Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 7: Phát điên




Thanh Hoa chợt lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai, sao mình lại có thể cso ý nghĩ như vậy được. Lực lượng của chủ nhân là không có ai có thể so sánh được, nếu chủ nhân muốn, có gì mà không có được đây? Trừ phi là là người kia xuất hiện. Nhưng người kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Hồng Liên Như Hỏa, Bạch Liên Như Băng, các ngươi, sẽ chỉ có thể là của chủ nhân mà thôi.

Mà ta là Thanh Hoa, cũng thuộc về chủ nhân. Thanh Hoa khẽ cúi đầu, tay nhè nhẹ  đặt ở trên ngực.

Mọi người bận rộn chuẩn bị ăn, Dực Vương núp ở trong góc, khóe mắt liếc trộm mọi người, đang quan sát mọi người động tĩnh. Lúc này ánh mắt nàng nhìn Lãnh Lăng Vân không còn yêu say đắm nữa, có chỉ là một mảng sợ hãi. Không có ai chú ý tới sự tồn tại của nàng, nàng thận trọng hướng di chuyển. Tiếp đó nàng chậm rãi đứng lên, từ từ lui vào trong rừng cây.

Thanh Hoa liếc nhìn Dực Vương, Dực Vương kinh sợ, động tác ngừng lại. Vậy mà Thanh Hoa lại làm bộ không nhìn thấy, ánh mắt lại dời đi. Dực vương ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, lặng yên không tiếng động lui về phía sau đi, dần dần ẩn vào trong rừng cây rậm rạp.

Trước mặt mọi người cũng chuẩn bị xong cơm nước, Nguyệt Vương rốt cuộc phát hiện Dực vương không thấy đâu.

"Dực vương?" Nguyệt Vương đứng dậy, nghi ngờ lên tiếng kêu.

"Có phải đi tiểu tiện hay không?" Mễ Tu Tư thuận miệng suy đoán.

Nguyệt Vương lại khẽ cau mày nhẹ nhàng lắc đầu: "Sẽ không đi, chẳng lẽ......"

"Nàng đi rồi nha." Thanh Hoa lúc này lạnh lùng mở miệng nói.

"Đi?" Nguyệt Vương giật mình hỏi ngược lại.

"Đã đi từ lâu." Thanh Hoa lơ đễnh nhàn nhạt mà nói ra.

"Vậy ngươi vì sao không ngăn cản, vì sao không gọi chúng ta?" Mễ Tu Tư có chút gấp gáp hỏi. Thiếu Dực Vương chuyện của bọn họ sẽ khó hoàn thành.

Ở Mễ Tu Tư sau khi nói xong câu đó, Thanh Hoa  toàn thân chợt  bộc phát ra một cỗ khí thế đáng sợ, hai mắt nàng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mễ Tu Tư, trầm giọng nói: "Ta có nghĩa vụ nói cho các ngươi biết sao?"

Mễ Tu Tư bị cỗ khí thế này làm kinh động, thân hình đứng không vững lảo đảo ngã, Nguyệt Vương tiến đến đỡ hắn.

"Ngươi không cần báo. Nhưng Thanh Hoa, ta cảnh cáo ngươi, đối với bằng hữu của ta nên khách khí một chút." Thanh âm lạnh lẽ của Lãnh Lăng Vân truyền đến.

"Như Băng đại nhân, thuộc hạ chỉ phụ trách an nguy của hai người mà thôi." sắc mặt của Thanh Hoa dịu lại, tiếp khẽ khom lưng đối với Mễ Tu Tư nói, "Mới vừa rồi thứ lỗi cho sự vô lễ của tiểu nữ." Dứt lời câu này, cũng không quan tâm tới phản ứng của Mễ Tu Tư, trực tiếp ngồi xuống không nói câu nào nữa.

"Dực vương không thể giúp chúng ta rồi, chúng ta không thể cởi Tu La Phong Ấn." Nguyệt Vương cau mày trầm giọng nói, "Chúng ta đuổi theo nàng. Ta khuyên nàng trở lại."

"Ừ, ta có thể dùng bí kíp để tìm nàng ta." Lai Lỵ cũng lập tức trả lời. sắc mặt của Tẫn Diêm trầm xuống, khẽ trừng mắt Lai Lỵ, Lai Lỵ lập tức im miệng, không nói.

"Nàng ta chưa đi bao xa, chúng ta chia nhau đuổi vẫn còn kịp, không cần dùng đến bí kíp của Lai Lỵ." Tẫn Diêm trầm giọng nói.

"Không cần." Lãnh Lăng Vân lại lên tiếng ngăn lại, vẻ mặt lạnh lùng.

"Nhưng......" Nguyệt Vương còn muốn nói điều gì lại bị lãnh Lăng Vân ngăn lại.

"Tu La phong ấn có cởi hay không không quan trọng. Chúng ta chỉ cần tới được tòa thành của Thiên vương là được, Thất Vương  tề tụ đã không có cái ý nghĩa gì." Lãnh Lăng Vân lại lạnh nhạt mà nói ra   một câu nói như vậy.

"Cái gì, có ý gì?" Lúc này không chỉ là Nguyệt Vương nghi ngờ, những người khác cũng nghi hoặc không thôi. Chỉ có Thích Ngạo Sương trầm mặc không nói, sắc mặt có một tia cô đơn và lo lắng.

"Muốn tiêu diệt Thiên Vương, có nàng ở đây cũng đủ rồi." ánh mắt của Lãnh Lăng Vân chuyển một cái, nhìn về phía Thanh Hoa. Nhưng hắn còn có điều dấu diếm. Đó chính là ước định của hắn và Nữ Thần. Khảo nghiệm của Nữ Thần..... Nếu như Phong Dật Hiên khôi phục trí nhớ, hắn còn có thể yêu Thích Ngạo Sương như trước kia hay không?

Tất cả mọi người sửng sốt, Thanh Hoa, cái nữ tử nhu nhược này có thể tiêu diệt được Thiên Vương sao?

"Ta tin tưởng là có thể." Mễ Tu Tư buồn bực bỏ lại một câu rồi ngồi vào cắt thịt nướng. Ánh mắt của Thích Ngạo Sương phức tạp, không nói gì.

Thanh Hoa liếc mắt nhìn mọi người, quay đầu hừ lạnh một tiếng, rồi không để ý đến mọi người nữa.

Lãnh Lăng Vân cũng không có nói cái gì nữa, ngồi bên cạnh Thích Ngạo Sương, cũng chuẩn bị ăn. Một bữa cơm, không khí rất nặng nề. Chắc đã không còn một bữa ăn ấm áp nào nữa.

Sau khi ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lên đường. Dọc đường đi, Lãnh Lăng Vân đều là trầm mặc không tiếng động, chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương, Phong Dật Hiên cau mày nhìn Lãnh Lăng Vân. Bởi vì hắn cảm giác Lãnh Lăng Vân có chuyện gạt hắn. Lúc ấy ở Lam Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thích Ngạo Sương lại không chán chường đau thương như trước, ánh mắt của nàng giờ phút này luôn tràn đầy kiên nghị. Chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt một trận gió thổi qua, tóc dài của nàng bay lên. Thích Ngạo Sương khẽ trầm ngâm, lực lượng kì dị trong cơ thể mình càng ngày càng lớn dần. Nếu như nói trước kia chỉ là một hạt giống nhỏ, thì giờ đây giống như một cái cây, càng ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Chợt Thích Ngạo Sương mở mắt ra, vung tay một cái. Một ngọn lửa phóng ra, ngày càng mạnh mẽ, tiếp đột nhiên nở rộ ra. Giống như một đóa sen khổng lồ, đẹp mê người.

Tất cả mọi người giật mình. Bởi vì Thích Ngạo Sương  lúc này ẩn chứa một lực lượng làm cho người khác thật sự rất chấn động.

Thanh Hoa kinh ngạc nhìn ngọn lửa kia, miệng chậm rãi nói “Trương Khai”. Nàng không có nhìn lầm, nó thuộc về chủ nhân cơ mà, chỉ có chủ nhân mới có thể điều khiển được, nàng ta làm sao có thể?

"Ngạo Sương!" Lãnh Lăng Vân vui mừng nhìn Thích Ngạo Sương, không khỏi nhỏ giọng hô ra tiếng.

Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn mình tay, trên mặt dần dần mỉm cười. Lực lượng, một cỗ lực lượng quen thuộc đang chậm rãi khôi phục. Trong cơ thể hạt giống kia đang dần dần nở hoa.....

Tẫn Diêm trên mặt cũng lộ ra nụ cười: " Lực lượng của tiểu thư khôi phục."

"Thật là lợi hại!" Lai Lỵ le lưỡi.

Sắc mặt của Phong Dật hiên có chút phức tạp, bởi vì lực lượng của hắn không có dấu hiệu khôi phục. Tiếp tục như vậy, không phải hắn bảo vệ Thích Ngạo Sương, mà là Thích Ngạo Sương sẽ bảo vệ hắn sao? Vậy làm sao được!

"Làm sao có thể như vậy!" Thanh Hoa lại mất khống chế  kêu to chạy tới, "Cái này không thể nào! Ngươi, đồ phụ phẩm này tại sao ngươi lại có được lực lượng của chủ nhân, ngươi ăn cắp lực lượng của chủ nhân, ngươi……?!"

"Thanh Hoa! Câm mồm!" sắc mặt của Lãnh Lăng Vân đột nhiên  trở nên lạnh lẽo, quát lớn, "Chú ý cách dùng từ của ngươi, nếu không ta không ngại cho ngươi biến mất ngay tại đây."

Ánh mắt của Thanh Hoa có chút tan rã, trong miệng lẩm bẩm nhỏ giọng: "Cái này không thể nào, làm sao có thể như vậy...."

"Hừ!" Lãnh Lăng Vân không để ýThanh Hoa, mà là quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, có chút lo lắng nói "Không cần để ý nàng ta."

Thích Ngạo Sương mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu: "Lăng Vân, ngươi không phải lo lắng. Ta sẽ không biến mất, nhất định không. Chúng ta còn phải cùng nhau trở về Đại lục Tích Lan." Thích Ngạo Sương cười quay đầu nhìn về phía Phong Dật Hiên và Tẫn Diêm, nhíu mày, "Các ngươi nói, đúng không? Chúng ta còn phải trở về tìm đám người kia. Nói không chừng chúng ta trở về lúc này lại thấy được tiểu Sở Tâm và tiểu Hạ Thiên cũng nên."

Lời nói của Thích Ngạo Sương nói ra, Phong Dật hiên và Tẫn Diêm trên mặt đều lộ ra nụ cười. Lãnh Lăng Vân ở trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Thích Ngạo Sương so với hắn tưởng tượng thì kiên cường hơn nhiều.

Trở về Tích Lan Đại lục  .....

Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, ánh mắt có chút mê man. Mình, còn có thể về sao?

Khóe mắt Lãnh Lăng Vân  nhìn về phía Thích Ngạo Sương đang nói chuyện cùng Phong Dật Hiên, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, Phong Dật hiên, ngươi khôi phục trí nhớ thì có còn đối xử với Ngạo Sương như vậy được không. Nhưng nếu ngươi không làm được...... Ta nhất định sẽ giết chết ngươi! đáy mắt Lãnh Lăng Vân  thoáng qua một tia thâm trầm, thoáng qua rồi biến mất.

Thanh Hoa lặng người, còn chưa hồi phục tinh thần. Tay của nàng nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy đầm đìa. Trong lòng của nàng giờ phút này chỉ có một ý niệm, đó chính là Thích Ngạo Sương nhất định sẽ tạo uy hiếp cho chủ nhân. Như vậy, không thể lưu lại, cái nữ nhân nguy hiểm này tuyệt đối không thể lưu lại. Chủ nhân còn cho nàng ta cơ hội khảo nghiệm cái gì? Căn bản cũng không cần phiền toái như vậy. Giết chết nàng, tiêu diệt ý chí của nàng là được rồi. Như vậy Như Hỏa và Như Băng đại nhân sẽ trở về bên chủ nhân. Tất cả đều hạnh phúc.

Thanh Hoa chậm rãi cúi đầu nhìn bàn tay mình, lòng bàn tay chậm rãi dâng lên một cỗ màu xanh lá cây. Chậm rãi, lặng yên không tiếng động. Không có ai chú ý tới sự khác thường của Thanh Hoa, giờ phút này tất cả mọi người buông long cảnh giác cười nói vui vẻ. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng tò mò  hỏi chuyện trước kia của bọn họ ở Tích Lan Đại lục. Mà Thích Ngạo Sương, Phong Dật Hiên, Lãnh Lăng Vân còn có Tẫn Diêm cũng chìm đắm trong kí ức, bọn họ mỉm cười kể lại đủ chuyện trước kia.

Khi Tẫn Diêm và Lãnh Lăng Vân nhắc tới lần đầu tiên Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương gặp mặt, Phong Dật Hiên hoa hoa lệ lệ bị dẫm dưới chân mà vẫn cười vui vẻ. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng cười nghiêng ngả, Lai Lỵ ôm bụng mà cười lớn.

"Phong thiếu, thì ra huynh chính là người thích bị ngược đãi nha, thật khác người bình thường" Lai Lỵ lớn tiếng giễu cợt.

Phong Dật hiên sắc mặt đỏ lên, quơ múa quả đấm kích động hầm hừ: "Nói hưu nói vượn, các ngươi biết cái gì? Các ngươi làm sao có thể hiểu tâm tình của ta lúc đó?"

Tiếp mọi người nghe đến đoạn hắn bị Thủy Văn Mặc trói như bánh chưng, rồi hắn làm thế nào trả thù Thủy Văn Mặc, mọi người bò lăn ra mà cười. Lai Lỵ cười đến nỗi nước mắt chảy hết cả ra.

Không có ai thấy Thanh Hoa đang ở sau lưng bọn họ vẻ mặt nàng ta ngày càng lạnh lẽo, dòng khí màu xanh lá ngày càng lẳng lơ diêm dúa đến quỷ dị.

Nguy hiểm cận kề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.