Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 2




Phương Tiểu Thư là môi sưng mặt đỏ cùng Bạc Tể Xuyên rời đi tòa nhà làm việc, lúc xuống tầng tình cờ gặp rất nhiều nhân viên công tác tan tầm rời đi, giờ phút này hai người nhập chức đã muốn có văn kiện tuyên bố, cho nên cũng không tồn tại tình huống mọi người không biết bọn họ là thần thánh phương nào, chỉ là ánh mắt của bọn họ nhìn hai người luôn cảm thấy có điểm không quá thoải mái, chính là cảm giác mang theo thành kiến nhìn người.

Người ta dùng loại này ánh mắt nhìn bọn hắn cũng là có thể lý giải, cho dù là thay đổi Phương Tiểu Thư chính mình, nếu đụng tới hai vị binh lính hàng không đặt trên chính mình, một cái trong đó còn thực có khả năng sẽ đứng trên địa vị cao, không biết là ghen tị mới là lạ. Dù sao cho đến trước mắt đến xem, Bạc Tể Xuyên nhìn từ trong ra ngoài còn đều chính là người dựa vào quan hệ lên chức quan nhị đại mà thôi, hắn còn không có chiến tích.

Bạc Tể Xuyên thoạt nhìn một điểm đều không quan tâm, nắm tay Phương Tiểu Thư rất nhanh bước xuống cầu thang, bước chân rất lớn, ra cửa lớn rất nhanh liền đi tới chỗ dừng xe, thay cô mở cửa xe nhét cô vào liền đi nhanh sang chỗ điều khiển, thắt dây an toàn, chuyển xe, nhấn ga, rời đi, động tác trọn vẹn mây bay nước chảy lưu loát sinh động, gợn sóng không sợ hãi.

Phương Tiểu Thư há mồm cứng lưỡi nhìn hắn, lại nhìn xem ngoài của sổ xe chợt lóe mà qua Cao Diệc Vĩ, đối phương dĩ nhiên chờ tới bây giờ còn chưa đi, mà Bạc Tể Xuyên liền như vậy mặt không chút thay đổi không nhìn hắn, hơn nữa cực kì hờ hững lái xe rời đi, hoàn toàn không để ý tay của Cao Diệc Vĩ đã muốn vươn đến đón xe, nếu Cao Diệc Vĩ không rút tay về kịp, phỏng chừng phải đánh lên.

Đại khái là tầm mắt của Phương Tiểu Thư rất nóng, Bạc Tể Xuyên đang đợi lúc đèn đỏ rút ra thời gian nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Em cảm thấy tính tình của anh mạnh bạo à?"

Phương Tiểu Thư nhìn anh không hé răng, đối phương tựa hồ cũng không cần cô trả lời, nói thẳng: "Em đoán đúng rồi, tính tình của anh rất mạnh bạo."

Phương Tiểu Thư mím lại miệng tiện, ánh mắt phức tạp chuyển hướng ngoài của sổ xe, luôn cảm thấy chính mình vẫn là hại Bạc Tể Xuyên, trước kia hắn sống thật sự bừa bãi, không cần để ý bất cứ kẻ nào bất cứ việc gì, nhưng bây giờ hắn vì cô chẳng những không thể lại làm công tác mà mình muốn, còn muốn cứng đối cứng với người nguy hiểm này, nếu hắn vì vậy mà xảy ra chuyện gì, cô thật sự không tránh khỏi trách nhiệm.

Ngay tại lúc Phương Tiểu Thư tập trung suy tư, Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên tiến đến bên tai cô ôn nhu thấp giọng nói: "Bảo bối, em bình tĩnh lại chưa?"

Phương Tiểu Thư ngây người một chút, chỉ trong nháy mắt này Bạc Tể Xuyên liền về tới chỗ điều khiển, hắn ngồi nghiêm chỉnh áo mũ chỉnh tề tiếp tục lái xe, đèn xanh đã muốn sáng.

"Anh..." Phương Tiểu Thư nhìn hắn, không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.

Bạc Tể Xuyên cười nhẹ, con mắt tối đen nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ không nghĩ giải thích nhiều, xe cộ vội vàng xẹt qua che giấu ánh sáng ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn tốt lắm, có một số việc hình như hết sức căng thẳng.

Cuộc sống hàng ngày ở nhà họ Bạc thoải mái hòa bình hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Phương Tiểu Thư, Nhan Nhã tuy cũng không tình nguyện bình tĩnh, nhưng bà ta e ngại cùng tôn trọng Bạc Tranh, chỉ cần Bạc Tranh ở nhà, bà ta cũng sẽ không nói nhiều một câu nói, mà đại đa số thời điểm Bạc Tranh không ở, Phương Tiểu Thư cũng không ở.

Cứ như vậy, Phương Tiểu Thư vẫn an an ổn ổn sống tại nhà họ Bạc nửa tháng, hôm nay là ngày 17 tháng 11, vừa vặn là Chủ nhật không cần đi làm, cho nên cô liền nằm trên giường không dậy nổi, đem chăn giáp tại giữa hai chân nhanh nhắm mắt lại nằm ở bên giường ngủ, phía sau Bạc Tể Xuyên đã muốn rời đi thật lâu.

Cô không hiếu kỳ hắn đi làm cái gì, cô đang thử làm cho chính mình có thể buông tay với hắn, yên tâm.

Về sự không tín nhiệm cùng không có cảm giác an toàn của mình trong quá khứ, làm cho cô cảm thấy áy náy với anh, anh làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cô cũng không cho hắn, cô liền thật là ngay cả chính mình đều không có biện pháp tha thứ chính mình.

Đại khái là Bạc Tể Xuyên chào hỏi qua với Nhan Nhã, mãi cho đến giữa trưa cũng chưa có người đến quấy rầy Phương Tiểu Thư ngủ nướng, cô vẫn ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều, nếu không phải Bạc Tể Xuyên gọi điện thoại đến, phỏng chừng cô có thể ngủ thẳng đến buổi tối.

"Anh chờ em ở dưới tầng, thay quần áo xong rồi xuống dưới." Bạc Tể Xuyên chỉ nói một câu liền cắt điện thoại, cũng không chờ cô trả lời, giống như một điểm cũng không lo lắng cô sẽ cự tuyệt.

Phương Tiểu Thư cũng xác thực sẽ không cự tuyệt, cô ngủ cũng hơi mệt, đặt điện thoại xuống liền rời giường rửa mặt một chút thay xong quần áo ra cửa.

Vừa ra đến trước cửa, Phương Tiểu Thư cùng Nhan Nhã đụng phải cái mặt đối mặt, Bạc Tranh không ở nhà, lúc Nhan Nhã đối mặt Phương Tiểu Thư đã không hề giống buổi tối vừa mới bắt đầu đã xấu hổ như vậy, bà ta gật gật đầu với Phương Tiểu Thư, thuận miệng hỏi câu: "Đi ra ngoài à?"

Phương Tiểu Thư hơi hơi vuốt cằm xem như đồng ý, Nhan Nhã hỏi tiếp: "Trở về ăn cơm chiều sao?"

"Con cũng không rõ ràng lắm." Phương Tiểu Thư nói, "Con cùng Tể Xuyên đi ra ngoài, nếu không trở lại sẽ gọi điện thoại cho ngài."

Nhan Nhã mặt không biểu tình gật đầu, nói tạm biệt với cô liền vào nhà. Phương Tiểu Thư nhìn thoáng qua bóng dáng của bà, hơi suy nghĩ một chút đóng cửa xe Audi.

"Anh muốn mang em đi làm gì thế?" Phương Tiểu Thư lên xe liền hỏi.

Bạc Tể Xuyên khởi động xe, nhìn phía trước nói: "Trong chốc lát em sẽ biết."

Phương Tiểu Thư cực kì tò mò nhìn hắn, khó được anh làm cho thần bí như vậy, cô thật sự rất chờ mong tí nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên thực tế Bạc Tể Xuyên một chút cũng chưa làm cho cô thất vọng, hắn trước đưa cô đi một cửa hàng làm quần áo lấy rất nhiều quần áo, nhét vào ghế xe phía sau liền lái xe đưa cô đi nhà ăn đã sớm đặt tốt.

Hoàn cảnh của nhà ăn cực kì tao nhã, bất luận là trang trí trong phòng vẫn là đồ ăn đều rất hợp ý của Phương Tiểu Thư, sau khi cô ngồi xuống Bạc Tể Xuyên liền phân phó phục vụ bàn đẩy bánh ngọt đến đây, tự mình thắp nến, mỉm cười nhìn cô, ôn nhu nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Nói điểm mất hứng trong lời nói, Phương Tiểu Thư kỳ thật có chút đoán được hắn muốn làm cái gì, cô vốn tưởng rằng chính mình sẽ không quá mức kích động, còn là đánh giá cao bản thân mình.

Nhưng mà, cô cũng có thể tha thứ sự kích động của chính mình giờ phút này, dù sao đây là lần sinh nhật duy nhất của cô sau tám tuổi. Tất cả những thứ chung quanh này, bao gồm bánh ngọt cùng ngọn nến, đều làm cho cô cảm thấy giống nhau về tới quá khứ.

"Cám ơn." Giọng nói của Phương Tiểu Thư trở nên khàn khàn, cô không nhìn Bạc Tể Xuyên, mà là gắt gao nhìn chằm chằm bánh ngọt, hai tay tạo thành hình chữ thập ở trong lòng yên lặng ước nguyện vọng của chính mình, sau đó thổi nến dưới sự dẫn đường của Bạc Tể Xuyên.

Phương Tiểu Thư lau khóe mắt hơi ướt, lúng túng nói: "Em đi vào toilet một chút." Cô vội vàng trốn ra phòng, thật sự là sợ chính mình lại tiếp tục ở đây sẽ khóc không thành tiếng, có điểm rất sát phong cảnh, cô cũng không nghĩ tới chính mình sẽ bị một bữa tối sinh nhật cô vốn đã dự đoán được biến thành khóc không thành tiếng.

Phương Tiểu Thư tại toilet trang điểm lại, sau khi bình tĩnh lại tâm tình đi ra ngoài, định trở lại phòng.

Nhưng ai biết cô vừa mở ra cửa toilet đã bị một cánh tay có lực ôm lấy cổ, cả người đều dính vào người kia, phía sau lưng gắt gao dính vào ngực hắn, hô hấp ấm áp của hắn đánh vào bên tai cô, thanh âm dị thường áp lực cùng trầm thấp: "Thật không dễ dàng mới tìm được cô, cô con gái nhỏ của nhà họ Phương."

Phương Tiểu Thư sau khi nghe gặp giọng nói cùng từ ngữ của người nọ trong nháy mắt liền cứng lại rồi, cô không quay đầu lại đều biết người kia là ai, người sẽ nói như vậy với cô trừ bỏ Cao Diệc Vĩ trên thế giới này sẽ không có người thứ hai.

"Con gái của Hà Duyệt?" Cao Diệc Vĩ chuyển khuôn mặt của Phương Tiểu Thư lại đây, đập vào mắt cô liền xem thấy khuôn mặt xanh trắng đang đội kính râm của hắn, ngón tay của hắn gắt gao kháp cằm của Phương Tiểu Thư, bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lực đạo thật giống như muốn kháp vỡ cằm của cô.

"Không hổ là con gái của Hà Duyệt." Cao Diệc Vĩ cười như không cười khơi mào khóe miệng, tây trang màu đen bao vây lấy dáng người cao lớn có sức lực của hắn, mặc dù cách mấy tầng vải dệt cũng không khó nhìn ra dáng người cực kì có thực lực của hắn, đó tuyệt đối không phải lấy sức lực của một mình Phương Tiểu Thư có thể chống cự được, "Bộ dạng giống cô ta không nói, thủ đoạn thông đồng với người khác cũng tốt như vậy." Cao Diệc Vĩ buông lỏng ra Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư lập tức xoay người bỏ chạy, lại bị cánh tay dài của hắn ôm lấy thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh bị hắn bao quát liền tóm trở về trong lòng.

Cao Diệc Vĩ trực tiếp đặt Phương Tiểu Thư ở trên vách tường ở cửa toilet, từ sau lưng cô gắt gao sát tại thân thể cô, dữ tợn cười: "Muốn chết liền cứ việc chạy."

Hắn bức bách cường thế như vậy, Phương Tiểu Thư ngược lại bình tĩnh trở lại. Sắc mặt cô tái nhợt xem kỹ chung quanh, trong đầu bay nhanh bày ra nên như thế nào thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, nhưng mà rất nhanh cô liền không cần lo lắng này đó, bởi vì người cứu cô đã đến.

Bạc Tể Xuyên tới coi như đúng lúc, thời gian dài hắn không đợi đến cô liền đi qua xem, không nghĩ tới suy đoán không xác định đó dĩ nhiên trở thành sự thật.

Bạc Tể Xuyên hôm nay không công tác, lại là vội tới làm sinh nhật cho Phương Tiểu Thư, cho nên ăn mặc thực bình thường, áo sơ mi ô vuông màu cà phê cùng quần dài màu đen, giày da giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy lại ổn định.

Gặp nguy không loạn, Bạc Tể Xuyên vẫn liền có phẩm chất như vậy, như lúc gặp Chu Quận Nhữ cũng là một dạng.

Chính là, giờ phút này trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như biểu hiện trên mặt hắn, hành động của Cao Diệc Vĩ với Phương Tiểu Thư giờ phút này làm cho hắn tức giận đến ngón tay phát run, gần như muốn nhịn không được tiến lên cùng hắn đánh nhau cùng một chỗ, nhưng vì không thương đến Phương Tiểu Thư, cũng không làm cho phiền toái càng lớn hơn nữa, hắn vẫn là nhịn xuống.

"Buông tay." Hắn bình tĩnh mở miệng, thanh âm lạnh nhạt bén nhọn, cực kì trực tiếp.

Cao Diệc Vĩ nhìn thấy hắn liền nheo lại mắt, cũng là không nhiều làm cái gì, thuận theo buông ra tay, còn giơ lên hai tay tỏ vẻ chính mình không có ý tứ làm to chuyện.

Phương Tiểu Thư trong nháy mắt bị hắn buông ra bỏ chạy về phía Bạc Tể Xuyên, cô nhào vào trong lòng hắn lại bị hắn chuyển tới phía sau, tóc dài hỗn độn mặt như giấy vàng, Bạc Tể Xuyên mím lại khóe miệng, trầm mặc một chút, bỗng nhiên nâng bàn tay về phía sau thắt lưng, lấy ra một khẩu súng.

"!" Đây là Phương Tiểu Thư.

"..." Đây là Cao Diệc Vĩ.

Phương Tiểu Thư kinh ngạc là cô căn bản không chú ý tới Bạc Tể Xuyên dĩ nhiên tùy thân mang súng, mà Cao Diệc Vĩ tuy cũng không kinh ngạc hắn sẽ mang theo súng, lại kinh ngạc hắn dĩ nhiên sẽ lấy ra nữa.

Bạc Tể Xuyên chẳng những lấy súng ra, còn từ túi phía trên áo sơ mi lấy ra ống hãm thanh lắp lên, sau khi lắp xong liền mặt không chút thay đổi bắn một phát sung về phía đầu gối của Cao Diệc Vĩ, Cao Diệc Vĩ chật vật tránh thoát, tuy không bị đánh trúng, nhưng cũng đã bị kinh hách, kính râm đều đánh rơi trên đất.

Bạc Tể Xuyên thật sự rất ra ngoài dự kiến của hắn, thân là con trai của thị trưởng hắn tùy thân mang súng còn có thể lý giải, nhưng dĩ nhiên dám nổ sung ở trường hợp công cộng, còn nổ súng về phía hắn cái này ý vị sâu xa .

Cao Diệc Vĩ ý vị thâm trường nhìn Bạc Tể Xuyên, gợi lên khóe miệng khắc sâu nói: "Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này."

Bạc Tể Xuyên thản nhiên thu lại súng, đẩy thôi kính mắt hờ hững nói: "Nhớ kỹ tốt, nghĩ lại trả như thế nào, rất nhanh chúng ta còn có thể gặp mặt." Hắn lôi kéo Phương Tiểu Thư xoay người rời đi, hình như cũng không lo lắng Cao Diệc Vĩ muốn tập kích đột nhiên ở sau lưng.

Trên thực tế Cao Diệc Vĩ xác thực tưởng muốn làm đột nhiên tập kích, nhưng là Bạc Tể Xuyên quay người lại, vài người mặc đồng phục cảnh sát liền chạy tiến vào từ con đường trước mặt hắn, trong tay tất cả đều cầm súng, thống nhất chỉ vào một cái phương hướng, thì phải là hắn.

Hắn không biết khi nào đã báo cảnh sát. Lại hoặc là cảnh sát kỳ thật vẫn đều ở gần đây, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng.

Bạc Tể Xuyên cứ như vậy mang theo Phương Tiểu Thư rời đi nhà ăn này, mặc dù phía trước đã làm điều tra, xác định nơi này không có đàn em xã hội đen xuất hiện, nhưng vẫn là như vậy không khéo gặp Cao Diệc Vĩ. Xem ra đối phương cũng rất có một bộ, tính đến hắn sẽ điều tra trước, cho nên nghĩ cách tránh thoát điều tra. Bất quá Cao Diệc Vĩ vẫn là tính sai, thì phải là hắn không nghĩ tới Bạc Tể Xuyên dĩ nhiên cảnh giác như vậy, thậm chí còn mang theo súng.

Bạc Tể Xuyên lái xe, Phương Tiểu Thư ngồi ghế bên cạnh, hai tay cô ôm ngực nhanh ôm chặt chính mình, gắt gao cắn môi dưới nhìn về phía trước, ánh sáng của đèn xe cùng đèn đường chiếu vào mắt cô làm cô hoa mắt, trong lỗ tai nghe không vào thanh âm nào, tất cả đều thật im lặng.

Bạc Tể Xuyên suy tư một chút, vẫn là không nói cái gì, tưởng cho cô một ít thời gian làm cho cô bình tĩnh trở lại. Hai người cứ như vậy một đường im lặng trở về nhà họ Bạc, sau khi Bạc Tể Xuyên đưa cô về phòng nói với cô một tiếng liền đi tìm Bạc Tranh, nào biết sau khi trở về lại tìm không thấy cô.

Bạc Tể Xuyên hoảng, hắn tại trong phòng tìm nhiều lần, cuối cùng tại trong tủ quần áo phát hiện ra cô.

Phương Tiểu Thư ngồi ở trong tủ quần áo, bên trong tối như mực, cô giấu chính mình ở trong ngăn quần áo thật lớn, không nhìn kỹ căn bản phát hiện không được. Hắn nghe thấy cô đang khóc.

Vẻ mặt Bạc Tể Xuyên phức tạp xoay người ôm cô ra đặt tới trên giường, gắt gao ôm thân thể cô cho cô sự ổn định cùng ấm áp, Phương Tiểu Thư cũng đã không hề khóc.

Cô ở trong lòng hắn không tiếng động trầm mặc, điều này làm cho hắn cực kì lo lắng.

"Anh sẽ giúp em." Bạc Tể Xuyên bất đắc dĩ lại đau lòng nói, "Tin tưởng anh." Cô làm cho anh kích động, làm cho anh không yên tâm, làm cho anh không xác định, anh mở miệng còn muốn nói cái gì, ngón tay của Phương Tiểu Thư lại đặt trên cánh môi của anh, đầu cô như trước chôn ở trong lòng anh, giọng mũi rất nặng nói, "Em tin tưởng anh, bất cứ vào thời gian nào."

Bởi vì em yêu anh.

"Tin tưởng anh vì sao không khóc ở trước mặt anh?" Giọng nói của Bạc Tể Xuyên mang theo rõ ràng tức giận, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, anh áp lực lửa giận của chính mình tạo ra khoảng cách giữa hai người nhìn cô hỏi, "Phương Tiểu Thư, em hỏi chính mình một chút, em rốt cuộc có phải hay không thật sự tin tưởng anh, nếu em thật sự tin tưởng anh, vì sao không khóc ở trước mặt anh, không khóc ở trong lòng anh, vì sao tránh ở trong tủ quần áo? Anh cái gì đều biết, anh như thế nào đều được, nhưng điều kiện đầu tiên là em tâm sự với anh, em thành thực với anh."

"Em..." Phương Tiểu Thư đỏ hốc mắt không thể xoay sở nhìn hắn, "Thực xin lỗi." Cô gục đầu xuống, sự xảo quyệt cay nghiệt trong quá khứ cũng không thấy, còn lại hình như chỉ có sự đê tiện tự bi cùng chán đời.

Bạc Tể Xuyên nhu nhu thái dương một lần nữa ôm cô vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng cô không tiếng động thỏa hiệp.

Đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô từ khi hai người quen biết, nhưng là mỗi một câu chỉ trích này lại đều đâm vào trong lòng anh.

Hắn như ngạnh tại cổ họng, đầu đau như búa bổ, trong lòng có cái kim không thể động, động một chút liền làm hắn đau chết đi sống lại.

Bộ dáng này của hai người bọn họ, có thể cải biên một câu nói của Vương Sóc đến hình dung, thì phải là: trời nam đất bắc khó khăn đụng tới cùng nơi, khi không gặp muốn chết, thấy lại không có cách nào khác sống.

Chú thích:

Quan nhị đại: danh từ phổ biến ở Trung Quốc chỉ những người có bố mẹ đảm nhiệm chức vị cao trong chính phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.