Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 2




Buổi tối hơn tám giờ, Dung Hủ và Tần Trình từ garage ngầm đi thang máy lên lầu, mới vừa mở cửa, liền gặp được người ngồi ở trong phòng khách.

Trong phòng khách sáng ngời rộng mở, dì Tần đang cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, đột nhiên nghe được tiếng động ở cửa, bà lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Bỏ điện thoại vào trong túi, dì Tần hết sức tự nhiên đứng lên đi đến chỗ huyền quan, ôm cổ Dung Hủ: “Dung Dung sweetheart của dì, bao lâu không gặp rồi? Con gầy, gầy thành như vậy này.”

Hai năm ở chung khiến Dung Hủ đã sớm quen dì Tần nhiệt tình, cậu giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, cười nói: “Dì, đã lâu không gặp.” Dừng một chút, cậu hỏi: “Con nghe Tần Trình nói, hình như dì lên máy bay bảy giờ tối, sao lại ở đây?”

Dì Tần ôm hồi lâu, mới buông tay ra: “Vừa vặn hôm nay hội nghị chấm dứt sớm, dì liền tự tới đưa đồ cho các con. Sau đó không ngờ máy bay còn hoãn lại, con nói xem, dì đương nhiên phải ở chỗ này chờ, nhìn Dung Dung nhà dì rồi.”

Dung Hủ dở khóc dở cười nói rằng: “Vậy máy bay hoãn lại, sẽ có vấn đề gì không?”

Dì Tần lắc đầu: “Không có việc gì, tối hôm nay hơn mười hai giờ mới lên máy bay, chờ một lát lại đi cũng được.”

Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ liền gật đầu. Bên kia, Tần Trình lại híp mắt, trấn định hỏi: “Trợ lý đâu?”

Xế chiều hôm nay lúc dì Tần nhắn tin cho Tần Trình là nói, bởi vì bà đang mở họp, không rảnh được, cho nên bảo trợ lý đưa đồ đến nhà Tần Trình. Nhưng hiện tại nếu bản thân bà đã đến, vậy trợ lý đi nơi nào?

Ý cười ở khóe miệng không có một chút thay đổi, dì Tần trách cứ nhìn con trai nhà mình một cái: “Cô ấy còn có thể đi đâu? Đương nhiên là đến sân bay giúp mẹ xử lý chuyện máy bay hoãn lại rồi. Tốt tốt, Dung Dung sweetheart từng ăn bánh hoa đào chưa? Là bà ngoại Tần Trình tự mình làm, khi còn bé Tần Trình rất thích, đến, mau nếm thử…”

Tay nghề của bà ngoại Tần Trình quả thật không tồi, bánh hoa đào này vào miệng mềm mại, mùi thơm ngát nhẵn mịn. Bởi vì đã sớm ăn cơm ở bên ngoài với Tần Trình, cho nên Dung Hủ vốn chỉ muốn ăn một cái, nhưng sau khi hưởng qua một miếng bánh hoa đào tinh xảo, cậu lại kinh ngạc mở to mắt, lại nhịn không được ăn thêm vài cái.

Dì Tần cười nói: “Thế nào, Dung Dung, ăn ngon đi?”

Dung Hủ cười nhạt gật đầu: “Thật sự ăn rất ngon.”

So sánh với bít tết tối hôm nay ăn ở tiệm ăn Pháp kia, Dung Hủ vẫn cảm thấy, miếng bánh hoa đào nho nhỏ này ăn còn ngon hơn một chút. Mang theo một chút mùi thơm nhàn nhạt, vào miệng cảm thấy ngọt, nhưng khi hồi vị lại có loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Sau khi đã ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, lại ăn một cái bánh hoa đào giải ngán, xác thực thích hợp.

Chờ sau khi ăn ba bốn cái bánh hoa đào, Dung Hủ làm thế nào cũng ăn không vô nữa. Dì Tần cũng không miễn cưỡng, kéo tay cậu đi đến phòng khách, không ngừng hỏi han ân cần, hỏi cậu về tình hình gần đây. Chốc thì hỏi gần đây có phải vội vàng thu âm hay không, có nghỉ ngơi đàng hoàng hay không; chốc lại hỏi bộ phim quay ở nước Mỹ lần trước, có mệt hay không, muốn nghỉ ngơi một chút hay không.

Dung Hủ lần lượt trả lời, đối với ý tốt của người lớn, cậu chưa bao giờ cự tuyệt.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, chờ đến chín giờ tối, trợ lý của dì Tần gửi tin nhắn cho bà, nửa giờ sau sẽ đón bà đến sân bay.

Trợ lý tới rất đúng giờ, Dung Hủ vốn định đứng dậy đưa dì Tần xuống lầu, nhưng bị đối phương nghiêm khắc cự tuyệt: “Dung Dung, dì đều nghe nói rồi, gần đây con rất bận, vẫn không có nghỉ ngơi tốt. Đừng tiễn dì, con nhanh chóng đi nghỉ ngơi, để Tần Trình đưa thì tốt rồi.”

Dung Hủ nhíu mày: “Dì, thật ra con…”

Dì Tần kéo cánh tay Tần Trình đi ra ngoài: “Dì đi đây, Dung Dung đừng tiễn đó.” Không đợi Dung Hủ kịp phản ứng, dì Tần liền mang theo Tần Trình ra cửa, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Dung Hủ: “…”

Chỉ là đưa xuống lầu mà thôi, cũng không tốn thời gian bao lâu đi…

Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ bắt đầu thu dọn ly tách trên bàn trà, bỏ vào trong bồn, sau đó lại bỏ bánh hoa đào còn dư vào tủ lạnh. Cậu vừa thu dọn, vừa âm thầm nghĩ: hai ngày nữa thu âm xong, đại khái có một hai ngày nhàn rỗi, nên lợi dụng như thế nào?

Mà Dung Hủ đương nhiên không biết, giờ phút này, người đàn ông nào đó đưa mẹ mình đến dưới lầu, nhìn con đường trống rỗng, mày khẽ chau lại, dừng bước.

Phải, trên con đường tiểu khu, căn bản không có một ai.

Giống như nghe được nghi hoặc trong lòng người đàn ông, một giọng nữ bình tĩnh vang lên phía sau Tần Trình: “Là mẹ bảo tiểu Vân chờ bên ngoài tiểu khu, không để cô ấy lái xe vào.”

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua lá cây thưa thớt, chiếu rọi con đường nhỏ hẹp dài, lưu lại từng đốm bóng sáng loang lổ. Tần Trình khẽ nhếch môi, xoay người nhìn về phía mẹ mình, liền thấy giờ phút này, dịu dàng và thân thiết thuộc về “dì Tần” biến mất đến không còn một mảnh, người phụ nữ ấy đang dùng ánh mắt kiên định nhìn con trai mình.

Rõ ràng ngày xưa bà có hơi sợ đứa con trai này, nhưng hiện tại, bà vẫn trịnh trọng nghiêm túc nhìn hắn, sau đó từng câu từng chữ hỏi: “Tần Trình, có phải con… ăn hiếp Dung Dung không?”

Ban đêm đầu mùa xuân còn mang theo vài phần ý lạnh, một trận gió đêm thổi qua, lay động lá cây, phát ra tiếng vang xào xạc. Người đàn ông hơi hạ mắt, trấn định bình tĩnh nhìn mẹ mình, trong con ngươi tối đen thâm thúy cũng không chút dao động, Tần Trình cứ như vậy vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn, chậm chạp không mở miệng.

Hắn không mở miệng, dì Tần lại bắt đầu nóng nảy: “Tần Trình, mẹ hỏi con đó, rốt cuộc con có nói hay không?”

“Cái gì là ăn hiếp?” Giọng nam trầm thấp từ tính đột nhiên vang lên, khiến dì Tần ngơ ngẩn. Chỉ thấy Tần Trình nâng mắt lên, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ định nghĩa ‘ăn hiếp’… là thế nào?”

Khí tràng mạnh mẽ lãnh tĩnh chậm rãi hạ xuống, người đàn ông bị bắt thóp mặt không đổi sắc, dì Tần bắt lấy nhược điểm lại giống như có chút lo lắng. Bà nghĩ nghĩ, nói thẳng rằng: “Loại chuyện này con còn hỏi mẹ? Con tự nói một chút xem, trong phòng Dung Dung, ngay cả bàn chải đánh răng và khăn mặt cũng không có, đều đặt ở trong phòng con. Các con… các con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Nghe vậy, Tần Trình nhẹ nhàng “a” một tiếng, thản nhiên nói: “Hóa ra mẹ nói cái này, bọn con đã sớm ở bên nhau rồi.”

“Con đừng nói cái gì mà phòng Dung Dung chỗ nào có vấn đề, tạm thời ở chỗ con, mẹ xem rồi, trong phòng sắp đóng bụi luôn…” Giọng nói im bặt, dì Tần mở to hai mắt, “Con… con cứ như vậy mà thừa nhận à?!”

Môi hơi hơi cong lên, Tần Trình hỏi ngược lại: “Vậy mẹ cảm thấy con nên trả lời như thế nào?”

Dì Tần: “…”

Lời lẽ chuẩn bị gần ba tiếng, giờ phút này, toàn bộ không bệnh mà chết.

Thế mà cứ thừa nhận đơn giản sảng khoái như vậy ư? Còn mang vẻ mặt đương nhiên nữa?!

Chẳng lẽ không phải nên thề thốt phủ nhận, tùy tiện tìm vài cái cớ qua loa tắc trách, cuối cùng bị bà vạch trần, chỉ có thể không biết làm thế nào mà thừa nhận sao?

Cả người dì Tần đều thấy không khỏe.

Thân là phái nữ, dì Tần trời sinh đã tương đối mẫn cảm ở phương diện này. Bà không phát hiện thì cũng thôi, chỉ cần phát hiện một chút manh mối, liền sẽ tìm hiểu nguồn gốc tận cùng, thậm chí trực tiếp tìm được chân tướng. Ở loại phương diện này, thường thì phái nữ đều là trinh thám, vừa tra liền chuẩn, hơn nữa có đôi khi căn bản không cần trinh thám phân tích, chỉ là trực giác, đã có thể làm cho họ phát hiện dị thường.

Vốn dĩ dì Tần cho là mình chiếm thế thượng phong, bà đã nghĩ xong hết, chờ sau khi bà phản bác con trai nhà mình, khiến thằng nhóc thối ấy không còn lời nào để nói, thì sẽ trừng trị hắn như thế nào. Nhưng hiện tại hết thảy đều thay đổi, dì Tần im lặng một hồi lâu, trong đầu trái lo phải nghĩ, nghĩ đến cuối cùng, mới nghẹn ra một câu: “… Mắc gì con lại ăn hiếp Dung Dung?”

Tần Trình: “Con không ăn hiếp em ấy.” Dừng một chút, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra ở Mỹ tháng trước, người đàn ông ý vị sâu xa nói rằng: “Rõ ràng là em ấy vẫn luôn ăn hiếp con.”

Dì Tần lập tức bắt lấy trọng điểm: “Nói bậy! Tần Trình, con nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc con câu Dung Dung tới tay như thế nào? Dung Dung người ta mới bao lớn hả, năm nay mới hai mươi! Thật sự muốn tính, thì còn có hơn nửa năm mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc trước mẹ bảo con chăm sóc Dung Dung, có bảo con chăm sóc như vậy sao?!”

Tần Trình hơi nhướn mi: “Mẹ cũng chưa nói không thể chăm sóc như vậy.”

“Con!!!”

Dì Tần vừa tức vừa vội, Hoa Hạ thông qua luật hôn nhân đồng tính nhiều năm như vậy, bà không phải một người bảo thủ, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của vãn bối, dù Tần Trình là đồng tính luyến ái, bà cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà… nhưng mà…

“Con là đồng tính luyến ái còn chưa tính, vì sao muốn kéo theo Dung Dung sweetheart của mẹ? Nó còn nhỏ như vậy, nó mới bao lớn? Con nói rõ ràng cho mẹ, con bắt cóc nó từ bao giờ? Con còn ngủ cùng một giường với nó, con… không phải con đã sớm…”

Lần này Tần Trình lại không có mở miệng.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ hắn im lặng, dì Tần vốn chỉ thuận miệng hỏi lại co rút khóe miệng: “… Con thật sự hoàn toàn xuống tay với Dung Dung rồi à?”

Tần Trình quay mắt đi.

Dì Tần cả giận nói: “Nó còn chưa đến hai mươi tuổi! Nó mới lớn như vậy, con… con con con con muốn tức chết mẹ mà!!! Thằng nhóc thối con, sao con hạ thủ được? Trước đây con cam đoan với mẹ thế nào, không để Dung Dung bị những người trong giới giải trí bắt cóc, không cho nó tiếp xúc chuyện trong giới quá sớm, kết quả con lại dám tự lên hả?!”

Tần Trình: “Bọn con là yêu đương bình thường.”

Dì Tần nào quan tâm hắn: “Đứa nhỏ mười chín tuổi, con lại xuống tay!”

Tần Trình: “… Chỉ là yêu đương bình thường.”

Dì Tần cường điệu một lần nữa: “Dung Dung hiện tại mới mười chín tuổi!”

Tần Trình nhịn không được phản bác: “Em ấy hai mươi.”

Dì Tần trừng mắt: “Còn hơn nửa năm nữa mới sinh nhật, tính cái gì mà hai mươi? A không đúng, rốt cuộc hai đứa ở bên nhau từ hồi nào? Con chạm vào Dung Dung từ hồi nào? Từ từ, không phải là Dung Dung bị con cưỡng ép chứ? Tần Trình!!!” Đột nhiên nghĩ đến khả năng này, dì Tần trực tiếp giơ túi xách trong tay lên, mắt thấy sắp sửa đập xuống.

Tần Trình: “…”

Mười phút sau, Tần Trình về nhà. Hắn mới vừa mở cửa, liền thấy thiếu niên nhà mình từ phòng bếp đi ra. Thấy hắn trở về, Dung Hủ cười giơ hai quả táo trong tay: “Dì Tần đi rồi hả? Bánh hoa đào kia ăn thật ngon, em chưa từng nghe anh nói chuyện về bà ngoại anh, không ngờ bà ấy có thể làm ra điểm tâm ngon như vậy.”

Nói xong, Dung Hủ nhét một quả táo vào tay Tần Trình, cậu vừa mới ngẩng đầu, còn chưa mở miệng, liền bỗng nhiên ngơ ngẩn. Thật lâu sau, cậu hỏi: “Cằm anh… là xảy ra chuyện gì? Sao lại rách da? Vừa rồi trước khi xuống lầu còn không nhìn thấy, sao đột nhiên…”

Một nụ hôn mềm nhẹ đơn giản, ngăn chặn lời kế tiếp của thiếu niên.

Dung Hủ hơi kinh ngạc, cái hôn này rất nhẹ, một nụ hôn lướt qua, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mắt. Lại thấy Tần Trình chậm rãi vươn hai tay ra, ôm eo cậu, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó cúi đầu, hạ mắt nhìn thẳng cậu, tiếp đó giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Anh cảm thấy, anh có chút ấm ức.”

Trong đầu chẳng biết tại sao đột nhiên nhảy ra hình ảnh “bảo bảo ấm ức”, Dung Hủ tức khắc thoát vai. Cậu tận lực nhịn cười, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Rõ ràng đêm hôm đó là em ôm lấy anh không cho anh đi, còn hấp dẫn anh, bảo anh không cần nhịn. Nhưng mà bà ấy đánh anh, nói anh ăn hiếp em, ăn hiếp đến tận trên giường.”

Dung Hủ vẻ mặt mờ mịt: “…” EXM?!!!

“Từ từ, bà ấy là ai? Rốt cuộc xảy ra cái gì… ý? Anh nói dì Tần hả?!”

Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu: “Cho nên anh bị đánh.”

Dung Hủ: “…”

Tần Trình thấp giọng cường điệu: “Anh sinh ra tới nay, ngoại trừ quay phim, chỉ từng bị đánh một lần, đó là chuyện hai ba chục năm trước, đây là lần thứ hai. Tiểu Hủ, anh rất ấm ức.” Tạm dừng một chốc, người đàn ông nghiêm túc ngưng trọng nhìn thiếu niên nhà mình, lại cường điệu một lần: “Anh rất ấm ức.”

Dung Hủ: “…”

Dì Tần nói là Tần Trình kéo Dung Hủ lên trên giường, điểm ấy Tần Trình căn bản không thể phản bác. Hắn có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ nói, là thiếu niên nhà hắn vẫn luôn hấp dẫn hắn, hắn nhịn cực kỳ vất vả, nhịn hơn nửa năm, kết quả nếu nói cho đúng, thì phải là hắn bị Dung Hủ kéo lên giường, bị “ăn sạch” à?

Tạm thời không đề cập tới việc Tần Trình có thể trả lời như vậy hay không, dù hắn thành thành thật thật nói như vậy, dì Tần cũng sẽ không chút do dự mắng: “Dung Dung sẽ làm cái loại chuyện này hả? Dung Dung sweetheart nhà ta đáng yêu cỡ nào, hơn nữa nó mới bao lớn, nó có thể nghĩ tới loại chuyện này hả? Dáng vẻ không giống như con, đầy đầu đều là cái thứ đó!!!”

Tần Trình ấm ức, nhưng Tần Trình phải nói.

Hơi hơi cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả lên vành tai mẫn cảm của thiếu niên, người đàn ông thấp giọng cười một tiếng, nói: “Tiểu Hủ, anh rất ấm ức, em muốn… bồi thường anh thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.