Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 14: Cứu Kha Phàm




Bỗng, một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu xuống từ trên trời.

Thế giới vốn đang sụp xuống dừng lại ngay lập tức, sau đó tất cả yên tĩnh lại. Tảng đá lớn bay lên từ mặt đất cũng hạ xuống từ từ, tạo thành mặt đất bằng. Những đóa hoa tươi đã tàn mọc lên một lần nữa. Bầu trời dần dần trong lại, không khí cũng tươi mát hơn.

Tất cả đều đang dần dần khôi phục nguyên trạng. Ý thức của mọi người cũng dần dần rõ ràng.

Đến khi mọi người đứng vững lại mới phát hiện tất cả dường như đã khôi phục lại dáng vẻ như cũ.

Có chuyện gì vậy?

“Cửu Minh, con lại tùy hứng rồi…” Một giọng nói dịu dàng truyền tới từ chân trời xa, rồi lại tựa như vang lên bên tai. Giọng nói này có sức mạnh khiến người ta bình tĩnh, trấn an lòng mọi người.

“Tổng, tổng mẫu thần!” Phụ thần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Là tổng mẫu thần! Từ khi tạo ra hắn và mẫu thần người không ra mặt nữa, hôm nay lại xuất hiện ở đây. Tổng mẫu thần đang nói với ai vậy? Cửu Minh? Là nữ nhân điên đó sao?

“Mẫu thân…” Một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt “Thanh Hoa”, lóe lên nhưng không rơi xuống.

“Đã lâu vậy rồi mà con vẫn không hiểu thế nào là tình yêu thật sự. Con như thế sao ta yên tâm được?” Giọng nói dịu dàng từ bầu trời từ từ tới gần. Một bóng dáng dần dần hiện ra. Dung nhan mỹ lệ hiền lành tỏa ra ánh sáng mẫu tính rực rỡ. Mái tóc người đen nhánh, dáng người xinh đẹp. Mà phần dưới lại hơi mờ ảo, dường như không có hai chân mà là một cái đuôi rắn rất dài. Nhưng dáng vẻ như vậy không khiến người ta cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại lại khiến người ta sinh lòng sùng kính.

“Con tới chỗ nên tới đi. Có lẽ là lỗi của ta. Lần này ta sẽ không phong ấn ký ức của con mà sẽ phong ấn sức mạnh của con. Lúc con hiểu thế nào là yêu thì tự nhiên sức mạnh sẽ khôi phục. Đi đi…” Giọng nói dịu dàng của tổng mẫu thần vang lên lần nữa.

“Mẫu thân, con…” “Thanh Hoa” định nói lại thôi, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

“Con quá tùy hứng. Lần này suýt hủy diệt thế giới này rồi. Con đi đi.” Tổng mẫu thần dứt lời, một dòng nước xoáy màu đen lập tức xuất hiện sau lưng “Thanh Hoa”. Nàng ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị cuốn vào. Chỉ nghe thấy nàng ta phát ra một tiếng kêu dài rồi không có tiếng động gì nữa.

Mà lúc này, Lãnh Lăng Vân nhanh chóng chạy tới cạnh dòng nước xoáy màu đen, quay lại liếc nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên, mỉm cười: “Phong Dật Hiên, nhớ đấy, phải để Ngạo Sương hạnh phúc.”

Dứt lời, không đợi mọi người có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy mà nhảy và dòng nước xoáy màu đen, đuổi theo “Thanh Hoa.”

Chuyện diễn ra quá nhanh. Mọi người không kịp phục hồi tinh thần.

“Ngươi, chuyện này kết thúc thế đi. Đi đi.” Tổng mẫu thần dịu dàng nói với Thích Ngạo Sương. Dứt lời, đám người Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Mở mắt ra lần nữa đã đứng tại chỗ bọn họ quen thuộc. Nơi này là mật thất nhà Phong Dật Hiên!

Toàn bộ mọi người ở đây không thiếu một ai.

Phong Dật Hiên vẫn nắm chặt tay Thích Ngạo Sương, Tẫn Diêm cõng Tạp Mễ Nhĩ, Lai Lỵ nắm tay áo Tẫn Diêm, Địch Thản Tư nắm tay Kiều Nạp Sâm, Kim Liên và Lưu Ly còn hôn mê trên đất.

“Lăng Vân, huynh ấy…” Thích Ngạo Sương mấp máy môi, giọng hơi khàn khàn.

“Huynh ấy là người nhân hậu, vĩnh viễn là như thế. Cho tới bây giờ huynh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng vô tình nhưng thật ra rất mềm lòng. Huynh ấy không thể bỏ mặc Cửu Minh được.” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng thở dài, nói.

Thích Ngạo Sương im lặng, trong lòng hỗn loạn, không biết nói gì cho phải. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thật khó tin. Tổng mẫu thần xuất hiện, bình ổn cuộc chiến này. Mà quan hệ của tổng mẫu thần và người có liên quan tới nàng dường như không tầm thường. Rõ ràng có rất nhiều cưng chiều. Tên thật của nàng ta là Cửu Minh ư? Tên này thật buồn. Thật ra thì nàng ta rất cô đơn lạnh lẽo, cô độc. Từ đầu tới cuối nàng ta không hiểu yêu là gì. Chỉ nghĩ rằng đoạt lấy chính là yêu. Bây giờ nàng ta đang ở đâu? Lãnh Lăng Vân ở đâu? Có ở bên cạnh để bảo vệ nàng ta không?

“Có điều đó chẳng phải là cách giải quyết tốt nhất sao?” Kiều Nạp Sâm nhe răng cười, nói: “Đây là đâu?”

“Là nhà ta.” Phong Dật Hiên nhìn như bình tĩnh khi nói ra ba chữ này nhưng trong giọng nói hơi run. Trong lòng hắn vô cùng kích động. Không ngờ có thể bình yên trở về đại lục Tích Lan sau khi trải qua nhiều chuyện như thế. Những ước mong trong những ngay qua đã gần ngay trước mắt! Sự thay đổi trong chớp mắt này khiến Phong Dật Hiên cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Tất cả mọi người hơi hốt hoảng. Mọi chuyện vượt xa dự đoán của mọi người, xảy ra quá nhanh. Tổng mẫu thần tự mình xuất hiện để giải quyết tất cả….

“Về nhà! Ngạo Sương, chúng ta về nhà rồi!” Rốt cuộc, Phong Dật Hiên đã lấy lại tinh thần, hô to đầy kích động, ôm lấy Thích Ngạo Sương, “Ngạo Sương, chúng ta trở về thật rồi!”

“Ừ, trở về, trở về….” Trong lòng Thích Ngạo Sương cực kỳ phức tạp. Nước mắt từ từ lăn xuống từ khóe mắt. Có vui mừng, có kích động, có bi thương, có thẫn thờ, có nhớ nhung….

Thích Ngạo Sương không ngờ mình còn có thể trở về đại lục Tích Lan sau nhiều chuyện như vậy. Còn có Phong Dật Hiên về cùng, đi gặp bằng hữu của mình, sư phụ….

Chỉ có Lãnh Lăng Vân là rời đi. Thích Ngạo Sương nghĩ tới đây thì ánh mắt hơn buồn bã.

Phong Dật Hiên buông Thích Ngạo Sương xuống rồi ôm chặt nàng vào lòng. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói thầm một câu trong lòng: Như Băng, cám ơn. Hắn biết Lãnh Lăng Vân lựa chọn như thế một là vì không bỏ mặc Cửu Minh được, hai là thành toàn mình và Thích Ngạo Sương.

Tuyệt đối sẽ không phụ sự thành toàn của huynh đâu. Nhất định sẽ khiến Ngạo Sương trở thành người hạnh phúc nhất.

Phong Dật Hiên kiên định thầm thề trong lòng.

…….

Chợt, tiếng bước chân vang lên dồn dập.

Phong Dật Hiên buông Thích Ngạo Sương ra, nở nụ cười. Hắn rất quen tiếng bước chân này. Là mẫu thân bạo long!

Rốt cuộc mẫu thân cảm nhận được trong mật thất có nhiều người xuất hiện.

“Rầm”, cửa mở ra. Mẫu thân bạo long hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Người bà ngày nhớ đêm mong đang đứng trong mặt thất. Phong Dật Hiên nhe răng cười, nắm chặt tay Thích Ngạo Sương. Bên cạnh bọn hắn là Tẫn Diêm đang cõng một nam nhân hôn mê, một nữ nhân cầm tay áo Tẫn Diêm. Một đôi nam hài và nữ hài xinh xắn đang nằm trên đất. Còn có hai nam tử xuất chúng.

Nằm mơ?

Là nằm mơ ư? Mẫu thân bạo long vươn tay, định nhéo vào mặt mình.

“Mẫu thân!” Phong Dật Hiên nhào tới, ôm chặt lấy bà, “Không phải nằm mơ đâu. Con trở về thật rồi! Con đã trở về!”

“Không phải là mơ, không phải là mơ! Ha ha, không phải là mơ!” Mẫu thân bạo long cười ha hả, sau đó lại khóc, vươn tay vỗ mạnh lên lưng Phong Dật Hiên, “Tiểu tử thúi này, đồ khốn kiếp, cứ thế mà đi, không thèm nói rõ với mẫu thân. Ta cho là con không về được nữa. Đáng ghét, đáng giận! Đồ khốn kiếp!”

“Ha ha, mẫu thân, con chẳng những trở về mà còn mang cả con dâu về cho mẫu thân đấy.” Phong Dật Hiên buông mẫu thân bạo long ra, kéo Thích Ngạo Sương qua.

Thích gạo Sương ngẩn ra, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị mẫu thân bạo long kéo mạnh vào lòng.

“Rốt cuộc các con đã trở về rồi. Ngày nào ta cũng gặp ác mộng. Ta nghĩ các con sẽ không về nữa.” Lúc này mẫu thân bạo long không còn khí phách bá vương nữa. Bây giờ bà là một mẫu thân yếu đuối. Bà ôm Thích Ngạo Sương thật chặt, khóc không thành tiếng.

Mắt Thích Ngạo Sương cũng cay cay.

Không biết Lạp Tây Á bây giờ ra sao. Người thân duy nhất đáng để mình nhớ nhung, muội muội duy nhất.

Trở về, cực kỳ rõ ràng rằng đã trở về….

…..

Ngày hôm sau.

Phong gia.

“Các huynh phải đi à?” Vốn Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đang uống trà nghỉ ngơi trong hoa viên, Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm tới tạm biệt bọn họ.

“Ừ.” Địch Thản Tư nói một chữ. Tuy mặt không chút thay đổi nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lẽo như trước.

“Đi đâu?” Thích Ngạo Sương đứng lên, hỏi.

“Bồi khối băng này trải nghiệm nhân sinh, để hắn hiểu thế nào là tình.” Kiều Nạp Sâm nhe răng cười ha ha, nhún vai, nói.

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau, cười hiểu ý, gật đầu.

Lúc này, đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia xấu hổ đầy khả nghi. Nhưng hắn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trên mặt rất nhanh.

“Được. Nhưng phải giữ liên lạc đấy. Các huynh nhất định phải trở về tham gia hôn lễ của ta và Ngạo Sương.” Phong Dật Hiên nhe răng cười ha ha.

“Thôi đi, người ta đồng ý gả cho huynh rồi à? Tự huynh nói mà không sợ đau đầu lưỡi.” Kiều Nạp Sâm bĩu môi coi thường.

“Ai nói không đồng ý? Không gả cho ta, chẳng lẽ gả cho huynh à? Đi đi đi!” Phong Dật Hiên hừ lạnh. Hắn không phải kẻ ngốc. Hắn sớm nhìn ra ánh mắt Địch Thản Tư nhìn Ngạo Sương của hắn có điểm khác thường. Kiều Nạp Sâm này cũng có điểm kỳ lạ. Ánh mắt Kiều Nạp Sâm khi nhìn Thích Ngạo Sương cũng khác thường, mà nhìn Địch Thản Tư cũng kỳ lạ. Chẳng lẽ người này ăn cả nam nữ? Phong Dật Hiên suy đoán đầy bỉ ổi trong lòng.

“Này! Ánh mắt kia của huynh là có ý gì?” Kiều Nạp Sâm nhìn ánh mắt bỉ ổi của Phong Dật Hiên là biết hắn không nghĩ chuyện gì tốt trong đầu.

“Không có gì, không có gì, đi đi, đi đi. Dù sao thì tới lúc chúng ta thành thân nhất định sẽ chiêu cáo thiên hạ. Ha ha ha ha, nhất định các huynh sẽ nhận được tin. Tới lúc đó phải về ngay đấy. Còn phải chuẩn bị đại lễ nữa!” Phong Dật Hiên cười đến nỗi mắt híp thành một đường.

“Dừng!” Kiều Nạp Sâm chẹn họng Phong Dật Hiên.

Địch Thản Tư im lặng đứng cạnh đó nhìn Thích Ngạo Sương.

“Địch Thản Tư….” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.

“Ngạo Sương, có lẽ muội nói đúng. Người ta luôn cần lý do để trở nên mạnh mẽ. Ta sẽ tìm được lý do đó.” Địch Thản Tư trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương hơi buồn bã, hơi bị tổn thương.

“Vâng.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, “Huynh sẽ tìm được. Giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ, muội cũng thế.” Rốt cuộc, lúc này Địch Thản Tư nở một nụ cười thật tươi. Thích Ngạo Sương kinh ngạc khi nhìn thấy nụ cười này. Vô cùng khuynh thành! Địch Thản Tư cười một tiếng lại khiến người khác giật mình như thế!

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên tiễn bọn họ ra cửa, nhìn họ lên xe ngựa. Chiếc xe từ từ rời đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

“Khối băng đó sẽ hiểu thế nào là tình chứ?” Phong Dật Hiên vuốt cằm suy nghĩ, không chờ Thích Ngạo Sương trả lời đã nói tiếp, “Có thể đấy. Hắn cũng biết cười cơ đấy. Aiz, chúng ta tranh thủ thời gian tiến hành hôn lễ đi. Sao ta cứ có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thế nhỉ?”

Thích Ngạo Sương chỉ mỉm cười, không nói lời nào, xoay người quay về.

“Ngạo Sương, a, nàng đừng giả vờ như không nghe thấy gì. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường tìm những người kia, đi thăm bọn họ, sau đó tụ họp…! Bọn họ đều phải tới tham gia hôn lễ của chúng ta…!” Phong Dật Hiên đuổi sát theo sau, la hét.

Khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên, ấm áp tràn ngập trong lòng.

Vừa đi tới đại sảnh liền gặp Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi ra.

“Tiểu thư, thuộc hạ ra ngoài với Lai Lỵ một chuyến.” Tẫn Diêm thấy Thích Ngạo Sương thì mỉm cười, xin phép.

“Đi đâu? Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn ra ngoài rèn luyện? Thế giới này đâu cần dùng tới những thứ kia?” Phong Dật Hiên vừa chạy theo tới thì nghe hai người này muốn ra ngoài, liền nóng nảy.

“Không, thuộc hạ đi tìm Chu Đế. Tìm được sẽ về. Chắc nó vẫn còn chờ thuộc hạ ở đó.” Tẫn Diêm nhẹ giọng nói.

Thích Ngạo Sương kinh ngạc, lập tức nhớ tới con rồng cái vẫn còn chưa trưởng thành hoàn toàn kia. Bây giờ chắc đã trưởng thành rồi. Nó đã trả giá rất nhiều vì Tẫn Diêm.

“Ừ, đi đi. Đi đường cẩn thận.” Thích Ngạo Sương gật đầu, trong lòng cảm thấy áy náy, thầm giận mình sao lại không nghĩ tới điều này. Nên để Tẫn Diêm đi tìm Chu Đế. Không biết Lạp Tây Á ra sao rồi. Mình đã phái người đi đón nó, chắc mấy ngày nữa sẽ tới. Sự tồn tại của mấy người bọn họ đã phá vỡ trật tự của thế giới này nên Thích Ngạo Sương hiểu rất rõ mọi người không thể dùng đến sức mạnh ở thế giới này. Ý kiến của mọi người cũng giống nàng.

Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi cùng nhau. Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau. Nàng thở dài: “Sao Tạp Mễ Nhĩ còn chưa tỉnh?”

“Không phải lo đâu. Tình trạng thân thể của hắn rất tốt, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, “Hắn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, bởi vì hắn là Tạp Mễ Nhĩ mà.”

Thích Ngạo Sương gật nhẹ, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút buồn bã.

“Kim Liên, huynh đứng lại cho ta! Huynh chạy làm gì?” giọng Lưu Ly truyền tới từ bên trong, ầm ầm ĩ ĩ.

“Ta không chạy thì đứng đó làm gì? Ta đã nói với muội rồi, chúng ta còn nhỏ, không thể làm chuyện chỉ người lớn mới có thể làm được!” Giọng nói chứa tức giận và xấu hổ của Kim Liên truyền tới.

“Nói hươu nói vượn! Bây giờ muội đã vài trăm tuổi rồi. Bề ngoài là trẻ con nhưng trong lòng ta đã sớm không còn là trẻ con nữa!” Lưu Ly quát lớn.

“Ta là trẻ con!” Kim Liên bất đắc dĩ, sắp phát khóc.

“Ta lập tức khiến huynh không còn là trẻ con!” Giọng nói ác độc của Lưu Ly truyền tới.

“A…”

Sau đó không còn tiếng động gì nữa….

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên bèn nhìn nhau cười. Trong mắt hai người tràn đầy ý cười.

“Ngày mai chúng ta đi tìm Bản trước. Tìm hắn dễ nhất, đang ở Long mạch.” Phong Dật Hiên đề nghị, sau đó cười hì hì, “Thật ra thì, Ngạo Sương, chờ chúng ta tìm được Bản rồi, sau đó liền chiêu cáo thiên hạ là chúng ta thành thân. Rồi sau đó cử hành hôn lễ luôn. Tin tức đó sẽ truyền tới tai mọi người rất nhanh. Chúng ta sẽ làm trong ba tháng, ha ha.”

Thích Ngạo Sương phóng ánh mắt sang, Phong Dật Hiên ôm đầu, nghĩ rằng mình sẽ bị trách mắng.

Ai ngờ Thích Ngạo Sương lại cười dịu dàng: “Ý này không tệ.”

“Đúng đúng, một cuộc hôn lễ xa hoa nhất, long trọng nhất, dài nhất. Mời tất cả bằng hữu của chúng ta tới. Nhất định bọn họ sẽ nhận được tin tức.” Phong Dật Hiên thích thú nói, “Không lợi dụng những người của Long tộc có thể bay sao được. Chúng ta tới Long mạch trước, sau đó tìm Bản, để hắn cho thuộc hạ đi tung tin.”

Thích Ngạo Sương cười, không nói gì, ngầm chấp nhận.

Hôm sau, Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương ra khỏi nhà từ rất sớm, đi thẳng tới Long mạch.

Đến cửa vào Long mạch, thủ vệ rồng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, từng cơn gió nhẹ thổi qua, căn bản không thể nhìn thấy Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên đã vào Long mạch.

Vào Long mạch, hai người liếc mắt một cái đã thấy cung điện màu trắng xinh đẹp, nhưng hơi kỳ lạ. Trong cung điện ầm ĩ nhốn nháo, bóng người lay động, dường như đang bận rộn gì đó. Bay tới gần thì thấy mọi người trong Long tộc đang náo loạn, trên mặt đầy căng thẳng và lo lắng. Có thị nữ bưng nước nóng, cầm khăn lông, chạy như bay về một phía.

Hai người nhẹ nhàng đáp xuống. Những người đó quá hoảng hốt, không để ý trên hành lang có thêm người.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Phong Dật Hiên tiện tay bắt lại một người, hỏi.

“Ngươi còn rảnh rỗi mà hỏi? Không biết thật hay giả vờ? Vương phi sắp sinh nhưng lại khó sinh! Tính  mạng vương phi đang nguy hiểm.” Thị nữ kia hoảng hốt nói, dứt lời, định tiếp tục chạy.

“Đợi chút, Vương phi? Hạ Thiên?” Ngay lập tức trong đầu Thích Ngạo Sương nghĩ tới có chuyện gì.

“Lớn mật, dám gọi thẳng tên Vương phi, a, các ngươi là ai? Có ai không? Có thích khách….” Thị nữ hoảng sợ kêu to lên. Không đợi nàng kêu xong, Phong Dật Hiên bỏ nàng ta ra. Thích Ngạo Sương cau mày, chạy nhanh về phía mọi người đang đổ về. Phong Dật Hiên cũng vội vàng đi theo.

Long tộc trên hành lang nghe thấy thị nữ kêu lên thì phục hồi tinh thần lại, định ngăn cản hai ngườ. Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng tốc độ của hai người kia nhanh đến mức mình không thấy được, chứ đừng nói đến bắt được họ. 

Thích Ngạo Sương chạy vội tới cuối hành lang, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên đầy đau đớn của Hạ Thiên. Người đang đứng gãi tim gãi phổi trước cửa không phải Bản còn ai vào đây?

“Bản! Có chuyện gì vậy?” Thích Ngạo Sương vừa tới liền hỏi ngay.

Hắc Long Bản quay sang nhìn Thích Ngạo sương, sau đó là mừng như điên: “Ngạo Sương, ngươi trở về, à tới rồi. Hạ Thiên, Hạ Thiên nàng ấy khó sinh. Mau cứu nàng đi! Ngươi có cách phải không? Phải không?”

“Sao lại khó sinh?” Thích Ngạo Sương cau mày hỏi nhưng tay không rảnh rỗi, vội vàng đẩy cửa vào.

“Ta, ta sớm biết thế thì tuyệt đối sẽ không để nàng sinh bảo bảo.” Trong lòng Hắc Long Bản vô cùng ảo não, đứng ở cửa dứt tóc mình, lòng đau như cắt, “Chẳng lẽ đây chính là lời nguyền trong truyền thuyết? Con người và Long tộc không thể kết hợp được?”

“Đừng lo lắng, nhất định Ngạo Sương sẽ có cách.” Phong Dật Hiên an ủi.

Hắc Long Bản còn chưa kịp nói thì tiếng kinh hô truyền tới từ bên trong: “Ngươi muốn làm gì? Vương phi, Vương phi….!”

“Câm miệng, cút ra ngoài cho ta. Đây là sinh mổ.” Giọng nói đầy tức giận của Thích Ngạo Sương truyền tới.  Sau đó một cơn gió mạnh ào qua cửa, toàn bộ thị nữ bên trong bị Thích Ngạo Sương ném ra ngoài.

Tiếng kêu đau đớn của Hạ Thiên nhỏ dần. Thích Ngạo Sương ở bên trong dùng giọng hơi kỳ lạ mà hô: “Bản, vào đi, đứa bé ra rồi.”

“Hả?” Phong Dật Hiên giật mình. Chẳng phải khi đứa bé được sinh ra sẽ khóc lên sao? Sao lại yên lặng thế?

Hắc Long Bản nghe thế, vội vàng vọt vào, thấy Hạ Thiên vô cùng yếu ớt nằm trên giường, Thích Ngạo Sương như trút được gánh nặng và một quả trứng rất to màu trắng trên giường!

“Ta có thể vào không?” Phong Dật Hiên ngó nghiêng từ ngoài cửa.

“Lát nữa hãy vào.” Thích Ngạo Sương quát lớn, “Đây là phòng sinh, để phụ thân nó vào thì không sao.”

Phong Dật Hiên không thể làm gì khác hơn là chờ ngoài cửa, trong bụng đầy nghi ngờ. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Hạ Thiên, nàng, nàng không sao chứ?” Hắc Long Bản nhào tới trước giường, nắm tay Hạ Thiên, vội vàng mà lo lắng hỏi.

“Không sao, nhờ Ngạo Sương, nếu không hôm nay ta….Nhưng, ta, ta, hình như sinh ra thứ gì đó kỳ lạ.” Trên mặt Hạ Thiên tràn đầy lo lắng.

“Đây, đây là?” Lúc này Hắc Long Bản mới quay sang, thấy thứ kỳ lạ đó, sau đó bắt đầu cà lăm, duỗi ngón tay chỉ vào quả trứng lớn bất thường, hỏi.

“Con của các ngươi.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương giựt giựt, nói: “Hạ Thiên gầy yếu như thế mà mang một quả trứng rồng lớn như vậy, có thể sinh ra được đã là kỳ tích rồi.”

Hắc Long Bản giương mắt nhìn quả trứng rồng khổng lồ, gãi gãi đầu, rồi lại gãi gãi đầu: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Thích Ngạo Sương vuốt cằm, suy nghĩ: “Đây là kết tinh của loài người và Long tộc. Đứa trẻ bên trong không giống với đứa trẻ của Long tộc. Quả trứng này phải nhờ có sức mạnh của các ngươi mới nở được, nếu không đứa bé sẽ chết ngạt.”

Hắc Long Bản nghe vậy thì mặt tái xanh, vội vàng bước lên gõ vào vỏ trứng. Hạ Thiên cũng luống cuống, không để ý tới thân thể còn yếu ớt, ra sức kêu Bản làm nhanh lên, làm nhanh lên.

Thích Ngạo Sương cũng cau mày, khóe miệng co rút: “Thì ra đây chính là nguyên nhân loài người và Long tộc không thể kết hợp. Trứng quá lớn, không nở được….”

Hắc Long Bản khua khua gõ gõ, cuối cùng vỏ trứng cũng nứt ra. Vừa nứt ra thì một đứa bé ướt sũng bò ra, mắt chưa mở ra nhưng đã ôm lấy bàn tay Hắc Long Bản. Không yếu ớt như trẻ loài người khi vừa sinh, tuy mắt nó chưa mở đã có thể ôm chặt lấy tay Hắc Long Bản rồi. Thấy cảnh này, Hắc Long Bản và Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm. May mà đứa bé không sao. Sau đó hai người tràn đầy vui mừng. Vào giờ khắc này, bọn họ đã trở thành phụ thân và mẫu thân. Đang lúc Hắc  Long Bản thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp vui mừng thì đứa bé ôm lấy tay hắn, bò lên trên, vừa bò vừa nhắm mắt, dùng miệng dò tìm khắp nơi.

“Nó đang làm gì vậy?” Hắc Long Bản nghi ngờ nhìn hành động của con mình.

Thích Ngạo Sương buông tay, nở nụ cười xấu xa.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Hắc Long Bản vang lên trong phòng. Đứa bé bò tới trước ngực Hắc Long Bản, trực tiếp ngậm vú của hắn vào miệng, khẽ mút. Mặt Hắc Long Bản biến dạng, không dám gạt con ra, há hốc miệng không biết phải làm sao. Thích Ngạo Sương thấy một màn này thì thiếu chút nữa cười đến mức nội thương.

“Đưa con cho ta! Đồ ngốc!” Hạ Thiên quát lớn. Lúc này Hắc Long Bản mới đưa đứa bé đang mút không ngừng trước ngực mình cho Hạ Thiên.

Tiếng bú sữa vang lên trong phòng. Tuy Hạ Thiên còn yếu nhưng trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Hắc Long Bản đứng cạnh, xoa vú của mình, cười đầy hạnh phúc.

Thích Ngạo Sương nhìn một màn này, yên lặng ra ngoài. Phong Dật Hiên vẫn còn đứng ở cửa. Hắn thấy nàng bước ra thì vội hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Con trai hay con gái?”

“Con trai.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, sau đó dựa vào Phong Dật Hiên, chỉ cười.

“Ngạo Sương, chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Phong Dật Hiên cười ha ha.

Nàng quay sang nhìn hắn, mỉm cười: “Chàng thích con trai hay con gái?”

“Đều thích.” Phong Dật Hiên vừa nghe thì vui đến mức phát điên, “Sinh xong rồi lại tiếp tục sinh, sinh xong rồi lại tiếp tục sinh….”

Cái gáy Thích Ngạo Sương đầy vạch đen, khóe miệng giựt giựt, nói: “Tự chàng sinh đi.”

“Sao mình ta có thể sinh được? Không được, phải cùng nhau, cùng nhau…” Phong Dật Hiên cười hì hì.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.