Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 6: Chuyện xưa




Edit: Lã Thiên Di

Lạc Lan chỉ cảm thấy mắt mình đang không ngừng trợn tròn lên, tất cả mọi cảnh vật gần bên mình đều hoàn toàn thay đổi hết.

Cô trừng mắt nhìn trần nhà được một lúc, sau đó bắt đầu nghiêng đầu, tầm mắt cũng theo đó mà di chuyển — Giấy dán tường màu xanh da trời, bên cửa sổ được đặt một cái bàn, trên lưng ghế là cái áo khoác màu vàng nhạt của cô, bên cạnh bàn học là một kệ sách chật kín những quyển sách trên đó……

Cảnh sắc ngoài cửa sổ bây giờ đã là ánh chiều tà, Mặc dù trong phòng có vẻ mờ tối, nhưng cô vẫn có thể theo cảnh vật tương đối xa lạ này tìm được đồ vật này nọ thuộc về cô.

Nói cách khác…… Nơi này chính là nhà mới của cô và Zeref mới chuyển vào cách đây không lâu!?

Trong phút chốc, Lạc Lan bỗng nhiên ngồi bật dậy, tầm mắt vừa khéo nhìn về phía Zeref vừa mới đẩy cửa đi vào: “Zeref!”

Sau khi Zeref nhìn thấy Lạc Lan tỉnh lại, biểu tình trên mặt rõ ràng có chút lơi lỏng xuống: “…… Rốt cuộc cô cũng đã tỉnh.” Anh đi đến bên giường, đứng cạnh đó: “Cảm giác thế nào?”

Lạc Lan ôm chăn hít sâu một hơi, sau khi được ngủ no thì mặt tràn đầy tinh thần:

“Đói bụng!”

Zeref nhìn Lạc Lan xốc chăn, ngồi ở bên giường mang đôi dép lê bằng nhung đã mua trước đó. Trên mặt anh hiện lên một chút ý cười.

Âm thanh bao tử đánh trống kêu vang kháng nghị căn bản làm cho người ta không thể bỏ qua, Lạc Lan nghi hoặc ngước đầu lên: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hơn một ngày.”

“…… Ôi chao!?” Lạc Lan kinh ngạc: “Erza đồng ý để cho anh mang tôi trở về sao???”

Zeref khẽ gật đầu: “Cô đã quên tôi đã nói gì rồi sao?”

Hửm……? Anh ta đã nói?

Lạc Lan mê mang lê lết dép nhung đi tới hai bước, bỗng nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng — Nghĩ tới, ở trên đảo Galuna, anh ta đã nói ‘Đừng lo lắng, cứ giao hết cho tôi.’.

Làm sao đây, một người đáng tin cậy như vậy thật sự rất dễ làm cho trái tim người ta động tâm……

Không tốt không tốt, cô cảm thấy rất hí hửng — Lạc Lan thu hồi vẻ mặt tươi cười ngây ngô của mình, bước nhanh hai bước đi lên: “Zeref, rốt cuộc anh đã nói như thế nào với Erza vậy? Nói cho tôi biết với!”

“…… Không được, nếu nói ra thì cô sẽ lỡ miệng nói ra hết.”

“Ôi chao ~~~~ Làm sao có thể như vậy!?”

“Cô chỉ cần tiếp tục kiên trì nói mình là người thường là được rồi.”

“…… Không cần phải giữ kín miệng như vậy chứ, nói đi mà ~~~”

“Không.”

**

Bởi vì cho dù có làm nhiều đợt tấn công làm nũng đi chăng nữa, cũng đều hoàn toàn thất bại. Lạc Lan ăn xong rồi cơm chiều, vì còn giận dỗi nên cô không thèm dọn bàn đem chén bát đi rửa, cứ thế trực tiếp đi về phòng – Ai biểu Zeref không chịu nói cho cô biết là anh đã dùng dạng cớ gì để qua mặt bọn họ!

Bất quá…… Dựa vào việc Zeref có thể thuận lợi đem cô trở về từ “vị giám thị” Erza kia, thì có thể chứng minh được một điều, cái cớ mà Zeref đưa ra hoàn toàn rất có sức thuyết phục. Nếu không, với tính cách và lập trường vô cùng vững chắc của Erza, cùng với đám người pháp sư kia, thì làm sao có thể yên tâm thả người khi biết cô đã hấp thu tới tận hai Ác Quỷ.

…… Thật sự rất không bình thường………

“Đồ Zeref khốn kiếp!” Để cho hả giận, cô đã nhỏ giọng mắng Zeref một câu, sau đó tự vỗ lấy hai gò má mình.

Đã được ngủ no nê rồi, nên đi làm!

Thời gian trong vòng ba tháng hoàn thành truyện dài đã bị lược bớt mấy ngày, càng miễn bàn, số ngày mà cô bị Erza mạnh mẽ cưỡng ép đưa đi đến đảo Galuna chính là ba ngày.

Ba ngày a!!! Phải biết rằng tiền ở thế giới này phải tự tay chi tiêu a!

Lạc Lan cắn cán bút, căn cứ vào yêu cầu của bản thảo, cần phải tập trung chú ý đến đoạn mở đầu — Dựa theo yêu cầu cụ thể này, cô ở trên trang giấy viết xuống vài ý cơ bản, sau khi liệt kê một vài chi tiết tỉ mỉ xong, cô lại bắt đầu bổ sung thêm vài thuộc tính, vẻ ngoài của nhân vật.

Khi bị Erza “bắt cóc”, dọc trên đường đi, cô đã sớm nghĩ ra được cốt truyện tiểu thuyết lần này nên viết là gì, cho nên phần lớn về dàn ý coi như có vẻ được thuận lợi.

Lạc Lan vùi đầu viết như điên một hồi, lại ngẩng đầu lên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bây giờ đã là một mảnh đen tối.

A, hình như đã khuya lắm rồi……

Lạc Lan xoa ánh mắt, lắc lắc cái tay mỏi nhừ vì liên tục viết đi viết lại, chống bàn đứng lên.

Bên ngoài ngoại trừ đèn đường ở dưới mái hiên, thì ngay cả một tia sáng cũng đều không có — Đã gần đến nửa đêm, gần như toàn bộ thị trấn Magnolia đều rơi vào giấc ngủ say nồng.

Cô lười biếng duỗi eo, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn sạch, tính đi tắm một cái rồi ngủ.

Bên ngoài phòng là một mảnh yên tĩnh. Lạc Lan đứng ở trước cửa phòng nghiêng đầu, đứng lại mấy giây — Một chút âm thanh trong phòng Zeref cũng đều không có.

Đang ngủ sao……?

Lạc Lan bĩu môi lên, hất đầu đi vào phòng tắm.

Nhưng, sau khi Lạc Lan ngâm mình, tắm rửa được gần một giờ xong, không biết có phải là ma xui quỷ khiến hay không mà cô đã quay lại mở cửa phòng Zeref ra.

Nhất định là đầu óc cô đã bị hỏng rồi……

Lạc Lan đem hết mọi việc đổ lỗi hết cho bồn tắm, chỉ vì ngâm mình quá lâu nên đầu óc mới không được tỉnh táo, cô ló đầu vào thăm dò nhìn —

Trong phòng Zeref tối đen một mảnh, trên giường có phần hơi gồ lên biểu thị chủ nhân căn phòng giờ phút này đang yên ổn ngủ.

Không biết vì sao, Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả cái khăn trên đầu đang hút nước ra, rón rén đi đến bên cạnh đầu giường, ngồi xuống dưới.

Sau khi ánh mắt đã thích ứng được với bóng tối trong phòng, Lạc Lan có thể nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhìn thấy Zeref đang nằm nghiêng trên giường. Cô chống cằm, yên lặng nhìn vào khuôn mặt của cái người tự xưng là Pháp Sư Bóng Tối này.

Cứ coi như là xuyên không đến một thế giới khác, cô cũng chưa từng nhìn thấy ai có dung mạo ‘kẻ nửa cân người tám lượng’ (Ý nói hai bên bằng nhau) như thế này — Đương nhiên, đối tượng đều toàn là nam giới.

Làn da của người này vừa trắng lại vừa mịn, lông mi thật dày ánh ra một tầng bóng râm, ngũ quan nhu hòa dịu dàng khiến cho cả người anh ta hiện ra có vẻ vô cùng nho nhã, tựa như người từ trong bức tranh bước ra vậy.

Tuy nói cách hành văn khi viết tiểu thuyết đã được tinh luyện không ít, nhưng Lạc Lan cảm thấy khi mình đứng đối diện nói chuyện với Zeref thì từ ngữ có chút nghèo nàn. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng không tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung anh ta.

Nói tóm lại, tìm từ ngữ để tóm lại chính là người thật đẹp mắt……

Lạc Lan nhấp mím môi, không kìm nén nổi nữa bắt đầu vươn tay ra, muốn kiểm tra thử mặt Zeref. Khoảng cách từ bàn tay cô đến khuôn mặt của Zeref còn còn cách có một ngón tay, khi cô muốn đụng vào khuôn mặt của đối phương thì bỗng nhiên Zeref mở mắt ra!

Lạc Lan bị hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau, nguyên nhân bởi vì ngồi chồm hổm mà hai chân cô đã có chút tê rần, giờ đây hai chân đã trở thành trở ngại lớn nhất dành cho cô — khiến cho phần mông của cô đã bị dập xuống nền nhà.

“Đau!” Cô cau mày nghiêm mặt nghiêng thân thể, xoa xoa phần mông bị ngã đập xuống, nhưng giây tiếp theo, bàn tay đang xoa xoa mông của cô đã bị người nào đó nắm lại, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng cô —

Cả người Lạc Lan đều nằm lên trên người Zeref.

“Mới gội đầu?” Zeref vươn tay lại đây dò xét, tại mái tóc của cô sờ sờ, đầu ngón tay của anh so với nhiệt độ cơ thể người bình thường rất thấp, nên khi anh vừa đụng vào liền khiến cho đầu óc vừa mới tắm xong tỏa ra hơi nóng vô cùng thoải mái.

Cô hơi hơi nheo lại mắt: “…… Ừm.”

Biết Lạc Lan nhất định không có lau khô tóc đàng hoàng, Zeref lại dùng phép thuật chuyên dụng làm khô nhanh tóc. Trong giây lát, tóc Lạc Lan từ ẩm ướt đổi thành khô ráo, cảm giác sạch sẽ sảng khoái khiến cho Lạc Lan cảm thấy vô cùng sung sướng. Ngay lập tức liền ở trong lòng tha thứ cho Zeref vì đã chê bai cái miệng nói nhiều của cô.

Cô đem cái khăn vốn quấn ở trên tóc lấy xuống treo trên đầu giường, sau đó hướng về bên người Zeref ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp cánh tay: “Mát-xa đi, tay có chút đau……”

Zeref chưa bao giờ đối với “sự nghiệp” của cô phát biểu bất cứ quan điểm nào, Lạc Lan vô cùng có thức tự tiếp nhận sự chăm sóc của “máy mát-xa sống”. Động tác của anh có thể nói chính là thuần thục, vừa nhìn là biết ngay bình thường Lạc Lan rất hay “bóc lột sức lao động” của anh.

Lực đạo Zeref sử dụng rất vừa phải, sau khi nhấn nhu một lúc, Lạc Lan cảm thấy toàn thân đều thả lỏng hết xuống dưới, chỉ khi ấn tới huyệt vị thì nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng.

Thoải mái, sắp ngủ……

Lạc Lan một bên mơ mơ màng màng nghĩ, một bên tự phỉ nhổ chính mình — Khiến cho chủ nhân trên danh nghĩa của mình vừa bảo vệ, nấu cơm, mát-xa, hầu hạ cho mình, thì cứ tính việc cô kiếm lại thật nhiều tiền để nuôi anh ta hình như không còn cách gì có thể nói nổi nữa a.

Quạ quạ — Cô tuyệt đối sẽ bị trời phạt mất!

Cho nên vẫn là nói nên chạy nhanh trở về phòng mình đi……

Lạc Lan chà xát mặt, bỗng dưng rút tay về.

“Lạc Lan?”

Nghe được âm thanh có chút nghi hoặc của Zeref, Lạc Lan di chuyển tới mép giường, đem dép lê của mình kéo lại đây rồi mang vào, đứng lên quay đầu lại nói: “Aha ha ~ buồn ngủ quá, tôi trở về phòng ngủ đây!” Cô vỗ vỗ tay phải vừa mới được mát-xa xong, vừa lè lười làm mặt quỷ: “Cảm ơn chủ nhân.”

Ném một câu trêu chọc như vậy làm câu kết thúc, Lạc Lan nghĩ muốn chuồn đi nhưng lại bị Zeref nhanh chóng duỗi người vươn tay qua nắm kéo lại.

…… Ể? Zeref muốn làm gì?

Lạc Lan nghĩ muốn quay đầu lại nhìn xem Zeref còn có chuyện gì muốn nói. Lực đạo kéo cổ tay cô ra lại phía sau, khiến cô đứng không vững ngã ngồi ở trên giường Zeref.

Không đợi Lạc Lan có ý nghĩ gì, Lồng ngực của Zeref liền dính sát vào ngay sau lưng cô.

Khi ngủ ở trên giường, Zeref vẫn thường xuyên luôn cởi trần, về điều này Lạc Lan đã sớm biết. Giờ này phút này, cơ thể hai người trong lúc đó chỉ còn cách nhau một lớp áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ hơi cao trên cơ thể cô còn chưa giảm xuống khiến cho vị trí của cô và Zeref đang kề sát nhau, cùng với một lớp áo ngủ mỏng manh ma sát thân thể, có vẻ vô cùng ái muội.

“Sao, làm sao vậy……?”

Lạc Lan buộc chặt thân thể, tỏ rõ cô hiển nhiên đã biết rõ mà còn cố hỏi, mà trên bả vai ở bên phải có gì đó đang không ngừng cọ xát, khiến cho Lạc Lan hơi khe khẽ hít một hơi thật sâu vào.

Zeref đang…… Hôn bả vai của cô?

Sớm biết như thế thì cô đã không mặc áo ngủ có cổ áo rộng như vậy rồi!!!

Lạc Lan chỉ cảm thấy “Oanh” một tiếng, trong đầu còn sót lại chút ý nghĩ giờ đây đã mềm nhũn ra thành keo hồ hết rồi. Động tác của Zeref khiến cho toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở vị trí này, cũng đang bởi vì như thế, khi bả vai truyền đến cảm giác nhẹ nhàng mút vào, toàn thân Lạc Lan không thể khống chế, nhẹ nhàng run rẩy lên.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ nóng vốn đã có chút thoáng biến mất, giờ đây lại vì chuyện này mà tăng cao. Vì thế cô liền theo bản năng tách hai tay Zeref đang ôm ở bên hông cô ra.

Hiển nhiên Zeref không tính để cho cô trốn như vậy, tay trái anh ôm lấy thắt lưng Lạc Lan, tay phải cầm lấy phần tóc dính ở trên gò má vén ra sau tai cô. Đôi môi vốn đang nhẹ nhàng mút lấy vai phải cô, đã bắt đầu chuyển lên trên tai phải cô. Đôi môi hé ra rồi ngậm lại, lời nói chuyện trong lúc đó mang theo hơi theo hơi thở ấm áp, toàn bộ đều phun ở trên tai phải của Lạc Lan —

“… Đừng trốn.”

Lại bị “Cái loại này thanh âm” của Zeref đánh bại hoàn toàn, Lạc Lan chỉ cảm thấy phía bên tai phải của mình bắt đầu như bị điện giật, cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn trong khắp cơ thể.

…… Trốn…… trốn cái gì, cả người cô đều mềm nhũn hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.