Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 22: Ông già




Ta ló cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, liếc cái cửa, chuẩn bị nhào lên dọa hắn sợ. Nhưng sao tiếng bước chân này lại khang khác? Nghe nhẹ hơn?

Ta nghi ngờ nhìn cánh cửa nhưng lại thấy Ôn Ny đáng ghét kia đang rón ra rón rén, tiêu sái bước vào.

Nữ nhân có cái miệng như hoa loa kèn này vào đây làm gì? Chẳng lẽ không biết Phá Thiên rất ghét nàng ta sao? Chẳng lẽ không biết đây là phòng của ta và Phá Thiên, những người khác không được tùy tiện bước vào sao?

http://

Đã vậy nàng ta còn nhẹ nhàng bước tới cạnh giường! Làm gì vậy?

A! Nàng ta bắt đầu cởi quần áo!

Ngươi! Ngươi! Ngươi thật quá đáng, thật quá đáng. Từng nghe thế nào ấy nhỉ?

Mẫu thân từng nó, không thể tùy tiện vào phòng nam nhân, càng không thể cởi quần áo trong phòng người khác! Trừ phi là phu thê! Nhưng ta đã quyết định gả cho Phá Thiên, ta có thể, cho nên, nàng ta không thể!

๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn

Nàng ta cởi hết, chỉ còn một cái váy mỏng manh!

Meo meo! Đi ra ngoài! Phá Thiên ghét ngươi, Phá Thiên thấy ngươi sẽ mất hứng. Cho nên ta cũng ghét ngươi! Còn có, ngươi dám cởi đồ trong phòng của ta và Phá Thiên!

Ta bất chấp tất cả. Lệ Na nói ta phải ngoan ngoãn chờ ở đây, không được gây rắc rối cho Phá Thiên. Nhưng ta không đi ra ngoài, là người kia vào đây làm chuyện lạ lùng!

Ta phóng ra khỏi chăn, vươn chân, chụp mạnh vào cánh tay đang lộ ra của nàng ta. Tất cả là thịt! Oa, đáng ghét. Cứ như là thịt heo hầm vậy!

A --!!!

Nàng ta thét lên chói tai, suýt chút nữa thì chọc thủng màng nhĩ ta. Nhưng ngay lập tức, nàng ta che miệng mình lại, sau đó căng thẳng nhìn cửa. Cửa vẫn yên tĩnh, nàng ta mới thả tay xuống, nhìn ta đầy hung dữ.

"Mèo! Sao ở đây lại có mèo? Sao Phá Thiên lại để con mèo thúi này ở đây? Mi còn dám cào ta?" Nàng nói một cách hung dữ nhưng ép giọng xuống rất thấp.

Ta mới không thúi! Sáng nay ta mới tắm, là Phá Thiên tẩy rửa cho ta!

Trên người ngươi mới có mùi lạ đất!

Ngươi cút ra ngoài cho ta, lát nữa ta còn phải ngủ với Phá Thiên.

"Đồ mèo đê tiện, an tĩnh chút cho ta, nếu không thì mau cút ra ngoài!" Nàng  trừng lớn mắt với ta như sắp lồi cả mắt ra. Giọng càng hung dữ thêm.

Đây là phòng của ta và Phá Thiên, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? Người nên đi là ngươi!::nhok LQĐ::

Meo meo gừ gừ!

"Mi còn kêu nữa, câm miệng cho ta!" Nàng ta lại còn nhào lên định bắt ta.

Hừ, bản mèo dễ bị bắt vậy sao?

Ta nhảy lên một cách ung dung, tránh khỏi bàn tay với móng tay dài màu hồng, nhảy tới chỗ đầu giường, nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Nữ nhân ngốc! Xú nữ nhân!

Meo meo gừ gừ!

"Bánh xe phá không! Sao lại ở trên người mi?" Bỗng Ôn Ny kêu to, mở to hai mắt nhìn cổ ta.

http://

A? Lại là cái vòng này?

Hừ! Đây là Phá Thiên cho ta, đương nhiên là ở trên người ta rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên quá thế?

"Cởi ra cho ta, nó là của ta. Chỉ có thê tử của Phá Thiên mới được đeo nó!" Bỗng Ôn Ny như nổi điên, trực tiếp đánh tới.

Của ngươi? Rõ ràng là của ta, sao lại trở thành của ngươi rồi? Là tự hắn đeo cho ta đó! Mới không cho ngươi! Nhưng sao nữ tử này lại nói gì mà chỉ thê tử mới được đeo? Vậy cũng không sai, ta đã quyết định chấp nhận gả cho Phá Thiên rồi, đương nhiên xứng được đeo cái này còn gì!

"Mèo đê tiện, ngươi là tiểu súc sinh, mau đưa thứ đó cho ta!" Lúc này Ôn Ny thật dọa người, đôi mắt mở lớn, có thể nhìn thấy tơ máu bên trong, miệng mở thật lớn.

Ta mới không bị ngươi bắt đâu! Ta nhảy, ta nhảy. Hừ, ta nhảy xuống giường, sau đó lại nhảy lên bàn.

Ôn Ny chân không, bắt đầu đuổi ta trong phòng.::nhok LQĐ::

Ha ha, đồ ngốc, ngươi mà có thể đuổi được ta sao? Ta trèo cây rất lợi hại đó nha. Tuy bị té một lần nhưng chỉ có một lần đó thôi! Ta lại nhảy, nhảy. Nàng ta chạy đến trước mặt ta, ta liền đổi vị trí ngay khiến nàng ta chỉ thiếu chút nữa là bắt được mình. Tức chết ngươi! Ai bảo nàng ta chạy tới phòng ta và Phá Thiên, muốn lên giường chiếm vị trí của chúng ta!

"Đồ tiểu súc sinh đê tiện! Xem ta bắt được mi có lột da mi ra không!" Ôn Ny mở cái miệng rộng thở không ra hơi, trong mắt che đầy tơ máu.

Ha ha, xem ra nàng ta bị tức không nhẹ rồi.

"Trói buộc!" Nàng ta không chạy, đứng tại chỗ làm một tư thế khó hiểu, niệm một câu.

Ta không thèm để ý tới nàng ta, định nhảy lên bàn nhưng lại đập đầu vào thứ gì đó. Rầm một tiếng, ta ngã lăn xuống đất. Trời ạ, cái mông và cái đuôi đau quá.

Oa? Sao lại thế này? Ta rõ ràng thấy cái bàn ở ngay trước mặt nhưng sao không nhảy lên được? Mỗi lần ta định nhảy lên thì lại bị bắn mạnh lại.

Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn

"Tiểu súc sinh ngu xuẩn." Ôn Ny đứng tại chỗ cười ha hả, "Ta cũng thật hồ đồ, đuổi theo súc sinh này làm gì, quên cả dùng kết giới."

Cái gì? Đây là kết giới? Hình như mẫu thân đã nhắc tới nó với ta, muốn ta học nhưng thứ này quá phức tạp, ta chưa từng nhớ được.

Meo meo gừ gừ? Làm sao bây giờ? Hình như ta bị nhốt rồi.

"Mi là đồ súc sinh đê tiện không biết xấu hổ. Mi có thể đeo được bánh xe phá không à? Phá Thiên ca ca cũng thật là, vật quý như thế sao có thể để một tiểu súc sinh đeo được? Lỡ mất thì sao cho ta đươc? May mà hôm nay ta phát hiện ra sớm." Ôn Ny vừa lẩm bẩm, vừa nhìn ta đầy hung dữ, đi về phía ta.

Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn

Meo meo gừ gừ, sao lại bảo cho ngươi? Đây là thứ ta được tặng! Đây là của ta! Không ai lấy đi được.

Ai tranh với ta ta sẽ liều mạng với người đó!

Ngươi là đồ nữ nhân thúi, định làm gì? Ta sẽ không để ngươi cướp mất thứ Phá Thiên cho ta đâu!

Tuyệt đối sẽ không!

Đừng đi qua đây, không cho phép đi qua đây!

Nhưng nữ nhân đáng ghét này lại không hiểu lời ta nói, càng ngày càng tới gần ta.

Meo meo gừ gừ, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.