa trẻ con sao.

- Xem đi, xem đi, không phải là coi thường muội, Lý Kỳ ta thật ra là nói dối có thiện ý, nhưng ta sẽ không lừa muội, ta nói đưa muội một thanh bảo kiếm, nhất định sẽ đưa. Chúng ta vào nhà nghỉ ngơi đi, mệt chưa, ta giúp muội mát xa.

- Tay huynh đặt ở đâu đấy?

- Xin lỗi, xin lỗi, không kìm lòng nổi --- không không không, mấu chốt là nơi này của muội quá cao, muội có thể rụt về một chút không, ngăn trở tầm mắt của ta rồi.

- Hạ lưu!

Hai người vào trong phòng, Triệu Tinh Yến vừa mới ngồi xuống, đột nhiên tỉnh ngộ lại, cười mắng: - Huynh thật sự rất giảo hoạt, kiếm lúc già Độc Cô Cầu Bại sử dụng chính là kiếm gỗ, bảo kiếm cái gì.

Muội bây giờ mới phản ứng lại sao, xem ra phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh quả nhiên sẽ giảm xuống. Lý Kỳ nói: - Kiếm gỗ cũng là kiếm nha, muội nên biết rằng không kiếm mà thắng có kiếm mới chính là cảnh giới cao nhất. Ta đây là đang giúp muội, hơn nữa muội cũng là phụ nữ, già rồi còn múa đao làm gì, không tốt lắm đâu, ta cũng không cần muội ra trận giúp địch.

Triệu Tinh Yến than nhẹ một tiếng, nói: - Có điều huynh không biết rằng,, kỳ thật ta cũng chỉ muốn hồi phục sớm một chút. Chúng ta dừng lại ở Ấp Châu quá lâu, nên đi hợp lại với bọn Nhạc Phi rồi.

- Không vội, không vội, việc đánh giặc này ta và muội đều không thạo, đừng có gấp để làm loạn thêm. Lý Kỳ rung đùi đắc ý nói.

Triệu Tinh Yến tức giận nói: - Huynh thân là Thống soái sao có thể nói ra mấy lời hồ đồ như thế, đúng, bản lĩnh đánh giặc của huynh không bằng bọn Nhạc Phi, nhưng huynh có nghĩ tới không, một khi tam quân của Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Ngô Giới hợp lại, ai tới phát hiệu tư lệnh, còn nữa, cùng với sự đẩy mạnh của quân ta, quốc vương Nam Ngô sớm muộn gì cũng phải tìm đến đàm phán. Bọn Nhạc Phi không có tư cách đàm phán với quốc vương Nam Ngô.

Chuyện này quả thật là vậy, nàng không nói, ta quả thật không nghĩ tới điểm này. Lý Kỳ bị Triệu Tinh Yến nói không còn gì để phản bác, đành phải đánh trống lảng nói: - Lại nữa rồi, lại nữa rồi, ta nói với muội mấy câu, muội lại đề cập đến chuyện quốc gia đại sự.

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Không nói chuyện quốc gia đại sự, thì nói chuyện gì?

Lý Kỳ nói: - Nói chuyện tình, nói chuyện yêu.

Khuôn mặt Triệu Tinh Yến ửng đỏ, khinh thường nói: - Nói chuyện yêu đương không phải là kết hôn sinh con sao, có cái gì để nói đây.

Chuyện này là sao? Kỳ thật sinh con cũng rất thú vị. Lý Kỳ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng cười thầm, đúng vậy, nàng tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại chưa từng yêu đương, trong phương diện này vẫn là một người ngu ngốc, ta đây là chuyên gia hẳn là nên dạy dỗ nàng, hỏi ngược lại: - Muội nói không có ý đó, vậy trước đây muội đã từng yêu chưa?

Triệu Tinh Yến giận nói: - Ý này của huynh là gì?

À! Nói sai rồi, Lý Kỳ vội nói: - Muội đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn nói mỗi người đều thất tình lục dục, tình yêu chính là thứ điều hòa trong cuộc sống, nhìn thì không có tác dụng gì lớn, nhưng lại không thể thiếu. Muội suy nghĩ một chút xem, nếu trong não cả ngày đều chứa âm mưu với quỷ kế, thì thật là vô vị. Quốc gia đại sự chẳng qua chỉ là trách nhiệm của chúng ta, mà không phải là cuộc sống, yêu đương và làm việc đều có thể đồng thời tiến hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.