Hướng Đông Lưu

Chương 16: Đôi mắt bên kia vách đá




Bóng đêm trở nên tối hơn. Ánh nến mờ nhảy nhót rơi trên khuôn mặt tú lệ của nữ tử, rọi sáng hàng mày cau lại và nét ưu lo nơi đáy mắt của nàng. 

Trong lòng Hà Yên Vân rất hoảng loạn. Nàng không có cách nào tĩnh tâm nhập định, hay là tu luyện.

Nguyễn Tiểu Liên đang ngồi tĩnh tọa trên giường mở mắt ra, đứng dậy đóng cửa sổ. Ngồi ở bên người nàng, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Cả một buổi tối mà tâm tư của ngươi vẫn không yên…”

Hà Yên Vân hoàn hồn, nở ra một nụ cười, “Không có chuyện gì, có thể là do ban ngày quá mệt mỏi.”

Nguyễn Tiểu Liên biết trong lòng nàng nhất định có chuyện gì đó. Nhưng nàng không muốn nói, nên Nguyễn Tiểu Liên cũng không hỏi thêm nữa.

Chỉ cười nói, “Trăng hôm nay rất tròn, chúng ta ra ngoài đi vòng vòng đi.”

Hai cô nương đi tới trong viện, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.

Toàn bộ trấn nhỏ hoàn toàn trống rỗng, các đệ tử Thương Nhai tu sửa mấy ngôi nhà dân bị bỏ hoang, tạm ở một đêm, nghỉ ngơi chữa thương. Sáng mai rời khỏi nơi này, đi đến một thôn trấn khác, xem có còn ma tu nào còn sót lại ở Tây Địa không.

Trong trận ác chiến giữa ban ngày, chẳng ai nghĩ tới, cái trấn nhỏ tầm thường này lại có 40 ma tu.

May mà Lạc sư huynh nhanh chóng tranh thủ thời cơ, nên trong đội ngũ không có ai trọng thương cả.

Dưới ánh trăng tươi mát, là đống phế tích của tòa tháp cách đó không xa. Tựa như cuộc chiến kia còn ở trước mắt.

Hà Yên Vân nhớ lại chuyện ban ngày.

Thiên phú tu hành của nàng trong các đệ tử Thương Nhai coi như là kiệt xuất, nếu không cũng sẽ chẳng được Chính Dương Tử thu làm đệ tử. Tuy rằng không tính là một nhân vật thiên tài gì, nhưng lại có thiên phú đặc biệt.

Sức quan sát và ngũ giác của nàng đã vượt quá cảnh giới sắc bén, đặc biệt là thính giác.

Chỉ có nàng nghe được lời của ma tu kia trước khi chết.

Lúc trước, Lạc sư huynh bởi vì cứu người mà bị thương, nhưng sức khôi phục nhanh đến mức khó mà tin nổi, mà cũng chỉ có nàng chú ý tới.

Trực giác nói cho nàng biết những thứ đó là chuyện lớn, cho nên cũng không nói với Nguyễn Tiểu Liên.

Một chuyến đi đến Hưng Thiện tự làm khiếp sợ cả giới tu hành, nhưng bởi vì có Kiếm Thánh nhúng tay, nên những lời phiếm phố chợ không dám nói nhiều.

Mà điều khiến Hà Yên Vân khiếp sợ là lần này khi Lạc sư huynh trở về, sau khi thương thế lành, tu vi tăng nhanh như gió. Rõ ràng sư huynh là Tiểu Thừa cảnh, nhưng có lúc nàng lại có thể cảm nhận được uy thế của Đại Thừa, thậm chí còn hơn cả sư phụ. Một lần hai lần còn có thể nói là nhầm. Thế nhưng ngày hôm qua, cái cảm giác này lại càng trở nên rõ ràng.

Nguyễn Tiểu Liên nói, “Lần trước Đôi Yên viết thư gửi đến, nói là thử cách làm gạo hầm gạo nếp mới, kết quả là lúc kết quyết nhóm lửa sai bét, nổ cả nhà bếp.”

Hà Yên Vân bắt đầu cười ha hả, “Có chuyện như vậy sao, sao ngươi không nói cho ta sớm hơn?”

“Nàng ta sợ ngươi cười, cho nên chỉ viết thư cho ta.”

Hà Yên Vân lập tức lấy ra một miếng ngọc giản, bắt đầu viết chữ.

Nguyễn Tiểu Liên biết dù hai người này có cách xa vạn dặm thì cũng có thể móc mỉa nhau, nhưng cũng may là Hà Yên Vân đã vui vẻ lại.

“Nàng ta làm nổ nhà bếp, sau đó thì sao?”

“Sau đó bị mẹ nàng ta dạy một trận ra trò.”

“Chỉ như vậy thôi sao? Ta không tin, nhất định còn nữa!”

“Chuyện sau đó ta thật sự không thể nói…”

Hà Yên Vân nhảy dựng lên, chọt vào bụng của nàng, “Nói mau nói mau.”

Nguyễn Tiểu Liên đưa tay chặn lại, nhưng lại không kịp, “Đừng đừng đừng, sau đó sư đệ Trần Dật của nàng ta đi ngang qua, lôi àng ta ra khỏi đống nát nhà bếp…”

“Ha ha ha ha ha đệ nhất mỹ nhân mặt mày đầy bụi được mối tình đầu cứu ra, ta có thể cười một năm!”

“Đây là do ngươi bức cung đó!”

“Sợ cái gì, nàng ta đã sớm biết là khi nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ nói cho ta mà!”

Nguyễn Tiểu Liên suy nghĩ một chút, “Cũng đúng.”

Sau đó Khúc Đôi Yên còn hỏi nàng là tại sao Hà Yên Vân còn chưa hồi âm.

Hà Yên Vân viết xong ngọc giản, tâm tình khoan khoái, tinh thần phấn chấn.

Ngước mắt nhìn ra xa, liền nhìn thấy một bóng người đứng trên mái nhà phía đối diện.

“Lạc sư huynh…”

Âm thanh của nàng yếu ớt, tung bay trong gió thu gần như không thể nghe thấy được, nhưng Lạc Minh Xuyên lại nghe được.

Y liền quay đầu lại cười cười, “Gần đây mệt nhọc rồi, ngày mai còn phải gấp rút lên đường, sư muội nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Sư huynh, gần đây huynh… Vẫn khỏe chứ?”

Câu hỏi này có chút khó hiểu, ngay cả Hà Yên Vân cũng không biết mình đang hỏi gì, nhất thời có chút ảo não.

Mà Lạc Minh Xuyên đáp rất nghiêm túc, “Huynh rất khỏe.”

Ánh mắt của y bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, lại mang theo một sự chắc chắn.

Vào đúng lúc này, Hà Yên Vân đột nhiên cảm thấy lo lắng mấy ngày gần đây đều vô nghĩa.

Sư huynh vẫn là sư huynh của nàng.

Là sư huynh mà nàng tôn kính sùng bái, rất nhiều năm qua nàng đều coi là huynh trưởng.

Như thế này là đủ rồi. Nàng tin sư huynh.

Như vậy, những chuyện khác có quan trọng không?

Đương nhiên quan trọng, nhưng chuyện lớn trong thiên hạ có nhân vật lớn quan tâm rồi.

Nàng càng muốn quan tâm chút hơn đến chuyện lớn cả đời của sư huynh, vậy là trong nét cười của nàng nhiều thêm mấy phần đùa giỡn, “Vậy lúc nào thì Ân sư huynh trở về?”

Lạc Minh Xuyên ngớ ra. Y vốn thẳng thắn vô tư, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày khi nghe người khác nhắc đến Ân sư đệ, đáy lòng lại tràn ra sự xấu hổ kỳ lạ.

Y nhìn ánh trăng ở xa, “Huynh cũng không biết, nhưng tóm lại sẽ không quá lâu…”

Sư đệ từng nói sẽ trở về rất nhanh. 

*************

Kiếm Thánh và Ân Bích Việt hành tẩu trên cánh đồng hoang.

Không có chỗ nào che đậy tầm nhìn, mặt trăng có vẻ khổng lồ vô cùng.

Ánh bạc lạnh như băng rọi trên thân kiếm, Ỷ Hồ kiếm trơn bóng như nước, chưa từng dính máu.

Dọc theo đường đi, Ân Bích Việt luôn cầm kiếm, chưa bao giờ tra kiếm vào vỏ.

Hắn không còn giết người nữa, số lần giao thủ cũng không ít. Mỗi lần đều là bị đánh lén, khi một đòn của đối thủ không trúng thì sẽ dốc sức chạy trốn thật xa. Mỗi ngày đều phải trải qua thời khắc sống còn.

Buổi tối, Kiếm Thánh ngủ trên cây đại thụ cành lá khô vàng, Ân Bích Việt tĩnh tọa dưới tàng cây.

Trời cao đất rộng, gió đêm gào thét.

Có lúc hắn sẽ nghĩ, sư phụ là người Đông Địa, khi còn trẻ từ Đông Địa đi đến Thương Nhai, có lẽ cũng đã đi qua cánh đồng hoang vu này, có lẽ cũng phải ứng phó tình trạng giết người cướp của suốt ngày, vào đêm cũng không thể chợp mắt. Cho nên sau này đặc biệt chú trọng chất lượng giấc ngủ.

Thầy trò hai người cũng sẽ tán gẫu. Kiếm Thánh nói chuyện rất trực tiếp, Ân Bích Việt muốn hỏi cái gì, cũng biến thành trực tiếp, cho dù có vài đáp án hắn nghe không hiểu.

“Ỷ Hồ là một thanh kiếm như thế nào?”

“Một thanh thần binh.”

“Tại sao lại cho con?”

“Không phải ta cho ngươi, là nó chọn ngươi.”

“Sư phụ, tại sao sư phụ rời khỏi Đông Địa?”

“Khi ta còn bé, thôn đã không còn… Lý Thổ Căn nói rằng muốn đi xem bên ngoài.”

“Hai người làm sao đi ra?”

“Lý Thổ Căn biết coi bói, có thể tính được kẻ địch, có thể tránh đi.”

“Nếu không tính được thì sao?”

“Nếu không tính được, bọn ta sẽ cùng giết kẻ đó.”

“Truyền thuyết sư phụ và tiên sinh khi Phá Chướng cảnh đã liên thủ giết cường giả Đại Thừa là thật sao?”

Kiếm Thánh không để ý đáp một tiếng, “A… Đúng vậy.”

Tuy là đồn đại, nhưng chân tướng thường đáng sợ hơn so với lời đồn.

“Khi luyện Thiên La Cửu Chuyển đến cuối cùng, thật sự có thể thần hồn bất tử sao?”

Đây là điều Chưởng viện tiên sinh nói cho hắn, Ân Bích Việt cảm thấy quá mức nghịch thiên rồi. Liền nghĩ lại, chính hắn từng trải qua cuộc đời xuyên qua làm nhân vật phản diện dài dằng dặc, có phải cũng được coi như là thần hồn bất tử không?

Kiếm Thánh đáp, “Bất kể là phải hay không phải, chuyện nghịch thiên này quá không thú vị rồi.”

Không phải là vô nghĩa, mà là không thú vị.

“Sư phụ tu hành, chẳng lẽ không vì truy cầu trường sinh?”

Thế gian có ngàn vạn người tu hành, mục tiêu cùng lắm là sức mạnh to lớn, địa vị cao, còn có sinh mệnh dài dằng dặc.

“Ban đầu ta tu hành, là bởi vì yêu thích chuyện tu hành. Luyện kiếm cũng rất thú vị. Sau đó nữa là vì sống tự tại. Còn trường sinh? Lão phu không nghĩ tới… Suy tính nhiều như vậy rất mệt mỏi, đế đường cùng thì chôn ở đường cùng, đến rãnh cùng thì chôn dưới rãnh cùng, thứ chó hoang ăn còn có thịt trong quan tài mà…”

Rõ ràng là đang nói chuyện sống chết, âm thanh của Kiếm Thánh dần nhỏ đi, đúng là đang ngủ.

Ân Bích Việt dựa vào đại thụ. Ánh trăng lay động theo bóng cây loang lổ, rơi trên mặt hắn.

Không có chết, thì sống còn nghĩa gì? Cái vấn đề này hắn chưa hề nghĩ tới. Sư phụ phóng khoáng tiêu sái, cảnh giới cao, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không đạt tới.

Nhưng hắn nhớ tới lời của sư phụ, hắn là Ân Bích Việt duy nhất, không cần phải làm một Vệ Kinh Phong thứ hai.

Hắn có đạo phải đi của chính mình.

Cũng có một ngày đi ra khỏi cánh đồng hoang mênh mông. Từ lúc Ân Bích Việt và sư phụ tiến vào Đông Địa tới nay, lần đầu tiên thấy thành trấn tập trung của nhân loại.

Trong ngày thu tiêu điều, lá cờ xám xịt trên đầu tường thành càng có vẻ hiu quạnh. Nơi nơi phân chia hỗn loạn, các lá cờ khác nhau đại biểu cho các thế lực che chở khác nhau.

Trong thành không có kiến trúc nào cao hơn ba tầng, kết cấu gạch đá nhiều hơn so với mộng gỗ. Đường là đường đất được làm cho bằng phẳng, vào ban ngày nhưng cũng trống vắng. Nhà nhà đóng cửa khóa chốt, tình cờ có mấy bóng người đi qua, nhưng đều trong cảnh vội vã, binh khí quanh eo. (Mộng gỗ: Là dạng ghép hai cây gỗ với nhau mà không cần đinh. Ảnh đầu trang.)

Tại Đông Địa, ngoại trừ biển tuyết vô biên, Kim cung xa hoa không giống nhân gian trong lời đồn kia, thành trấn có quy mô như vậy chi chít như sao trên trời. Mọi người sinh sống ở nơi này, đều chẳng có an toàn chắc chắn gì, chỉ tốt hơn ba phần so với cánh đồng hoang nguy hiểm khắp nơi.

Kiếm Thánh dẫn theo Ân Bích Việt đi vào quán rượu hai tầng duy nhất trong thành, cầu thang không chịu nổi gánh nặng kêu kẹt kẹt, tro bụi rơi xuống ào ào.

Kiếm Thánh và chủ quán nói tiếng địa phương khó nói, Ân Bích Việt chỉ có thể đoán ra mấy phần. Nói xong rồi đặt hai khối linh thạch trên bàn.

Đông Địa không cần đồng bạc, cũng không có hiệu buôn đổi ngân phiếu, từ chợ đen đến quán rượu, thứ lưu thông duy nhất là linh thạch.

Không lâu lắm, tiểu nhị tay chân lanh lẹ mang lên một vò rượu.

“Nơi này không có món gì có thể ăn, rượu cũng không tồi. Chỉ có nước sông Mân Xuyên mới có thể ủ ra Thiêu Đao Tử mạnh như vậy. Đến, nếm thử xem.” (Thiêu Đao Tử: Lưỡi dao thiêu đốt)

Ân Bích Việt bưng bát uống một hớp, rượu vào miệng cay cực kỳ, như lưỡi dao sắc bén đâm thủng cả ruột, hắn bị sặc liên tục ho khan.

Kiếm Thánh cười ha hả, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiểu nhị liền đem ra một cái áo choàng màu đen, Kiếm Thánh ném cho Ân Bích Việt, “Mua cho ngươi.”

Loại áo choàng này rất kín, sau khi Ân Bích Việt mặc vào, cảm thấy mình như là một tên ma tu. Nhưng không thể không thừa nhận, mang đạo bào màu trắng mà hành tẩu ở Đông Địa thật sự là quá bắt mắt.

Kiếm Thánh hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, “Màu đen chịu bẩn tốt.”

Coi như dính phải vết máu thì cũng không rõ ràng, bất kể là máu của mình hay là máu của kẻ địch.

Bọn họ nghỉ ngơi một đêm trong thành, ngày hôm sau đi về phía Nam, hướng đến bờ sông Mân Xuyên.

Lúc Kiếm Thánh mua thuyền, sắc trời bỗng nhiên tối lại, cát bụi tung bay, mưa bắt đầu rơi tí tách.

Nhà đò thấy bọn họ là hai vị công tử thiếu niên, có lòng tốt khuyên nhủ, “Hôm nay trời dữ, nước trên sông mạnh lắm.”

Kiếm Thánh cười cười, đưa cho ông ấy thêm hai khối linh thạch. Thời buổi loạn lạc mà có thể nghe được lời thiện đã là không dễ.

Đi tới giữa sông, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi ầm ầm xuống, thuyền nhỏ đung đưa giữa sóng trên sông, như một cái lá rụng cuối cùng của mùa thu, đảo mắt liền bị nuốt chửng không thấy đâu nữa.

Hai người ngồi đối diện trong khoang thuyền, gió lớn đột ngột, lại quái lạ là không thổi được vào trong này.

Dưới ánh nến chập chờn, ánh kiếm sáng như tuyết tựa như một tia chớp, chiếu sáng cả khoang tàu.

Đây là lần đầu tiên Ân Bích Việt nhìn thấy ‘Phong Thu Ly’ ra khỏi vỏ. Mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm, chỉ lo bỏ qua một ánh hào quang nào của nó.

Ở trên Hoành Đoạn Sơn, sư phụ khiến Dư Thế trọng thương, cũng chỉ dùng ngón tay.

Khi đó hắn liền suy nghĩ, thế gian này còn có chuyện gì đáng để Thánh nhân rút kiếm?

Kiếm Thánh bắt đầu lau kiếm, sắc mặt rất nghiêm túc. Ân Bích Việt không đành lòng nói lời quấy rối.

Mãi đến tận khi Kiếm Thánh bắt đầu nói chuyện, “Lão tứ này, ngươi còn có cái gì muốn hỏi không?”

Không biết tại sao, trong lòng Ân Bích Việt có loại dự cảm xấu. Loại trực giác này tồn tại cả một đường, bây giờ càng lại khuếch đại đến mức tận cùng.

Chuyến đi này sư phụ gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện, dạy hắn rất nhiều thứ.

Tựa như sau khi giải quyết xong mọi chuyện, rồi sẽ vĩnh biệt thế giới này.

Vì vậy Ân Bích Việt mở miệng, âm thanh run rẩy nhỏ đến mức không thể nghe thấy,

“Mấy năm nay, sư phụ đang làm những gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.