Hương Bạc Hà

Chương 8




Ngồi đầu thuyền đúng là Long Nhược, không nhìn thấy hắn vận dụng pháp lực như thế nào, chỉ thấy hắn thả nguyên thần ra cảm ứng thiên địa linh năng thì tự nhiên có một cỗ phong lục thúc dục chiếc thuyền bay trên không trung.

Trước người hắn là Tĩnh Đào Chân Nhân mới từ biệt Tông Thủ không lâu.

- Như thế tức là, hơn phân nửa hắn trước khi vào thú mộ đã có bố trí dẫn ngươi vào cục?

Thấy Tĩnh Đào nhẹ gật đầu, Long Nhược lập tức cười cười:

- Hay cho một tiểu tử giảo hoạt! Việc này xem ra là trách không được sư thúc, kẻ này bố cục tinh diệu, trực chỉ nhân tâm. Đổi lại tùy ý một người khác e rằng cũng bị mắc lừa, không thể thoát được. Ngay cả ta lúc trước, cũng bị hắn tính toán. Cho là hắn mời đệ tử tông ta lên thuyền, thật đúng là lo lắng Đào Vân ba thành ra tay với bọn họ.

- Kỳ thật kẻ này tâm kế mặc dù sâu, bất quá tính tình ngược lại cũng không tệ lắm, rất là phúc hậu. Mà tiền lời Lăng Vân tông ta lần này xác thực không nhỏ!

Tuy là bị Tông Thủ lợi dụng, bất quá hảo cảm của Tĩnh Đào đối với hắn vẫn bảo trì vài phần. Đặc biệt là lúc Tĩnh Đào rời thuyền, Tông Thủ lại tặng riêng cho hắn cực linh thảo tỏ sự áy náy khiến hắn có chút cảm động.

Thiếu niên này nói chung vẫn là tốt, thân là đứng đầu một thành, có đôi khi là thân bất do kỷ không thể không lượng thứ.

Ở chung hai mươi ngày, hắn luôn luôn có cảm giác không hiểu. Tông Thủ kỳ thật đối với quyền thế không có ham muốn nhiều, cũng không bao nhiêu hùng tâm, tựa hồ là có truy cầu khác.

Chợt trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, Tĩnh Đào ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Long Nhược:

- Long sư điệt không phải nói muốn tại Thông Linh đảo quan trắc lưu tinh trụy mười ngày sau để tìm hiểu kiếm ý sao? Ngày hôm nay lại sớm rời đi là dụng ý gì?

Long Nhược vẫn ngồi ngay ngắn, ngữ khí thản nhiên nói không giấu diếm:

- Ta nếu không sớm ly khai, những người kia trong lòng còn có cố kỵ Lăng Vân tông chúng ta sao dám ra tay với đám người Tông Thủ?

Tĩnh Đào chỉ cảm thấy trong lòng hồi lâu hồi hộp, lông mày hơi cau lại:

- Càn Thiên Sơn lần này thắng lợi trở về, thế lực cố nhiên càng bành trướng. Bất quá theo ta thấy ra, tối đa cũng chỉ là khôi phục đến thời điểm Tông Vị Nhiên tại vị. Thậm chí không cần tông ta ra mặt, chư tông còn lại đều nghĩ hết biện pháp làm bọn hắn tan rã. Tông Thủ không có vũ lực, tùy ý một người trong môn đều có thể chém giết, Long sư điệt cần gì phải nhất định coi hắn là đại địch? Thành kiến của Sư điệt đối với Tông Thủ sao lại sâu như thế? Ta biết ngươi xưa kia từng cự tuyệt hắn nhập môn nhưng kỳ thật cần gì phải làm vậy? Kẻ này là ngoại môn đệ tử, cũng có nghĩa Càn Thiên Sơn là cánh chim của Lăng Vân ta.

- Tĩnh Đào sư thúc xin hãy ăn nói cẩn thận.

Long Nhược cuối cùng hơi lộ vẻ tức giận, dường như bị đâm trúng tim đen. Tâm tình lập tức nổi giận, mãi một lúc sau mới cường hành đè xuống giận niệm trong lòng xuống.

- Hiên Viên Thông đã tấn Thiên Vị, chỉ có một năm thời gian xử lý tục sự, sắp tới thoái vị. Mà người chủ trì đại sự Huyền Sơn Thành không có gì bất ngờ xảy ra chính là Tông Thủ. Ngươi cũng biết khi đó Càn Thiên Sơn sẽ quản lý bao nhiêu đất đai? Ta thấy sư thúc ngươi mới bị Tông Thủ mê hoặc, người này không chết, Lăng Vân ta khó có thể bình an!

Tĩnh Đào cũng tức giận hồi lâu, vài câu trách cứ của Long Nhược khiến hắn oán hận trong lòng, nhưng nể thân phận đích truyền của Long Nhược mà không tiện phát tác.

Hắn làm sao không biết? Huyền Sơn Thành thế lực hơi yếu, thực sự theo có ba tỉnh. Nếu như kẻ này kế thừa Huyền Sơn Thành chủ, thế lực Càn Thiên Sơn khuếch trương đồng đẳng với một phần năm địa vực Đông Lâm Vân Giới nằm trong tay Càn Thiên Sơn.

Một vương triều hình thức ban đầu đã xuất hiện ở phía tây Đông Lâm.

Nhưng mặc dù Tông Thủ có thể thống nhất Đông Lâm thì có thể gây bao nhiêu ảnh hưởng tới Lăng Vân tông? Lăng Vân tông vẫn siêu nhiên thế tục, trước đó Đông Lâm mấy cái vương triều cực thịnh cũng không không thể ảnh hưởng đến tồn vong của Lăng Vân tông. Chỉ cần thủ đoạn thoả đáng, thậm chí làm cho hắn phải nể trọng.

Mà hôm nay mấy đời vương thất đã tiêu tán, Lăng Vân tông vẫn còn tồn tại ở hậu thế.

Cái gì người này không chết, Lăng Vân khó có thể bình an? Thật sự là nói xàm.

- Tông Thủ có chút bất đồng.

Long Nhược nhíu mày lại, nhưng không thể nói ra nguyên cớ, chỉ là bản năng không muốn chứng kiến, kẻ này có thành tựu rất cao.

Từ khi biết được Tông Thủ bị hắn cự tuyệt, về sau lại không yên phận mà phong sinh thủy khởi, sống vô cùng thoải mái khiến trong lòng hắn càng thêm chán ghét, càng bài xích.

Kẻ này nếu thật có một ngày thống nhất Đông Lâm, như vậy chính mình tính toán là cái gì?

Trong lòng hắn bỗng dưng cả kinh, biết được ở trong đạo tâm của chính mình dĩ nhiên là gặp ma chướng.

Long Nhược nhíu lông mày, sau một lát tâm thần định ra, ma chướng vừa phát bởi Tông Thủ đã bị xóa đi, vô cùng đơn giản mau lẹ.

Từ nay về sau không cần để ý nữa:

- Việc này sư thúc cũng không cần xen vào nữa! Nghe nói sư thúc lần này được không ít Hàm Thi Kiếm Cực Thảo. Sao không sớm trở về, bế quan đột phá?

Lồng ngực Tĩnh Đào kịch liệt phập phồng không giận ngược lại cười nói:

- Thôi, việc này ta coi như không biết. Chỉ là của ta thấy thiếu niên kia thâm bất khả trắc, tuyệt không phải đơn giản như mặt ngoài, Long Nhược ngươi cũng chưa chắc có thể được như mong muốn.

- Lúc trước đã nói rồi, không cần sư thúc tốn công.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên xa xa xuyên không tới một đạo kim sắc quang, hướng của nó là Thông Linh đảo.

Long Nhược tiện tay tiếp nhận, sau đó thân thể của hắn run lên. Ánh mắt âm trầm giờ phút này càng khó che lấp.

Tĩnh Đào Chân Nhân ghé mắt nhìn một cái, chỉ thấy trên viết: "Tông Thủ chưa chết -- Việt Quan Vân đã chết -- treo xác thị chúng" thì lập tức cười to một tiếng:

- Đây là kết quả ngươi muốn ? Thôi, Long Nhược tự giải quyết cho tốt. Chỉ mong ngày về sau, chớ tạo nên mầm vạ cho tông ta. Tâm trí kẻ này cực sâu, Tĩnh Đào bình sinh hiếm thấy. Thật sự nhìn không thấu hắn. Nếu là có một ngày hắn trả thù thì Lăng Vân tông ta nhất định là khó có thể thừa nhận! Bản thân ta khuyên ngươi tới một lần nữa sửa chữa tốt hoặc là dốc toàn lực bóp chết hắn.

Sau khi nói xong Tĩnh Đào không nguyện tán dóc với Long Nhược, hắn giẫm linh kiếm tìm được trong thú mộ, theo một phương hướng khác rời đi

- Ta thấy trong lòng ngươi dĩ nhiên mê muội, phạm vào kị niệm. Trông cậy vào chuyến đi, Long Nhược ngươi tụ Long Sơn Long Môn lần này, đừng làm nhục uy danh của Lăng Vân tông ta.

Khuôn mặt Long Nhược không thay đổi ngồi tại nguyên chỗ, toàn bộ không để ý tới ngôn ngữ của Tĩnh Đào. Dù là phong lực đã hết, khinh thuyền dừng lại cũng không để ý tới.

Lúc này đây thật sự là tính sai!

Mí mắt hắn khẽ nâng nhìn về phía Thông Linh đảo. Hơn mười tháng trước, hắn lần thứ nhất nhìn thấy Tông Thủ, kẻ này tình hình nguy như chồng trứng, hoảng sợ trốn chạy để khỏi chết, vậy mà giờ đây Tông Thủ trở thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất phía tây Vân Lục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.