Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 11: Ma nữ




“Biết vì sao ta gọi hắn là đứa con tội nghiệt không? Sự tồn tại của hắn chính là một loại sỉ nhục và tội nghiệt.” Thanh Hoa cười lạnh, “Vừa rồi khi ta đánh luồng ánh sáng trắng lên hắn đã lấy lại được toàn bộ ký ức. Chậc chậc, thật là không chịu nổi.” Thanh Hoa cười lạnh lẽo, tràn đầy mỉa mai và khinh thường.

Thích Ngạo Sương nhìn Thanh Hoa chằm chằm. Trong nháy mắt này, đột nhiên nàng cảm thấy suy nghĩ và suy nghĩ và ý chí của mình dần dần rõ ràng hơn. Trong khoảng thời gian đó, nàng đã dần dần đánh mất chính mình, rất nhiều lâm vào thế bị động, vô tri vô giác. Nhưng bây giờ khác rồi. Nàng bây giờ chính là Thích Ngạo Sương đích thực, độc nhất vô nhị!

“Có gì không chịu nổi chứ?” Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, lạnh lùng hỏi. Nàng không thích nghe người khác nói Tạp Mễ Nhĩ như thế, ai cũng không được.

“Phụ thần và mẫu thần không phải vợ chồng mà là hai huynh muội. Phụ thần cường bạo mẫu thần nên mới có Tạp Mễ Nhĩ mà ngươi nhớ mãi không quên. Bởi vì là kết của của cường bạo, nên khi hắn vừa sinh ra mẹ hắn đã muốn giết hắn. Nhưng không giết được mà lại để hắn thoát. Mẫu thần không chấp nhận được tình yêu biến thái của phụ thần nên muốn dùng cách tự phong ấn sức mạnh của mình để tìm đến cái chết.” Giọng Thanh Hoa tựa như hàn băng, lạnh buốt thấu xương. Mọi người nghe được mà kinh ngạc không dứt.

“Hắn căn bản là thứ không nên tồn tại. Không có bất kỳ ai chào đón hắn đến với thế giới này. Sự tồn tại của hắn chỉ khiến người ta hổ thẹn mà thôi.” Khóe miệng Thanh Hoa nhếch lên thành nụ cười lạnh, không chờ Thích Ngạo Sương phản bác, mặt lạnh đi ngay lập tức, “Nhưng ngươi lại không thể trơ mắt nhìn người như vậy chết đi.”

“Không sai.” Hai mắt Thích Ngạo Sương cũng bắn ra ánh sáng lạnh. Nàng lạnh lùng nhìn Thanh Hoa.

“Bây giờ hắn đã bị phụ thần bắt được. Phụ thần đã lấy đi toàn bộ sức mạnh của hắn để giúp mẫu thần tỉnh lại. Chỉ có ta mới có khả năng cứu hắn.” Thanh Hoa mỉm cười nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo.

“Cho nên? Muốn ta trả giá thế nào?” Sắc mặt Thích Ngạo Sương đã biến thành không dao động. Nàng trầm giọng hỏi, giọng nói tràn đầy kiên quyết.

“Đừng, Ngạo Sương.” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân trầm xuống. Hắn không nghĩ nhiều mà lập tức lên tiếng ngăn cản. Hắn hiểu rất rõ tính tình của nữ thần. Lần nào nàng cũng dùng thứ gì đó hoặc người nào đó mà người ta quan tâm nhất để cho đối phương một kích trí mạng.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, phất tay áo. Ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân bị một luồng sức mạnh cường đại đáng sợ đánh bật ra, đập vào gốc đại thụ phía sau mới trụ vững thân hình.

“Phốc”, Lãnh Lăng Vân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, phun ra một ngụm máu tươi.

“Lăng Vân!” sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, nhìn Lãnh Lăng Vân bị thương, lo lắng kêu lên, chạy vội tới định đỡ hắn lên.

“Đừng tới đây! Đừng chạm vào ta!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ, ngăn hành động của Thích Ngạo Sương lại. Bởi vì hắn hiểu rất rõ tính tình của nữ thần. Nếu nàng tới đây dìu hắn lên thì chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Thích Ngạo Sương đành dừng chân lại, quay lại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Hoa, nhìn nữ nhân lãnh khốc mà cường đại này đầy oán hận.

“Nữ nhân này!” Tính Phong Dật Hiên vô cùng nóng nảy, sao có thể nhịn được hành động lãnh khốc liều lĩnh của nữ nhân kia. Hắn quát lên, định ra tay.

“Đừng!”

“Không thể!”

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cùng lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn.

Ngay lập tức, sắc mặt Thanh Hoa trở nên cực kỳ khó coi. Nàng cau chặt mày, cắn răng hừ lạnh, vung tay lên đầy oán hận với Phong Dật Hiên. Ngay sau đó, Phong Dật Hiên tựa như đạn ra khỏi nòng, bay thẳng tới gốc cây đại thụ khổng lồ. “Rầm” một tiếng thật lớn, hắn đụng vào cây khiến nó gãy đôi. Mà hắn cũng phun một ngụm máu rồi bất tỉnh.

Lần này, Thích Ngạo Sương không thử chạy tới xem xét vết thương của Phong Dật Hiên. Nàng biết, càng thân mật với Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân thì nữ thần càng tức giận.

“Ngươi muốn sao?” Lúc này Thích Ngạo Sương cực kỳ bình tĩnh, hỏi rõ ràng từng chữ từng câu.

Lai Lỵ thấy không khí căng thẳng thì cắn răng. Tẫn Diêm vỗ lên vai nàng, lắc đầu, ý bảo chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện này. Ánh mắt Địch Thản Tư lạnh lùng nhưng vẫn còn lý trí, đứng bên cạnh. Hắn đã từ từ hiểu rõ mọi chuyện. Kiều Nạp Sâm cũng không nói tiếng nào. Hắn rất rõ ràng rằng bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân tên Thanh Hoa kia. Nếu nữ nhân này muốn thì có thể giết tất cả những người đang đứng đây trong nháy mắt.

Thanh Hoa nhíu mày, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

“Ta giúp ngươi cứu nam nhân kia, ngươi chủ động biến mất, biến mất hoàn toàn.” Giọng nói lạnh lẽo của Thanh Hoa vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

Đồng tử của Thích Ngạo Sương co lại nhưng trên mặt không có biểu tình gì. Nàng chỉ lẳng lặng đứng yên đó, cứ hờ hững mà nhìn Thanh Hoa đang cười như không cười. Thanh Hoa nhíu mày, khóe miệng cong lên, không nói gì nhưng đã nhìn ra từ nét mặt của nàng. Thanh Hoa chỉ đang dò hỏi xem nàng có đồng ý hay không mà thôi.

Lãnh Lăng Vân căng thẳng nhìn hai người, muốn từ nét mặt của họ mà nhìn ra gì đó nhưng không phát hiện được gì.

Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng…

Cả đời này là sống vì mình. Nàng là Thích Ngạo Sương chứ không phải nữ thần. Nàng chính là nàng! Nàng có thể nhìn Tạp Mễ Nhĩ chết đi như thế sao? Có thể sao? Không thể! Tầm quan trọng của Tạp Mễ Nhĩ trong lòng nàng còn hơn những gì nàng nghĩ nữa.

“Được.” Thích Ngạo Sương mấp máy môi, nói thật nhỏ một chữ. Chỉ một chữ rất nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng kiên định và nặng nề.

Thanh Hoa cười không thành tiếng, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười tà mị. Mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh, xoay người đi về phía Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên. Nàng tới trước mặt họ, ngồi xuống, đỡ Phong Dật Hiên đang bất tỉnh lên, quay sang nhìn Lãnh Lăng Vân, nói nhỏ: “Lăng Vân, huynh không sao chứ?”

“Muội đã đồng ý cái gì vậy?” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề và khẩn thiết, không trả lời câu hỏi của Thích Ngạo Sương mà trầm giọng hỏi.

“Không có gì. Chỉ đồng ý một chuyện mà muội có thể làm được.” Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Phong Dật Hiên đang hôn mê, vươn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Vân, thản nhiên nói.

“Một chuyện muội có thể làm được? Rốt cuộc là chuyện gì?” Lãnh Lăng Vân biết với tình tình của người kia thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế. Một cảm giác bất an mãnh liệt từ từ dâng lên từ đáy lòng, càng ngày càng lan rộng, tràn ngập khắp lòng của Lãnh Lăng Vân.

“Đi thôi. Nếu tới muộn thì nam nhân kia nhất định sẽ chết mất.” Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Thanh Hoa vang lên.

Thích Ngạo Sương không thèm liếc Thanh Hoa một cái, vẫn cúi đầu nhìn gương mặt của Phong Dật Hiên. Hắn cùng từ từ khôi phục ý thức, mở hai mắt ra, đối mắt với đôi mắt trong suốt của Thích Ngạo Sương.

“Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên thật sâu, cười.

“Ngạo Sương?” Phong Dật Hiên dần dần phục hồi tinh thần, ngồi bật dậy, nắm lấy vai Thích Ngạo Sương, căng thẳng xem xét, “Nàng, nàng không sao chứ?”

Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên: “Còn chàng, chàng không sao chứ?”

“Không sao.” Tuy Phong Dật Hiên đau đến mức khóe miệng run rẩy nhưng vẫn cười, lắc đầu.

“Nhanh chút đi. Nếu không các ngươi sẽ không thấy cả hạt bụi của nam nhân kia đâu!” Thanh Hoa lạnh mắt nhìn một màn trước mặt, một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng.

“Đi nào.” Thích Ngạo Sương không để ý tới Thanh Hoa mà bâng quơ nói với Phong Dật Hiên, sau đó quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, hơi do dự rồi nói tiếp: “Các huynh có muốn đi theo không?”

Địch Thản Tư không nói gì chỉ bước tới một bước, nói rõ thái độ của mình. Kiều Nạp Sâm thì buông tay, nhún vai, nói: “Muội cũng thấy đấy, không còn cách nào khác. Ta đi theo tên này là được rồi. Nếu huynh ấy bị thương thì còn có người đưa huynh ấy về.” Địch Thản Tư liếc Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm thì nhướng mắt, biểu hiện không sao cả.

Thanh Hoa không lên tiếng nữa, đi lên trước một mình về phía đông. Nàng cảm thấy ở hướng đó có sức mạnh cường đại mà tinh khiết đang chuyển động. Không thể nghi ngờ rằng đó là nơi phụ thần ở.

Thích Ngạo Sương và mọi người đi theo sau. Nét mặt nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nỗi lo trong lòng Lãnh Lăng Vân càng lan rộng ra. Hắn đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ngạo Sương, rốt cuộc muội đồng ý chuyện gì?”

Thích Ngạo Sương chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sự lo lắng trong đáy mắt Lãnh Lăng Vân, cười hờ hững: “Nếu là huynh thì muội cũng đồng ý.” Dứt lời, nàng không nói gì với Lãnh Lăng Vân nữa, bước nhanh theo Thanh Hoa.

Lãnh Lăng Vân sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ phức tạp. Chua xót, cảm động, đau đớn, khủng hoảng…Ánh mắt hắn nhìn Thích Ngạo Sương tràn đầy đau lòng và mơ màng, dần dần, ánh mắt ấy trở nên kiên định. Tựa như hắn đã có một quyết định khó khăn. Lãnh Lăng Vân cắn răng, cau chặt mày nhưng vẫn kiên quyết bước theo.

Phong Dật Hiên nhìn thấy tất cả. Hắn không ngốc nên biết có hỏi Thích Ngạo Sương cũng không ra. Hắn định hỏi Lãnh Lăng Vân nên nhích tới gần Lãnh Lăng Vân, trầm giọng nói nhỏ: “Này, Lãnh Lăng Vân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải rất nghiêm trọng không?” Phong Dật hiên cũng biết có điều bất thường nhưng cụ thể thì hắn không biết.

Lãnh Lăng Vân chỉ hờ hững liếc Phong Dật Hiên, rồi nhỏ giọng nói: “Phong Dật Hiên, nếu huynh dám tổn thương Ngạo Sương thì ta sẽ là người đầu tiên giết huynh.” Trong giọng nói mang theo hung dữ, cương quyết và độc ác khiến Phong Dật Hiên kinh ngạc.

“Nếu huynh tổn thương Ngạo Sương, ta cũng sẽ giết huynh.” Giọng nói âm hiểm của Địch Thản Tư bỗng vang lên bên tai Phong Dật Hiên, sau đó hắn liền vượt lên Phong Dật Hiên.

“Có ý gì?!” Phong Dật Hiên nổi giận. Một người nói những lời khó hiểu với hắn hắn còn nhịn được, nhưng sao người ngoài cuộc như Địch Thản Tư cũng chêm vào? Định làm gì chứ?

Địch Thản Tư làm ngơ trước Phong Dật Hiên, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Kiều Nạp Sâm lướt qua người Phong Dật Hiên, nói một câu đầy ý tứ: “Chính là ý đó. Huynh sẽ hiểu nhanh thôi.”

Lúc này Phong Dật Hiên hoàn toàn ngây ngẩn. Rốt cuộc mấy người này muốn nói gì? Không thể hiểu được! Phong Dật Hiên nhìn Thích Ngạo Sương đang đi xa dần, lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo. Bây giờ hắn cũng im lặng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.