Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 4: Vị này là khách hàng, vị này là anh tôi




Rầm rầm rầm rầm!

Tiếng sấm cuồn cuộn.

Toàn bộ quân doanh quân Tống có thể nói là sấm sét vang dội.

Thật ra địa lôi này trên chiến trường Đại Lý đã sớm nổ tung một mảnh trời đất, theo lý mà nói Nam Ngô cũng có thể biết được quân Tống có thần khí này, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng việc bọn họ trúng chiêu, bởi vì bọn họ ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng sẽ không ngờ quân Tống chôn địa lôi trong chính doanh địa của mình.

Không thể không nói một chiêu này thật đúng là rất độc.

Chỉ khoảng nửa khắc, núi lở đất sụp, binh lính Nam Ngô bị nổ nghiêng ngả xiêu vẹo, tiếng sợ hãi, tiếng la hét, tiếng vó ngựa tiếng bước chân liên tục, cảnh tượng dữ dội hùng tráng.

Lúc này quân lính Nam Ngô đều không có ý chí chiến đấu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy trốn.

- Giết ---!

- Giết ---!

Có câu nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, hoa vô đơn chí, binh lính Nam Ngô chưa kịp tỉnh lại từ kinh hoảng, đã thấy lượng lớn quân Tống đột nhiên lao ra từ bốn phương tám hướng.

Dương Tái Hưng, Vương Quý dẫn một cánh quân kỵ binh từ mặt Đông đánh tới.

Phó Tuyển, Đổng Tiên lĩnh một nhánh xe binh đánh từ phía bắc đến.

Cha con Nhạc Phiên, La Long lĩnh một nhánh binh từ phía Tây đánh tới.

Binh sĩ Nam Ngô vốn bị nổ đã choáng váng rồi, bất chợt nhìn thấy nhiều quân Tống đột ngột lao đến như vậy, trong lòng bọn họ kêu to bị lừa, bởi vì theo bọn họ biết, tuy lúc này đóng ở đây hơn một vạn quân Tống, nhưng ở đây rõ ràng không chỉ hơn một vạn quân Tống, ít nhất cũng phải hai ba vạn quân.

Lần này quân Tống đánh quân Nam Ngô, thật y hệt như quân Kim đánh quân Tống, khí thế trực tiếp áp đảo.

Hai người Dương, Vương dẫn kỵ binh tiên phong nhảy vào trận địch, đấu đá lung tung, giết quân Nam Ngô người Ngã ngựa đổ, xe binh theo sau lại đè lên nghiền nát san phẳng kẻ địch, cuối cùng bộ binh xông lên đối mặt kẻ địch đã sớm tan tác, công việc còn lại là thu dọn.

Sau khi trải qua một phen chém giết, mảnh trời phía đông đã thành màu vảy cá.

Sáng hôm nay nhất định là cực kỳ có lợi với bên ưu thế hơn kia. Có thể tăng thêm thành quả, không thể không nói một câu, quân Nam Ngô này tính toán thật vừa đúng, dù sao bọn họ hiểu rõ nhất thiên thời địa lợi nhân hòa nơi này, chỉ là quá trình dự đoán hoàn toàn tương phản với bọn chúng, ngược lại lại thành địch nhân làm mai mối.

- Rút lui! Mau yểm trợ tướng quân rút lui.

Binh sĩ Nam Ngô bại như núi đổ, may mắn chính là, chẳng qua quân Tống bao vây từ ba mặt, phía Nam cũng không có quân Tống, vì thế binh lính Nam Ngô như ông vỡ tổ chạy về phía Nam.

Thật ra cái này cũng hợp tình hợp lý. Nơi này chỉ một con đường, nếu quân Tống mai phục ở phía Nam, lúc quân Nam Ngô đến chắc chắn sẽ phát hiện trước.

Trên một bãi đất phía Tây doanh địa quân Tống, Nhạc Phi cầm kính viễn vọng quan sát tình hình chiến đấu phía dưới. Nhìn thấy quân Nam Ngô rốt cục trốn ra khỏi doanh địa, đột nhiên cười ha ha vài tiếng, lập tức nói:

- Truyền lệnh của ta, các huynh đệ chỉ đuổi không đánh.

- Tuân mệnh.

- Giết ---!

Binh sĩ Nam Ngô sau khi chạy ra khỏi vòng vây của quân Tống, vùi đầu chạy như điên trở về, Dương Tái Hưng cầm đầu quân Tống theo sát phía sau. Nhưng rốt cuộc duy trì khoảng cách chừng một trăm bước với quân Nam Ngô, dường như đnag thúc giục quân Nam Ngô chạy nhanh lên.

Trên đường lớn duy nhất, hai quân bắt đầu một hồi truy đuổi mèo vờn chuột.

Hai bên chạy trốn gần nửa canh giờ, đều đi vào phía trước doanh địa Quyết Lý Ải.

Binh lính Nam Ngô mừng rỡ, rốt cục còn sống về đến nhà, lớn tiếng gọi mở cổng, nhanh mở cổng.

Nhưng cổng này có thể mở được sao?

Lý Thịnh Đạo tự mình đến theo dõi trận chiến, từ xa xa đang nhìn huynh đệ mình chạy tới khóc gọi. Lòng đã nặng nề sụp đổ, thật ra gã ở đây từ nửa canh giờ trước, đã biết mắc bẫy. Sợ kẻ địch phản công, vì thế chạy đến tiền tuyến, khiến đám lính nghiêm chỉnh đợi.

- Đô Thống, làm sao bây giờ?

Tướng quân vẻ mặt lo lắng ở bên canh nói.

Hai mắt Lý Thịnh Đạo đỏ bừng, chỉ vào phía trước tức giận quát: - Buồn cười, đây rõ ràng là mưu kế của quân Tống, kỵ binh của bọn họ sao có thể không duổi kịp bộ binh được, đây là bọn họ muốn dụ chúng ta tự mở cổng trại, sau đó thuận tiện đánh vào. Người Tống thật sự rất giảo hoạt, vậy mà lại dùng binh lính của chúng ta làm cớ, cổng này quyết không thể mở.

- Nhưng đằng trước hơn vạn huynh đệ của chúng ta a!

- Cái này còn cần ngươi nói, chẳng lẽ ta không biết sao? Lý Thịnh Đạo rít gào một tiếng, lập tức bất đắc dĩ nói: - Nhưng ta phải lấy đại cục làm trọng, người đâu!

- Có.

- Đánh trống trận, để huynh đệ phía trước đánh trả quân Tống.

- A ---!

- Còn không đi nhanh.

- Tuân mệnh.

Thùng thùng thùng!

Mặc dù trống trận kêu, nhưng lại bị tiếng giết của quân Tống che mất.

Những quân sĩ Nam Ngô đó thấy Lý Thịnh Đạo chẳng những không mở cửa, lại còn để cho bọn họ đánh giết trả lại, mấu chốt Lý Thịnh Đạo lại không xuất binh trợ giúp bọn họ, đây không phải là để bọn họ tự sát sao, nếu đánh thắng được, bọn họ còn chạy về làm gì?

Căm phẫn!

Binh linh Nam Ngô bên ngoài nhìn thấy tất cả, biết mình đã bị vứt bỏ, trong lòng vừa giận vừa sợ, mắt thấy ánh đao quân Tống lóe quanh thân, bọn họ làm sao còn dũng khí đánh giết, vẫn không để ý cùng nhau xông về phía cổng trại.

Dương Tái Hưng mừng rỡ, lệnh binh lính tắng thêm tốc độ, chuẩn bị giội dầu hỏa lên đầu mấy quân lính Nam Ngô ở đây, để cho lửa giận của bọn họ cháy càng thêm rừng rực.

Kỵ binh của Thần Cơ Doanh đột nhiên xung phong nổi dậy, chỉ chốc lát sau đã đuổi theo binh lính Nam Ngô, một trận chém giết mãnh liệt, máu chảy thành sông.

Quân lính Nam Ngô sợ vỡ mật, lớn tiếng gào thét, gọi huynh đệ trong trại nhanh mở cổng.

Binh lính canh giữ ở giao lộ trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị đuổi giết, lần lượt ngã xuống, vài người cũng đã rớt lệ, nhưng cấp trên đã ra lệnh, cổng chính này quyết không thể mở.

Binh lính Nam Ngô phía ngoài tuyệt vọng, bọn họ không hận quân Tống, bởi vì quân Tống vốn là kẻ thù, quân Tống làm vậy không có gì đáng trách, khiến bọn họ trong lòng nguội lạnh chính là Lý Thịnh Đạo vô tình, hơn một vạn người, ngươi cứ như vậy thuận tay vứt bỏ, chúng ta nghe mệnh lệnh của ngươi tiến đến đánh lén doanh trại quân địch, ngươi làm như vậy không phải hơi quá đáng sao.

Lúc này đối với bọn họ mà nói, thật đúng là thiên đường không lối, địa ngục không cửa.

- Giết!

Giữa đám binh lính Nam Ngô bên ngoài, đột nhiên một người giơ cao đại đao, nhưng không phải chỉ quân Tống mà là chỉ doanh trại của mình.

Một tiếng gào thét tràn gập tuyệt vọng này, nháy mắt lây lan mọi người, toàn bộ quân lính Nam Ngô phía ngoài đột nhiên phản chiến cùng hướng, xông về chính doanh trại của mình.

Vương Quý và tướng sĩ phía sau nhìn thấy tât cả, trong lòng đều giơ ngón cái lên, Điện Soái thật đúng là liệu sự như thần. Lập tức chỉ bảo binh lính của mình ngừng lại. Đừng giết, giờ đều thành người bên mình.

Những binh lính Nam Ngô đó thấy quân Tống không tàn sát bọn họ nữa, trong lòng nảy sinh một tia hy vọng, nháy mắt coi mình trở thành quân Tống rồi, chúng ta không phải lính đào ngũ, chúng ta là tiên phong, chúng ta phải kiến công lập nghiệp.

Quân lính đào ngũ của Nam Ngô này chớp mắt đã thành tiên phong quân Tống rồi.

Đời người thay đổi rất nhanh, thật sự rất kích động.

Lý Thịnh Đạo khiếp sợ, gã vạn lần không ngờ, binh lính của mình sẽ phản chiến lại. Khẩn trương mệnh lệnh binh lính bắn lại "người một nhà".

Quân Nam Ngô đóng ở đây nhìn ánh mắt huynh đệ của mình tràn ngập oán độc, không khỏi sợ hãi trong lòng, tay run rẩy kéo căng trường cung.

Vù!

Một mũi tên từ trong trại bắn ra, một tiếng hét thảm vang lên.

Một mũi tên này cũng hoàn toàn khiến binh lính Nam Ngô phía ngoài cùng chung mối thù, mỗi người vẻ mặt dữ tợn, đều không muốn sống xông về phía trước, tiêu thương lao ra, đâm chết huynh đệ của mình.

Mưa tên, súng lục giao hội trên không trung, xé toang tất cả tình cảm.

Nhưng đã trễ. Bởi vì lúc đầu, Lý Thịnh Đạo cũng không ngờ rằng binh lính của mình sẽ phản chiến, cho nên không ngăn chặn bọn họ trước. Binh lính phản chiến đã vọt tới trước cổng, đối với phía giữ cổng mà nói cũng không phải là một tin tốt, ngược lại, tình huống đã cực kỳ bất ổn.

Hai bên đã bắt đầu đánh giáp lá cà.

- A ---!

Ầm!

Đây đúng là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt. Binh lính Nam Ngô phản loạn tức giận vọt người tới cổng chính, hơn trăm người đụng vào thành này, cửa sắt cũng không nhất định ngăn được.

Cổng chính dần dần chuyển động

Lại có không ít binh lính trèo lên cổng chính. Chỉ thấy trước cổng ngùn ngụt, trên cổng treo đầy thi thể cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Lý Thịnh Đạo thật không ngờ hóa ra binh lính của mình dũng mãnh như vậy, không khỏi quá sợ hãi, khẩn trương mệnh lệnh binh lính ngăn cổng chính, nhất định không thể để cho bọn họ tấn công vào.

Có những người này ở trước làm lá chắn, quân Tống gần như không có bất kỳ tổn thất nào.

Đám người Nhạc Phiên lập tức lệnh binh lính dùng cung tiễn yểm trợ phía trước "kẻ thù" tấn công cổng vào, lập tức lại phái ra mấy cánh quân tiến công bãi đất lân cận, lúc này lực chú ý của quân địch toàn bộ dồn vào trước cửa, nơi khác chắc chắn trống không.

Chỉ một thoáng, binh lính Nam Ngô đứng trên đồi cao nhìn thấy bốn phương tám hướng quân Tống lao ra như thủy triều, một mảnh đông nghìn nghịt, nhìn khiến da đầu run lên.

Mà phía dưới thành lũy cũng bị quân Tống công phá.

Không đến một lát, Nhạc Phi tự mình dẫn hỏa khí đuổi đến, nhánh quân sĩ này chuyên môn dùng để công thành nhổ trại.

Chỉ thấy hai chiếc xe dưới trận mưa tên che dấu, chạy về phía cổng chính.

Những binh lính Nam Ngô bên ngoài nhìn thấy "viện binh bên ta" đến rồi, vô cùng vui vẻ, đều tránh ra, có vài người cầm cây mây chắn ở dằng trước, cũng không thiếu người còn trợ giúp quân Tống đẩy xe, thật sự là một mảnh hài hòa, vui vẻ, hòa thuận nha, nếu để cho quốc vương nước Nam Ngô nhìn thấy tất cả, thiệt tình sẽ khóc ngất ở nhà xí.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Theo từng tiếng hô, hai chiếc xe không ngừng đâm vào cổng chính.

Lý Thịnh Đạo thấy kẻ địch đã tấn công đến đây rồi, biết Quyết Lý Ải thất thủ cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vấn đề là lúc trước gã sai hai vạn quân tiến đến đánh lén doanh trại quân Tống, lúc này trong trại chỉ còn lại hơn một vạn quân, chỉ cần cổng chính vừa vỡ, vậy chắc chắn không ngăn được rồi.

- Đô Thống, ở đây đã không thủ được nữa rồi, hay là chúng ta rút lui đi.

Lý Thịnh Đạo không phải Lý Tương, kinh nghiệm tác chiến của gã vô cùng phong phú, biết tiếp tục đánh chỉ có vô ích, hơn nữa sẽ còn chôn vùi hơn một vạn quân tinh nhuệ ở trong này, trong lúc giãy chết, xông lên phía trước chính là binh lính Nam Ngô, quân Tống căn bản không có tổn thất gì.

Không suy xét nhiều, Lý Thịnh Đạo liền quyết định rút lui, đầu tiên gã sai hai ngàn quân cảm tử chặn cổng trại, lập tức dẫn số binh còn sót lại, xuyên qua thung lũng, bỏ chạy về phía Nam.

Bởi vì nơi này chỉ có một con đường, cho nên Nhạc Phi cũng chỉ có thể trơ mát nhìn chúng chạy trốn.

Lý Thịnh Đạo đi chưa đến nửa giờ, cổng trại đã bị xe đâm vỡ, cửa này vừa vỡ, đầu tàu gương mẫu sát thần Dương Tái Hưng dẫn đầu các huynh đệ vọt vào, bất cứ kẻ địch nào gặp phải Dương Tái Hưng trong hoàn cảnh này, vậy đó đều là bất hạnh của bọn họ.

Theo Dương Tái Hưng, lượng lớn quân Tống xông vào.

Chỉ thấy trong trại thây ngã khắp nơi, liên tục từ cửa sơn cốc cho đến lối ra.

Bức thành che chắn thứ hai của Nam Ngô rơi vào tay giặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.