Hướng Đông Lưu

Chương 40: Các ngươi muốn làm gì đệ tử của ta?




Dung Trạc không kéo chiến tuyến quá dài, đến nỗi không kịp viện trợ, bởi vậy nên đành cùng Bắc Địa không xâm phạm lẫn nhau, Thương Nhai sơn ở Tây Địa cũng giao cho Bão Phác tông đối phó. Mà mười vạn Ma quân chia ra ba đường, một đội ở lại đóng giữ Đông Địa, một đội đi về phía Nam Địa, một đội đi về phía Trung Địa. Trong đội Ma quân, ngoại trừ các đệ tử của 12 cung Ma đạo thì còn có mấy kẻ tán tu đấu tranh kiếm sống trên cánh đồng hoang. Gần như là tập hợp toàn bộ sức chiến đấu của Đông Địa.

Những người này không lòng trung thành gì để nói, lại còn học được cách chiến đấu trong hoàn cảnh đấu tranh tàn khốc ở Đông Địa thì càng không có gánh nặng đạo đức gì. Một khi kết hợp lại vì lợi ích, thì quả thật rất đáng sợ.

Không chỉ riêng mọi người ở Thương Nhai sơn không nghĩ ra Dung Trạc làm sao có thể thu phục nhiều sức chiến đấu chiến đấu như vậy chỉ trong thời gian ngắn, là lợi ích gì mà lại khiến cho 12 cung buông xuống hiềm khích, mấy môn phái lớn còn lại cũng rất là khó hiểu, chỉ có Chưởng viện tiên sinh nhìn ra được mấy phần manh mối, lờ mờ tính ra là đó là một loại khế ước sức mạnh nào đó, chỉ là bây giờ hắn bị trọng thương chưa lành, cảnh giới chịu tổn thất lớn, khó mà làm cách bói toán khó hơn nữa.

Các nơi cũng không giải thích được thì cũng không bỏ thêm thời gian để ngẫm nghĩ, bởi vì Ma quân đã gần ngay trước mắt.

Lúc xuất phát đội tàu đi chậm rãi, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn không nhìn thấy bờ đâu. Đều là những chiếc thuyền lớn 12 cánh buồm gồm bốn tầng, thân tàu có khắc phù văn ma trận, còn có người cảnh giới cao thâm rẽ nước cưỡi gió, đi theo trên biển, theo gió vượt sóng. Ngẫu nhiên có động vật biển bị khí tức của ma quấy nhiễu, nhưng cũng tránh không kịp.

Đội Ma quân đi về phía Nam Địa đã chuẩn bị vẹn toàn trước khi vượt biển, nhưng chưa từng gặp phải bất kỳ sự ngăn chặn nào, hơi có vẻ ra trận thành công, thuận buồm xuôi gió.

Bởi vậy từ khi bước vào Nam Địa, liền không chú ý bước vào bẫy rập trận pháp. Nhưng mà do nhân số đông đảo, kẻ dẫn đầu cũng không để ý thương vong không đến đâu này. Thành trấn thôn trang dọc theo đường đi đều là người đi nhà trống, chỉ thấy mấy trận pháp phiền phức, không gặp nửa bóng người, lòng người trong đội ngũ lay động, chỉ hận không thể giết một trận ngay lập tức, để xả ra ấm ức tức giận.

Dưới tình hình như vậy, Ma quân bắt đầu vượt sơn, đi tới cửa đường núi ‘Cửa Lưỡng Nan’.

Trong đêm tuyết, gió lùa qua núi rừng, rì rào không ngừng.

Đường núi cực kỳ chật chội, nếu là trước đây, thì không thể không mở núi phá đá, mở ra một đường bằng phẳng. Nhưng hai bên đường núi này đều là vách đá cheo leo cao vạn trượng, nếu như chỉ mở rộng dưới đáy, chân của vách đá không ổn định, thì sẽ dẫn tới nguy cơ núi lở. Huống hồ ngọn núi này là đá hoa cương kiên cố, để phá được thì  rất tốn thời gian công sức. Đành phải lần lượt đi qua đường núi dài hơn mười dặm. Vượt qua mấy rặng núi này thì chính là Diệp thành, hơn nửa dân lưu lạc tụ tập ở đó.

Kẻ dẫn đầu cũng có chút không kiên nhẫn. Thần thức của gã lan ra khắp nơi, núi rừng tàn tạ, cành khô cây mục, màn tuyết cứ rợi xuống. Nhưng không có dấu vết của trận pháp.

Nghĩ cũng phải, muốn phá hủy núi đá cứng rắn như thế, không có hai, ba tháng để sắp xếp thì sao có thể chỉ dựa vào trận pháp mà làm được.

“Toàn quân nhanh chóng đi qua.”

Thanh âm không lớn, lại ẩn chứa khí tức của ma dồi dào, xuyên qua tiếng gió, mỗi người đều nghe rõ ràng.

Đội ngũ tiến vào đường núi, uốn lượn như con rồng dài, không có ai nói chuyện, khắp nơi đều yên tĩnh. Tất cả rất thuận lợi.

Có lẽ là cảm thấy được sự yên tĩnh này có chút khác thường, kẻ dẫn đầu thân mang áo bào đen, đứng ở một chỗ núi đá nhô ra nhìn xuống phía dưới, gần như hoà vào trong màn đêm. Càng xem sắc mặt lại càng thận trọng. Ngay tại lúc này, gã cảm thấy tảng đá dưới chân chấn động rất nhỏ. Nhỏ đến không thể nhận ra, gần như khiến người ta nghĩ là ảo giác.

“Lui lại! —— “

“Ầm —— “

Đã muộn. Tiếng nói bị nhấn chìm trong tiếng nổ vang điếc tai.

“A —— “

Đất đá lăn xuống, máu tươi bắn tung toé.

Không khí trong trời đất chợt thay đổi, toàn bộ cửa Lưỡng Nan với thế núi lung lay mạnh mẽ rơi xuống! Trong bóng đêm, bụi mù cuồn cuộn, xộc thẳng lên trời.

Chuyện đột nhiên xảy ra, ma tu trong đường núi không kịp trở tay, kẻ có tu vi yếu ớt thậm chí không kịp kêu cứu đã bị chôn vùi trong bụi mù tán loạn. Kẻ sống không rõ tình hình, lòng người bàng hoàng, từng người chạy trốn, thậm chí còn bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Trước khi khối núi đá thứ nhất rơi xuống thì kẻ cầm đầu đã bay người lên, một chưởng bổ về phía thân núi. Một chưởng này là nhắm vào một vị đệ tử mặc áo bào bát mặc sơn thủy, kiếm của vị đệ tử kia cắm tận gốc vào núi đá, lờ mờ có ánh sáng vàng lấp lóe. Thanh Lộc kiếm phái thiện về tấn công trực diện, không thiện ẩn nấp, có thể giấu diếm được kẻ cường giả Ma đạo đến bây giờ đã là không dễ.

Chưởng này là để chứng thực một việc, trận thiếu một cửa, trận pháp nổ tung xây dựng dựa trên kiếm ý đương nhiên bị loại trừ. Kẻ cầm đầu thậm chí còn nhận ra nơi ẩn thân của mấy người khác, hờ hững nghĩ rằng muốn lấy mạng của 8 người này thì cũng chỉ cần một chưởng mà thôi.

Thời cơ vẫn là chậm một bước. Chợt có một kiếm chém ngang mà đến, tà tà đâm ra, nhẹ như mưa bụi lất phất.

Một luồng kiếm ý thê lương lạnh lẽo phá tan bụi mù, hiện ra bóng người cầm kiếm. Là một thanh niên sắc mặt bình thản.

Hơn mười dặm đường núi còn đang lần lượt đổ nát, phạm vi không ngừng mở rộng.

Chỉ bụi thôi mà đã có thể bốc thẳng lên hơn mười trượng, ở nơi cách đây ngàn dặm cũng có thể nhìn rõ. Có thể thấy được cảnh tượng trong núi khốc liệt thế nào.

Trình Thiên Vũ đứng ở phía trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn, không thể nén xuống sự hoảng sợ đang sản sinh ra, “Không phải đã nói cẩn thận là chỉ nổ đường núi thôi sao, nổ xong rồi chạy!” Giọng của cậu ta nghẹn ngào, “Động tĩnh này… Rõ ràng là nửa bên núi đều sụp rồi. Chung sư huynh, huynh ấy…”

Tống Đường nhắm mắt lại.

Toàn bộ Nam Địa đều thấy được bụi mù, tựa như là tín hiệu khai chiến.

Rất nhiều người dường như đều đoán được nơi đó đang xảy ra chuyện gì.

*******

Thần binh ở trước mặt, kẻ cầm đầu rốt cục lộ ra mấy phần trịnh trọng. Áo bào đen của gã tung bay trong gió tuyết và bụi mù cuồn cuộn như biển, khí tức của ma mênh mông vọt tới từ bốn phương tám hướng, hội tụ giữa ngón tay của gã, ngưng tụ lại thành sức mạnh của vạn quân, bổ về phía mũi kiếm.

Đối phương chỉ giơ tay thôi, nhưng Chung Sơn đã không chút do dự sử dụng kiếm mạnh nhất.

Chân nguyên điên cuồng mãnh liệt bùng cháy, kiếm của hắn cũng tựa như đang bùng cháy, cho nên ở nơi thân kiếm chạm tới, hoa tuyết bị hòa tan chỉ trong khoảnh khắc, phát ra tiếng ‘xì xì’, hóa thành sương trắng và hơi nước.

Trùng hợp lại giống như cả trời mưa gió.

Có bao nhiêu mưa gió, liền có bao nhiêu kiếm.

Mưa gió vây thành, vốn là kiếm công thành.

Một người có thể lấy một đấu một vạn.

Ngày xưa ở dưới Trọng Minh sơn, hắn vẫn cần thiên thời địa lợi, mượn thế mưa gió. Bây giờ, với trình độ kiếm đạo của hắn, khi ra kiếm liền thành mưa gió.

Thiên phú trăm năm khó gặp như vậy, nếu đặt trong cảnh năm tháng thái bình lúc trước thì có thể coi là kẻ vô địch trong những người có cùng cảnh giới.

Đáng tiếc số mệnh vốn không công bằng từ trước đến giờ, trong cuộc chiến tối nay, trình độ kiếm đạo và thiên phú cũng không đủ để bù đắp khoảng cách chênh lệch cảnh giới rộng như rãnh trời.

Kẻ áo đen đột nhiên bắt đầu nói chuyện. Cho dù núi đá nổ vang như sấm, nhưng Chung Sơn cũng có thể nghe rõ ràng giọng của gã, “Có lúc ta thật sự không biết những danh môn chính phái các ngươi nghĩ thế nào nữa, tìm chỗ trốn cho tốt thì không làm, lại nhất định phải tới nơi này chịu chết.”

Ngữ điệu lạnh lùng, từ ngữ cũng khiến lòng người sinh ra sự tuyệt vọng,

“Hay là nói, các ngươi đều cho là chỉ cần có nghĩa lớn trong tay, thì không tiếc mạng sống?”

Lúc này mà nói chuyện thì nhìn như là phí lời, nhưng gã hiểu rất rõ, chỉ cần đạo tâm của đối phương hơi dao động chút thôi, thì kiếm trong tay sẽ chần chờ, sẽ trở nên chậm chạp.

Sau đó thì sẽ bị giết rất nhanh thôi.

Cho dù là một thân nhiệt huyết muốn tỏ anh hùng, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi như vậy, dù sao cũng là chuyện sống chết, ai lại không chần chừ?

Chung Sơn không lên tiếng, liền chém một kiếm. Chiêu kiếm này là Thê Phong Lãnh Vũ (mưa sa gió rét), tiếng kiếm rít thống khổ. Màn chắn làm từ khí tức của ma ở dưới mũi kiếm dường như có vẻ lỏng lẻo.

Thật không ngờ, đạo tâm của hắn không một chút gợn sóng, vẫn bình tĩnh như cũ.

Bởi vì việc đi tới nơi này nhìn như là sự lựa chọn của hắn, chọn đến Cửa Lưỡng Nan trong danh xưng ‘Sinh tử lưỡng nan’, nhưng trên thực tế hắn không hề chọn, hắn cho là mình nên đến, cho nên hắn đến.

Việc hắn nên làm, nên hắn liền đi làm.

Chuyện này không có gì để gọi là nhiệt huyết cả.

Vượt qua vùng biển mênh mông vô tận giáp đại lục cách đó vạn dặm, trên vùng đất bằng phẳng ở Trung Địa, Ma quân hành quân cực nhanh. Tuy rằng tầng tầng lớp lớp cản trở trên biển đã tổn thương hơn ngàn người, nhưng vẫn không có cách thay đổi tốc độ tiến lên phía trước của Ma quân.

Ở vùng hoang dã cách Vân Dương thành hơn mười dặm, tối nay tuyết đã ngừng, gió còn chưa ngừng.

Ba mươi vị đệ tử của học phủ đã sắp xếp xong trước khi quân đổ bộ vào thành, giờ đang bắt đầu trở về thành.

Trong đội ngũ này, người có cảnh giới cao nhất thì cũng chỉ là Phá Cảnh. Lo lắng hết lòng nửa tháng, mặt mỗi người đều như màu đất, song ánh mắt lại kiên định, thần trí trấn tĩnh.

Có người cảm thấy bầu không khí này quá thảm rồi nên bắt đầu nói chuyện, “Năm ấy ta nhập học thì rất là ham ngủ, mỗi khi đến muộn lớp học buổi sáng, Trương tiên sinh kiểm tra việc đọc sách sẽ khẻ tay ta, bắt ta chép sách, có một lần còn phạt ta chạy quanh học phủ mười hai vòng. Khi đó ta vừa chạy vừa nghĩ, chờ đến khi ta xuất sắc hơn người, chuyện đầu tiên ta làm chính là cho nổ học phủ. Cái nơi quái quỷ gì vậy, nội quy quá vô nhân đạo rồi.”

Các học trò khác cũng rất phối hợp mà cười rộ lên, tên còn lại nói tiếp, “Trương tiên sinh phạt như vậy đâu có nặng, chỉ có Lý tiên sinh dạy Lịch sử tổng quát về năm lục địa là có nhiều quy tắc nhất, phạt ta đi quét lá rụng ở rừng cây sau nhà vào mùa thu, quét không sạch thì không được đi, lúc đó ta tức đến mức muốn nổ học phủ luôn.”

Bọn họ sôi nổi bàn về chuyện xưa cũ, phát hiện ra rằng bất kể là đứa học trò cần cù hiếu học cỡ nào, thì đều từng có lúc muốn nổ học phủ.

Bỗng nhiên có người giả vờ sầu não, “Tối nay có thể là cơ hội duy nhất trong đời chúng ta để nổ học phủ, tại sao lại phải từ bỏ chứ!”

Trong đội ngũ đầy tiếng cười vang..

Cười xong thì liền có người mở miệng, “Bởi vì đây là nhà của chúng ta. Coi như nó có muôn vàn điều không tốt, nhưng nào có chỗ cho người ngoài chạm đến một gốc cây gốc cỏ của nó?”

“Không sai, ai dám làm nổ nó, ta nổ kẻ đó trước tiên.”

“Huống chi bây giờ nhớ lại, muôn vàn điều không tốt đó cũng thành chỗ tốt của nó.”

Bọn họ trở lại trong thành, hợp lại với những tiểu đội về thành khác, hai vị tiên sinh dạy học kiểm lại nhân số. Thủ vệ trên tường thành bắt đầu thay ca. Tất cả đều đâu vào đấy.

Trong nhóm học trò mới này thì phần lớn là người tu hành. Tất cả mọi người hết sức chăm chú ngắm mắt nhìn về phía khói bụi ở đường chân trời. Cùng yên lặng chờ đợi. Lúc mới đầu khói bụi rất mỏng, nhưng trong chớp mắt đã trở nên mãnh liệt.

Là đại quân Ma tu đến.

Chưởng viện tiên sinh chắp tay đứng ở trên mái cong của tàng thư các, mấy ngày trước hắn nhắm mắt nằm trên giường. Tối nay không biết đã dùng cách gì mà tinh thần quắc thước, như thay da lột xác.

Hắn nhìn ngoài Vân Dương thành, váy dài nhẹ phất phơ. Tiếng xé gió nổi lên, thứ phóng đi không phải là thạch ấn của hắn, mà là một mũi tên.

Tốc độ nhanh đến vô cùng, gần như muốn phá nát rào cản không gian, mũi tên tự bốc cháy trong gió, rơi vào trên cánh đồng, toàn bộ chốn hoang dã ấy bốc cháy. Gió giúp thế lửa, ánh lửa ngập trời.

Vô số học trò kêu nhỏ thành tiếng, nhưng không ai mừng quá sớm, dù sao đêm đen dài dằng dặc, đây chỉ là mới bắt đầu.

Các tiên sinh dạy học thông thạo luyện đan điều phối nhiên liệu, hơn trăm đệ tử không ngủ nửa tháng qua, vẽ một tấm Nhiên phù to lớn kéo dài 10 dặm ở vùng hoang vu ngoài Vân Dương thành.

Đường vân mặc dù tỉ mỉ, nhưng hình dáng vẫn chưa đủ để khiến khí cơ trong trời đất thay đổi, Chưởng viện tiên sinh liền nhỏ một giọt máu đầu tim lên thân mũi tên để làm dấy lên ngọn lửa này.

Đêm đó, chín châu dấy lên gió lửa, vạn dặm núi sông lần lượt được thắp sáng.

Mưa gió ở cửa Lưỡng Nan, ánh đao dưới núi Liêm Giản, mũi tên lửa ở Vân Dương thành. Vẫn còn đọng lại trong truyền kỳ nhiều năm sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.