Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 30: Trò đùa




Edit: Lã Thiên Di

Ở trên đảo Tenrou sinh hoạt, cuộc đặc huấn cứ như vậy bắt đầu được kéo màn lên. Điều duy nhất Lạc Lan không thích ứng được đó chính là vấn đề đi ngủ — Ban đầu bởi vì liên quan đến công việc nên cô và Zeref mới ở lại trong thị trấn gần bốn tháng, việc ngủ ở trên chiếc giường êm ả có mùi hương dễ chịu cũng đã trở thành thói quen của cô. Lúc này đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, nhất thời cô không thể thích ứng được, liền ví dụ như……

Nhờ phúc của Zeref, vấn đề mất ngủ ngược lại không có xuất hiện. Chính là vào thời gian buổi sáng, thời điểm cô mở to hai mắt ra, Lạc Lan căn bản không hề phản ứng chính mình đang ở đâu.

Trái lại Zeref đã muốn rời giường, anh đang đứng ở cửa hang động kiểm tra những cây thực vật đã mất đi sức sống bởi vì ngày hôm qua cô đã phóng thích tử khí.

Lạc Lan cùng đi qua, chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi không khỏi táp lưỡi một cái — ngay cả cây đại thụ đều héo rũ, uy lực vô cùng mạnh mẽ đấy. Cô đứng nhìn cửa hang động quét một vòng, tối hôm qua tử khí đã được phóng thích ra khỏi thân thể cô rồi liên tục lan tràn ra tới tận trong rừng rậm, làn sóng ma pháp đó đã “Hành hạ vô số thực vật đến chết”.

囧……

Zeref nhìn thấy cô cau mày, anh vươn tay lại đây nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô: “Em đang suy nghĩ cái gì?”

Lạc Lan bắt tay vào nhau, bắt đầu lộ ra biểu tình tự hỏi: “…… Em đang suy nghĩ, ‘tử khí’ với em sẽ có nhiều ảnh hưởng? Ngày hôm qua không phải đã nói là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào đối với cơ thể em sao?”

“Đó là suy luận.” Zeref ngồi xuống, nhìn chăm chú vào một gốc cây cỏ ở bên chân, tay anh chỉ vừa mới vươn qua đó, còn chưa có chạm tới phần nào trên cây, nó liền hóa thành bột phấn, tan rã vào trong không khí: “Sự tồn tại của em không hề có bất kỳ quy tắc nào, nhưng em đã có thân thể, gánh vác lấy loại năng lượng này đối với em tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng.”

Quả thật nghĩ như vậy cũng không sai…… Lạc Lan nghiêng đầu nhìn một vòng những cây cối đã khô héo thành màu đen. Đầu óc tu bổ một chút, lỡ như ‘tử khí’ tích lũy ở trong thân thể của mình đạt đến trình độ nhất định và bùng nổ như lời nói……

Trong đầu cô nghĩ đến việc chính mình sẽ có bộ dạng khô héo biến thành màu đen, không khỏi rùng mình một cái.

“Đừng nghĩ nhiều, đi ăn sáng đi.” Zeref cũng không quay đầu lại, chỉ vào trên đống lửa có một cái nồi nhỏ ở bên cạnh hang động.

“Tuân lệnh!”

Bởi vì còn phải đặc huấn, cho nên sau khi Lạc Lan vội vàng giải quyết xong bữa sáng thì đã bị Zeref đưa đến một khu đất trống tương đối bằng phẳng và rộng rãi.

Không có khu vực thác nước và cái gì đó nguy hiểm — điều này làm cho Lạc Lan hơi yên tâm một chút.

Zeref hoàn toàn không nói những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề nội dung chính: “Hiện tai em có thể dùng ma……”

“Đợi chút!!!” Lạc Lan ở trước ngực làm một thủ thế “dấu X”: “Trước hãy nói cho tốt! Lần này anh sẽ không ‘vô thanh vô tức’ ở sau lưng ở lưng em giở thủ đoạn nham hiểm nữa chứ?”

Cô thế nhưng thật sự mang thù, sự tình lần trước Zeref đem cô đẩy từ trên thác nước xuống, cô còn ghi chép vào trong sổ sách đấy!

“…… Lạc Lan.” Zeref lộ ra biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Nơi này có chỗ nào khiến trong lòng em sinh ra bất an?”

Lạc Lan nhấc cằm lên: “Là anh, đúng vậy! Chính là anh!” Cô trừng mắt: “Anh sẽ cam đoan là mình sẽ không giở trò ở sau lưng em!”

Zeref bị cách chọn lọc từ ngữ của cô biến thành có chút dở khóc dở cười, chỉ phải gật đầu. “… Anh cam đoan.”

Lạc Lan nghiêng đầu quan sát anh hồi lâu, có thế này mới đem tay làm trạng thái dấu X thu trờ về: “Anh tiếp tục.”

Một chút biện pháp gây khó dễ cho cô, Zeref cũng đều không có, chỉ phải tiếp tục lời nói mới vừa nói ra khi nãy: “Hiện tại em có thể sử dụng ngoại trừ ma pháp hệ băng, còn có chính là trước đó đã thu hồi ma pháp ‘Lullaby’ cùng ‘Deliora’?”

Lạc Lan gật đầu.

“Em có nghĩ tới thật ra đây cũng không phải lực lượng chân chính của em sao?” Zeref cân nhắc, nói ra một phen như thế này: “Trừ việc em quen dùng ma pháp hệ băng ra, cho dù là ‘Lullaby’ hay vẫn là ‘Deliora’ đều là được thu nhận sử dụng ở trong quyển sách ma pháp của Zeref. Em có thể sử dụng chúng, nhưng chút này đó cũng không phải là lực lượng chân chính của em…… Em có nghĩ tới không?”

Lạc Lan yên lặng lắc đầu.

Nghiêm khắc mà nói tiếp, cô căn bản không phải là người của thế giới, ma pháp gì đó đối với một người thường như cô, không hiểu rõ đầu đuôi gì hết mà nói thì thật sự rất là xa lạ. Cho dù là lý luận hay thực tiễn, toàn bộ cô đều không có tiếp xúc qua, được nhìn thấy nhiều nhất chính là ở trong tiểu thuyết, trong phim ảnh. Bất quá, suy đoán thì cũng biết đó đều là đặc biệt……

Nói như vậy, chính mình có thể dùng ma pháp gì đó, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là không có cảm giác chân thật gì hết.

…… Xuyên qua, biến thành sách ma pháp của một pháp sư thật ra cũng đã đủ kỳ quái lắm rồi.

Đợi chút! Cái gọi là “Chân chính lực lượng” theo như lời Zeref nói, chẳng lẽ……

“Chân chính lực lượng là nói em có thể từ trên người anh đặt được ma lực sao?” Lạc Lan lộ ra biểu tình rất khó lý giải: “…… Hẳn là không phải như vậy… Đi?”

“Cũng có thể như vậy lý giải.” Zeref trầm ngâm hai giây: “Vừa rồi anh đã nói quá… Loại tình huống này của em căn bản không hề có bất kỳ quy tắc nào.” Anh liếc nhìn cô một cái, giơ tay lên đến — ma lực màu lam vốn thuận theo, thuộc về trên người Lạc Lan lập tức hội tụ ở trên tay anh: “Anh có thể tùy ý sử dụng ma lực của em, anh nghĩ em cũng có thể sử dụng ma lực của anh.”

Tại đây, sau khi Lạc Lan đã trải qua nhiều sự kiện, thời kỳ hạn cuối như vậy, giờ phút này đã muốn thực bình tĩnh, cô hỏi lại: “Quan hệ nghiêm ngặt của chúng ta trong lúc đó mà nói có thể định vị ở trên mối quan hệ ‘Chủ tớ’ đi? Sách ma pháp có thể sử dụng ma lực của chủ nhân sao?”

Khóe miệng Zeref hơi cong lên. “Cho nên anh muốn em thử xem.”

Lạc Lan bĩu môi một cái: “Được rồi.”

Gần đây Zeref tươi cười có vẻ càng ngày càng nhiều. So sánh với lúc ban đầu khi nhận thức anh, lúc này trên mặt anh sẽ xuất hiện nhiều biểu tình so với thời điểm kia rất nhiều.

Quả nhiên thân thể không động đậy thì liền phóng thích ma pháp “Tử”, điều này đối với anh cũng ảnh hưởng rất lớn đi…… Zeref thiếu niên cũng không dễ dàng gì a……

Lạc Lan cúi đầu nhìn nhìn chính mình quán ở trước mặt hai tay.

Ý Zeref muốn nói là có thế, nhẹ nhàng nói ra một câu “Thử xem” như vậy, rốt cuộc muốn làm như thế nào — Cô căn bản không hề được dạy hệ thống kiến thức cơ bản, một người thường như cô làm sao có thể biết a?

Nhưng mà trình độ học vấn của Lạc Lan rất thông minh. Lần này, cô sẽ không dễ dàng nói ra chuyện mình không thể làm được ra khỏi miệng đâu n!

…… Ể?

Lạc Lan đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Lúc đầu khi cô được học cách sử dụng ma pháp, kỳ thực cũng chưa có hấp thu ‘Lullaby’. Nói cách khác, ma pháp mà cô sử dụng vào lúc ấy, trên thực tế chính là hấp thu từ trên người Zeref ra — Đương nhiên, lúc ấy tuy rằng mối quan hệ của hai người còn chưa phải là người yêu, nhưng vì ức chế sự bộc phát ở trên thân thể Zeref, cũng đã hôn qua rất nhiều lần.

Lúc này trong thân thể cô hẳn là có rất nhiều lực lượng của Zeref đi?

Lạc Lan cau mày nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ tình trạng ma lực ở trong cơ thể — Bởi vì chưa từng có làm qua loại sự tình này, cho nên cô vẫn là lần đầu tiên theo trong cơ thể cảm giác đến, ngoại trừ ma lực màu lam mà chính mình quen sử dụng, còn có một ma lực màu đen tối như mực khác nữa.

Đó là một loại ma lực có khí tức vô cùng mạnh mẽ, lại bởi vì cô quên mất nên nó vẫn lẳng lặng nằm đó, từng chút, từng chút một tích tụ đến ngày hôm nay.

Ôi mẹ ơi, cô thật sự là đồ ngốc đến mức tắc nghẽn!

Nếu sớm biết, phát hiện ra trong thân thể mình còn có một loại lực lượng như vậy. Trước đó sẽ không bị người nào đó ở thế giới kia khiến cho chật vật như vậy, đã vậy còn bị Zeref giảng đạo!

Bất quá, lúc này mục tiêu của Lạc Lan thế nhưng không chỉ có tìm đến được sự tồn tại của một cỗ lực lượng trong thân thể cô.

Lạc Lan thử đem cảm giác của chính mình chìm vào trong ma lực màu đen kia, theo loại khí tức này tìm kiếm ngọn nguồn của ma lực. Ý tưởng của cô thật ra rất đơn giản: Ở dưới tình huống cho phép, muốn sử dụng được lực lượng của chủ nhân, chỉ cần tìm được “Chốt mở” tương ứng là được.

Mà cái gọi là “Chốt mở”, tất nhiên chính là khí tức ma lực ở trong thân thể cô cùng với khí tức ma lực trăm phần trăm trên người Zeref dung hợp lại với nhau.

Kể từ lúc cô bắt đầu tìm kiếm cảm giác ma lực ở trong thân thể cô thì vẫn luôn nhắm mắt lại — như vậy có thể đổi lại, khiến cho cô càng thêm chuyên chú về tình huống ở trong cơ thể mình. Cũng đang bởi vì như thế, cô đã bỏ lỡ mình cùng với Zeref thành công “nối tiếp” cái kia chỉ trong một chớp mắt.

Khi Zeref nhìn thấy trên người Lạc Lan xuất hiện ma lực màu tím thuộc về trên người anh, anh chỉ biết Lạc Lan thành công tìm được phương pháp. Màu tím bạc xuất hiện ở trên người cô càng ngày càng chói mắt, Zeref thấy trên cơ thể của chính mình cũng xuất hiện ánh sáng màu tím bạc y như vậy.

Hai thân thể bất đồng được thuận lợi nối tiếp ở cùng nhau. Anh cùng Lạc Lan tuy rằng không có đụng vào đối phương, nhưng ma lực ở nơi không nhìn thấy địa phương lại thành công dung hợp — Rõ ràng Zeref cảm giác được sự biến hóa này.

Anh có chút vừa lòng gật đầu một cái.

Tuy rằng không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng trên người Lạc Lan bởi vì ham muốn gì đó rất nhiều của anh, ngày hôm qua sau khi đem năng lượng mà cô đã gánh vác đều bài trừ ra hết, anh đã dùng chú văn đem mạng lưới ma lực không bình thường phong ấn kín lại hết — Cứ như vậy sẽ không sẽ có người nào có thểcưỡng ép đoạt lấy đi ma lực của cô.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Nếu Lạc Lan có thể tìm được phương pháp chính xác xảy đến, dùng ma lực ở trên người anh thì tốt rồi. Anh tuy rằng bởi vì ý chí của mình mà không thể tự do sử dụng ma lực, nhưng Lạc Lan có thể.

Một khi cô có thể làm được điều này……

Suy nghĩ của Zeref bị sự tình kế tiếp phát sinh kéo lại —

Một thứ thật to lớn, ma pháp trận màu tím bạc ở dưới chân anh cùng Lạc Lan triển khai, bao trùm khắp chỗ trống. Chú văn dày đặc ở trên ma pháp trận khiến Zeref có chút kinh ngạc hơi mở to mắt.

Trong nháy mắt khi ma pháp trận xuất hiện, Lạc Lan đứng ở giữa trung tâm ma pháp trận lướt nhẹ lên đến đây —

Zeref căn bản không có thời gian để đi nghiên cứu ma pháp trận to lớn dị thường này. Ở trước mặt anh, Lạc Lan dường như mất đi ý thức khi ma pháp trận xuất hiện, giờ phút này trong ánh mắt màu vàng của cô đều là một mảnh mù mịt.

Ánh sáng trên người cô không ngừng phát sáng lên, ánh sáng phát ra càng ngày càng chói mắt làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng được.

Ngay tại lúc anh dời tầm mắt để tránh đi ánh sáng quá mức chói mắt kia. Zeref nghe được âm thanh của Zeref — cái loại âm thanh này dường như cách ở một khoảng cách cực xa, hoặc như là xuyên thấu qua chướng ngại vật truyện tới, âm thường bình thường nghe thấy có vẻ dị thường mơ hồ. Cô ấy thấp giọng nỉ non vài từ căn bản Zeref không thể nghe rõ.

Phảng phất như thời gian đã trôi qua rất dài, trên thực tế một màn này lại chỉ giằng co hơn mười giây thì ngưng hẳn, Lạc Lan đã thanh tỉnh trở lại.

Cô hiển nhiên đối với việc chính mình vừa mới mất đi ý thức hòa toàn không biết gì cả, đang ở tại chỗ cau mày đánh giá chính mình — Cô vốn bởi vì cuộc đặc huấn mà thay đổi thành trang phục vận động, giờ lúc này đã không thấy đâu, trở thành một thân váy trắng đen hoa lệ, ống tay áo dài tới dưới cổ tay, làn váy nhưng lại ở trên đầu gối, giữa trán không biết khi nào thì cũng có một thứ gì đó rườm rà, đồ trang sức màu vàng kim đẹp đẽ đến dị thường.

Một thân trang phục hoa mỹ làm nền, cô giống như một sinh linh được triệu hồi từ thế giới khác đến đây.

Làm cái gì –?

Cuối cùng Lạc Lan sờ hết đồ trang sức ở trên trán, sau khi xác định cảm giác nặng trịch kia thật sự là vàng kim. Cô đem ánh mắt nghi hoặc hướng về Zeref ở một bên, ánh mắt anh cũng tương đối kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô. Cô quyết định nhảy qua bộ phận tự hỏi của mình, trực tiếp hỏi nhân sĩ biết tình tiết sự kiện:

“…… Em đã làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.