Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 21: Tôi không phải là mèo nhỏ




Trong thượng thư phòng hoa lệ, Vân Tử Khiếu phẫn nộ trách Định vương Sở Dật Lâm, sắc mặt hoàng thượng càng khó coi, âm ngoan đến cực điểm nhìn Định vương. Đừng tưởng hắn không biết tâm tư của hoàng đệ, chính vì biết rõ nên mới cực kỳ oánhận hành vi của hắn ta, biết rõ mình có ý cưới Trường Bình làm phi, còn dám cưỡng ép nàng gả cho hắn, ép người không thành còn giở thủ đoạn nói xấu, thật sự là đáng giận.

Định vương trước sau im lặng không phủ nhận chuyện mình đã làm, bởi hắn phủ nhận sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm khinh bỉ, chuyện như vậy để các qua biết sẽ ảnh hưởng đến danh dự, Định vương suy nghĩ mình nên làm thế nào.

Trong thư phòng Vân Tử Khiếu đang xin hoàng thượng định đoạt.

“Thần xin hoàng thượng thay nữ nhi làm chủ, trả lại sự trong sạch cho nàng.”

Sở Dật Lâm nhanh chóng tiến lên quỳ xuống: “Hoàng huynh thần đệ đã biết sai, xin hoàng huynh thứ lỗi, từ sau khi Trường Bình về kinh thần đệ thích nàng, lúc mới bắt đầu Trường Bình cũng không có ý cự tuyệt thần đệ, thần đệ nghĩ nàng cũng có ý với mình, cho nên càng thêm thích nàng, đêm qua thần đệ tới phủ Vân vương thổ lộ tâm ý, ai biết quận chúa không có ý gả cho thần đệ còn hạ độc thần đệ, vì quá tức giận nên mới nói xấu quận chúa, thần đệ đã biết sai, xin hoàng huynh trách phạt.”

Vẻ mặt Sở Dật Lâm vô cùng đau đớn, sống không bằng chết, Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ giật giật khóe miệng khinh bỉ người này, nhưng cũng không thể nói đây là đường lui tốt nhất của Định vương, bởi vì yêu nên đau khooe không yên mới giận dữ trả thù, ai dám nói Định vương ti bỉ vô sỉ, phải nói là hắn thâm tình, si tình.

Trong thượng thư phòng, Tần đại nhân tin ngay tiết mục Định vương, vẻ mặt giật mình hiểu ra, hóa ra chân tướng là như vậy, Định vương cũng thật là si tình dám yêu dám hận.

Ánh mắt hoàng thượng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hoàng đệ, hắn biết hoàng đệ không phải là người ham nữ sắc, đây rõ ràng là không chiếm được cũng không để cho người khác chiếm.

Dù biết rõ ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng thể trực tiếp xử phạt, sau lưng hoàng đệ còn có mẫu hậu, còn có phe cánh trong triều. Hơn nữa nếu muốn trị tội hắn thì phải có lý do, không thể nói vì hắn dám yêu dám hận nói xấu quận chúa Trường Bình mà phán trọng tội.

Sau một hồi suy nghĩ hoàng thượng Sở Dật Kỳ nghiêm túc nhìn Định vương: “Định vương, trẫm lệnh cho ngươi xin lỗi Vân vương gia, từ nay về sau cách xa quận chúa Trường Bình, nếu để trẫm biết ngươi còn quấn lấy quận chúa, trẫm sẽ tính toán cả vốn lẫn lời, lúc đó đừng trách trẫm không có tình người.”

Sở Dật Lâm thở dài nhẹ nhõm, xem ra hắn đi một nước cờ đúng, hắn rất hiểu vị hoàng huynh này, tuy rằng trong lòng ti bỉ nhưng vẫn cố làm ra vẻ đẹp đẽ luôn chú trọng chứng cớ, còn lo hình ảnh bị ảnh hưởng, người như vậy nói dễ nghe làm làm việc trầm ổn, khó nghe chính là thiếu quyết đoán.

Định vương cảm tạ hoàng thượng sau đó đến trước mặt Vân Tử Khiếu, ôm quyền cúi đầu: “Trước mặt hoàng huynh, bổn vương xin nhận lỗi với vương gia, lúc trước đã nói xấu quận chúa, từ nay về sau, bổn vương sẽ không làm chuyện như vậy nữa, xin vương gia yên tâm.”

Vân Tử Khiếu kéo kéo khóe miệng: “Định vương điện hạ nhớ rõ lời mình đã nói là được, nếu chuyện này tái diễn, bổn vương có thể trở mặt vô tình, đến lúc đó đừng nói bổn vương công cao cái chủ, sự thật là có người khinh người quá đáng.”

Sắc mặt Sở Dật Kỳ u ám, lời này của Vân Tử Khiếu có ý không hài lòng với việc hắn xử phạt Định vương, Sở Dật Kỳ ung dung lên tiếng: “Vân vương gia yên tâm, nếu hắn dám tái phạm trẫm sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”

Ánh mắt Định vương chợt lóe qua hung ác, nhưng ngẩng đầu đã khôi phục như thường còn nhìn về phía Sở Dật Kỳ: “Hoàng huynh yên tâm, thần đệ sẽ buông xuống phần tình cảm này, không quấn lấy quận chúa Trường Bình nữa.”

Thượng thư hình bộ thấy đã xử lý xong chuyện của Định vương điện hạ liền nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, ngoài trừ chuyện của Định vương, còn có chuyện của Vân vương phi nên xử lý thế nào? Bà ta sai người mưu sát lục tiểu thư Liên Nhi, vốn thần muốn đưa đến hình bộ để điều tra, nhưng việc này có liên lụy đến Định vương, hơn nữa sứ thần tam quốc vẫn còn đang ở Đại Tuyên, cho nên thần xin bệ hạ định đoạt chuyện này.”

Ánh mắt Sở Dật Kỳ híp lại nhìn Yến Kỳ vẫn im lặng từ đầu tới giờ: “Yến quận vương, ngươi nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”

“Bẩm hoàng thượng, theo ý thần chuyện này nên không cần hình bộ xử lý, bởi vì trình lên hình bộ sẽ khiến sứ thần tam quốc chú ý, thần nghĩ nên giao cho Vân vương gia xử lý, tin tưởng Vân vương gia sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Yến Kỳ nhíu mày, khóe môi cười cong cong, hắn rất hiểu nha đầu kia, chắc đã chuẩn bị để thu thập Vân vương phi ở phía sau, cho nên việc này vân nên để cho nàng tự giải quyết.

Hoàng đế suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với ý kiến như vậy, nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân ái khánh, việc này trẫm giao cho ngươi, ngươi bị hại cũng hung thủ đều là người phủ Vân vương, có thể xếp vào chuyện nhà.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Vân Tử Khiếu thở mạnh, tuy rằng bất với quyết định xử lý Định vương của hoàng thượng, nhưng vừa lòng chuyện vừa rồi hắn để cho ông được xử lý, Vân Tử Khiếu cả đời quang minh lỗi lạc lại cưới một nữ nhân như vậy vào phủ, nếu việc này đưa lên công đường, chỉ sợ Vân gia sẽ mất hết thể diện, cho nên việc này vẫn nên âm thầm xử lý thì tốt hơn.

Định vương nhìn Yến Kỳ tao nhã vô song, ánh mắt tái rồi lúc trước hắn xuất hiện rõ ràng có mục địch, tên chết tiệt dám can đảm làm chứng chống lại mình, chẳng lẽ mình không biết đào hầm cho hắn nhảy vào ?

Sở Dật Lâm cười nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, bổn vương có lời muốn nói, tuy nói thông báo của quận chúa Trường Bình làm nhục ngươi, nhưng tại ngươi sai trước từ hôn người ta, giờ lại đưa thiếp canh tới muốn quận chúa Trường Bình đổi ý sao? Cho nên quận chúa mới viết thông báo như vậy, ngươi lại tính toán chi li ban đêm xông vào phủ Vân vương tìm quận chúa tính sổ.”

Định vương vừa dứt lời, ánh mắt Sở Dật Kỳ u ám nhìn Yến Kỳ: “Còn có chuyện này?”

Lúc trước nói trách mắng Định vương, hình bộ thượng thư không có đề cập đến chuyện Yến Kỳ ban đêm lẻn vào phủ Vân vương, cho nên lúc này hoàng thượng không vui.

Yến Kỳ không nhanh không chậm lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, lúc trước thần đưa thiếp canh tới phủ là muốn hóa giải oán khí của quận chúa. Bởi vì thần lo lắng quận chúa giận dữ bị từ hôn mà đồng ý gả cho Cơ thái tử hoặc Tiêu thế tử, cho nên thần đưa thiếp canh đến để quận chúa xả giận, tưởng rằng quận chúa sẽ hết giận, không ngờ quận chúa lại viết thông báo, người họ Yến và chó không được đi vào, trong lòng thần căm tức ban đêm lẻn vào phủ muốn giáo huấn quận chúa. Nhưng sau đó nghĩ lại nếu mình xông vào lại khiến quận chúa nổi giận nên không tiến vào, khi đó mới nhìn thấy Định vương điện hạ xông vào phòng quận chúa.”

Yến Kỳ dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu âm ngao khó coi trừng mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, lúc nãy bổn vương tức giận đã quên mất chuyện ngươi ban đêm lẻn vào phủ, ngươi từ hôn Nhiễm Nhi hiện tại lại muốn giáo huấn nàng là có ý gì? Yến quận vương có phải hơi khinh người quá đáng.”

Vân Tử Khiếu cố gắng diễn trò, nếu bọn họ muốn xem hai đại vương phủ đối chọi gay gắt, ông liền diễn cho bọn họ xem.

Vân Tử Khiếu nói xong liền muốn động thủ với Yến Kỳ, thượng thư đại nhân nhanh chóng giữ ông lại khuyên nhủ: “Vân vương gia bớt giận, Yến quận vương cũng đã từ bỏ ý định giáo huấn quận chúa? Ông cũng bớt tức giận.”

Vân Tử Khiếu hung ác trừng Yến Kỳ: “Yến Kỳ, từ lúc ngươi từ hôn Vân gia chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với Yến gia các ngươi, về sau nếu ngươi còn dám tiến đến phủ Vân vương, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không.”

Sở Dật Kỳ nhìn hai người đối chọi gay gắt, tâm tình sung sướng, trên mặt lại bày ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi, đừng làm loạn.”

Vân Tử Khiếu dừng lại động tác, Sở Dật Kỳ lên tiếng khuyên bảo: “Vân vương gia, Yến quận vương không thích quận chúa nên mới từ hôn, ngươi không cần tức giận, hại đại phủ Yến Vân là trụ cột của Đại Tuyên, các ngươi phải hòa thuận, Đại Tuyên mới có thể yên ổn.:

Vân Tử Khiếu hừ lạnh, người khác nghĩ là ông hừ Yến Kỳ, lại không biết trong lòng ông đang hừ hoàng thượng, đây không phải cục diện mà hắn mong muốn sao? Còn giả vờ làm người tốt làm gì, thật không biết xấu hổi, không ngờ ngôi vị hoàng đế lại để một người như vậy giành được.

Vân Tử Khiếu thấy đau lòng, hắn cùng tiên đế còn có phụ thân của Yến Kỳ, Yến Khang tình như huynh đê, ba người có quan hệ thân thiết, thời tiên đế rất tín nhiệm ông, cho nên mới sủng ái Nhiễm Nhi, không ngờ tiên đế qua đờ, lại để một bạch nhãn lang lên ngôi, thật sự khiến người ta thất vọng.

Vân Tử Khiếu thở dài, hoàng thượng còn tưởng rằng hắn đang căm tức Yến Kỳ, trong lòng càng sung sướng. Giả vờ khuyên nhủ vài câu, sau đó không đề cập đến chuyện của phủ Vân vương nữa, mà thương lượng chuyện thế tử cùng quận chúa của Hoài Nam vương, Tây bình vương, Giang dương vương, hoàng đế giao chuyện này cho Vân Tử Khiếu xử lý, bởi vì tam quốc sứ thần vẫn còn ở Đại Tuyên do Yến Kỳ và Sở Văn Hạo phụ trách, Định vương quản lý Kinh vệ quân duy trì trật tự trị an kinh thành, hoàng thượng không còn người khác phải chỉ định ông đón tiếp khách nhân.

Thực tế hoàng thượng không tin tưởng hoàng đệ, không muốn để cho hắn cùng phủ Hoài Nam, Tây bình, Giang dương vương tiếp xúc quá nhiều, nếu để hoàng đệ mượn được sức của tam đại gia tộc sẽ bất lợi đối với hắn.

Ánh mắt Định vương âm u, không nói thêm điều gì mà tích cực tham gia thảo luận.

Vài người ở trong thượng thư phòng bàn chuyện hết hai canh giờ, sau đó tự mình xuất cung.

Trong viện Như Hương, Lệ Chi cùng Sơn Trà đang nói chuyện với Vân Nhiễm trong phòng khách.

Sơn Trà lo lắng: “Quận chúa, tuy vương gia đã hưu Vân vương phi, nhưng sau lưng bà còn có lão vương phi, bà nhất định sẽ nghĩ cách để khôi phục thân phận cho Vân vương phi, đến lúc đó bọn họ lại nghĩ cách muốn đối phó quận chúa thì sao?”

“Muốn đối phó với ta, bà ta chờ kiếp sau đi.” Vân Nhiễm hừ lạnh, nhấc tay nhìn hai nha hoàn đang lo lắng: “Các ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không để nữ nhân đó có cơ hội trở mình, hơn nữa ta còn muốn để cho đích thân lão vương phi động thủ với bà ta.”

Vân Nhiễm cười sáng lạn, không lo lắng chuyện của Nguyễn Tâm Lan. Hiện tại là nàng cũng không cần tính kế nữ nhân kia, bà ta chỉ còn cách chờ chết, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, trả thù bà ta làm hại thân thể này.

“Hiện tại, ta không quan tâm đến Nguyễn Tâm Lan, ta đang suy nghĩ xem làm thế nào để thu thập được Định vương.”

Tuy rằng nàng cắn ngược Định vương một cái, nói Sở Dật Lâm ép hôn nàng sẽ khiến hoàng thượng nổi giận, nhưng nàng tin tưởng hoàng thượng sẽ không ra tay trừng trị hắn, cho nên cần phải châm thêm lửa, Sở Dật Lâm dám trêu chọc nàng sẽ phải hứng chịu lửa giận của nàng.

“Thu thập Định vương?”

Sơn Trà cùng Lệ Chi ngây ngẩn cả ngoài, nhưng nghĩ lại những việc hắn đã làm, hai người lại bực mình, đúng vậy cần phải nghĩ cách thu thập Định vương, dám nói xấu quận chúa.

Vân Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt từ từ sáng lên truyền Long Nhất xuất hiện.

“Long Nhất, thay bản quận chúa điều tra Cao thống lĩnh của Kinh Vệ Quân có nhược điểm gì?”

Mắt Long Nhất sáng lên, xem ra quận chúa muốn ra tay thu thập Định vương, vừa nghĩ tới có thể thu thập tên kia, Long Nhất rất cao hứng, hắn đã sớm không vừa mắt tên khốn kia nhiều lần tính kế quận chúa.

“Thuộc hạ lập tức đi thăm dò, trong một ngày nhất định sẽ tra ra được nhược điểm của tên họ Cao.”

Vân Nhiễm hài lòng gật đầu, phất tay để cho Long Nhất đi làm việc.

Vân Nhiễm ở trong phòng cười càng thêm rực rỡ, ánh mắt trong trẻo, đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh người phải chọn chỗ yế, chỗ dựa lớn nhất của Định vương chính là Kinh Vệ quân, nếu hoàng thượng đoạt lại Kinh Vệ Quân, không biết hắn còn cười được không.

Tâm tình Vân Nhiễm đang rất tốt, Long Nhất đã đi thăm dò tin tức, rất nhanh có thể thu thập Định vương. Vân Nhiễm đứng dậy chuẩn bị đi về phòng nghỉ ngươi, đêm qua còn chưa có ngủ đủ, sáng nay lại bị đánh thức, đúng lúc bây giờ có thể ngủ bù.

Nhưng nàng còn chưa kịp đi ra ngoài, Long Nhị đã lắc mình đi vào nhanh chóng lên tiếng: “Không xong rồi quận chúa, tiểu thư Tình Nhi đã xảy ra chuyện?”

“Ách, nàng xảy ra chuyện gì?”

“Yến quận vương phái người bắt nàng mang tới giám sát ti, thuộc hạ thấy bọn họ ào ào xông tới, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Vân Nhiễm cả kinh nàng đã quên mất Tình Nhi, với cá tính của Yến Kỳ, phát hiện ra Tình Nhi giả mạo sao có thể tha cho nàng, chỉ sợ nàng ta lành ít dữ nhiều, với cá tính của Tình Nhi chắc chắn sẽ không khai ra nàng, như vậy sẽ bị tra tấn.

Vân Nhiễm nhìn Sơn Trà: “Lấy cho ta một bộ y phục nam, ta phải tới giám sát ti một chuyến.”

“Quận chúa,” Sơn Trà có chút lo lắng, giám sát ti không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, đi vào sẽ gặp phiền phức, đám thái giám đó đều cực biến thái.

“Không có việc gì, ngươi đi nhanh đi.”

Vân Nhiễm sợ Tình Nhi ở giám sát ti chịu khổ, khẩn trương thúc giục Sơn Trà đi lấy y phục nam, Vân Nhiễm bước vào phòng nhanh chóng cải nam trang, dịch dung đơn giản, người ngoài không nhận ra nàng là quận chúa Trường Bình, sau đó dẫn Long Nhị tời đi, trước khi đi còn dặn dò Sơn Trà: “Quan sát cẩn thận phòng chứa củi, có động tĩnh gì về báo lại cho ta.”

“Ân, quận chúa.”

Trong nhà lao giám sát ti, trên tường treo đầy các loại công cụ cổ quái, phía trên đều loang lổ vết máu, mùi vị bên trong khiến người ta phải nôn khan, chỉ nhìn những dụng cụ tra tấn đó dưới ánh đèn cũng đã khiến người ta run như cầy sấy.

Lúc này trên giá gỗ một nữ tử đang bị trói, sắc mặt trắng bệch trên người đã có vài vết roi, khiến nàng đau không thở được.

Bên cạnh lộ ra một bóng nam nhân đang lười nhác dựa vào ghế, mặt mày ung dung, ý cười kinh diễm động lòng người, khiến khuôn mặt tinh xảo càng phát ra mị lực người thần căm phẫn, giống như một khối ngọc hoàn mỹ, rõ ràng đang ở trong nhà ngục tăm tối, nhưng hắn vẫn ung dung như đang hóng gió, thưởng hoa, chỉ có ánh mắt kia bắn ra hàn quang lạnh lẽo găm thẳng vào người nữ tử. Nữ nhi của Tống đại nhân phủ doãn kinh thành Tống Tình Nhi.

“Nói, vì sao lại giả dạng làm ân nhân cứu mạng bản quận vương, ai sai khiến ngươi làm vậy?”

Ánh mắt Yến Kỳ hơi nheo lại, vẻ mặt tao nhã, nhưng ánh mắt kia lại lạnh như sông băng có độ ấm.

Tống Tình Nhi giãy dụa nhìn hắn, nàng cảm thấy nam nhân này như ác ma khiến người ta khủng hoảng, tuy rằng nhìn đẹp như tiên nhân không nhiễm khói lửa bụi trần, nhưng sát khí thật mạnh mẽ.

Tống Tình Nhi thống khổ lắc đầu: “Ta không giả mạo, chính ta đã cứu ngươi.”

Yến Kỳ cười càng đặc hơn, hiện tại người khác không biết hắn đã nhận ra Vân Nhiễm là người cứu hắn, cho nên Tống Tình Nhi mới khăng khăng nhận chính mình là người cứu hắn.

“Ha, ha xem ra không dùng trọng hình, ngươi không chịu khai.”

Mặt mày Yến Kỳ u ám dưới ngọn đèn như được bao phủ một tầng sa mỏng, mê hoặc thị huyết, hắn nâng ngón tay dài như ngọc khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, trầm thấp lên tiếng: “Xem ra không thể lưu lại Tống gia.”

Tống Tình Nhi mở to hai mắt nhìn chằm chằm Yến Kỳ, ánh mắt kinh hãi hoảng loạn, nàng không sợ Yến Kỳ đối phó nàng, lúc trước nàng vốn đã là người chết, hiện tại sống thêm được hai năm, nhưng người Tống gia vô tội, tại nàng kéo bọn họ xuống nước, Tống Tình Nhi thở hổn hển kêu: “Yến quận vương, nếu ngươi không tin thì giết ta đi, nhưng trăm ngàn lần cầu xin ngươi không cần trách người nhà ta, bọn họ không biết gì cả.”

Ánh mắt Yến Kỳ âm trầm, hắn đang đoán đến cùng ai là người đứng sau sai khiến Tống Tình Nhi, người phủ Hoài Nam? Muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn có mục đích gì.

Âm thanh Yến Kỳ có chút lạnh lẽo: “Đánh cho bản vương, nhất định phải tra ra được người đứng sau lưng nàng.”

Nếu Tống Tình Nhi đã là giả, nhất định sau lưng nàng có người sai khiến, nếu không sao lại biết chuyện của hắn, Yến Kỳ lo lắng Tống Tình Nhi là người của phủ Hoài Nam.

Trong nhà lao một gã hắc y nhân hung ác vung roi quất lên người Tống Tình Nhi, một roi đánh xuống, Tống Tình Nhi đau nhíu mày, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, một câu cũng không nói, trong lòng chỉ có niệm một câu, ta không thể bán đứng Nguyệt tỷ tỷ.

Thái giám vừa chuẩn bị quất roi thứ hai, ngoài cửa có thuộc hạ tiến vào sắc mặt cực kỳ có coi nhanh chóng bẩm báo: “Chủ tử có người xông vào giám sát ti muốn gặp chủ tử, đã đánh nhau với người của chúng ta đến tận chỗ này?”

“Ách,” Yến Kỳ nhướng mày, lạnh lùng nhìn thủ hạ: “Có người can đảm động thủ ở giám sát ti, các ngươi đều để làm cảnh ah?”

“Người nọ dùng độc, mọi người không dám tùy tiện động thủ,” Thuộc hạ bất an trả lời, Yến Kỳ nhanh chóng nghĩ, hạ độc? Hắn nâng mắt nhìn Tống Tình Nhi trên giá gỗ, giơ tay ngăn cản thái giám tiếp tục hành hình.

Nghe thấy hạ độc, Yến Kỳ theo phản xạ nghĩ tới Vân Nhiễm phủ Vân vương, sẽ không phải Vân Nhiễm chứ, trong ấn tượng của hắn, có thể tùy tâm sở dục sử dụng độc ngoài nàng ra không có người khác. Toàn thân đều mang độc, lại không hề lo lắng bị trúng độc, có thể nói dùng độc đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, có lẽ? Y thuật của nàng cũng đạt tới cảnh giới thượng thừa.

Yến Kỳ tao nhã đi ra ngoài, phía sau hai tên thuộc hạ nhìn nhau, không hiểu quận vương có chuyện gì? Người luôn trấn tĩnh như Thái Sơn áp đỉnh, giờ khắc này lại có chút không giống, hơn nữa bình thường có người xông vào giám sát ti, xác định chủ tử sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng hiện tại lại không có biến.

Vài tên thủ hạ đi theo sau Yến Kỳ ra ngoài.

Đại thống lĩnh giám sát ti Ninh Dung, cùng nhị thống lĩnh Quân Hốc ra ngoài làm việc, hai người này không sợ độc. Những người khác trong giám sát ti nghe nói thiếu niên áo xanh kia muốn gặp chủ tử nhà mình nên không dám làm loạn, nhỡ người tới là khách có quan hệ với chủ tử, có thể có rắc rồi, cho nên những người này cũng không hoàn toàn uy hiếp Vân Nhiễm, hơn nữa chưa rõ lai lịch của đối phương nên cũng kiêng kị vài phần.

Trên hàng lang dài truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Còn không mau mời chủ tử của các ngươi tới, nếu không đừng trách ta ra tay quá nặng.”

Thanh âm Vân Nhiễm vừa vang lên, Yến Kỳ nhíu mày, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, người này cũng thật to gan lớn mật, dám chạy đến giám sát ti náo loạn, phải biết rằng nếu hắn hạ lệnh khởi động cơ quan sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.

Long Nhị đứng trước Vân Nhiễm đang giao thủ cùng vài tên hắc ý thái giám, vừa đánh vừa bảo vệ quận chúa nahf mình. Bên trong hành lang dài Yến Kỳ quát lớn: “Lui ra.”

Mấy đạo thân ảnh đổng loạt lui xuống, cuối hành lang hiện lên một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn đi tới, tao nhã ung dung, ý cười nhợt nhạt nhìn Vân Nhiễm, khóe môi Vân Nhiễm cũng khẽ nhấc, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

“Yến quận vương, bản công tử có chuyện cần tìm ngươi.”

Vân Nhiễm lạnh giọng, Yến Kỳ nhíu mày, làm ra vẻ không biết lên tiếng: “Vị công tử này là ai? Thật to gán, có can đảm xông vào giám sát ti, đây chính là tội chết.”

Vân Nhiễm lạnh lẽo liếc người này một cái, người khác không nhận ra nàng nhưng hắn sao lại không nhận ra, rõ ràng là muốn đùa giỡn nàng, nàng cười hờ hững nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương có ý bắt ta vào đại lao phán tội chết sao? Đến đây, ta cũng muốn nhìn xem ngươi vong ân phụ nghĩa đến mức nào.”

Vân Nhiễm ngoắc ngoắc tay giống như gọi con chó nhỏ, đám thuộc hạ giám sát ti người người hiện lên vẻ lạnh lẽo, tên này dám can đảm nói chuyện cùng quận vương của bọn họ như vậy, rõ ràng là muốn tìm chết, mấy người động đao, chỉ đợi quận vương ra lệnh, liền xông lên bắt người khiến họ biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Đừng tưởng rằng có chút tiểu xảo là muốn làm gì thì làm giám sát ti không ít người bị trúng độc, căn bản không sợ độc.

Yến Kỳ liếc nhìn thân ảnh kia, ánh mắt ngầm nổi sóng, phất phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, đây là khách của bản quận vương.”

Vài tên hắc y nhân ngẩn ra, nhìn Yến quận vương lại nhìn thiếu niên áo sanh, bằng hữu của quận vương, khó trách lại kiêu ngạo như vậy, vài tên hắc y nhân lắc mình biến mất, trong nháy mắt một bóng người cũng không còn. Vân Nhiễm vung tay, Long Nhị cũng biến mất, cuối cùng trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, một người đứng bên trong hành lang một người đứng bên ngoài, một người cười ôn nhuận, một người cười như không cười.

“Quận chúa Trường Bình, lá gan của ngươi cũng thật lớn, nhưng lần sau không cần mạo hiểm như vậy.”

Thật sự Yến Kỳ hơi lo lắng người này cả gan làm loạn, xông vào cấm địa, có thể sẽ gặp phiền phức.”

Vân Nhiễm thản nhiên cười rộ lên: “Nếu đây không phải là chỗ của Yến quận vương, ngươi cho rằng bản quận chúa sẽ tùy tiện xông vào sao?”

Nàng biết đây là chỗ của hắn, mà nàng là ân nhân của hắn, bởi vì biết sẽ không có chuyện gì cho nên mới tùy tiện xông vào, bề ngoài giám sát ti nhìn song êm gió lặng nhưng đi một vòng nàng đã phát hiện nơi này có cơ quan, nếu Yến Kỳ ra lệnh chỉ sợ nàng có chạy đằng trời.

“Ách, quận chúa Trường Bình lại rất tin tưởng bản quận vương.”

Yến Kỳ ung dung cười nồng như rượu, Vân Nhiễm hừ lạnh: “Không phải tin tưởng ngươi, mà là tin ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vẫn còn có chút lương tâm.”

“Có chút,” Yến Kỳ không nghĩ như vậy, hắn lắc mình đi tới trước mặt Vân Nhiễm: “Bản quận vương tự suy nghĩ thấy mình rất có lương tâm, sao lại chỉ có một chút, quận chúa Trường Bình hình như vẫn chưa quên chuyện cũ của bản quận vương, không phải ta đã hoàn thành hai điều kiện của quận chúa rồi sao?”

“Không phải ta đã nói tha thứ cho ngươi rồi sao, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có điều người cũng không thật lòng xin lỗi cho nên bản quận chúa đối với ngươi vẫn không xóa bỏ hoàn toàn khuyết điểm.”

Vân Nhiễm âm trầm đáp trả, tuy tha thứ cho người này, nhưng hắn cũng không làm nàng hài lòng, nói nhận tội chịu đòn, nửa đêm xông tới, trên lưng cõng roi mây đầu gối bị thương không chịu quỳ, nếu không vì mười vạn ngân phiếu, nàng đã nhỏ nước bọt đuổi về.

Ngũ quan anh tuấn của Yến Kỳ tỏa hào quang mê người, quanh thân hắn như được bao phủ một tầng ánh sáng, giơ tay nhấc chân đều tao nhã giống như tiên nhân trên trời đến cứu vớt trần thế, thực tế hắn là ác ma có khuôn mặt thiên sứ.

May mắn nàng cùng hắn không phải là địch, nếu không thật sự là phiền phức.

Vân Nhiễm tươi cười: “Bây giờ ta cho ngươi cơ hội thể hiện, nếu ngươi làm được, bản quận chúa sẽ tin tưởng ngươi.”

Khóe môi Yến Kỳ cười như nước, ôn hòa lên tiếng: “Quận chúa muốn ta thả Tống Tình Nhi sao?”

Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, đã tập thành thói quen biết người này thông minh không cần phải kinh ngạc: “Đúng vậy, thả Tống Tình Nhi, còn có về sau đừng gây phiền phức cho Tống gia, chuyện này coi như trả ơn lúc trước ta cứu ngươi, chuyện lúc trước sẽ xóa sạch, về sau ngươi không còn nợ ta, thấy thế nào?”

Ánh mắt yến kì xẹt qua tia u ám nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, chậm rãi lên tiếng: “Người đứng sau lưng Tống Tình Nhi là ngươi đúng không?”

Lúc nàng mới gặp Tống Tình Nhi hắn đã thấy kỳ lạ, cảm giác nàng không phải người dễ gần gũi với người khác, nhưng đối với Tống Tình Nhi lại không như vậy, cho nên có thể người đứng sau sai khiến Tống Tình Nhi không ai khác chính là quận chúa Trường Bình.

“Nhưng lại không đúng, nếu ngươi đứng sau sai khiến Tống Tình Nhi, vì sao nàng ta không nhận ra ngươi? Chẳng lẽ nàng ta chỉ biết dung mạo ngươi lúc dịch dung, còn chưa nhìn thấy diện mạo thật?” giọng Yến Kỳ trầm thấp. Vân Nhiễm nhíu chặt mày, vốn nàng không muốn nói, nhưng người này lại đoán trúng, vì không muốn liên lụy Tống gia bị Yến Kỳ trả thù Vân Nhiễm quyết định không giấu diếm.

“Đúng vậy, lúc trước ta sai Tông Tình Nhi giả trang làm ta đến tìm ngươi, ta nhận được tin có người từ kinh thành tới tìm ta, ngay lập tức ta nghĩ đó là ngươi. Mà diện mạo của Tống Tình Nhi giống diện mạo của ta khi dịch dung, cho nên ta để nàng tới kinh thành trêu chọc ngươi một chút, để xem về sau ngươi còn dám coi thường nữ nhân không, chỉ không ngờ ngươi lại triệu phụ thân của Tống Tình Nhi về nhậm chức phủ doãn kinh thành.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, quanh thân lại dâng lên hàn khí, Vân Nhiễm nhìn thấy hắn như vậy không khỏi kinh hãi, người này sẽ không vì nàng lừa hắn mà phát giận chứ, đây là giám sát ti của hắn, nếu hắn thay đổi sắc mặt nàng sẽ gặp phiền phức..

Vân Nhiễm âm thầm suy nghĩ, cẩn thận nhìn Yến Kỳ, ánh mắt Yến Kỳ lạnh thấu xương, hơi nhíu mi, lên tiếng: “Vì sao dung mạo của Tống Tình Nhi lại giống người lúc dịch dung?”

“Bởi vì nàng từng gặp hỏa hoạn làm hỏng khuân mặt, ta giúp nàng chỉnh dung, nàng kiên trì muốn chỉnh thành khuôn mặt của ta lúc đó, ta vốn không đồng ý, nhưng nàng kiên trì cho nên ta liền chỉnh thành dung mạo của ta khi dịch dung.”

“Chỉnh dung?” Yến Kỳ trầm giọng, có chút hoang mang, cực kỳ kinh ngạc, loại thủ pháp nào có thể chỉnh sửa một khuôn mặt bị hủy diệt thành hoàn hảo vô khuyết, thật khó tin.

Vân Nhiễm đã chuẩn bị tốt, nhanh chóng hỏi Yến Kỳ: “Bây giờ không phải lúc chúng ta nói chuyện này, nói đi, ngươi muốn thế nào, chỉ cần không liên lụy tới Tống Tình Nhi là được.”

Yến Kỳ ung dung lên tiếng: “Tính cái gì, bản quận vương chỉ hơi tức giận, nhưng còn chưa muốn tính sổ với ngươi, bởi vì trước đây bản quận vương sai trước nên ngươi tính kế ta, chuyện này bỏ qua, Tống Tình Nhi có thể thoát chết, không hoàn toàn vì ngươi thay nàng cầu xin, mà vì nàng không chịu khai ra người đứng phía sau, nếu nàng khai ra bản quận vương sẽ không để nàng sống.”

Ánh mắt Yến Kỳ hiện lên sát khí, Vân Nhiễm nghe xong lời hắn thở dài nhẹ nhõm khẽ cười: “Yến Kỳ, bản quận chúa quân tử rộng lượng, qua hôm nay chuyện bản quận chúa cứu ngươi coi như xóa sạch, ngươi không nợ ta.”

Đúng ra nghe thấy lời này Yến Kỳ nên cao hứng, không hiểu sao trong lòng hắn có chút không thoải mái, hắn cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Ân cứu mạng ta sẽ mãi không quên, nếu ngày đó không có quận chúa, làm sao có Yến Kỳ bây giờ, ngày sau nếu quận chúa có việc Yến Kỳ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ mong quận chúa quên đi những chuyện không vui lúc trước, không phải bản quận vương không có thành ý xin lỗi, mà là tình huống hiện tại không thích hợp, Trường Bình đừng quên hoàng thượng đang nhìn chằm chằm hai đại phủ.”

Yến Kỳ nhắc tới Vân Nhiễm mới nhớ trước mắt hai đại phủ Yến Vân còn đang đối chọi gay gắt, nàng lại thấy đau đầu, chẳng lẽ về sau bọn họ lại phải tiếp tục đấu sao? Vị hoàng đế này có cần thiết phải làm vậy không.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng là vận mệnh, ngoại trừ hoàng thượng có khả năng lên ngôi chỉ có Định vương, mà tên kia cũng không tốt đẹp gì, ngoài hai huynh đệ bọn họ còn lại Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu đáng tiếng hắn là tên chỉ biết cười ba phải, thật sự không thích hợp làm hoàng đế.

“Thôi, bản quận chúa tin tưởng ngươi thành tâm xin lỗi, mọi chuyện trước kia bỏ qua đi.”

“Như vậy về sau chúng ta là bằng hữu?”

Yến Kỳ lên tiếng, Vân Nhiễm trợn mắt kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin: “Yến quận vương, tuy lần này ngươi khiến bản quận chúa rất hài lòng, nhưng đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đừng quên chúng ta vẫn là kẻ địch, sao có thể thành bằng hữu, bằng hữu cũng không cứ nói là làm được.”

Vân Nhiễm dứt lời, xoay người đi ra ngoài, phất tay: “Đừng quên thả Tống Tình Nhi.”

Nói xong nhanh chóng rời khỏi giám sát ti, Yến Kỳ ở phía sau cười ung dung, cùng không giận vì bị Vân Nhiễm cự tuyệt, hiện tại nàng đã bắt đầu tin tưởng hắn về sau sẽ càng tốt hơn, hắn tin sớm muộn cũng có một ngày nàng đồng ý làm bạn với hắn.

Hai hắc y nhân từ chỗ tối đi ra: “Quận vương, phải làm gì với Tống tiểu thư?"

“Thả người,” Yến Kỳ ném lại một câu xoay người bước đi, hai gã thái giám đưa mắt nhìn nhau, cái gì cũng chưa hỏi được lại thả người, quận vương có ý gì, có liên quan tới thiếu niên kia sao.

Lúc trở lại phủ Vân vương, cả người Vân Nhiễm đều mệt mỏi, phân phó Sơn Trà không cần đánh thức nàng, có việc gì chờ nàng tỉnh dậy rồi nói sau.

Nàng ngủ một mạch đến chập tối mới tỉnh dậy, Sơn Trà kể lại chuyện buổi chiều mọi người đến thăm nàng.

“Quận chúa, buổi chiều, Đường đại nhân phủ hộ quốc tướng quân tới vấn an quận chúa, nhưng nghe nói ngươi đang ngủ, không để nô tỳ quấy rầy ngươi.”

Vân Nhiễm gật đầu, Sơn Trà lại nói tiếp: “Cơ thái tử, Minh vương gia, còn có Tiêu thế tử đều đến thăm, nô tỳ nói người đang ngủ bọn họ đều trở về còn nói lại ngày mai sẽ tới.”

Vân Nhiễm nhíu mày, không khỏi suy nghĩ, làm sao để chọn ra một minh quân có tiềm chất trong số ba người, nàng phải làm gì mới tìm được một người như vậy.

Xem ra nàng cần vạch ra một tiêu chuẩn, sau đó đối chiếu, nhìn xem ba người ai có khả năng thành minh quân.

Chỗ tối có động tĩnh, âm thanh của Long Nhất vang lên.

“Quận chúa, thuộc hạ đã trở lại.”

Vân Nhiễm triệu Long Nhất vào: “Sao rồi, có tra ra được điểm yếu của tên họ Cao không?”

Long Nhất cười rộ lên: “Quận chúa, thuộc hạ đã tra ra được nhược điểm của hắn, tên này rất háo sắc, nghe nói gần đây hắn si mê hoa khôi của Thiên Kiều Các Hoa Tưởng Dung, chỉ cần có thời gian hắn sẽ tới Thiên Kiều Các, chỉ có điều Hoa Tưởng Dung không muốn gặp hắn.”

“Ách,” Vân Nhiễm nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, ở kinh thành quyền quý, thân phận như Hạ Cao không tính là cao, Hoa Tưởng Dung là át chủ bài, muốn tìm cũng là quan lớn quyền quý, sao có thể để ý tới Hạ Cao?

“Quận chúa, ngày mai Thiên Kiều Các bán đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, trùng hợp người này chính là Hoa Tưởng Dung.”

Vân Nhiễm nở nụ cười sâu xa, ánh mắt sáng rực nhìn Long Nhất: “Ngươi thay ta đưa bức thư này tới Thiên Kiều Các giao cho Hoa Tưởng Dung hẹn gặp vào sáng mai ở bờ sông phía tây.”

“Ân,” Long Nhất gật đầu, Vân Nhiễm viết một phong thư đưa cho Long Nhất.

Long Nhất đi làm việc, Vân Nhiễm tới phòng khách ăn cơm, thuận tiện hỏi Sơn Trà buổi chiều có ai tới gặp Nguyễn Tâm Lan không.

Hiện tại là lúc nàng thu thập nữ nhân này, không phải lão vương phi muốn che chở cho bà ta sao, nàng muốn nhìn qua đêm nay lão vương phi còn có thể bảo vệ nữ nhân này được không.

Vân Nhiễm cười châm chọc, nàng định nghĩ cách làm khác khiến phụ vương bớt đau lòng, nhưng không làm như vậy lão vương phi sẽ một lòng bảo vệ nữ nhân kia, không chừng ngày nào đó bà ta lại có cơ hội trở mình, đến lúc đó chính là phiền phức, đánh rắn phải đánh dập đầu, nàng sẽ không cho bà ta có cơ hội làm lại.

“Bẩm quận chúa, lúc chiều tam tiểu thư, tứ tiểu thư có đến gặp qua Vân vương phi, còn có lão vương phi cũng tới, ngoài ra không có ai khác.”

Vân Nhiễm mắt sáng lên, ngoắc tay bảo Sơn Trà lại gần, dặn dò nàng vài câu, Sơn Trà gật đầu đi làm việc.

Đến tối, vì Vân Nhiễm đã ngủ cả nửa ngày cho nên nhất thời không ngủ được, dẫn Lệ Chi đi tản bộ trong hoa viên.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. “Cửa hàng bên kia kiểm tra đến đâu rồi.”

“Kết quả không nằm ngoài dự đoán, đa phần chưởng quầy đều là người của Vân vương phi, hơn nữa trong đó chỉ có tiệm tơ lụa cùng tiệm bán đồ ngọc làm ăn có lãi, còn các cửa hàng khác đều vào ít ra nhiều, nô tỳ nổi giận, sai người bắt bọn họ lại dọa đưa tới quan phủ, sau đó bọn họ mới giao ra, rất nhiều tiền đã bị Vân vương phi lấy đi rồi, Vân vương phi là đại tham, bọn họ chỉ là tiểu tham, bọn họ đều nguyện ý hoàn trả, nô tỳ thấy bọn cũng đáng thương nên bọn giao bạc ra liền miễn không cần đẩy bọn họ vào tù.”

Vân Nhiễm nghe Lệ Chi làm việc tiến lui thích hợp, đúng mực, khác hẳn với lúc nàng còn ở Phượng Thai Huyền, có thể tự chủ một phương, Vân Nhiễm cười cười nhìn Lệ Chi, Lệ Chi thấy Vân Nhiễm nhìn mình hỏi: “Quận chúa, nô tỳ làm không hợp ý người sao, người có thể đề suất đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ hồi hộp.”

Vân Nhiễm bật cười: “Lệ Chi, làm không tệ, ta thấy ngươi ngày càng có thần thái của nha đầu quản sự, về sau chuyện tiền bạc của cửa hàng ta giao cho ngươi xử lý, đừng để bản quận chúa thất vọng.”

Lệ Chi thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cười rộ lên: “Quận chúa, người dọa chết nô tỳ, nô tỳ còn tưởng mình làm sai chuyện gì.”

“Không có sai, hơn nữa còn làm rất tốt, ngày sau chờ ngươi xuất giá, bản quận chúa sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới thật hậu cho ngươi, không cầu cả đời phú quý, nhưng khẳng định sẽ sống thoải mái.”

Lệ Chi vừa nghe trong lòng liền ấm áp, lại nhớ tới Anh Đào, nếu như nàng ta không phản bội quận chúa, ngày sau đâu có kém.

Quận chúa khẳng định sẽ cho các nàng mỗi người một phần đồ cưới, đến lúc đó tìm một nam nhân tốt gả đi, cuộc sống sẽ thoải mái biết bao, vì cái gì lại muốn phản bội quận chúa.

Vân Nhiễm nhìn Lệ Chi, biết nàng lại nhớ Anh Đào: “Đừng nhớ tới nàng ta nữa, người với người đều không giống nhau.”

“Ân, nô tỳ đã hiểu.” Lệ Chi lên tiếng trả lời, chủ tớ hai người vừa đi vừa nói chuyện vòng quanh hoa viên, đột nhiên phía trước có âm thanh người nói chuyện, trong sáng hào sảng, Vân Nhiễm nhận ra âm thanh là của Đường Tử Khiên, đã trễ như vậy hắn ở phủ Vân vương làm gì?

Vân Nhiễm tiến lên hai bước, kéo Lệ Chi nấp sau một cây cổ thụ mơ hồ có thể thấy phía trước có hai người, một cao lớn tuấn lãng, một nhẹ nhàng yểu điệu, nam nhân là Đường Tử Khiên vậy nữ nhân là ai? Vân Nhiễm cố gắng nhìn, nàng vẫn tò mò về nữ nhân Đường Tử Khiên thích, bời vì nữ nhân này hắn cự tuyệt cả công chúa An Nhạc.

Nàng rất muốn biết nữ nhân như thế nào có thể khiến hắn thần hồn điên đảo.

Thanh âm của Đường Tử Khiên vàng lên: “Ta vẫn nên chọn ngày tới cầu hôn Vân vương gia, nhanh chóng cưới nàng vào cửa, khiến nàng bớt nghi ngờ ta.”

“Ta không có nghi ngờ chàng, nhưng nếu hoàng thượng hạ chỉ, chàng có thể kháng chỉ không tuân sao, cho nên chàng vẫn nên theo ý của hoàng thượng cưới đại tỷ đi.”

Giọng nói này, Vân Nhiễm vừa nghe đã nhận ra là ai, ánh mắt nàng hơi trầm, có nằm mơ cũng không ngờ Đường Tử Khiên thích Vân Hương Di, nàng ta đúng là nữ tử dịu dàng đáng yêu, nhưng nữ nhân này có tâm kế, dã tâm không nhỏ. Sao Đường Tử Khiên lại có thể thích một nữ nhân như vậy, vì nàng ta cự hôn nàng, cự tuyệt cả công chúa An Nhạc, chẳng lẽ cả nàng và công chúa An Nhạc không bằng Vân Hương Di sao.

Trong lòng Vân Nhiễm căm tức, nàng còn tưởng Đường Tử Khiên thích ai, không ngờ là Vân Hương Di.

Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, Đường Tử Khiên cùng Vân Hương Di ở gần như vậy, lang có ý muội có tình, mưa dầm thấm lâu, cũng là chuyện bình thường, tuy rằng căm tức nhưng đây là chuyện riêng của Đường Tử Khiên tự hắn thấy tốt là được.

Một góc hoa viên, Đường Tử Khiên cùng Vân Hương Di không biết có người đã nhìn thấy bọn họ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất xa còn nghe thấy tiếng Đường Tử Khiên thề thốt.

“Hương Di, ta chỉ thích mình nàng, không có người khác, tuy ta cũng thích Vân Nhiễm nhưng chỉ xem nàng ta là huynh đệ, nàng đừng lo lắng, ta sẽ không cưới nữ nhân khác.”

Đợi bọn họ đi xa, Lệ Chi ở phía sau lên tiếng: “Quận chúa, không ngờ người Đường đại nhân thích là nhị tiểu thư, còn vì nàng mà cự hôn quận chúa, nhị tiểu thư tốt như vậy sao?”

“Đây gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn thích Vân Hương Di là chuyện của hắn, chỉ mong hắn có thể thuận lợi cưới được nàng ta.”

Vân Nhiễm dẫn Lệ Chi quay về viện Như Hương nghỉ ngơi, không có nhắc gì tới chuyện Đường Tử Khiên cùng Vân Hương Di, đây là chuyện của người khác, nàng không cần xen vào.

Nửa đêm.

Phòng chứa củi phía sau phủ Vân vương, ánh đèn u ám liu diu như hạt đậu bao trùm căn phòng, trong góc phòng một nữ nhân đang ngồi, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, giờ khắc này không ngừng mắng chửi một người, nếu như lắng nghe có thể nghe thấy người nàng mắng là Vân Nhiễm.

“Tiểu tiện nhân Vân Nhiễm, ta trù ngươi chết không được tử tế, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cả đời không gả được cho ngươi,”

Nữ nhân này đang không ngừng, cửa phòng chứa bị đẩy ra từ bên ngoài, một đạo thân ảnh tiến vào, chạy vội tới chỗ Vân vương phi, đau lòng lên tiếng: “Tâm Lan, ngươi không sao chứ, ngươi có chuyện gì không?”

“Phó Trung, sao ngươi lại tới đây, ai cho ngươi tới?”

Nguyễn Tâm Lan run như cầy sấy lên tiếng, hiện tại vương phủ nằm trong tay tiện nhân Vân Nhiễm, hơi bất cẩn bọn họ sẽ gặp chuyện không hay, nam nhân này sao lại ngu xuẩn như vậy, nếu chuyện của bọn họ bị phát hiện, bà chết cũng không có chỗ chôn.

Phó Trung không quản nhiều như vậy, nhanh chóng đỡ Nguyễn Tâm Lan dậy, đau lòng nói: “Tâm Lan, chúng ta đi thôi, rời đi nơi này, hiện tại trong tay ngươi không thiếu tiền, chúng ta rời đi phủ Vân vương, tìm một nơi bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?”

Phó Trung một lòng thích Nguyễn Tâm Lan, hắn cho rằng nếu bọn bỏ đi, về sau có thời gian gắn bó, tuổi tác của bọn họ không quá lớn, Tâm Lan chưa tới bốn mươi, hắn mới hơn bốn mươi, sau này còn có thể sinh đứa nhỏ, mua một tòa nhà nhỏ, sắm ít ruộng, hắn làm ăn buôn bán, ngày ngày trôi qua nhất định sẽ vui vẻ, Phó Trung nghĩ đến tương lai thật tốt đẹp.

Nhưng Nguyễn Tâm Lan đã sớm không còn là tiểu thư Nguyễn gia, hiện tại bà ta đã quen với cẩm y ngọc thực đã sớm thay đổi, vừa nghe thấy Phó Trung nói khuôn mặt biến sắc liều mạng lắc đầu: “Ngươi điên rồi, ta là Vân vương phi, làm Vân vương phi không tốt sao, đi theo ngươi làm gì.”

Phó Trung nghe thấy Nguyễn Tâm Lan nói lại đau lòng, “Tâm Lan, bây giờ ngươi đã không còn là Vân vương phi, Vân vương gia đã hưu ngươi.”

“Không,” Nguyễn Tâm Lan hét ầm lên, Phó Trung nhanh chóng bịt miệng nàng lại. “Ngươi điên rồi sao?”

Nguyễn Tâm Lan không ngừng đấm đá Phó Trung, Phó Trung chỉ né tránh ngăn hai tay bà: “Ngươi điên rồi, nếu kinh động đến người khác cả hai chúng ta đều phải chết.”

Hắn vừa dứt lời, Nguyễn Tâm Lan bất động, an phận mở to mắt hung hăng nói: “Ngươi đi mau, ta sẽ không đi theo ngươi, ta là Vân vương phi, người khác không thể cướp đi thân phận của ta, ngươi đừng quên ta còn có mẫu phi, bà sẽ không để Vân vương gia bỏ ta, cho nên ta không thể đi, ta còn muốn ở lại thu thập tiện nhân Vân Nhiễm, nếu không trừ bỏ nàng, cuộc sống của ta không được yên, ta không cam lòng, nhất định phải loại bỏ nàng ta.”

Nguyễn Tâm Lan thở hổn hển, giãy dụa, Phó Trung đau lòng ôm lấy bà: “Tâm Lan, ngươi không đi ta không đi, ngươi theo ta rời đi nơi này không tốt sao? Chúng ta cùng đi.”

“Không, ta không đi, dựa vào đâu ta phải đi, ta là Vân vương phi, ta không đi theo ngươi, ngươi có cái gì, cái gì cũng không có dựa vào đâu ta phải đi theo ngươi.”

Nguyễn Tâm Lan giãy dụa đứng lên, tim Phó Trung nhói đau, nước mắt rơi xuống, đúng vậy hắn cái gì cũng không có, hắn chỉ là một con hát, lúc trước hắn thích nàng, nàng nói thích hắn, nhưng chẳng bao lâu sau nàng hoàn toàn thay đổi.

“Tâm Lan,” Phó Trung đau lòng, Nguyễn Tâm Lan cắn hắn.

Đúng lúc này ầm một tiếng, cửa phòng chứa củi vỡ toang, trước cửa có hai người đang đứng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.