Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 12: Bị thương




Đi thẳng một đường, một tòa cung điện xinh đẹp rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tòa cung điện này to lớn trang nhã, toàn bộ xây bằng khoáng thạch màu trắng, tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời. Xung quanh rực rỡ sắc màu, đủ mọi loại hoa nở theo các mùa khác nhau cũng khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm.

Thanh Hoa đi theo con đường hoa tươi, trên mặt là nụ cười lạnh đầy khinh thường. Nàng vươn tay ra giữa không trung, hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, ánh sáng trắng bắt đầu tỏa ra từ tay nàng.

“Có kết giới.” Lai Lỵ mở to mắt nhìn một màn trước mặt, thầm kinh hãi. Có kết giới nhưng nàng không thể cảm nhận được. Sắc mặt những người còn lại thì khác nhau, có khiếp sợ, có thán phục, có sắc mặt như thường. Mặt Lãnh Lăng Vân không thay đổi nhìn một màn này. Kết giới này chẳng là gì trong mắt nàng cả.

“Rầm —— ” một tiếng thật lớn, tựa như tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên tai, đâm vào màng nhĩ làm đau tai mọi người.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tầng kết giới bao quanh cung điện lộ ra, rồi vỡ tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Nó tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ như hàng ngàn hàng vạn miếng vụn thủy tinh dưới ánh mặt trời.

Thanh Hoa bước về phía cửa chính của cung điện. Sau khi cứu được đứa con tội nghiệt đó thì tất cả sẽ kết thúc. Hồng Liên, Bạch Liên, các ngươi là của ta, từ trước tới giờ là của ta. Ai cũng không thể cướp các ngươi đi được... Cho dù là một phần ý thức khác của mình.

Thích Ngạo Sương nhìn tòa cung điện đồ sộ hùng vĩ, đi theo sau không chút do dự nào. Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng, muốn nói lại thôi, đứng sững tại chỗ hồi lâu. Khi tất cả mọi người đi vào thì hắn mới từ từ theo sau.

Bước vào cung điện, in sâu vào tầm mắt là màu trắng. Sàn nhà sáng choang cho thất tất cả xung quanh không dính chút bụi nào nhưng lại không có ai. Trên ghế sô pha, trên bàn, khắp nơi đều là hoa tươi vừa mới hái, tỏa hương thơm ngát. Đi tiếp thì thấy sức mạnh tinh khiết càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần.

Qua hành lang thật dài sạch sẽ, ngay lập tức tầm mắt được rộng mở.

Khi Thích Ngạo Sương thấy cảnh tượng trước mắt thì đồng tử co lại. Trên cùng của bức tường là một tấm lưới bằng thủy tinh, dưới chân tường là hai cái ghế xa hoa, trên đó có một nam hài và một nữ hài. Nam hài phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to sáng long lanh, khuôn mặt tròn trịa, lẳng lặng nhìn mọi người. Còn nữ hài bên cạnh thì tựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt. Hàng lông mi thạt dài như hai cánh quạt khiến người ta động lòng, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp tái nhợt. Cô bé mặc y phục màu trắng viền ren, mái tóc đen nhánh. Y phục trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh tạo sự đối lập mạnh mẽ, đánh sâu vào mắt người khác. Cô bé xõa tóc, mái tóc dài tới bậc thang dưới chân.

Hai đứa trẻ này là ai? Sắc mặt mọi người hơi đổi, đáy mắt có chứa nghi ngờ. Nhưng Thích Ngạo Sương xác nhận thân phận của hai đứa trẻ này rất nhanh.

Tấm lưới sau lưng nữ hài nối với tấm lưới trên tường. Nhìn theo tấm lưới thủy tinh thì Thích Ngạo Sương sợ tới mức run cả người. Trên cao là một người, cả người chỉ được che bằng một miếng vải trắng ở eo. Hai tay và hai chân của hắn bị một miếng thủy tinh sắc bén xuyên qua, cố định hắn trên tường. Ánh sáng trắng không ngừng xâm nhập vào qua các sợi tơ thủy tinh. Thay vì nói là ánh sáng trắng tỏa ra từ người hắn, không bằng nói là tấm lưới thủy tinh kia đang hút vào. Mái tóc màu vàng mềm mại không còn sức sống rủ xuống, trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó thở này, ngoài Tạp Mễ Nhĩ còn có thể là ai?!

Hai đứa trẻ kia, một là phụ thần, nữ hài xinh đẹp đang hôn mê bất tỉnh chính là mẫu thần! Bọn họ xuất hiện dưới hình dạng này. Bây giờ có vẻ phụ thần và mẫu thần là hai đứa trẻ vô hại.

Thích Ngạo Sương nhìn chằm chằm vào Tạp Mễ Nhĩ đang bị găm trên tường, lòng đau thắt. Tạp Mễ Nhĩ, thì ra thân thế của Tạp Mễ Nhĩ là như thế, cho nên cho dù không có gì là hắn không làm được nhưng lại cô đơn. Một người như thế lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này. Thích Ngạo Sương cắn môi, cứ như vậy mà nhìn sâu vào Tạp Mễ Nhĩ ở không xa.

“Đây không phải nơi ngươi nên tới.” Phụ thần với bề ngoài là nam hài tuấn tú từ từ đứng lên, nhìn Thanh Hoa, thản nhiên nói. Giọng nói thanh thúy dễ nghe.

“Ta muốn đi đâu không ai cản được, kể cả ngươi.” Thanh Hoa cười không thành tiếng, mỉa mai.

“Hắn là của ta, ta có quyền xử trí. Ngươi không có quyền gì mà can thiệp cả.” Phụ thần cau mày nhìn Thanh Hoa, giọng điệu bất thiện, “Ngươi không thuộc về thế giới này. Ngươi không có quyền nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Trở về chỗ của ngươi đi.”

“Ngại quá, hắn là lợi thế trong giao dịch của ta.” Thanh Hoa nụ cười mỉa mai trên mặt Thanh Hoa sâu thêm, “Thân là thần tối cao của thế giới này mà lại yếu ớt đến mức này, thật buồn cười.”

“Không liên quan gì tới ngươi cả.” Sắc mặt phụ thần lạnh xuống. Hắn và mẫu thần lấy dáng vẻ bên ngoài này không phải bởi sở thích kỳ lạ của bọn họ, mà là vì hắn để cứu mẫu thần mà tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Lấy hình dạng này chỉ để giảm bớt việc tiêu hao sức mạnh mà thôi.

“Chết hoặc giao người kia ra?” Thanh Hoa bước tới trước một bước, ánh mắt trầm xuống, cả người tản ra khí thế đáng sợ bức người trong nháy mắt, ép lấy phụ thần.

Khí thế đáng sợ mắt thường có thể thấy được này khiến sắc mặt phụ thần thay đổi. Hắn bước mạnh ra sau một bước, cau chặt mày, tản ra khí thế trong nháy mắt.

Khí thế của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng vang nhỏ. Sau đó mọi người kinh ngạc mà nhìn khí thế do phụ thần phát ra bị khí thế của Thanh Hoa triệt tiêu. Sau đó nó không có gì ngăn cản nữa, lao thẳng vào người phụ thần.

“Ngươi...!” sắc mặt phụ thần thay đổi, vươn tay che ngực của mình, máu tươi từ từ rỉ ra từ khóe miệng. Sau đó thân hình hắn lảo đảo một chút, lui lại phía sau một bước, vội vàng vươn tay ra bám vào ghế để ổn định lại.

Hai sức mạnh chạm vào nhau khiến mọi người cảm nhận được áp lực rất lớn, tựa như chiếc thuyền lá trong cơn mưa to gió lớn, không thể ổn định lại thân hình. Trong một khắc kia, trái tim của mọi người bị đè nén gần như không đập nổi. Nội tâm mọi người run lên, toàn bộ im lặng đứng một bên. Bọn họ biết mình không thể nhúng tay vào tỷ thí sức mạnh này được. Có thể đứng ở đây mà nhìn đã may lắm rồi. Thần và thần giao tiếp, vừa rồi chỉ là sức mạnh bộc phát ra khi thăm dò nhau mà bọn họ đã chịu không nổi rồi.

Ánh mắt Thanh Hoa càng ngày càng lạnh. Nàng sắp không còn kiên nhẫn mà lằng nhằng nữa.

“Chết hay giao người?” Thanh Hoa mất kiên nhẫn, nói.

“Ta đã mất rất nhiều sức mạnh...” Phụ thần không cam lòng mà nhìn Thanh Hoa, hung hăng nói. Nhưng chưa dứt lời đã bị Thanh Hoa cắt ngang.

“Dù ngươi ở thời kỳ mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của ta.” Thanh Hoa cười lạnh, “Ta không muốn giết thần của thế giới này. Giao người cho ta nhanh lên.”

Phụ thần không nói gì mà quay lại nhìn mẫu thần vẫn ngủ say bên cạnh, trong mắt tràn đầy quyến luyến vô hạn và không nỡ, còn cả đau lòng.

“Nàng đã quyết tâm muốn chết, dù ngươi có đưa sức mạnh vào nhiều thế nào thì cũng tan đi mà thôi. Đừng làm chuyện vô ích nhàm chán này nữa.” Thanh Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói, “Sớm muộn gì cũng chết, ngươi chọn chết bây giờ hay sau này? Bây giờ mà chết thì ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi. Nàng còn chết khó coi hơn ngươi.”

Lãnh Lăng Vân cau mày. Nàng không thay đổi, vĩnh viễn vênh váo hung hăng như thế, vĩnh viễn vẫn là khẩu khí hùng hổ dọa người như thế. Nàng vẫn không hiểu thế nào là yêu. Chỉ biết đoạt lấy, đoạt lấy...

Vẻ mặt phụ thần càng ngày càng bi thương. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của mẫu thần, hơi mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng không ai nghe thấy hắn nói gì.

“Được, ngươi, ngươi mang đi đi.” Phụ thần chậm rãi quỳ xuống trước mặt mẫu thần, tựa nhẹ đầu vào đùi mẫu thần, nói thật nhỏ.

“Hừ! Nhàm chán!” Thanh Hoa phất nhẹ tay áo. Thủy tinh sắc bén găm qua tay chân Tạp Mễ Nhĩ biến mất trong nháy mắt, thân thể hắn từ từ bay lên, bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Nàng đưa tay ra đỡ lấy hắn. Tẫn Diêm bước lên, cởi áo choàng trên người trùm lên cho Tạp Mễ Nhĩ. Vết thương do bị thủy tinh sắc nhọn đâm vào trên người Tạp Mễ Nhĩ không có máu. Bây giờ nó đang từ từ khép lại. Thấy vậy, lòng Thích Ngạo Sương từ từ buông lỏng. Tạp Mễ Nhĩ không sao, may mà còn kịp...

“Tạp Mễ Nhĩ....” Thích Ngạo Sương nhẹ giọng gọi bên tai Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng hắn vẫn hôn mê như cũ.

“Đi.” Thanh Hoa hờ hững bỏ lại một chữ, xoay người ra ngoài.

Tẫn Diêm bước lên cõng Tạp Mễ Nhĩ, gật đầu với Thích Ngạo Sương rồi bước đi. Thích Ngạo Sương cũng gật đầu, đi theo sau.

Mọi người im lặng ra ngoài. Thích Ngạo Sương đi sau lưng Tẫn Diêm, nhìn Tạp Mễ Nhĩ trên lưng hắn, đáy mắt có đau thương nhàn nhạt và không nỡ. Nàng dời mắt về phía Phong Dật Hiên, nhìn bóng lưng hắn hồi lâu mới dời mắt lên trên người Tẫn Diêm. Nàng nhìn mọi người, cuối cùng đối mắt với Lãnh Lăng Vân đang đi bên cạnh.

Ánh mắt Lãnh Lăng Vân rất thâm thúy, cứ nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Nàng chỉ mỉm cười, không nói gì. Thái độ của Thích Ngạo Sương càng khiến nét mặt Lãnh Lăng Vân thêm nặng nề.

Mọi người ra khỏi cung điện. Thanh Hoa đi đầu bỗng xoay người lại, nhìn Thích Ngạo Sương, cười lạnh: “Nam nhân này sẽ từ từ khôi phục, không sao đâu.” Ý nàng là Tạp Mễ Nhĩ.

Thích Ngạo Sương gật nhẹ, tới cạnh Tẫn Diêm, vươn tay nhẹ vuốt tóc trên trán Tạp Mễ Nhĩ, thở dài.

“Tới lúc rồi.” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, cất cao giọng, không kiên nhẫn mà nhắc Thích Ngạo Sương.

“Ừ.” Thích Ngạo Sương đáp một tiếng thật nhỏ, quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, mỉm cười, nói, “Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm, có thể trở thành bằng hữu của các huynh thật tốt. Địch Thản Tư, huynh vì theo đuổi sức mạnh mà đã bỏ qua quá nhiều thứ. Thật ra thì khi huynh có thứ gì đó để bảo vệ, huynh sẽ mạnh hơn. Kiều Nạp Sâm, thật khó cho huynh khi phải ở bên cọc gỗ Địch Thản Tư này lâu như vậy.”

“Không còn cách nào khác. Ta vẫn sẽ tiếp tục làm thế.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, giựt giựt khóe miệng, nói như rất bất đắc dĩ.

Ánh mắt Địch Thản Tư hơi rời rạc. Hắn do dự nhìn Thích Ngạo Sương, khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì với nàng.

“Lăng Vân, thật xin lỗi, cám ơn huynh.” Thích Ngạo Sương đi tới trước mặt Lãnh Lăng Vân, ngẩng đầu nhìn hắn, cười buồn, trong lòng tràn đầy áy náy. Nam nhân này vì mình mà trả giá nhiều như thế nhưng cuối cùng mình lại không thể đáp lại tâm ý của hắn. Lãnh Lăng Vân là một nam nhân tốt, rất tốt....

Ánh mắt Lãnh Lăng Vân thâm thúy, không nói gì. Có điều đáy mắt hắn càng trở nên kiên định hơn.

Phong Dật Hiên sững sờ tại chỗ, nhìn Thích Ngạo Sương đang tới gần. Nàng giang hai tay ra, ôm lấy hắn, từ từ lại gần tai hắn, nói thật nhỏ: “Dật Hiên, ta thích chàng.” Chỉ vài chữ nhẹ nhàng lại tựa như tảng đá lớn ngàn cân đè nặng lòng Phong Dật Hiên. Trái tim hắn lúc này như ngừng đập. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương thẳng thắn, trực tiếp nói ra tâm ý của nàng như vậy, lần đầu tiên đối diện mà trả lời hắn.

Thích Ngạo Sương buông tay, mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên, cứ lặng yên ngắm nhìn như thế. Người trước mặt này đi sâu vào tâm hồn nàng từ khi nào? Không biết nữa. Có lẽ là từ lần đầu tiên thấy hắn kiêu ngạo, giương nanh múa vuốt trên võ đài, kết quả lại bị mình dẫm dưới chân. Có lẽ là lúc mình gặp Pháp Sư Hắc Ám hắn đã xuất hiện. Có lẽ là khi mình tỷ thí với nữ thần Quang Minh hắn đã xuất hiện kịp thời...Quá nhiều, quá nhiều. Giờ khắc này, trong đầu Thích Ngạo Sương được lấp đầy bởi những hình ảnh trong quá khứ.

“Ngạo Sương, nàng...” Sự lo lắng dâng lên trong lòng Phong Dật Hiên, dần dần lan rộng, dường như sắp nhấn chìm trái tim hắn.

Thanh Hoa bỗng bước lên, vươn tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đặt tay lên trán Phong Dật Hiên. Chợt toàn thân hắn chấn động, đứng cứng ngắc tại chỗ.

Thích Ngạo Sương quay sang thì thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Thanh Hoa và sự tức giận mơ hồ nơi đáy mắt.

“Đừng phí công tốn sức vì những thứ không thuộc về ngươi.” Trong giọng nói lạnh lẽo của Thanh Hoa tràn đầy sốt ruột và tức giận.

Thích Ngạo Sương nhìn hành động của Thanh Hoa, lại nhìn Phong Dật Hiên đã cứng ngắc, trong lòng chợt thấy buồn. Nàng biết Thanh Hoa đã khôi phục ký ức cho Phong Dật Hiên...Ký ức của Như Hỏa.

Bàn tay giấu trong tay áo của Lãnh Lăng Vân khẽ nắm chặt, nặng nề nhìn hành động của Thanh Hoa, chăm chú theo dõi phản ứng của Phong Dật Hiên.

“Nàng ấy làm gì vậy?” Lai Lỵ nhỏ giọng hỏi Tẫn Diêm.

“Khôi phục phần ký ức ở nơi sâu nhất của Phong Dật Hiên, ký ức của Như Hỏa.” Trong lòng Tẫn Diêm hết sức phức tạp. Hắn đã sớm đoán được tất cả từ đôi câu vài lời giữa Thanh Hoa và Thích Ngạo Sương. Hắn từng nói sẽ  ủng hộ mọi quyết định của tiểu thư, vĩnh viễn ủng hộ vô điều kiện. Nhưng cũng ủng hộ việc tiểu thư hi sinh bản thân mình để cứu Tạp Mễ Nhĩ ư? Nếu mình khai chiến với Thanh Hoa, kết quả chỉ sợ sẽ chọc giận nàng ta. Trừ Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, những người khác sẽ bị nàng ta giết. Chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn với Thanh Hoa nhưng Tẫn Diêm đã hiểu tính nàng ta. Lãnh khốc, tàn nhẫn, vênh váo hung hăng, vĩnh viễn là dáng vẻ cao cao tại thượng.

Ánh mắt Địch Thản Tư trầm xuống, im lặng nhìn tất cả trước mắt. Nhưng hắn chợt cảm thấy vai mình trầm xuống, sau đó sự ấm áp truyền qua đó. Hắn quay sang thì thấy Kiều Nạp Sâm đặt tay trên vai mình, mỉm cười với hắn rồi gật đầu một cách kiên định. Không hiểu tại sao lòng Địch Thản Tư chợt thấy ấm áp, có cảm giác khó nói thành lời lấp đầy trái tim, từ từ lan rộng ra. Cảm giác này là gì? Địch Thản Tư hơi ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. Câu nói trước đó của nàng đã khắc sâu và đầu hắn. Tình thân, tình bằng hữu, tình yêu...Địch Thản Tư từ từ vươn tay, chần chừ giữa không trung rồi đưa tay, nặng nề đặt lên tay của Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Ít nhất, Địch Thản Tư đã bước một bước đầu tiên. Tuy không biết sau này còn có cơ hội bước những bước tiếp theo không.

Ngay sau đó, Thanh Hoa thu tay lại, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương, quát lạnh: “Thực hiện lời hứa của ngươi nhanh lên!”

Thích Ngạo Sương nhìn sâu vào Phong Dật Hiên còn đang cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, gật đầu: “Ra tay đi.” Rồi quay sang nhìn mọi người, nói, “Đây là giao dịch giữa ta và nàng, các huynh đừng nhúng tay vào, đừng uổng phí tính mạng của mình. Mong rằng các huynh sẽ sống tốt....”

“Tiểu thư!” Tẫn Diêm cắn răng, mặt biến sắc, định nói gì đó thì Thích Ngạo Sương đã lắc đầu đầy kiên định, dùng mắt ngăn hắn lại.

“Hừ!” Thanh Hoa hừ lạnh, vung tay lên với mọi người. Một luồng sức mạnh đáng sợ ập tới, ngay sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện ra mình không thể cử động được.

“Để ngươi ra đi yên tâm chút. Ta sợ không nhịn được mà giết sạch những người phá rối.” Thanh Hoa lạnh lùng nói ra ý định của mình. Nàng rất rõ rằng nếu những người này tuyệt đối sẽ không đứng nhìn khi thấy nàng ra tay giết Thích Ngạo Sương. Đến lúc đó mình sẽ giết sạch bọn họ mất. Mà chỉ sợ Thích Ngạo Sương sẽ không bỏ qua dễ dàng, vậy thì sẽ không như dự tính ban đầu.

Thích Ngạo Sương không nói gì thêm mà nhìn mọi người một lần nữa, rồi từ từ đi tới trước mặt Thanh Hoa.

Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, vươn tay đâm vào ngực Thích Ngạo Sương, xuyên qua lồng ngực nàng nhưng không thấy máu. Mà thân thể nàng thì từ từ trong suốt, tạo thành một luồng khí, bám vào cánh tay Thanh Hoa, chảy vào người nàng ta.

Tay Lãnh Lăng Vân khẽ run lên. Hắn đang liều mạng chống lại trói buộc của Thanh Hoa, muốn phá vỡ nó. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ chính là không thể để Thích Ngạo Sương biến mất!

Người có hành động giống hắn còn có Tẫn Diêm và Địch Thản Tư. Đáng tiếc không ai thoát khỏi sức mạnh cường đại tuyệt đối của Thanh Hoa.

Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy thân thể trở nên rất nhẹ rất nhẹ, dần dần mất đi cảm giác. Nhưng ý thức không biến mất lập tức. Nàng vẫn nhìn thấy rất rõ mọi việc xung quanh. Nàng thấy thân thể mình đang từ từ biến mất, sau đó Kim Liên và Lưu Ly rơi từ trên không xuống đất, hai người hôn mê. Nàng nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt đầy đau đớn của Lãnh Lăng Vân, vẻ mặt lo lắng thống khổ của Tẫn Diêm, Lai Lỵ hoảng sợ và đau lòng, hai mắt Địch Thản Tư đỏ ngầu, nhìn Thanh Hoa đầy oán hận. Phong Dật Hiên, Dật Hiên đâu? Hắn vẫn cúi đầu đứng tại chỗ.

Kỳ thực, thật sự rất khó buông tay...

Thích Ngạo Sương nhìn tất cả, trong lòng tràn đầy không nỡ. Nàng còn muốn trở về đại lục Tích Lan gặp những bằng hữu kia, muốn ở chung với họ, muốn cùng sống với họ...

Tất cả đều đã trở thành hy vọng xa vời.

Nhưng đời này có thể gặp được bọn họ là tốt rồi, rất tốt...

Ý thức của Thích Ngạo Sương từ từ mơ hồ. Mình sắp trở thành cát bụi rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.