Hướng Đông Lưu

Chương 47: Huyết Hoả Linh Hoàn




Nếu như nhìn xuống phía dưới từ mép vực thì vực sâu có vẻ hẹp dài, nhưng khi tự thân đi xuống thì lại khác, càng đi xuống không gian càng rộng lớn bao la. Lúc này, ma vật đếm không hết chủ động lui tránh, liền có một mảnh không gian tối om trống rỗng.

Dung Trạc nhìn người trước mắt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Trăm năm khổ tâm cố gắng, lo lắng hết lòng, hai mươi năm mai danh ở Bắc Địa nghiên cứu khế ước máu, chẳng lẽ không địch một kẻ có thể là Ma tôn tái thế? Cảm nhận được ma vật vốn dễ sai khiến ma vật thoát khỏi tầm khống chế, các loại cảm xúc khiếp sợ, không cam lòng, oán hận dâng lên, khiến khí tức của ma toàn thân hắn ta sôi sục như nước sôi.

Dường như còn cảm thấy rằng loại kích thích này vẫn chưa đủ, con ngươi Lạc Minh Xuyên không nhìn ra cảm xúc, bình tĩnh nói, “Bây giờ ngươi không phải.”

Là câu trả lời cho câu hỏi ‘Ta là chủ nhân của vực, sao ngươi có thể giết chết ta dưới vực?’ của người nọ.

Dung Trạc ngửa đầu cười to, khóe mắt như sắp nứt, áo đỏ cuồn cuộn như biển máu dậy sóng. Khí tức của ma màu đỏ thắm hội tụ quanh người hắn ta, ngưng tụ thành lợi kiếm.

Lạc Minh Xuyên chưa từng kết quyết, chỉ nhìn kỹ đối phương, trước người liền hiện ra màn chắn kiếm không kém chút nào. Đồng thời xoay cổ tay một cái, Trầm Chu kiếm xuất hiện trong tay y.

Ngàn vạn thanh kiếm va chạm trên không trung, nổ vang làm cho đáy vực chấn động kịch liệt, sau khi thân kiếm vỡ vụn thành bụi phấn thì không ngừng tái sinh. Giống hai vùng biển đang tấn công nhau, ngàn tầng sóng biển nhấp nhô liên tục.

Có thể mượn dùng sức mạnh của Vực Vẫn Tinh là chỗ dựa lớn nhất của Dung Trạc. Bây giờ vực sâu không có để cho hắn ta sử dụng nữa, hắn ta liền rơi vào trạng thái phát điên.

Lạc Minh Xuyên nói, “Mượn cuối cùng cũng là mượn.”

Dù có mạnh mẽ ra sao thì cũng sẽ mất đi chỉ trong nháy mắt. Cho dù là tu Ma cũng cần tự thân cần cù, dốc hết tâm huyết vào việc mượn sức mạnh, vốn là con đường nét bét nhất.

Trong vùng biển vạn kiếm, thân hình Lạc Minh Xuyên bất động, Trầm Chu kiếm thoát tay mà ra, nhanh như chớp phá tan biển máu mênh mông, đâm thẳng tới bờ bên kia!

Con thuyền cô độc trên biển dữ, đi ngược dòng nước.

Y không thường sử dụng kiếm, nhưng không có nghĩa là không quen sử dụng kiếm. Trong cuộc chiến giằng co trước mắt, y vẫn luôn hơn đối phương một thanh kiếm, đó chính là điểm mấu chốt để đột phá.

Trầm Chu kiếm nhanh chóng mà mãnh liệt, chém ra đường đi trên biển khí tức của ma đỏ như máu, đi đến vị trí cách một thước trước người Dung Trạc.

Chợt có một luồng ánh kiếm sáng như tuyết đâm nghiêng ra, trong chớp mắt, cuộc chiến giữa hai người biến thành thế chân vạc. (Thế chân vạc: Cái vạc có ba chân, nên có nghĩa là ba bên giằng co)

Lạc Minh Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, cả kinh nói, “Sư đệ!”

Lâm Uyên kiếm khí tới trước, Ân Bích Việt theo sát phía sau, cả người máu me bay lượn mà đến, đứng cách đó mấy trượng.

Hắn không hiểu vì sao sắc mặt sư huynh đột nhiên thay đổi, bởi vì hắn không biết dáng vẻ hiện tại của mình trông đáng sợ ra sao. Lúc giết một đường giết chóc trên cánh đồng tuyết, áo choàng màu đen tràn đầy vết máu, tàn tạ không chịu nổi, chỉ còn mấy sợi tơ, sau đó khi chém giết với ma vật, còn do che chắn không kịp nên bị cắn xé. Lúc này áo trắng bị máu tươi thấm ướt hơn nửa, cực kỳ chói mắt khiến lòng người hoảng sợ.

Không kịp nói cái gì, Ân Bích Việt chỉ kêu một tiếng sư huynh, liền phát hiện trạng thái của Lạc Minh Xuyên rất không đúng.

Biểu hiện trực tiếp nhất là màu mắt, đôi mắt màu đen mực khi sử dụng Thiên La Cửu Chuyển lúc trước không ngờ lại nổi lên màu đỏ như máu.

Trong nháy mắt ánh kiếm của Lâm Uyên xuất hiện, Dung Trạc không chậm trễ chút nào lựa chọn cố gắng chống đỡ một kiếm của Trầm Chu, tùy ý để bụng bị xé ra một vết nứt to lớn. Đồng thời một thân khí tức của ma cũng thả ra hết, phi thân chuyển hướng tấn công về phía Ân Bích Việt.

Chân nguyên của Ân Bích Việt vốn là gần như khô cạn, khi sức ép đột ngột tăng lên, Lâm Uyên kiếm bị biển máu cách trở, mắt thấy đã lảo đà lảo đảo.

Thân kiếm lại bất ngờ bắt đầu chấn động kịch liệt, như là chịu tác động của một thứ gì đó bỗng nhiên tăng tốc, thoát ra khỏi lớp bao vây của khí tức của ma, đi vào tâm mạch của đối phương.

Kiếm khí nổ tung trong cơ thể Dung Trạc, mưa máu phun ra, hai nơi trọng thương tuyệt không may mắn thoát khỏi.

Lòng Ân Bích Việt chấn động, bởi vì tốc độ của Lâm Uyên kiếm lại không giảm, thoát khỏi thân thể Dung Trạc tiếp tục đâm thẳng về phía sau!

Vừa mới rồi, Lạc Minh Xuyên vì ngăn trở Dung Trạc ra tay với Ân Bích Việt, không kịp che ở trước người sư đệ, đành phải tấn công kẽ hở phía sau của địch. Lúc này đang ở sau lưng Dung Trạc. Ân Bích Việt trơ mắt nhìn sư huynh không hề phòng bị, bị Lâm Uyên kiếm mạnh mẽ đâm vào tâm mạch.

“Xẹt xẹt —— “

Tình thế hỗn loạn quá nhanh, trong chớp mắt tất cả bụi bặm lắng xuống.

Từ lúc Ân Bích Việt xuất kiếm đến bây giờ, Dung Trạc lựa chọn, Lạc Minh Xuyên lựa chọn, Lâm Uyên kiếm rời khỏi chủ, cũng chỉ trong giây lát mà thôi.

Chỉ trong giây lát, long trời lở đất.

Vạn kiếm, khí tức của ma, ma vật cũng biến mất không còn tăm hơi. Chỉ còn ánh máu trong bóng tối.

Lạc Minh Xuyên rên lên một tiếng, giơ tay rút ra trường kiếm, máu tươi chảy xuống ào ạt. Lâm Uyên kiếm “leng keng” rơi xuống đất, tiếng vang chói tai.

Dung Trạc ngã xuống đất, tiếng cười cực kỳ chói tai, oán độc nói, “Sinh tử đồng môn sống chỉ một người sống, các ngươi cũng không được chết tử tế.”

Hắn ta vốn cho là không giết được Lạc Minh Xuyên, thì có thể giết Ân Bích Việt cũng tốt. Biến số hiện giờ rất đáng vui, máu chảy ra từ cái miệng đang cười lớn của hắn ta, trong khoảnh khắc đã chết.

Ân Bích Việt nghe vậy, nhìn vào lỗ máu trước ngực sư huynh, trong đầu trống rỗng.

Thân thể hắn đã cạn kiệt từ lâu, chống đỡ đến bây giờ đều dựa cả vào một chút sức lực cuối cùng. Gặp phải biến cố kinh sợ, trong lòng chấn động, mấy vết thương ngoài và nội thương đếm không hết đồng loạt phát tác, khí huyết dâng lên, không thể ức chế mà phun ra một ngụm máu.

Biển ý thức tan nát quặn đau, hắn muốn cắn răng để duy trì sự tỉnh táo, nhưng ý thức lại rơi vào bóng tối.

Hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê là sư huynh với ánh mắt nặng nề, sắc mặt khó phân biệt. Lẳng lặng nhìn vào mắt của hắn, đi từng bước một về phía hắn.

Rõ ràng chỉ cách mấy trượng, lại như cách cả đại dương.

******

Ngoại ô thành Thái An ở Tây Địa. 

Tuyết mây dày đặc chẳng biết lúc nào đã tản đi, ánh sao yếu ớt lấp lóe trên bầu trời màu chàm. Soi sáng vùng trời lẫn nơi đồng không mông quạnh này, càng tăng thêm vẻ rét lạnh trống vắng.

Ngọc Triển Mi ngắm nhìn một mảnh đen dày đặc khắp nơi, châm chọc cười cười, “Nói chuyện thì có thể, Hoàng Đế bệ hạ dám lui binh không?”

Một cái tay của nàng ta vẫn nắm lấy bả vai của Liễu Khi Sương, không có nửa phần nới lỏng.

Đoàn Sùng Hiên cũng cười rộ lên, “Đây là chuyện đương nhiên. Cung chủ mỹ nhân nở nụ cười làm say lòng người, thiên quân vạn mã của trẫm cũng lui!”

Hắn hơi nghiêng người, lười biếng vung tay lên, “Lui! —— “

Kỵ binh vây quanh chốn hoang toàn này không có chút chần chờ, tiếng vó ngựa chỉnh tề chấn động đến mức khói bụi bốc lên, đảo mắt đã lui về phía sau hơn mười trượng, khoảng cách cũng rộng hơn so với trước.

Khoảng cách này rất khéo, vô cùng có lợi cho đàm phán. Dù Ngọc Triển Mi có nắm chắc là có thể toàn thân thoát ra cũng không thể cưỡng ép phá vòng vây. Cho dù dùng Liễu Khi Sương làm lá chắn, cũng không có cách nào chống đỡ tấn công từ bốn phương tám hướng.

Ngọc Triển Mi thu lại ý cười.

Đã rất nhiều năm rồi, không còn ai gọi nàng ta là mỹ nhân nữa. Mạnh mẽ và lạnh lùng nghiêm nghị, đủ để khiến người ta quên đi bề ngoài mỹ mạo.

Nàng ta hơi nhíu mày, thở dài nói, “Bắc Địa vậy mà lại có Hoàng Đế như ngươi.”

Cho dù một thân mang quân trang, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ giống một vị công tử bột tẩu mã chương thai (chỉ người ăn chơi). Thật sự không liên quan với ấn tượng sẵn có về một vị Đế Vương.

Lại nghĩ tới việc Liễu Khi Sương chạy gấp rút ngàn dặm đến biển Phù Không là để cứu một người như vậy, mà người này không chỉ sống sót trở về Bắc Địa, lại còn thật sự đăng cơ làm Hoàng Đế.

Mưu tính của Dung Trạc không hẳn là có thể đạt được, có người khi sinh ra đã nắm trong tay tất cả, còn có vô số người khác sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên bắc cầu lót đường cho người đó.

Nhớ tới chuyện này, nàng ta không khỏi cảm thán việc đời vô thường lần nữa, “Đoàn Thánh An mà lại có đứa con trai như ngươi.”

Hai chữ ‘mà lại’, là ngạc nhiên, cũng là xem thường.

Kinh ngạc với vận may của đối phương, cũng là xem thường đối phương chỉ có mỗi vận may.

Đoàn Sùng Hiên dường như căn bản không nghe ra được, nghiêm túc đáp, “Chuyện này chẳng liên quan gì đến cha ta cả, rõ ràng là trình độ đầu thai của ta cao thôi.”

Sau đó hắn không rõ mà hỏi, “Lẽ nào cung chủ cảm thấy rằng cung chủ thích hợp làm con trai của cha ta hơn ta sao?”

Ngọc Triển Mi tu hành mấy trăm năm, giết người như ma, nhưng đây là lần đầu tiên nghẹn lời. 

Lúc này Liễu Khi Sương đang đưa lưng về phía sư đệ, nhưng không cần nhìn cũng biết biểu tình của đệ ấy thế nào. Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Đoàn Sùng Hiên, mấy câu nhìn như vô dụng phí lời đó cuối cùng đều sẽ trở thành thứ mấu chốt quyết định kết quả của mọi chuyện.

Hoặc là nói, đây là cách sư đệ chiến đấu.

Ý cười của Ngọc Triển Mi nhạt đi, lạnh lùng nói, “Ngươi phải biết, dù ta có giết nàng ta, thì trận địa của ngươi cũng chưa chắc giữ chân ta được.”

Đoàn Sùng Hiên lắc đầu, “Sao lại đến mức một mất một còn rồi. Cung chủ muốn cái gì mà Bắc Địa không thể cho?”

Lúc hắn nói lời này thì rất hời hợt, nhưng cũng rất có sức mạnh. Bởi vì hắn chính là chủ nhân Bắc Địa.

Quân vương hứa một lời, đâu chỉ là ngàn vàng.

Bởi vì đối với Đoàn Sùng Hiên mà nói, nếu như sư tỷ có việc gì, cho dù giết đối phương cũng không có cách nào để bù đắp một phần vạn.

“Không cần tốn sức, ta không muốn thành trì châu quận của ngươi.” Ngọc Triển Mi nói, “Ta muốn Thiên La Cửu Chuyển.”

Đoàn Sùng Hiên không biết tình huống của Liễu Khi Sương ra sao, lại không dám tùy tiện đến gần, trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt cũng rất là bình tĩnh, “Lúc trước cung chủ đã chịu đánh nát gân cốt toàn thân hai lần, dùng bí pháp của Kim cung rót vào khí tức của ma để tái tạo lần nữa, một lần cuối cùng diễn ra mười năm mới thành công. Có phải thế không?”

“Đúng thì sao?!”

“Lúc cung chủ vận công thì thường bị đau ở giữa các hàng huyệt, khí tức ứ đọng, thỉnh thoảng nhịp tim lại hỗn loạn, tính tình nóng nảy, dễ tức giận?”

Ánh mắt của Ngọc Triển Mi càng lạnh hơn.

“Cung chủ không cần căng thẳng, quan khí thuật (thuật quan sát hơi thở) gia truyền mà thôi. Nếu như cung chủ muốn học, ta có thể dạy cho cung chủ…” Thấy đối phương không kiên nhẫn, Đoàn Sùng Hiên trở nên đứng đắn, “Thật ra trong lòng cung chủ trong lòng cũng rõ, tái tạo gân cốt lúc trước gây tổn thương đến phế tạng. Hơn nữa lại một mực cầu nhanh trên con đường tu hành, căn cơ không ổn, bệnh nặng kéo dài từ lúc nhỏ không thể trừ tận gốc, cơ thể đã không chịu nổi gánh nặng từ lâu. Nếu không phải dựa vào tu vi cao thâm tu vi cưỡng chế, thì với thân thể bây giờ của cung chủ, sợ là đã bệnh thời kỳ cuối. Coi như tạm thời không đáng ngại, nhưng tu hành sau này sẽ gặp phải bình cảnh, chỉ có thể mạo hiểm lần sau hơn lần trước.”

“Thứ cung chủ cần không phải Thiên La Cửu Chuyển, mà là Trữ Thủy tâm kinh điều dưỡng thân thể của hoàng tộc Bắc Địa. Đúng lúc ta đang mang trên người.”

Liễu Khi Sương nghe đến đó, cảm động trước việc hết lòng hết dạ của sư đệ, nhưng vẫn than thở trong lòng. Lần này sợ là sư đệ sai rồi, Ngọc Triển Mi nào là người tiếc mạng? Nàng ta muốn Thiên La Cửu Chuyển, cũng không phải là cầu bất tử bất diệt. Chỉ là bởi vì đó là Ma công mạnh nhất trên đời mà thôi. Đối với nàng ta mà nói, chỉ cần có thể làm đệ nhất thiên hạ, làm một ngày và một năm cũng không có gì khác nhau.

Nàng ta vẫn luôn như vậy, chỉ muốn thứ tốt nhất.

Quả nhiên, Ngọc Triển Mi khinh thường nói, “Ta nhìn như kẻ ngu si lắm sao?”

“Ta chính là toàn tâm toàn ý cân nhắc vì cung chủ, nếu cung chủ không tin, thì cũng có thể thử một lần. Phân ra hai luồng khí tức của ma, một luồng bắt đầu từ chỗ sườn cụt, nghiêng hướng phía dưới đi đến huyệt Đái Mạch (ở vị trí ngang thắt lưng), vòng quanh người một vòng, một luồng đi mạch Xung (ở thận), cuối cùng hai luồng cùng tụ lại trong máu. Thử xem có giống như ta nói hay không, có hiệu quả điều trị bình phục khí huyết.”

“Sư tỷ của ta ở trong tay cung chủ, lúc cung chủ vận công mà hơi có sai lầm, khí tức của ma bạo động cũng có thể khiến sư tỷ chết. Ta nào dám lừa cung chủ?”

Trong giây lát, Liễu Khi Sương suýt nữa đã cho là sư đệ đã biết quyết định của nàng. Nói tới bây giờ, sức mạnh nàng gom góp được cũng không nhiều, khí tức của Ngọc Triển Mi cũng thả lỏng.

Thân thể của Liễu Khi Sương vẫn bị khí tức của ma đông cứng ngắc, nhưng tinh thần lại tập trung cao độ, lẳng lặng cùng đợi.

Nàng biết, đổi thành lúc trước, Ngọc Triển Mi chắc chắn sẽ không thử, nhưng qua trận chiến vừa rồi nàng ta cũng bị thương rất nặng, ở mặt ngoài che giấu trạng thái suy đồi, thật ra đã là nỏ mạnh hết đà.

Đoàn Sùng Hiên còn đang nói chuyện, “Chỉ có mỗi đường vận công đó thôi thì tác dụng chưa đến một phần mười, nếu như phối hợp với khẩu quyết của tâm kinh…”

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Ngọc Triển Mi sắc mặt chợt thay đổi, tay phải đang nắm lấy bả vai Liễu Khi Sương chợt đẩy thẳng người ra ngoài!

Đẩy một cái chính là mấy trượng.

Trong không khí, tiếng sấm sét cùng tiếng gào đau đớn thảm thiết gần như vang lên cùng lúc.

Đoàn Sùng Hiên bất ngờ, theo bản năng đi đỡ sư tỷ, Liễu Khi Sương vung vung tay với hắn, ra hiệu không có gì đáng ngại, tự mình chậm rãi đứng lên.

Hắn quay đầu nhìn lại, Ngọc Triển Mi đã ngã xuống đất, từ cánh tay phải đến nửa người, miệng máu sâu hoắm chằng chịt khắp nơi. Da thịt tróc ra, gần như có thể thấy được xương trắng.

Sắc mặt Liễu Khi Sương bình tĩnh, nhíu mày hỏi, “Tại sao?”

Tại sao lại đẩy ta ra?

Ngọc Triển Mi cười hai tiếng, lại bị máu tươi trong cổ họng làm cho sặc mà ho khan kịch liệt, “Ngươi muốn chết cùng ta, ta không cho ngươi như ý!”

Trong lòng Đoàn Sùng Hiên kinh hãi, không thể tin mà nhìn sư tỷ. Liễu Khi Sương cho hắn một ánh mắt động viên, nhưng không giải thích gì.

Lẽ nào người bế sinh tử quan đều thật sự coi nhẹ tánh mạng sao? Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, Đoàn Sùng Hiên rất nhanh đã nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, nhất thời có chút thất vọng.

Cho dù mình không đến, kết quả tám phần cũng sẽ là như vậy.

Liễu Khi Sương trầm mặc không nói.

Nàng dùng chân nguyên còn sót lại không bao nhiêu rót vào linh mạch ở bả vai, dùng quyền ý bao trùm, như tập hợp sấm gió. Nếu đã lấy lòng tự nổ tung quyết muốn chết, khoảng cách gần như thế, có chín phần xác suất sẽ giết được cả mình và Ngọc Triển Mi.

Vừa mới rồi, Ngọc Triển Mi phân ra khí tức của ma để vận công, đành phải phòng bị Đoàn Sùng Hiên, nên hơi có thả lỏng với nàng, nàng liền khiến chân nguyên ở trong người nổ tung.

Đối với hai người mà nói, biến số duy nhất tối nay, không phải là việc Đoàn Sùng Hiên đến, mà là lựa chọn của Ngọc Triển Mi.

Trong cơ thể Liễu Khi Sương bị khí tức của ma của nàng ta ăn mòn, hơi có dị động gì thì có thể phát hiện, lúc ngàn cân treo sợi tóc nàng ta không kịp lui, cũng không hề lui, mà là đẩy nhanh tốc độ vận chuyển khí tức của ma, tranh thủ chân nguyên của đối phương, cũng quyết đoán đẩy người ra khỏi bán kính nổ tung.

Một loạt động tác, chỉ cần chậm hơn một cái chớp mắt, thì bây giờ người sắp chết sẽ là cả hai người.

Rất rõ ràng, cung chủ Kim cung không có thời gian suy nghĩ, thân thể theo bản năng đã ra quyết định thay nàng ta.

Liễu Khi Sương hỏi nàng ta tại sao, thật ra nàng ta cũng không biết.

Ngọc Triển Mi nằm ngửa, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh đen với ánh sao ảm đạm, tầm nhìn trống trải, đã từ từ nhiễm sắc máu. Khí tức của ma của nàng ta đang tàn phá bừa bãi trong linh mạch xương cốt, khiến sức sống nhanh chóng trôi đi. Đoàn Sùng Hiên nói không sai, thân thể này chứa quá nhiều mầm họa, rất dễ dàng phản phệ.

Liễu Khi Sương đi tới, nửa quỳ ở trước người của nàng ta, tới gần bên môi nghe nàng ta nói chuyện.

“Ngươi phải sống sót, sống càng lâu càng tốt, như vậy thì trên đời này mới còn có người nhớ tới ta.”

Sau khi bế sinh tử quan, nỗi lòng lạnh nhạt không một gợn sóng rốt cục bị đánh vỡ.

Liễu Khi Sương nói bằng giọng khàn khàn, “Ta đáp ứng ngươi. Ngươi muốn về nơi nào?”

Câu hỏi này lúc nãy Ngọc Triển Mi đã hỏi nàng.

Ngọc Triển Mi giơ tay lên, cười chỉ về một hướng, “Ta muốn về cánh đồng tuyết Đông Địa.”

Liễu Khi Sương nghĩ thầm, bên kia rõ ràng là hướng Tây mà.

Thôi, ngươi nói là Đông thì chính là Đông.

Nàng cúi người ôm lấy Ngọc Triển Mi, váy trắng của người trong lòng nhuộm đầy máu tươi, nhẹ như một mảnh giấy.

“Được, ta đưa ngươi về.”

Quay đầu nhìn sư đệ của mình một chút. Đêm nay bọn họ gặp lại nhưng chưa từng nói một câu, nhưng mà giữa đồng môn với nhau cũng không cần nhiều lời, trăm từ vạn chữ đều ở trong một cái liếc mắt.

Đoàn Sùng Hiên vung vung tay, “Sư tỷ đi đi, đệ về Thương Nhai một chuyến.”

Kỵ binh trong tư thế sẵn sàng đón địch nhường ra một con đường, Liễu Khi Sương ôm Ngọc Triển Mi đi qua, máu đỏ sẫm rơi cả một đường.

Gió Bắc đập vào mặt, đêm đen dài dằng dặc rốt cuộc đã qua. Không có mặt trời mọc, chỉ có bầu trời phía Đông hơi trăng trắng.

Giọng Ngọc Triển Mi gần như nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Ngày hôm nay thật là lạnh nha…”

“Là do ngươi mặc quá ít.”

“Ta không nhớ rõ đường…”

“Ta nhớ.”

Ta sẽ nhớ đường, cũng sẽ nhớ tới ngươi. Ta thề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.