Hướng Noãn

Chương 43




Tiết trời thu ở Việt Nam so với Ý mà nói thì chẳng khác nào mùa hè oi bức. 

Trên quảng trường nhà hát thành phố G, dòng người qua lại tấp nập, có tiếng đèn lồng, tiếng múa lân thoảng thoảng gần xa, như khơi dậy kí ức thuở nhỏ của những thế hệ 9x về trước. 

Trần Tuyết Vân tay cầm hộp bánh nướng đứng bên đài phun nước xem chừng cũng gần một tiếng rồi mà chưa thấy cậu bạn đáng mến xuất hiện. Bình thường, bản thân cô sẽ không đợi ai quá nửa tiếng bao giờ. Ấy vậy, hôm nay ngoại lệ. Bởi sự xuất hiện của một người đàn ông trên tay bế một đứa trẻ chừng 6 tuổi, bước từ chiếc Porsche màu trắng xuống vỉa hè.

Đàn ông đi xe sang, cô thấy không dưới 10 lần ở thành phố này. Nhưng kẻ trước mắt cô có gì đó cuốn hút đối phương, bất kể người khác giới hay người đồng giới. Đấy là suy nghĩ thật lòng của cô. Trần Tuyết Vân cứ mê đắm nhìn người đàn ông cùng cậu bé đứng nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ mà không biết rằng, có một ánh mắt kì quái đang nhìn mình.

- Mẹ! Cô kia kì lạ quá!

Lục Mẫn Duyên kéo kéo áo người phụ nữ đang mải miết ăn bên cạnh, chỏ chỏ về phía Trần Tuyết Vân, giọng nói sặc mùi nghi ngờ. 

- Kệ người ta! Trẻ con để ý mấy chuyện đó làm gì!

Cô là đang cố sức gặm nốt miếng bánh mì trứng để khỏi mất mặt khi bụng đói kêu ầm ĩ trước mặt ông chồng khó tính.

Lục Mẫn Duyên mất hết kiên nhẫn, bèn nhõng nhẽo:

- Mẹ nhìn xem, chồng mẹ sắp bị người ta cắp mất rồi kìa!

Cô đáp lại chẳng mấy bận tâm:

- Con hay khen mẹ trẻ trung xinh đẹp như gái 22 hay sao? Vậy thì không lo bố con bị người ta bắt mất đâu.

Lục Mẫn Duyên tức không nói vào đâu được, bèn nhấc tay cô lên, há miệng ra ngoác một miếng. Cô hét lên thu tay về, cổ tai dớt dãi lờm chờm:

- Lục Mẫn Duyên, ai dạy con hành xử với người lớn như vậy?

- Không phải mẹ hay nói, trẻ con hư là phải đánh, vậy người lớn hư thì sao?

Trong đầu Lục Mẫn Duyên lập tức thoang thoảng câu nói của bố yêu " Người lớn hư cũng phải đánh". Cô hoàn toàn đầu hàng, dưới con mắt gườm gườm của cô con gái, ôm đầu thầm than:

- Chồng ơi! Anh dạy hư con rồi.

Lục Mẫn Duyên chẳng thèm đoái hoài đến mẹ mình, một tay lôi xềnh xệch cô đi về phía đài phun nước. 

Trần Tuyết Vân bẽn lẽn đi tới chỗ người đàn ông kia, quyết phải bắt chuyện cho bằng được. Nhìn anh ta trẻ như vậy mà có đứa con 6,7 tuổi thì không hợp lẽ cho lắm. Chắc họ chỉ là chú cháu hoặc anh em.

- Anh ơi!

Lục Mẫn Kỳ giật mình xoay người lại, ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta đang bắt chuyện với bố của mình. Mà bố cậu lại chẳng mấy để tâm, phải rất lâu, sau tiếng gọi thứ ba của người phụ nữ ấy, bố già mới chịu liếc mắt, lười nhác lên tiếng:

- Gọi tôi?

Lục Mẫn Kỳ cảm thấy trên đời này, người như bố già có lẽ đếm trên đầu ngón tay, lười một cách có bài bản. 

Trần Tuyết Vân thoáng có chút lành lạnh sống lưng, lấy hết cam đảm lên tiếng:

- Anh cho tôi hỏi, đường đi tới bến xe X ở đâu được không ạ?

Người đàn ông khẽ nhếch mày trả lời:

- Tôi không rành cho lắm!

Trần Tuyết Vân bày ra bộ mặt đáng thương, líu ríu giọng:

- Phải làn sao đây, tôi không biết đường.

- Bố!

Đột nhiên đằng sau có tiếng trẻ con gọi tới, Trần Tuyết Vân giật nảy mình ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một bé gái có khuôn mặt trắng trẻo, tựa đứa trẻ mà người đàn ông kia đang bế, người mặc bộ yếm đen, đang nắm tay một người phụ nữ, dáng dấp cân đối, ngũ quan hài hòa, duy chỉ có miệng hơi phình lên như đang ngậm thứ gì đó. Thấy Trần Tuyết Vân đang tròn mắt nhìn mình, cô ta khẽ gật đầu một cái.

- Bố! 

Cô bé la lên rồi chạy tới cầm tay người đàn ông đó lắc lắc, giọng điệu nhõng nhẽo:

- Mẹ ăn vội quá nên bị nghẹn rồi...

Lời của cô bé còn chưa dứt thì bố già đã bỏ hai đứa trẻ lại, chạy tới chỗ vợ, trước con mắt ngạc nhiên cũng đầy tiếc nuối của Trần Tuyết Vân.

Cô vốn đâu có bị nghẹn, nhưng khi nghe cục bông hồng xuyên tạc phách lối như vậy thì miếng bánh mì như bị tắc lại giữa cuống họng, không tài nào trôi xuống nổi, đâm ra nghẹn thật.

- Có sao không?

Anh nhìn người bên cạnh đang mặt đỏ tía tai, ho sù sụ, nét mặt thoáng có chút lo lắng. Cô lắc đầu quầy quậy:

- Không sao!

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng:

- Trước nay em đâu bao giờ như vậy! Chỉ là....

Anh khẽ liếc sang hai cục bông đang tròn mắt nhìn:

- Sau khi sinh hai đứa nó, tính tình em trở nên phóng túng hơn hẳn!

- Lục Phong Thần!

Cô nghiến răng trèo trẹo:

- Anh chê vợ anh béo phải không?

Lục Phong Thần nhẹ nhàng cười:

- Anh là đang khen phu nhân của mình chứ nào có chê!

Cô mãn nguyện gật đầu, chỉ được giây trước, giây sau đã sôi máu lên, bởi câu cuối cùng thốt ra từ miệng anh:

- Nhưng kì thực, nhìn em béo lên trông thấy!

- An Thạch Thảo này tuyên bố, chính thức từ mặt tên họ Lục nhà anh!

Rồi cô ngúng nguẩy đi tới chỗ hai cục bông:

- Tiểu Mẫn, tiểu Kỳ, mẹ con chúng ta đi, coi như ta chưa từng có chồng!

Lục Mẫn Duyên liên tục ngoái lại nhìn bố già, rồi nhìn lên An Thạch Thảo, thét lên:

- Mẹ cứ đi như vậy, gi kia sẽ bắt chồng mẹ đi thật đấy!

An Thạch Thảo tức mình bỏ ngoài tai mọi lời của cục bông nhỏ, cô hừ lạnh:

- Cho ai bắt thì bắt! Người như bố con, mẹ không nuôi nổi.

Trái lại sự vội vàng, lo âu của Lục Mẫn Duyên, Lục Mẫn Kỳ trưng ra bộ mặt như thấu hiểu sự đời lắm, thở dài như ông cụ non:

- Là bố không nuôi nổi mẹ mới đúng! Thật là, con người ưa giận dỗi!

Cô tưởng, cứ thế mà thoát khỏi tay anh sao?

- Á....anh làm gì vậy?

An Thạch Thảo thất thanh la lên, cả người bị một lực lớn nhấc bổng lên. Lục Phonh Thần một tay vác người cô lên, một tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó:

- Trình Phiên, mau đưa tiểu Kỳ và tiểu Duyên về!

Xong, chẳng cần biết đang ở chốn thanh thiên bạch nhật, vác An Thạch Thảo như chiếc bao tải, đáp vào ghế phụ lái, đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn, phóng xe vụt đi mất.

Giữa đám bụi đường mù mịt, cái đầu bé xíu của Lục Mẫn Duyên ngó ra nhìn, rồi liếc về phía Trần Tuyết Vân:

- Cô thấy bố mẹ cháu tình cảm chưa!

Trần Tuyết Vân nhìn ánh mắt kì quái của Lục Mẫn Duyên thì không khỏi giật mình. Nó bé xíu như vậy mà ánh mắt như muốn cắt người khác ra làm từng mảnh, thật quá đáng sợ.

Trái với đứa em sinh đôi, Lục Mẫn Kỳ chỉ nhếch mép cười:

- Luôn là bố áp đảo mẹ!

Kì thực giống một ông cụ non không hơn không kém.

- Cục bông hồng!

Chợt có tiếng gọi từ sau vọng lại, cả thảy ba người đang đứng quay lưng lại nhìn, Trần Tuyết Vân một lần nữa tim suýt rụng ra ngoài bởi người đàn ông đẹp mã trước mắt. Ngũ quan sắc nét, nụ cười ấm áp, vừa cao lại vừa khỏe, tuy không bằng người kia, thế nhưng đủ đốn tim kẻ si tình như cô rồi. Cô đần mặt ra nhìn, túi bánh trên tay vì thế mà tuột xuống đất.

- Cô từ bỏ đi! Người ta là cây đã có chậu rồi đấy.

Lục Mẫn Duyên ném cho người phụ nữ kia một cái nhìn cảnh cáo, rồi theo Trình Phiên lên xe. Lục Mẫn Kỳ đi ngang qua Trần Tuyết Vân không kìm được, sầu thay cô xinh đẹp:

- Từ bỏ đi!

Chiếc xe hơi màu xanh cứ vậy mà nổ máy rời đi, mang theo ánh mắt hung tợn của Lục Mẫn Duyên cùng ánh maứt tiếc nuối của Lục Mẫn Kỳ đều đổ dồn lên người phụ nữ vì mê đẹp mà tiếc ngẩn ngơ kia.

Rốt cuộc, vẫn là Trần Tuyết Vân tự biên tự diễn, tự mê đắm một mình. 

Trung thu ngày ấy thật đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.