Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 51: Không sợ sống chết




Nhất Thuần nhìn thấy hai người họ giằng co, không có hứng thú tham gia liền nằm xuống, tiếp tục đến chỗ Chu Công để trình diện.

“Người đâu! Mau kéo nô tỳ này lên cho bản nương nương.” - Linh phi không dám cùng Nhất Thuần đối mặt, liền lớn tiếng kêu người.

“Dạ” - Một đám tỳ nữ tiến lên, đem Nhất Thuần từ dưới đất kéo lên, cũng không buông tha ý tứ đó.

“Chát” - Một thanh âm vang lên, Linh phi quay đối diện nhìn gương mặt xinh đẹp kia bị ăn một tát, chỉ thấy tỳ nữ kia ôm mặt mà té xuống đất.

“Cút” - Nhất Thuần dùng sức vung tay, toàn bộ những tỳ nữ kia đều té trên mặt đất. Long Tiêu nàng đánh không lại, nhưng đối với những nữ nhân nhỏ bé này không xứng làm đối thủ của nàng.

Nàng đi đến trước mặt Linh phi, lạnh lùng nhìn nàng ta, sau đó khoanh tay, xoay lưng về phía nàng ta:

“Cút ra khỏi tầm mắt của ta.”

“Ngươi” - Linh phi nổi đoá, mạnh mẽ phất áo hướng về phía cửa mà đi, bốn tỳ nữ kia cũng theo đó mà ra ngoài.

“Thật là yên tĩnh.” - Bên trong phòng còn có một hàng tỳ nữ, cũng không biết đối với một đầy tớ nho nhỏ như nàng làm thế nào. Nhất Thuần thở phào nhẹ nhõm, bây giờ không ngủ được, nàng nhìn xung quanh phòng, dường như không có gì muốn thu dọn. Nhưng là phải làm bộ, tuy là thân thể nàng vẫn còn đau, nhưng là so với lúc trước thì không còn chuyện gì.

“Ngươi, giúp ta đem khăn trả giường ném ra ngoài. Ngươi, giúp ta lấy một khăn trải giường mới là được.” - Nhất Thuần giống như ở nhà mình một dạng, bọn tỳ nữ cũng ngoan ngoãn đi làm, còn nàng thì đang quan sát cái tẩm cung hào hoa xa xỉ này.

“Cô nương, đều đã làm xong.” - Một tỳ nữ tiến lên nói

“Ừ! Cám ơn các cô, có thể cùng ta trò chuyện một chút chứ?” - TRên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười như hài tử, là thật tâm cảm ơn họ đã giúp nàng một tay.

“Cái này” - Bộ dạng đám tỳ nữ khó khăn nhìn về phía nàng.

“Ta tên là Nhất Thuần, còn các ngươi? Tự giới thiệu một chút đi!” – Nhất Thuần lợi dụng kiến thức xã giao trước kia của mình, phá đi bầu không khí yên lặng, vắng vẻ.

“Ta tên Dung, đây là Hoè Nhi, Thực Nhi, Bình Nhi, Tiểu Song và Tiểu Bạch. “–Dung nhi tự giới thiệu mình trước rồi lần lượt giới thiệu mấy người kia.

“Ngươi tên Dung, tên này rất dễ nghe.” - Nhất Thuần nhìn họ cười một tiếng, tướng mạo của cô gái tên Dung này tốt nhất trong đám người họ, tuy là không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng là một người đẹp.

‘ Ngươi’ Lúc đầu cô còn chưa hiểu rõ, kiểu tóc của bốn tỳ nữ kia so với hai tỳ nữ này có chút khác biệt. Kỳ thật, hai tỳ nữ kia mái tóc búi thành hai bên, còn bốn tỳ nữ còn lại thì búi về một bên.

“Các ngươi thường ngày tắm rửa ở đâu?” - Nàng nghĩ, hiện tại hỏi vấn đề này cũng trở nên dễ dàng hơn.

“Chúng tôi đều tắm trong phòng của tỳ nữ” - Thực nhi tiến lên trả lời, khuôn mặt thực nhi thật đáng yêu, mới nhìn liền tưởng nhưb là một đứa bé.

“Vậy phiền các ngươi đưa ta đến đó được không” - Nhất Thuần lễ phép nói.

“A” - Bọn họ há to miệng, lại không có người nào dám đáp ứng thỉnh cầu của nàng.

“Sao vậy?” - TRên mặt Nhất Thuần tràn đầy nghi vấn.

“Hoàng thượng phân phó, cô nương không được đi đâu cả.” - Dung nhi tiến lên nói.

“A! Ai” - Nhất Thuần nghe thấy hai tiếng hoàng thượng liền thở dài, thầm nghĩ cô khi nào mới có thể thoát khỏi ma trảo của hắn đây, đụng phải tên nam nhân biến thái này thật là mệt mỏi. Nhìn thấy mọi hành động của hắn, có thể nói là trái với đạo lí, muốn làm gì thì làm, không nghĩ tới nhân nghĩa đạo đức. Ở trong cái thời cổ đại này, nàng lại trở thành con mồi của hắn.

“Ta ngủ ở đây đã bao lâu rồi?” - Nhất Thuần nghĩ tới khoảng thời gian mà mình tới đây, cha không tìm được nàng, liệu có tức giận hay không, có thể hay không cho là nàng cố ý, người có thương tâm hay không? Trong lúc lơ đãng, nàng nói:

“Cha, dì Lưu, con rất nhớ hai người.”

“Cô nương, cô sao rồi?” - Thực Nhi nhìn ra sự khác thường của nàng liền tiến lên an ủi.

“Không có gì, ta chỉ nhớ nhà thôi.” - Nhất Thuần hồi hồn, liền cười khổ.

“Nhà của cô nương ở địa phương nào?” - Dung nhi tiến lên hỏi.

“Ở nơi rất xa, không có cách nào để có thể trở về nơi đó.” - Nhất Thuần trả lời nàng ta, đồng thời cũng muốn nhắc nhở chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.