Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 28: Người mang em rời khỏi những đau khổ




Hôm nay là ngày Như Yên tròn một tuổi, theo tập tục thế giớinày cũng sẽ là ngày nàng chọn đồ đoán tương lại của mình. Ngày này tất cả mọi người của Mộc gia đều tập trung về đây, cả một sảnh đường to lớn đầy kín người, giữa sảnh bày một chiếc bàn tròn, không như tưởng tượng của nàng có vô vàn thứ, trên bàn chỉ có duy nhất một chiếc gương hình bầu dục. Mặt gương làm từ ma tinh của một loài ma thú tên Bất Tượng, được mài sáng bóng, trong suốt không tì vết, mặt sau gương được gắn một bức phù điêu với những ấn kí kì lạ, xung quanh được khảm đá đỏ, phát ra ánh sáng mờ ảo. Như Yên thật tò mò, cuối cùng thì chiếc gương này có công dụng gì đây???.

Không đợi nàng kịp suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy mình bị bao vây bởi rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Mọi người đặt tay lên đầu nàng nói những lời may mắn, chúc phúc, sau đó đặt những vật thân thiết hay mang theo bên mình lên người nàng. Cái này nơi có ý nghĩa mượn những vật đã ít nhiều tiếp xúc với linh khí đến ngăn chặn các thế lực hắc ám không quấy nhiễu tới đứa nhỏ.
Chúc phúc xong, mọi người lại lần lượt mang tới quà tặng dành cho nàng. Quà tặng rất phong phú, có chuỗi ngọc xanh biếc ,sờ vào mát lạnh khiến nàng thích thú, có chuỗi san hô đỏ rực như máu, có đôi hài thêu hình nổi trông sống động như thật, còn có tượng ngọc nho nhỏ hình các con vật..... nhiều vật quý giá khiến mỗ nữ nào đó cười đến híp hết mắt . Nàng quả thực chưa bao giờ giàu như lúc này đâu nha.

"Bảo bối đây là quà của phụ thân" Như Yên rời mắt khỏi những thứ đang vây quanh nàng ngước lên nhìn phụ thân. chợt mở to mắt, oa thật đẹp, trong tay phụ thân nàng là một viên ngọc hình mặt trăng, tỏa ánh sáng trắng nhè nhẹ, thân ngọc trong suốt, chỉ bằng ngón tay của nàng hiện tại . Ngọc được treo lên một sợi dây màu đỏ , sờ vào có cảm giác giác cả ngườithoải mái, như được ngâm mình trong suối nước ấm vậy. Khi nàng đang yêu thích không buông tay thì tiếng của một vị phu nhân làm nàng chú ý :

"Trời ạ, đây không phải là ma tinh của Ôn Độ ma thú đấy chứ"

"Trời ơi đúng là nó đấy, còn được gọt giũa kĩ lưỡng nữa chứ, phải tốn bao nhiêu linh lực mới được nhẵn mịn thế này đây,còn chưa kể Ôn Độ thú có bao nhiêu khó bắt. Gia chủ tương lai thật sủng tứ tiểu thư nha"

"Còn không phải sao, mang theo ma tinh của Ôn Độ ma thú bên người sẽ không chịu ảnh hưởng nóng, lạnh của thời tiết, còn chống được mê hương nữa, rất quý giá đó"

Như Yên nghe mà ngây ngẩn cả người, cái này không phải ngọc, là món quà phụ thân dành hết tâm tư làm cho nàng, âm thầm tự nhủ, nàng sẽ luôn mang theo bên mình, không bao giờ làm mất nó.

Mẫu thân nhận lấy sợ dây gắn ma tinh đeo lên cổ cho nàng sau đó thả nàng xuống chiếc bàn có đặt chiếc gương kì lạ lúc trước nàng nhìn thấy rồi lui sang bên cạnh, Tiểu Yên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nó, rồi lại quay sang nhìn mẫu thân.

"Tiểu Yên , ngoan, đừng sợ hãi". nàng mỉm cười trấn an nữ nhi

Tiếp đó, một lão giả râu tóc trắng xóa xuất hiện, lão là người cao tuổi nhất trong gia tộc. Sau một hồi nghi thức tế gương phức tạp, lão cắt ngón trỏ, nhỏ một giọt máu lên mi tâm Như Yên rồi tuyên bố :

"Giọt máu Mộc gia mượn linh hồn ma thú, xin hãy cho ta nhìn thấy sự lựa chọn của thần" nói xong lại nhỏ một giọt máu lên tấm gương kia.

Sau ba giây từ mặt gương xuất hiện ánh sáng đỏ, lan ra rồi bao bọc quanh người Như Yên, khiến nàng cảm thấy như lọt vào sương mù. Chợt một hình ảnh khiến nàng chú ý, một thiếu nữ xinh đẹp như ảo như mộng, gương mặt nhu mỹ phiêu dật, mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khiết, trông nàng hoàn toàn phiêu nhiên thoát tục, tiếp sau đó àng thấy thiếu nữ ấy múa kiếm, kì lạ bài múa ấy nàng đã quen thuộc vô số lần, đúng, chính là nhìn thấy phụ thân ngày ngày luyện tập, tiếp đó lại thấy nàng đang cầm trên tay một viên đan dược nghiên cứu.... rất nhiều hình ảnh trôi qua, lúc thì ôm sủng vật, lúc thì đàn cổ cầm..... Có nhữnghình ảnh trôi qua quá nhanh mà nàng không thể nắm bắt hết.

Trong lúc nàng đắm chìm trong những hình ảnh vừa hư ảo vừa xa xôi, bên ngoài mẫu thân nàng đang sai bảo nha hoàn đưa rất nhiều đồ vật sang một chiếc bàn khác, chiếc bàn này rất rộng rãi, trên bày hàng trăm thứ đồ, có lẽ là để chuẩn bị cho Như Yên chọn đồ vật đoàn tương lai của mình.

Trong khi mọi người ra vào bận rộn, nhị trưởng lão đưa mắt nhìn sang một nha hoàn diện mạo bình thường ra hiệu, nàng kia hiểu ý gật đầu rồi lui xuống, một lát sau bưng lên một chiếc khay đựng một bó hoa kì lạ,nhanh chóng đặt lên bàn sau đó lui xuống. Hành động nhanh gọn, không khiến người khác chú ý.

Đợi mọi thứ xong xuôi cũng là lúc ánh sáng quanh thân Như Yên tản đi hết, nàng mơ màng mở mắt ra, vẫn không thể tin được cái mà nàng nhìn thấy, dường như là những mảnh ghép từ tương lai, tuy mọi thứ trôi đi khá nhanh, nhưng nàng vẫn có thể nắm bắt một vài thứ. Vẫn chìm trong suy nghĩ riêng của mình, chợt tiếng mẫu thân vang lên bên tai khiến nàng hồi hồn.

Như Yên được đặt lên chiếc bàn thứ hai đặt đầy đồ vật, vị lão giả khi nãy lại quay sang nói "tứ điệt nữ, bây giờ con hãy chọn đồ vật mà con cảm thấy quen thuộc nhất' nói rồi lui sang bên cho Như yên lựa chọn.

Như Yên nàng thật rối rắm, nếu thật nàng mới một tuổi, nàng sẽ không hiểu khi nãy nàng nhìn thấy là gì, mà sẽ theo lời lão giả nói chọn thứ mà nàng thấy quen mắt. Nhưng nàng mang trong mình linh hồn của một người đã mười chín tuổi rồi, nàng bỗng nhớ tới lo lắng của phụ thân nếu như nàng nổi bật quá mức, không được, nàng phải chọn thứ gì đó bình thường để không bị mọi người cười nhạo vừa không để hội trưởng lão để mắt tới. Nghĩ nghĩ, nàng bỗng nhìn thấy một bó hoa kì lạ trên bàn, nó được đặt ở vị trí thậtbắt mắt, khoan đã hoa màu xanh lam viền hồng lẫn trong kia không phải hoa "Tử Lệ" trong sách thuốc của mẫu thân nhắc tới ư, tuy ngụy trang thật khéo léo nhưng nàng chắc chắn là loài hoa đó. Công dụng của nó là gì nhỉ, hình như là vị thuốc bán dẫn khiến con người ta trúng độc lâm vào mê man giống như ngủ say , nhưng một năm sau đó phải chết không nghi ngờ. Trúng độc mà không ai tìm ra được là trúng độc, quả thật là một phương pháp âm độc mà, nhưng tại sao nó có mặt ở đây, là vô tình hay cố ý đây. Chợt nàng rùng mình, không phải chứ đây không phải là vừa muốn hại nàng vừa muốn điều tra thân phận mẫu thân ư. Nếu nàng chết, phụ mẫu sẽ đau buồn, hơn hết nếu cha mẹ không thể sinh thêm nữa, chẳng phải sẽ phải chức gia chủ này sau này sẽ thuộc về người khác. Còn nếu nàng không chết chứng tỏ nàng được người khác cứu sống, mà cứu được nàng trừ khi có "định hồn đan" , mà đan dược xuất hiện, thân phận mẫu thân sẽ bị bại lộ. Làm sao bây giờ, nàng còn không xác định được nàng đã chạm qua vật gì mang độc hay chưa , lại không thể mở miệng nói với mẫu thân, nếu không sẽ càng bị nghi ngờ.....làm sao đây?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.