Hướng Đông Lưu

Chương 20: Bí mật của Sở Thanh Vân




Cả điện Thanh Hòa nhất thời yên tĩnh. Chỉ có tiếng đồng hồ nước mơ hồ nhỏ tí tách vang vọng trong điện.

Nửa ngày sau, Yến Hành đánh vỡ sự im lặng,

“Cả 12 cung đều tự coi mình mới là Ma cung chính thống, không phục nhau, cô ta đi chuyến này, chẳng lẽ không sợ kẻ khác sẽ chiếm lấy sào huyệt trên đỉnh núi tuyết Thông Thiên của cô ta à?”

Nếu như nhị sư tỷ suy đoán không sai, chuyến đi này của Ngọc Triển Mi mang theo vô số nguy hiểm, từ Liêm Giản tông và Thanh Lộc kiếm phái, đến Thương Nhai sơn.

Lạc Minh Xuyên nói, “Cho nên việc này hoặc là một cái bẫy được lên kế hoạch vẹn toàn và có hậu chiêu; hoặc là Thương Nhai sơn có thứ đáng giá để cô ta mạo hiểm một chuyến.”

Ân Bích Việt cũng cảm thấy đúng là như vậy, dù sao cũng không thể là do Kiếm Thánh đi rồi, nên Thương Nhai không có Á Thánh bị coi là quả hồng mềm. Con người mang suy nghĩ ngu xuẩn như thế tuyệt đối không thể ngồi vững trên Kim cung to lớn như thế.

Yến Hành hỏi, “Sư tỷ, nếu như cô ta tới tìm tỷ để đánh, tỷ có mấy thành phần thắng?”

Hắn mới vừa nói xong cũng hối hận rồi, hỏi như vậy quá là không ổn. Đối thủ cũ bây giờ lại có thể thắng được mình, thấy thế nào cũng không phải là một chuyện khiến người ta vui vẻ được.

Nhưng ngược lại, Liễu Khi Sương thản nhiên đáp, “Một phần cũng không có.”

Không ai cảm thấy bất ngờ. Bởi vì nếu như nói riêng về sức chiến đấu, trong những người ngồi ở chỗ này, ngoại trừ Quân Dục, thì ngay cả Chưởng môn Chính Dương Tử, cũng không dám nói có thể thắng Ngọc Triển Mi bây giờ.

Ma tu trẻ tuổi ở Đông Địa vượt cảnh giới nhanh chóng, nhìn như khó mà tin nổi, nhưng sự thật chính là như vậy. Phần lớn ma tu cũng không cầu mong tiến bộ trong tâm cảnh hay lĩnh hội đạo lớn của trời, chỉ đơn giản là theo đuổi sức mạnh. Trả một cái giá khó có thể tưởng tượng nổi, để đổi lấy tu vi tăng vọt.

Tuổi thọ bị tổn hại nghiêm trọng, đột phá hung hiểm vô cùng, nhưng cái giá liều mạng lại tương xứng với thứ nhận được, cho nên tu Ma đạo vẫn có sức mê hoặc vô cùng.

Quân Dục nói, “Hai vị đã mệt nhọc, mời nghỉ ngơi trước đã. Mọi việc hãy để ngày mai lại bàn.”

Câu này là nói với Trần Dật cùng Trình Thiên Vũ, vừa dứt lời, thì có đồng tử tiến lên dẫn đường, hai người liền đứng dậy cáo từ.

Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt cũng đứng lên đưa bọn họ ra cửa điện.

Ân Bích Việt cảm thấy đại sư huynh không thay đổi chút nào, tựa như lần đầu tiên gặp mặt trong điện Thanh Hòa vậy, lúc không nói lời nào thì không ai nhìn người nọ, nhưng vừa nói chuyện thì không ai dám nói chuyện nữa.

Hắn hiểu rõ ý của sư huynh, thế cục sắp bắt đầu rối loạn, có nhiều phái liên minh nên đương nhiên phải thương nghị, chẳng qua nguy hiểm sắp ập xuống đầu Thương Nhai, nên bọn họ cần phải đóng kín cửa nói vài câu.

Yến Hành nói,”Mặc kệ Ngọc Triển Mi đến làm gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, há lại sợ bọn chúng?”

Liễu Khi Sương lắc đầu, “Yên lặng quan sát thay đổi tuy ổn, nhưng sẽ luôn nằm ở vị trí bị động.”

Ân Bích Việt nói, “Ý của sư tỷ là?”

“Tỷ đi tìm cô ta.”

Quân Dục nói, “Không được.”

Liễu Khi Sương cười rộ lên, “Mặc dù muội đánh không lại cô ta, nhưng muốn dốc hết lực mà đọ sức, cô ta cũng không thể khiến muội bị thương, thăm dò là đủ rồi.”

Yến Hành nói, “Đệ đi cùng sư tỷ!”

Sắc mặt Liễu Khi Sương trở nên lạnh lẽo, “Đừng đi thêm phiền. Lúc nãy có người ngoài nên không có nói đến chuyện của đệ. Xuống núi một chuyến đã làm ra cái chuyện hoang đường gì, không nói đến chuyện danh tiếng xấu, đệ làm sư huynh, không những không lấy mình làm gương, chỉ bảo sư đệ, ngược lại còn khiến cho sư đệ phải xử lý hậu quả của đệ. Nếu tỷ không đưa lão ngũ về nhà một chuyến, chỉ sợ còn không biết.”

Yến Hành biết nàng đang nói đến chuyện nào, cúi đầu, “Sư phụ đã dạy dỗ, đệ cũng biết sai rồi.” Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra nửa câu sau của sư tỷ nghĩa là sao, không khỏi nhíu mày khổ não.

Ân Bích Việt thấy người nọ nghi hoặc, đè nén tiếng cười, âm thầm truyền âm để giải thích, nói sơ về việc ngũ sư đệ dùng một viên Long Vân đan cứu Chung Sơn, nên Tống Thiếu môn chủ nguyện ý xóa đi hiềm khích lúc trước ở Chiết Hoa hội.

Yến Hành thở dài nói, “Hèn gì lúc nãy thằng nhóc Trình kia nhìn thấy huynh lại không rút kiếm, hóa ra là do lão ngũ, lão ngũ thật trượng nghĩa!”

Đại sư huynh nhàn nhạt liếc nhìn người nọ một cái, Yến Hành không nói gì nữa.

Quân Dục nói với Liễu Khi Sương, “Mọi chuyện phải cẩn thận.”

Y biết tính tình của sư muội tính tình, chuyện đã quyết định thì dù có khuyên cũng không ngăn được.

Liễu Khi Sương nhanh chóng đáp lại, “Muội biết rồi. Chờ đến khi bọn họ tiến vào Tây Địa, muội sẽ xuất phát.”

Chính Dương Tử gật đầu, “Bận bịu cả ngày rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Mọi chuyện được tạm thời quyết định như vậy.

Lạc Minh Xuyên trở về theo sư phụ, Yến Hành một bên câu vai Ân Bích Việt, cùng Quân Dục, Liễu Khi Sương một đường đi về Hề Hoa phong, một bên tràn đầy phấn khởi hỏi hắn về phong cảnh Đông Địa.

Trên mặt Ân Bích Việt nghiêm túc đáp lời, trong lòng lại rối loạn.

“Giờ Hợi ba khắc, gặp ở dốc Thiên Tâm.” (Khoảng 9h45 hoặc 10h45 khuya)

Tất cả trong đầu đều là lời truyền âm lúc nãy của Lạc Minh Xuyên.

Âm thanh trầm thấp mà ôn hòa, như một hạt giống rơi vào lòng, nẩy mầm mọc lá chui từ dưới đất lên, đảo mắt đã lớn thành đại thụ che trời. Cái cảm giác này rất xa lạ, lại rất kỳ diệu.

Ân Bích Việt cố gắng trấn định lại, không nhịn được mà phỉ nhổ chính mình, tình thế nghiêm trọng đang ở trước mắt, sư huynh nhất định là có chuyện muốn thương lượng với mình, cái này có gì đâu mà luống cuống.

Sau khi lá vàng và lá phong đỏ của ngày thu biến mất, Hề Hoa phong vào đầu mùa đông thật nghiêm trang và lạnh lẽo, chỉ còn đá lởm chởm giữa núi, mấy cây Tùng mang màu mực nặng nề.

Khi bốn người đi ngang qua sân của sư phụ, bước chân không khỏi chậm lại.

Ân Bích Việt đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại giữa sư huynh và sư phụ trước cánh cửa này vào ngày sư phụ trở về.

“Vài ngày không về… Ngươi cũng cao hơn rồi, còn cao hơn cả sư phụ.”

“Không phải là vài ngày, là 103 năm 7 tháng 15 ngày.”

Hắn biết lúc sư phụ đi gặp nhị sư tỷ và tam sư huynh, đều nói chuyện mộ kiếm. Tính ra, đại sư huynh hẳn là người biết sớm nhất.

Vốn tưởng rằng đại sư huynh sẽ là người khổ sở nhất.

Nhưng Quân Dục quá bình tĩnh, một chút cảm xúc cũng chưa từng lộ ra ngoài. Tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Kìm nén không phải là chuyện tốt, hắn không ngừng nghĩ như vậy, Liễu Khi Sương và Yến Hành cũng cảm thấy như vậy.

“Đại sư huynh…”

Ân Bích Việt mở miệng kêu một tiếng, lại không biết nói tiếp thế nào.

Quân Dục hiểu rõ ý của hắn, cũng rõ lo lắng trong mắt sư đệ và sư muội.

Nhưng Quân Dục sẽ không giải thích, càng không biết làm sao để an ủi người khác, cuối cùng chỉ nói, “Sư phụ sẽ trở lại, cùng lắm lại là là mấy trăm năm sau.”

Ít nhất sư phụ chưa từng lừa ta.

Sắc mặt của hắn quá kiên định, vì vậy các đệ tử Hề Hoa phong đều tin tưởng như thế.

*************

Giờ Hợi, màn đêm mênh mông.

Ân Bích Việt đi ra khỏi viện, Hề Hoa phong vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, tiếng kêu của đa đa mơ hồ truyền đến từ trong gió.

Đường núi gồ ghề, hắn hơi cúi đầu, bước đi vội vã, vạt áo lay động. Không biết làm sao, hắn đột nhiên nhớ lại mấy câu tả trong mấy quyển truyện, công tử tiểu thư, hẹn hò đêm xuân. (xuân vừa chỉ mùa xuân vừa chỉ tình ái)

Cái ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, khiến hắn sợ hết cả hồn.

Bỗng nhiên nâng mắt, liền thấy một người đứng cạnh vách núi Thiên Tâm ở xa xa, làn áo dài tung bay trong gió đêm, thân thể như ngọc, cao ngất như Tùng.

Đúng vậy, đây là đầu mùa đông, làm sao mà có hoa mai bay bay trong đêm xuân được, mà người chờ hắn là sư huynh, cũng không phải là cô nương khuê các tô mi vẽ mắt gì.

Thật sự là mê chướng, mê chướng.

Khi Ân Bích Việt bình tĩnh lại, bất giác đã đi tới bên người Lạc Minh Xuyên, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Người trước mắt liền xoay người lại, thấp giọng cười nói, “Sư đệ…”

“Sư huynh, đệ đến trễ.”

“Không trễ, là huynh đến sớm.”

Ân Bích Việt ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy gió Bắc quét qua mặt đất, mây cuồn cuộn nơi chân trời, che đi ánh trăng.

“Sư huynh có chuyện muốn nói với đệ?”

Lạc Minh Xuyên gật đầu.

Hôm nay y có vài suy đoán về ý đồ đến của Ngọc Triển Mi. Vốn không muốn để sư đệ lo lắng, nhưng lại nghĩ tới những chuyện đã trải qua ở Phật đường trong Hưng Thiện, sư đệ từng nói, nếu như tin tưởng nhau, thì càng phải nói ra hết mọi chuyện, tránh hiểu lầm sau này.

Vì vậy y trầm giọng nói, “Kim cung nhất mạch truyền thừa, người kế thừa Ma cung năm đó là Hữu hộ pháp, công pháp và Thiên La Cửu Chuyển có cùng nguồn gốc. Huynh từng giao thủ với một nhóm ma tu ở biên giới Tây Địa, lúc huynh sử dụng Già Lan đồng thuật, từng bị một người gọi là ‘Quân thượng’, huynh cảm thấy rằng bọn họ đã nhìn ra cái gì đó…”

Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề, “Sư huynh đoán là lần ra khỏi cánh đồng tuyết này của Kim cung là để tới tìm huynh?”

“Đúng vậy, huynh đã phong ấn tu vi của Quan trong cơ thể, nhưng vẫn có những ký ức rải rác của ông ta, bao gồm cả bộ công pháp Thiên La Cửu Chuyển.”

Ân Bích Việt biết rõ địa vị của Thiên La Cửu Chuyển ở Ma đạo, có ma tu nào mà không muốn luyện chứ? Nếu như nói Ngọc Triển Mi đến vì nó, mạo hiểm một chuyến như thế, đương nhiên là đáng giá.

Nhưng hắn lập tức nghĩ tới một chuyện khác, trước khi hắn và sư phụ xuống núi, đã từng bàn bạc với sư huynh. So sánh với chuyện Ngọc Triển Mi thì chuyện này còn quan trọng hơn.

“Sư huynh, huynh đã đồng ý chuyện chờ khi đệ trở về thì sẽ luyện Thiên La Cửu Chuyển cùng huynh.”

Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, cười khổ nói, “Huynh cũng chưa đồng ý chuyện này. Huynh chỉ nói là chờ khi đệ làm Lễ đội mũ thì bàn lại sau.”

“Đệ đã làm Lễ đội mũ. Sư phụ tự tay làm.”

Lạc Minh Xuyên nhìn cái mão đen trên mái tóc bạc, nhất thời nghẹn lời, “Chuyện này…”

“Sư phụ nói rằng, tuy rằng tuổi vẫn chưa tới, nhưng đã đến lúc rồi.”

Lạc Minh Xuyên tránh né ánh mắt của hắn, “Bây giờ mưa gió đã nổi lên, thời buổi rối loạn…”

Ân Bích Việt không hiểu, đánh gãy lời y, “Chính bởi vì như vậy, sư huynh càng không thể hủy công pháp tu lại từ đầu, bây giờ tình hình rối loạn sắp bùng nổ, chúng ta càng cần sức mạnh mạnh hơn nữa.”

Lạc Minh Xuyên nói mập mờ, “… Đệ nói đúng.”

Ân Bích Việt cười rộ lên, “Sư huynh đồng ý?”

Lạc Minh Xuyên thở dài, y cảm thấy lần này phải nói cho rõ ràng, nhưng mà sư đệ ngây thơ đến vậy, nên mở miệng như thế nào đây?

“Là huynh suy nghĩ không chu đáo, bên vách núi gió dữ, vốn huynh nên đi tìm sư đệ… Huynh đưa đệ về trước rồi lại nói sau.”

Câu này vừa nói ra, trời đất xui khiến thế nào lại khiến cái ý nghĩ hẹn hò lúc nãy lóe lên trong đầu Ân Bích Việt lần nữa. Tất cả những cảm xúc cây ngay không sợ chết đứng, chẳng sợ gì cả, đều biến thành chột dạ, hắn theo bản năng rũ mắt tránh né ánh mắt của sư huynh.

Hắn cảm thấy mình hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Bởi vì hắn không nhịn được lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.

A, vào nửa đêm sư huynh tới tìm mình, trèo qua tường bắt chước mèo kêu hai tiếng, mình lén lén lút lút mở cửa sổ ra…

Trời ơi! Cái quỷ gì đây!

Hơi thở ấm áp đột nhiên tới gần, hắn nhất thời không kịp phản ứng, đã bị nắm lấy cổ tay. Trong giây lát, trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã đứng trước cửa sân của mình.

Ân Bích Việt biết Lạc Minh Xuyên nhất định là có mang theo ‘Thương Nhai lệnh’, có thể tùy ý đi lại bất cứ chỗ nào trong Thương Nhai.

Hắn hoàn hồn lại, không nói lời gì kéo người nọ vào trong viện, mở cửa phòng đẩy người nọ vào.

Ngày hôm nay phải nói cho rõ!

Đừng nghĩ rằng đưa đệ về là xong chuyện!

*************

Công ty Xuyên việt.

Nhân viên nghiệp vụ thực tập Lưu Tiểu Ngốc đang đứng trước cửa sổ lớn sát đất ở Bộ kỹ thuật, cúi đầu lần lượt nghe lãnh đạo của các bộ ngành mắng.

“Quý ngài Nhân vật phản diện mang sai vầng sáng sao rồi?”

“Tôi đã xử lý khẩn cấp…”

“Xử lý ra sao? Nói nghe thử xem.”

“Tôi tra được số hiệu hiện tại của vầng sáng, sửa đổi số hiệu gốc, tắt đi vầng sáng!”

Trương Thanh Thanh xoa xoa điểm giữa hai mày, cảm thấy bằng tốt nghiệp của đám thực tập sinh này toàn là hàng mua, “Cậu còn cảm thấy mình rất thông minh à… Vầng sáng là mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta và vị khách đó! Tắt vầng sáng rồi thì làm sao chúng ta tìm được vị khách đó?”

Lưu Tiểu Ngốc nghẹn lời, “Chuyện này…”

Cô cố gắng kìm lại tính tình để giải thích, “Tốc độ trôi qua của thời gian khác đi trong thế giới khác, ở chỗ này cậu chỉ cảm thấy mới xảy ra không lâu thôi, nhưng không chừng con của vị Nhân vật phản diện cũng xuất hiện ngang qua luôn rồi!”

“Cậu đây là gây sự cố cho tổ Nghiệp vụ đó Tiểu Ngốc.”

Lưu Tiểu Ngốc hoảng rồi, “Vậy, vậy chuyện này phải làm sao đây?”

“Cậu mở lại vầng sáng, định vị quý ngài Nhân vật phản diện, sau đó tìm một cường giả có sức mạnh mạnh đến mức có thể tùy ý xuyên qua ba ngàn thế giới, tạm thời né qua pháp tắc ngăn cấm, đi tháo vầng sáng xuống, giải thích rõ cho quý khách, sau đó thì bàn chuyện bồi thường.”

Lưu Tiểu Ngốc khóc không ra nước mắt, “Mở lại vầng sáng thì tôi có thể làm, nhưng muốn tìm người có thể đi gặp quý ngài Nhân vật phản diện thì…”

Trương Thanh Thanh nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn ánh mắt ước ao đầy cõi lòng kia của cậu ta, “Tôi không có khả năng này… Cậu đi van cầu Trình tiền bối đi.”

Lần này Lưu Tiểu Ngốc hoàn toàn muốn khóc rồi.

“Đừng sợ, Trình tiền bối là một trong những đại thần có tính tình tốt nhất trong công ty. Chỉ là trông không có tình người mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.