Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 9: Người nửa chết nửa sống




"Đi đâu?" Thích Ngạo Sương nhìn Thiên Vương trước mắt, cảm giác trong lòng cũng là cực kỳ phức tạp.

"Đến nơi hắn muốn." Thiên vương chậm rãi xoay người, nhìn Thích Ngạo Sương, cười khổ nói, "Các ngươi căn bản không biết gì là yêu cả."

"Ngươi mới không hiểu cái gì là yêu. Ngươi thật là một kẻ điên, biến thái!" Lai Lỵ rốt cuộc không nhịn được chạy tới mắng to, "Tình cảm của ngươi và người kia mà gọi là yêu à? Yêu là nguyện ý vì một người bỏ tất cả, không phải tùy tiện đoạt đi tính mạng của người khác! Ngươi chỉ thích chính ngươi, căn bản không suy nghĩ đến cảm giác của người khác."

"A, nói như vậy ngươi hiểu thế nào là yêu ư?" Thiên vương cười lạnh.

"Ít nhất so với ngươi thì ta hiểu hơn nhiều." Lai Lỵ tức giận mắng mỏ.

"Ngươi nguyện ý chết vì người ngươi yêu?" thanh âm Thiên vương nhàn nhạt, dịu dàng khác thường.

"Dĩ nhiên! Ta tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, giết chết người mình yêu. Đó không phải là yêu!" Lai Lỵ kích động giận dữ mắng mỏ Thiên vương.

"Ngươi sai lầm rồi, ta không có giết hắn. Ta cùng hắn vĩnh viễn bên cạnh nhau." Thiên vương lại quay đầu nhìn tấm gương bên cạnh lẩm bẩm, "Các ngươi làm sao hiểu được như thế nào là yêu cực hạn......" Hiện tại mọi người rốt cuộc hiểu rõ trong cung điện vì sao lại trang hoàng kì quái như thế, toàn là gương, thì ra là như vậy!

Lai Lỵ giận đến mức nắm chặt quả đấm, trong mắt nàng, Thiên Vương quả thật là biến thái.

Thiên vương khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói: "Ta không thèm tranh luận cùng các ngươi. Yêu là cái gì chính các ngươi tự trả lời đi. Đến nơi các ngươi muốn đến đi."

"Đáng ghét!" Lai Lỵ cắn răng thật thấp  nặn ra hai chữ này.

Thiên vương cũng chỉ liếc qua Lai Lỵ một cái, ánh mắt dời đến chỗ Tẫn Diêm, đáy mắt thoáng qua một tia mỉa mai.

"Ngươi nói ngươi yêu Thiên Vương nên mới phản bội mưu sát Thiên Vương?" Mễ Tu Tư ôm Nguyệt Vương đang hôn mê vào trong ngực, ngẩng đầu mặt âm trầm hỏi.

"Không liên quan tới các ngươi. Ngươi bây giờ có thể theo chân bọn họ rời đi, cũng có thể lựa chọn lưu lại nhưng phải cút ra ngoài. Chỉ muốn các ngươi giữ bổn phận, ta chẳng thèm quản các ngươi." Thiên vương mặt khinh thường, "Các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta."

Sắc mặt của Mễ Tu Tư chợt  trầm xuống, cực kỳ khó coi, nhưng mà lại như  Thiên vương nói, bọn họ không có biện pháp đối phó hắn. Chỉ có thể dựa vào các Vương liên thủ tiêu diệt Thiên vương. Nhưng hiện tại Dực vương rời đi, mà bây giờ Bạch vương và Vĩnh Vương  lại không muốn giết Thiên Vương.

"Tốt, hi vọng ngươi nói thì giữ lời." Mễ Tu Tư ôm lấy Nguyệt Vương, cũng không quay đầu lại rời. Nguyệt Vương trọng thương, cần mau sớm trị liệu và nghỉ ngơi, Mễ Tu Tư cũng không nguyện ở chút nơi tiếp tục dây dưa tiếp tục. Hắn đã nhìn ra Thích Ngạo Sương và Thiên Vương có quan hệ không bình thường.

Thiên vương cũng không có để ý Mễ Tu Tư nữa, mà là chậm rãi đi tới Vương Tọa trước mặt, nhấn nút bên cạnh. Âm thanh ken két được phát ra, một lối đi bí mật mở ra.

"Đi đi, đây là Tạp Mễ Nhĩ phân phó." Thiên vương đứng ở bên cạnh nhìn mọi người, "Muốn đi thì đi, không muốn thì ở lại. Chỗ đó, có lẽ đi liền sẽ không về được. Nhưng có lẽ không đi thì các ngươi vĩnh viễn không tìm được hắn."

"Hắn đang bên kia sao?" Thích Ngạo Sương theo bản năng lập tức hỏi.

Thiên vương chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, không nói lời nào.

"Ta nói rồi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng." Phong Dật Hiên nhích lại gần Thích Ngạo Sương, thanh âm rất nhẹ cũng rất kiên định.

Lãnh Lăng Vân cũng là khẽ mỉm cười, bước tới phía trước một bước.

Ánh mắt của Tẫn Diêm kiên nghị, chủ động bước tới không nói lời nào, Lai Lỵ dĩ nhiên là đi cùng Tẫn Diễm, không cần nói cũng biết.

"Nhanh đi thôi. Chậm có lẽ sẽ không kịp." Thiên vương âm hiểm nói ra khỏi một câu nói như vậy.

"Đi thôi, Ngạo Sương. Chuyện này nên nhanh chóng kết thúc." Phong Dật Hiên trầm giọng nói ra những lời này liền đi lên phía trước.

Thích Ngạo Sương muốn ngăn cản Phong Dật Hiên, nhưng sau đó bóng dáng Phong Dật hiên đã biến mất ở lối đi kia. Lãnh Lăng Vân cũng đi theo. Lòng của Thích Ngạo Sương vào giờ khắc này chợt trầm xuống, thanh âm Thanh Hoa âm trầm phía sau nàng truyền đến: "Ít ở đó mà giả mù sa mưa. Nhanh cút vào đi. Chuyện này lập tức có thể có kết quả." Thanh Hoa dứt lời, vươn tay đẩy Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương không phòng bị nhếch nhác mà nhào vào lối đi kia.

Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo.

Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống, ẩn nhẫn con tức giận của mình, không chút do dự đi theo, Lai Lỵ đuổi theo ngay sau đó.

Địch Thản Tư cũng muốn bước vào, Thiên vương có chút kinh ngạc, lên tiếng nói: "Ngươi cũng muốn đi vào? Tại sao? Ngươi không phải là để ý những việc vặt vãnh này chứ?"

Thân thể Địch Thản Tư có chút dừng lại, liếc mắt nhìn Thiên vương, thật thấp phun ra một câu: "Ngươi, sợ cô độc sao?"

Thiên vương sửng sốt, Kiều Nạp Sâm cũng sửng sốt, chờ hắn lấy lại tinh thần, bóng dáng của Địch Thản Tư đã biến mất tại lối đi.

"Chậc,Thiên vương, ta cũng đi đây. Ta biết hắn nhiều năm như vậy, hắn chỉ nói một câu có ý nghĩa, là người ai cũng sẽ sợ cô độc. Một người có thành tựu có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng bên cạnh không có ai để chia sẻ thì thực sự đáng buồn. Nhưng Địch Thản Tư cái tên ngu ngốc này. Thật ra thì, một người lạnh lùng vô tình thì sẽ không có cách nào cường đại được. Có tình cảm làm hậu thuẫn mới được. Tình yêu, thân tình, tình bằng hữu...... Ta  coi cái kẻ ngu ngốc đó là bằng hữu của mình." Kiều Nạp Sâm nói xong lời cuối cùng, sắc mặt có chút thẫn thờ, ngẩng đầu nhìn trời: "Thiên vương, trong mắt của ngươi, chỉ có tình yêu thôi sao?"

Thiên vương há miệng, muốn nói cái gì, lại không thốt nên lời. Trước sự chất vấn của Lai Lỵ kia hắn cũng á khẩu không nói được  gì, nhưng, Kiều Nạp Sâm lại làm hắn á khẩu lần nữa. Tình bằng hữu ư...... Hắn cũng đã từng có những thứ tình cảm tốt đẹp đó, chỉ là, chỉ là hắn không quý trong nên làm mất rồi.

"Ta hiện tại đi vào đây không phải vì Thích Ngạo Sương. Ta thích nàng, nhưng nàng không đến mức để ta phải hi sinh tính mạng. Nhưng Địch  Thản Tư tên ngu ngốc kia, ta không bỏ hắn được......" Kiều Nạp Sâm buồn bã cười một tiếng, ánh mắt cô đơn, "Đối với ngươi, tình yêu xếp thứ nhất nhưng đối với ta xếp thứ nhất là tình bằng hữu." ( không phải~ không phải ~ tiểu Sâm đáng thương ~ ta nghĩ đối tiểu sâm tình yêu cũng thứ nhất đấy ~ Cười đê tiện cái nào)

Kiều Nạp Sâm dứt lời, không quay đầu lại, đi thẳng vào lối kia.

Nếu như lúc này có người quen biết Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư ở đây chắc sẽ không tưởng tượng được, một kẻ độc mồm độc miệng, phóng đáng như Kiều Nạp Sâm lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Còn đối với Địch Thản Tư chỉ quan tâm đến tăng thực lực, lại có một ngày vì bảo vệ một nữ tử mà dấn thân vào nguy hiểm hay sao. Cuộc sống chính là khó hiểu như vậy.

Kiều Nạp Sâm đi về phía trước bỗng tối sầm lại, thân thể hình như bị một tấm lưới cuốn lấy, hắn cố gắng giữ vững cân bằng, ổn định đáp xuống. Sau đó trước mắt một mảnh ánh sáng chói mắt, Kiều Nạp Sâm theo bản năng lấy tay che mắt. Chờ hắn thích ứng được ánh sáng trước mắt mới phát hiện.

Xung quanh là thảo nguyên bao la bát ngát. Đoàn người của Thích Ngạo Sương đứng ở trước mắt. Bọn họ hình như đang tìm hiểu đây là nơi nào.

"Lực lượng rất thuần túy và tinh khiết, nơi này  tràn đầy lực lượng." Thanh Hoa chợt lên tiếng nói như vậy.

"Ai da, đây là nơi nào? Không khí thật tốt." Trường Không chui ra từ thân thể Phong Dật Hiên, bắt đầu thật sâu hô hấp không khí nơi này. Mà Kim Liên cùng Lưu Ly cũng rất mau ra phát hiện, mặc dù Kim Liên còn có chút tiều tụy, nhưng là trên mặt hai đứa cũng có chút kích động và hưng phấn không thể che dấu. Hiển nhiên, cái chỗ này rất không tầm thường.

"Này, đây là nơi nào?" Lai Lỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh không có một tia tạp chất, nữa dõi mắt nhìn một chút thấy một cánh đồng bát ngát vô tận.

Không người nào có thể trả lời được câu hỏi của nàng ta.

Kiều Nạp Sâm quay đầu lại nhìn, lối đi kia đã biến mất không thấy. Thế nhưng hắn lại không có một tia  hốt hoảng, ở đi vào trước, tim của hắn đã có quyết định

Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn lại, cũng có chút nghi ngờ.

"Nơi này, là thần  chỗ ở." Chợt, trong đầu của Thích Ngạo Sương vang lên thanh âm đó. Cái thanh âm này, giống giọng nói của nàng như đúc nhưng mà tràn đầy lạnh lẽo.

Là nàng ta! nữ thần!

Thích Ngạo Sương trong nháy mắt đã biết ai nói chuyện với mình.

" Chỗ ở cảu Thần sao?" Thích Ngạo Sương lẩm bẩm lại lời nói của Nữ Thần

"Khó trách, ta lại cảm thấy lực lượng thuần khiết như vậy hóa ra là chỗ ở của Thần." ánh mắt Thanh Hoa khẽ chìm, chợt hiểu ra nhỏ giọng mà nói.

" Chỗ của Phụ Thần và Mẫu Thần sao?!" Mọi người lập tức nghĩ đến điều này, trên mặt toàn là kinh ngạc.

Tạp Mễ Nhĩ làm sao mà tạo được lỗi đi tới đây?

"Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ......" Lòng của Thích Ngạo Sương dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành.Trong lúc Thích Ngạo Sương đang gọi tên Tạp Mễ Nhĩ thì trong nháy mắt Tạp Mễ Nhĩ xuất hiện trước mặt Thích Ngạo Sương.

Vẫn là khuôn mặt tuấn mĩ mỉm cười dịu dàng, vẫn là mái tóc màu vàng buông dài sát đất, vẫn là đôi mắt màu xanh thẳm xoáy sâu vào lòng người.

Hắn cứ như vậy xuất hiện, cười rạng rỡ trước mặt Thích Ngạo Sương.

"Tạp Mễ Nhĩ" Thích Ngạo Sương vui mừng kêu ra tiếng.

Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ mỉm cười, mọi người cảm thấy có chỗ không đúng.

Xuất hiện ở trước mặt mọi người không phải là Tạp Mễ Nhĩ. Chỉ là một hình ảnh rất sống động mà thôi.

"Ngạo Sương, ta rốt cuộc đã chờ được nàng tới......"Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi mở miệng, trên mặt vẫn là nục cười dịu dàng nhưng Thích Ngạo Sương phát hiện ra rằng Tạp Mễ Nhĩ đang ngày càng suy yếu......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.