Hướng Đông Lưu

Chương 27: Thanh Vân Cư




Sát cục tối nay trên Hoành Đoạn Sơn đã được chuẩn bị kỹ càng đầy dây mơ rễ má trước đó, dệt thành một cái lưới lớn, gió thổi không lọt.

Đại trận hộ sơn kích hoạt đến mức tận cùng, trên mỗi con đường đến Bão Phác tông đều có người cản kẻ ngoại lai, tuần vệ và người canh gác trên núi nghiêm mật gấp mười lần trước đây.

Những chuyện đó đủ để ngăn cản phần lớn tu sĩ chạy đến, nhưng không cách nào chặn được Á Thánh cưỡi gió mà đến.

“Tên thư sinh trong học phủ kia, cảnh giới tuy cao, cơ mưu đầy bụng, nhưng đáng tiếc là kiếm cũng không cầm, không gây nổi họa lớn.”

“Giai Không tự cách xa trần thế, Vô Vọng quá đạm bạc, ai quản thiên hạ, là đạo hay là ma, ông ta cũng không quá quan tâm…”

Đây là lời mà Dung Trạc nói với Dư Thế rất lâu trước kia.

Ngữ điệu buông thả, trong lời nói lại mang sự điên cuồng không để ai vào mắt.

Cho dù như vậy, bọn họ vẫn sửa chữa đại trận biển mây, nhằm vào kẻ địch mang cảnh giới Á Thánh, che đậy khí tức, xáo trộn thiên cơ, hướng ánh mắt của hai người nọ về phía Vực Vẫn Tinh.

Nếu như Chưởng viện tiên sinh và đại sư Vô Vọng muốn tới, thì ông và Dung Trạc cũng có sắp xếp hậu chiêu, dù bọn họ phải đánh đổi khá nhiều, mới có thể ngăn cản hai người này lại.

Bóng đêm mênh mông, không trăng không sao, mây đỏ chói mắt.

Ánh mắt Dung Trạc lạnh lẽo, là bởi vì Chưởng Viện mặc dù không đến, nhưng cái ấn của hắn trong nháy mắt đã đi vạn dặm, giây lát đã phá ra một lỗ hổng trên tầng tầng biển máu.

Thạch ấn to lớn như núi tạo thành một cái bóng trên biển máu, uy áp to lớn ùn ùn kéo đến.

Nơi này có sức mạnh nối liền với trời đất của đại trận hộ sơn Bão Phác tông, thạch ấn đáng lẽ ra không tới nhanh như vậy.

Trong nháy mắt, Dư Thế dường như cảm giác được cái gì, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn về phía thanh niên đang đi đến đỉnh núi.

Nhíu mày hỏi, “Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?”

Ngữ khí của ông ta không nặng, nhưng có uy áp như kiếm, chém phủ đầu xuống.

Khóe miệng thanh niên bị chất vấn tràn ra tia máu.

Một kiếm vừa nãy của Dư Thế, người này lại không đỡ, chỉ dùng sắc mặt bình thản để chống cự lại.

Tay áo bào của Dung Trạc tung bay, hai tay nhanh chóng kết ấn, trên biển máu nổi lên sóng lớn ngập trời.

Ông ta có thể phá tan thạch ấn, chỉ là cần có thời gian. Mà thời gian càng dài, biến số càng nhiều. Chu Viễn Đạo đã đứng lên.

Dù cho đang trong thời khắc hiểm nghèo, sắc mặt của Dư Thế vẫn hòa dịu, nói với thanh niên,

“Ngươi không nên nhúng tay vào việc này. Xuống núi đi.”

Ý rất đơn giản, ngươi không có tư cách ở đây, mà nếu như bây giờ ngươi xuống núi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Đối với Dư Thế có cảnh giới địa vị như vậy, đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ông ta có thể làm, bất kể là người nào cũng đều nên cảm động đến rơi nước mắt mà chấp nhận.

Nhưng người thanh niên không nhúc nhích.

Gió tanh thổi tới từ biển máu, thổi lên đạo bào màu xanh của hắn.

Dù thế nào Dư Thế cũng không ngờ rằng, biến số lớn nhất, sẽ là Lâm Viễn Quy.

Cũng như Quân Dục ở Thương Nhai sơn, một nửa đại trận hộ sơn của Bão Phác tông cũng nằm trong tay Lâm Viễn Quy.

Lâm Viễn Quy không biết sát cục tối nay, cũng không sỏi bói toán, mà là cảnh giới sở chí, có thể đoán được mấy phần từ ánh sáng hòa xanh trong hòa lẫn trong mây đỏ.

Dù cho Dư Thế có hạ lệnh tối nay không ai được lên đỉnh núi, nhưng Lâm Viễn Quy muốn lên thì Hà Lai cũng không dám cản hắn, những trưởng lão kia cũng không ngăn được hắn.

Hắn đi đến trên núi, nhìn thấy biển máu, sau đó hắn làm yếu đi đại trận hộ sơn. Không chút do dự nào.

Dư Thế không phải sư phụ của Lâm Viễn Quy, không có tình cảm thầy trò. Mà Lâm Viễn Quy có giá trị rất lớn với tông môn, không thể dễ dàng chết đi được.

Ít nhất không thể chết vào lúc này. Ít nhất phải làm chút chuyện cho tông môn trước đã.

“Bây giờ bản lĩnh của ngươi lớn nhỉ, ngay cả gốc gác phản đồ cũng quên đi rồi?”

Sau đó là một luồng kiếm ý bén nhọn, xẹt ngang qua ngực bụng của thanh niên, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Sắc mặt của Lâm Viễn Quy không hề thay đổi, không chống đỡ, cũng không lui bước.

Hắn không đỡ không phải là bởi vì Dư Thế là Á Thánh, mà là bởi vì đối phương là trưởng bối sư môn.

Không lui bước là bởi vì nguyên tắc của mình.

Hắn bế quan nhiều năm, không biết tại sao Chưởng môn lại muốn cấu kết với ma tu giết Chu Viễn Đạo, hắn chỉ biết chuyện này là không đúng.

Dù cho có nhiều lý do hơn đi chăng nữa, không đúng chính là không đúng.

Sắc mặt của Dư Thế càng lạnh hơn, ông ta nâng tay áo, đang muốn ném cái thứ không biết điều này xuống núi. Nhưng lại bỗng nhiên phi thân, xuất hiện trên biển máu.

Bởi vì chẳng biết vì sao, Dung Trạc đột nhiên ngưng việc ngăn cản thạch ấn, cũng mặc kệ Chu Viễn Đạo, đổi đường đi đến đỉnh núi.

Dư Thế tựa như có cảm giác, đi thay chỗ cho đồng minh.

Đại trận hộ sơn bị suy yếu, trở ngại trên đoạn đường lên núi cũng bị Lâm Viễn Quy quét sạch.

Cho nên khi Lạc Minh Xuyên đến đỉnh núi, gần như không bỏ ra chút công sức nào.

Chỉ thấy trên đường núi có một người đang đứng thẳng, là một ma tu.

Y phục đỏ như lửa tung bay, cũng khiến biển máu sau lưng phai màu đi. Giữa mặt mày như có khí yêu tà, nhưng tư thái lại buông thả, nửa phần uy thế cũng chẳng lộ.

Chu Viễn Đạo mặt tiều tụy trên biển máu, Dư Thế rút kiếm, từ từ ép thạch ấn ra.

Ở đỉnh núi phía Tây bình thường nhất có một người thanh niên đang đứng, một thân đạo bào màu xanh, sừng sững bất động, vững chắc như Tùng.

Chỉ liếc mắt một cái, Lạc Minh Xuyên liền rõ tám phần thân phận những người này và thế cục trước mặt.

Y nhìn thấy sát cục, khi suy nghĩ của y xẹt qua thật nhanh thì Dung Trạc cũng đang nhìn y.

Chỉ như thế thôi, thật sự là khiến người ta thất vọng.

Một người trẻ tuổi như vậy làm Ma tôn tái thế, chỗ nào có nửa phần khí chất xưng bá thiên hạ? Quá yếu.

Thất vọng khiến người ta không kiên nhẫn, ánh mắt Dung Trạc thay đổi, như là đang nhìn thứ giun dế, nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi không xứng với Thiên La Cửu Chuyển.”

Lạc Minh Xuyên lắc đầu, “Ta xem thường nó.”

Dung Trạc rốt cuộc cảm thấy mấy phần thú vị.

Thiên La Cửu Chuyển, là công pháp tối cao mà mỗi ma tu đều theo đuổi, bất tử bất diệt, là sức mạnh lớn nhất mà người tu hành có thể thấy được. Bây giờ thứ giun dế chỉ cần một tay là có thể giết chết này lại coi thường nó.

Hắn ta cười cười, yêu dị mà lạnh lẽo, “Vậy không bằng cho ta đi.”

Câu nói này không phải đang thương lượng.

Vừa dứt lời, một luồng khói đỏ tươi bay tới.

Trước mắt Lạc Minh Xuyên xuất hiện một đống thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Biển máu ở ngay trong biển trong đầu y. 

Giống như khi bị Quan cưỡng ép kéo vào trong cảnh thiền định, đây là phép thần thông của cường giả ở đỉnh cao. Chỉ cần Dung Trạc có ý muốn thì có thể trực tiếp đánh nát đầu óc của y.

So với Ngọc Triển Mi, Dung Trạc còn muốn Thiên La Cửu Chuyển hơn.

Sát ý lạnh lẽo, cơn giận tàn bạo, tử ý, oán hận, không cam lòng, rét buốt vắng lặng… Tất cả đau khổ vùng vẫy trên thế giới này đều ở trong vùng biển gợn sóng, nhấn chìm tất cả những thứ tốt lành.

Đủ để gợi lên nỗi sợ ở nơi sâu xa nhất trong lòng người.

Lạc Minh Xuyên chỉ cảm thấy điểm giữa hai mày đau nhói, đầu đau như búa bổ, sau đó y thấy Thương Nhai bị diệt, sư phụ, các sư đệ sư muội, những người quen thuộc như thân nhân lần lượt chết đi.

Y mờ mịt đứng trên đống phế tích từng là điện Thanh Hòa, có người hét một tiếng ma đầu, y quay người lại, mới kinh ngạc phát hiện người cầm kiếm là chính mình.

Sắc máu lướt qua, hình ảnh sau cùng là trong Hưng Thiện tự, sư đệ chắn ở trước người y rồi chết đi, chính bản thân y chẳng làm được cái gì cả.

Sắc mặt Lạc Minh Xuyên tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Biển trong đầu bắt đầu rung động.

Dòng máu sền sệt bao phủ y, mùi tanh khiến người ta buồn nôn tràn đầy tim phổi, y thở không thông. Chỉ cảm thấy sắp bị nhấn chìm trong biển máu này.

“Rầm!”

Đột nhiên có một luồng ánh kiếm sáng như tuyết, như trăng phá mây, bổ ra đêm đen, chém xuống biển máu, khiến sóng to vạn trượng nổi lên!

Một kiếm trăng non, ánh xanh vạn dặm.

Ánh mắt Dung Trạc chuyển hướng về người xuất kiếm.

Hắn ta vốn không để tên hậu bối trong mắt, nhưng mà bây giờ hắn lại có sát tâm.

Người xuất kiếm chính là Lâm Viễn Quy.

Tối nay hắn rất trầm mặc, bởi vì cách làm của Dư Thế đã phá vỡ nhận thức của hắn trong quá khứ. Tám chữ lớn ‘Sổ điển vong tông’, ‘Phản bội sư môn’ đè trên người hắn. (Sổ điển vong tông: Vì chuẩn mực đạo đức mà quên đi tông môn.)

Chỉ là hắn không hiểu, ‘Kiến tố bão phác, thiểu tư quả dục.’ đây chẳng lẽ không phải là điều mà tổ sư khai sơn truyền dạy sao? Tại sao mình lại trở thành kẻ phản bội? (Kiến tố bão phác, thiểu tư quả dục: Hãy thể hiện sự trinh nguyên và ôm giữ sự chất phác; hãy bớt sự tư lợi và giảm ham muốn)

Nhưng hắn biết, mình không thể rút kiếm với trưởng bối sư môn, nhưng có thể rút kiếm với ma tu.

Hắn chịu hai luồng kiếm khí của Dư Thế, bị thương tới tim phổi, chiêu kiếm trước mắt giữ thế đã lâu, chân nguyên dốc hết ra. Hắn biết rõ khi đối mặt với Dung Trạc, hắn chỉ ra được một kiếm, mà cơ hội cũng chỉ có một lần.

Biển máu của Dung Trạc xuất hiện một chút buông lỏng, nhỏ như sợi tóc, hắn ta rút lại ý cười buông thả, nâng ngón tay về phía thanh niên cầm kiếm.

Nhưng bỗng nhiên lại đối diện một đôi mắt.

Đen kịt như đêm, thâm thúy như vực sâu.

Là Lạc Minh Xuyên đã phá cảnh mà ra.

Trong nháy mắt, nước chảy ngược dòng trên biển máu rút xuống, Dung Trạc rơi vào một mảnh tăm tối. Tựa như bóng tối thuần khiết vào thời cổ xưa, trước cả khi trời đất khai hóa.

Là đáy của Vực Vẫn Tinh.

Dung Trạc cảm thấy khó mà tin nổi, hắn ta vậy mà lại bị đối phương kéo vào trong cảnh.

Ma vật vô cùng vô tận trào ra, bắt đầu cắn xé máu thịt của hắn. Hắn ta không thấy đau tựa như là không phát hiện, rồi lại kỳ dị sinh ra mấy phần hưng phấn, đây chính là Thiên La Cửu Chuyển? Đây chính là Ma tôn tái thế?

Thạch ấn ầm ầm vỡ nát trong kiếm khí của Dư Thế, mảnh vụn nhỏ như bột phấn, không hề biến mất mà lơ lửng trong không gian.

Dư Thế bỗng nhiên phát hiện đỉnh núi có biến, muốn rút người ra, nhưng thân hình lại ngưng trệ trong nháy mắt.

Ở bên kia biển máu có người đi tới, nga quan bác đái, trường sam mang vẻ phóng khoáng.

Là Chưởng viện tiên sinh.

Tiên sinh đúng thật là sẽ không cầm kiếm, hắn tự xưng là người đọc sách.

Nhà binh vướng điềm xấu, bất đắc dĩ phải dùng thư sinh.

Chưởng viện tiên sinh đỡ Chu Viễn Đạo.

Trong quá khứ, sức chiến đấu của Tiên sinh không đủ để đánh với Dư Thế một trận. Mà tối nay, Dư Thế tiêu hao quá nhiều sức lực, bất kể là tinh thần hay là kiếm ý, đã không còn ở trạng thái tốt nhất từ lâu.

Sau khi bị Vệ Kinh Phong làm trọng thương, Dư Thế được sự giúp đỡ của Dung Trạc tái tạo kinh mạch, vào Ma đạo, nhìn như mạnh mẽ chưa từng có, nhưng thật ra là giống như lâu đài trên không vậy, nền móng không ổn. Cái mạnh mẽ phù phiếm này chịu không nổi sự tiêu hao nhất.

Bọn họ đều biết sự thật này, cho nên không ai ra tay trước. Dư Thế đang suy nghĩ về khả năng kết đồng minh cùng Chưởng viện tiên sinh, giữa cái lời và cái giá phải trả thì cái nào cao hơn.

Còn Chưởng viện tiên sinh thì lại đang nhìn Chu Viễn Đạo, lấy ra một viên thuốc. Chu Viễn Đạo lắc lắc đầu.

Bỗng nhiên hai tiếng la đánh vỡ sự trầm mặc và giằng co.

“Sư huynh!”

“Sư phụ!”

Người gọi sư huynh chính là Ân Bích Việt, trong đám người trên đỉnh núi, hắn nhìn thấy Lạc Minh Xuyên với sắc mặt tái nhợt trước hết.

Người gọi sư phụ là Trình Thiên Vũ, cậu ta đưa mắt liền nhìn thấy sư phụ cả người đầy máu trong biển máu. 

Như hoàn đá rơi trên mặt hồ bằng phẳng, kiếm khí như biển chợt lóe, đến thẳng mặt Ân Bích Việt.

Tốc độ quá nhanh, không thể tránh khỏi. Ân Bích Việt thậm chí không kịp rút kiếm, cái bóng của cái chết gần như bao phủ hắn.

Thân hình của Chưởng viện tiên sinh thoắt biến, chớp mắt đã chắn trước mũi kiếm. Lại là một đòn tấn công thạch ấn nữa.

“Ầm!”

Trên thạch ấn xuất hiện vết rạn nứt.

Đối mặt với đối thủ chênh lệch không nhiều, tốc độ và sức mạnh căn bản là không thể cân bằng.

Dư Thế ra tay với Ân Bích Việt, mục tiêu lại là Chưởng viện tiên sinh. Ông ta đoán không sai, Chưởng viện tiên sinh sẽ cứu Ân Bích Việt.

Sau một khắc, ý cười trong mắt ông ta cứng lại, bởi vì có một thanh kiếm đâm từ sau lưng ông ta.

Nhanh mà mềm mại, giống như một sợi lông vũ.

Vào thời khắc sống còn, ông ta vận chân nguyên hộ thể làm chệch mũi kiếm nên mới không bị đâm xuyên tâm mạch, mà là đâm vào xương vai.

Ông ta không nghĩ rằng Chu Viễn Đạo rõ ràng là kẻ sắp chết nhưng vẫn có thể xuất kiếm.

Nhờ biến đổi đột ngột này, thạch ấn của Chưởng viện tiên sinh không tiếp tục nứt vỡ nữa, mà bay thẳng lên trời, ép Dư Thế lùi lại ba bước.

Hình ảnh cuối cùng mà Chu Viễn Đạo nhìn thấy chính là Trình Thiên Vũ vẫn còn nét trẻ con, cầm Phi Vũ kiếm chạy về phía ông.

Tựa như thấy được chính mình khi còn trẻ.

Ông liền nghĩ đến Tống Đường và Chung Sơn.

Nghĩ đến những cảnh trời đất mà ông đã gặp qua, những tà ma mà ông đã đấu, những đồ đệ mà ông đã dạy, không còn gì để tiếc nuối.

“Sư phụ…”

Chu Viễn Đạo cười cười, ông muốn nói một câu ‘Sư phụ đi trước một bước, đừng nhớ mong, chuyện sau này giao cho các con, làm hư chuyện thì coi chừng bị vỏ kiếm khẻ tay đó’ nhưng cũng đã chẳng còn sức.

Há miệng, nhưng chỉ nói ra được một chữ ‘Tốt’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.