Hương Bạc Hà

Chương 3




Mãi tới khi hai vạn tinh kỵ dưới trướng triệt để khôi phục tinh thần mới không vội không chậm chạy về phía Hổ Lăng Khâu, có vẻ như hắn không thèm để ý tới chiến sự chút nào.

Người đi theo có thêm 3000 tinh kỵ, dẫn đầu là Hách Lệ, chẳng những là thành chủ Cổ Hạc Thành cũng là tộc trưởng Đan Hạc nhất tộc.

Đây là một đại tộc dưới cờ Càn Thiên Sơn, bốn năm trước mới hàng phục Tông Vị Nhiên. Bất quá vẫn luôn phân li bên ngoài thủ một phương vì Càn Thiên Sơn. Mà Hách Lệ giờ phút này xuất lĩnh Đan Hạc Vân Kỵ tinh nhuệ nhất trong tộc hắn.

Khinh giáp khinh kỵ một ngày ban đêm có thể không ngừng không nghỉ, hành quân một ngàn tám trăm dặm, bởi vì có tọa kỵ nên càng có thể bay núi vượt đèo. Chiến lực tinh nhuệ hơn kỵ binh bình thường một phần, là khinh kỵ tinh nhuệ nhất của Càn Thiên Sơn.

Linh Sư tộc này thiện dùng độc, nghe nói trước kia Tông Vị Nhiên gặp đám người này, về sau không biết sao Đan Hạc Tộc triệt để hàng phục, cam tâm tình nguyện chịu cống hiến. Tiếp theo 300 vạn người của Cổ Hạc Thành trở thành dân trực thuộc Càn Thiên Sơn.

Trước kia Tông Thủ trong trò chơi Thần Hoàng cũng từng gặp người chơi xuất thân Đan Hạc Tộc Yêu tộc dụng độc thiếu chút nữa khiến hắn bỏ mình tại chỗ. Phải biết khi đó, hắn đã là có danh tiếng trên Vân Giới, cho dù là những người cùng cấp độ Thất Hoàng cũng chưa từng làm cho hắn chạt vật như thế.


Vì vậy mỗi khi Hạc Lệ đi theo bên cạnh là Tông Thủ cảm giác sợ hãi trong lòng, có chút dè chừng và đề phòng.

Cũng may này Hạc Lệ niên kỷ kỳ thật không lớn, chỉ khoảng hai mươi. Bề ngoài giống nữ nhân, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, nhỏ giọng nói chuyện, không giống người nguy hiểm.

Mặc dù có ý xấu gì nhưng niên kỷ người này đoán chừng phương diện độc đạo cũng không chắc là lợi hại.

Hổ Lăng Khâu là một chỗ phạm vi mười dặm, cao nhất là gò núi nhỏ một trượng.

Mấy trăm vạn đại quân song phương tự nhiên không thể đi cùng một chỗ, phòng tuyến Phong Nộ ở Hổ Lăng Khâu cũng chỉ ràng buộc Hổ Lăng Khâu liên hệ mấy thành trì hạng trung chung quanh Toàn bộ chiến trường khoảng 130 dặm, mấy trăm vạn người phân bố trong khu vực này chém giết nhau.

Khi Tông Thủ đến thì đầu tiên chọn một nơi quan sát địa hình nơi này. Sau đó trong giây lát đã biết được, Phong Nộ này tại sao lại lựa chọn chiến trường tại địa thế không xuất chúng như thế này.

Một bên chính là núi lớn, một bên khác thì là sông đài, địa phương này như một cái phễu và chỗ mũi nhọn chính là Hổ Lăng Khâu.

Đúng là binh gia trọng địa đều tập trung nơi đây, chẳng khác nào án ngữ cổ họng của Ngự Trữ Tỉnh bảo hộ mấy tỉnh phía sau hoàn toàn. Thậm chí Hùng Bá cũng có thể dựa vào cánh sườn giữ vững vị trí Thịnh Đức Tỉnh không xa.

Tông Thủ lại nhìn phòng tuyến Phong Nộ kiến tạo, hắn bỏ luôn ý niệm sử dụng Nguyên Diệt Nỗ.

Phong Nộ đã vì chuyện này mà đề phòng, hơn trăm vạn đại quân tản ra. Mặc dù binh lực lớn nhất tập trung lại cũng không quá mấy vạn người, dựa vào tường cao ngăn cản lại dùng du kỵ trợ giúp ngăn cản thế công của Hổ Thiên Thu ở bên ngoài phòng tuyến.

Giờ phút này tuy nhìn xa xa cũng khiến Tông Thủ có một loại cảm giác, tường lũy đã sửa xong hơn phân nửa có linh trận đề phòng Nguyên Diệt Nỗ trùng kích.

Uy năng của Nguyên Diệt Nỗ tuy mạnh nhưng thủ đoạn công kích chỉ có một, nếu sớm đã chuẩn bị thì ứng đối không khó.

Đây cũng là vì sao lợi khí như thế mà trong vạn năm qua có rất ít người dùng trên chiến trường.

Nhìn qua chỉ chốc lát, Tông Thủ nhắm mắt nghĩ kĩ hồi lâu, sau đó tiện tay cầm lấy một nhánh cây không ngừng vạch lên mặt đất trước người mình.

Sau một lát mưu đồ chiến tuyến Hổ Lăng Khâu xuất hiện.

Tông Nguyên cùng mấy người Sài Chu, Linh Huyền, Hổ Trung Nguyên im lặng nhìn qua. Mà Hạc Lệ cũng nghiêng mắt phượng, có chút hăng hái quan sát.

Sau đó chỉ thấy Tông Thủ, Tông Thủ từ bên trái hoạch xuất một cái dây nhỏ trực chỉ chiến tuyến Hổ Lăng Khâu nói:

- Tông Nguyên, có thể suất hai vạn tinh kỵ từ chỗ này đột phá vào không? Cô muốn ngươi năm canh giờ trực chỉ nơi đây!

Tông Nguyên nhíu mày, cúi người nhìn qua trước sau, trên mặt toát lên vẻ giật mình, tiếp theo hắn không hỏi han gì mà gật đầu:

- Thần minh bạch!

Ánh mắt mọi người chung quanh sáng lên, ai nấy đều tinh thông chiến sự, trực giác gần như phát hiện tuyến này chính là chỗ hiểm nhất ở chiến tuyến.

Quân thượng vẫn nhạy cảm như mấy ngày trước quét ngang ba tỉnh.

Nơi đây à chỗ suy yếu nhất của Vân Hà quân nếu có thể đột phá thì sẽ tạo nên uy hiếp thật lớn đối với bên cạnh Vân Hà quân khiến cho Phong Nộ buông tha cho đoạn phòng tuyến này lui ra phía sau trọng chỉnh. Thậm chí ứng đối không tốt thì vài chục vạn quân sẽ đều táng thân nơi đây.

Hạc Lệ cũng không khỏi tán thưởng, thủ đoạn này thật là độc ác.

Tông Thủ chỉ vào hậu phương chừng bảy mươi dặm nhẹ giọng nói:

- Hạc thành thủ, cô biết Đan Hạc Vân Kỵ các ngươi xưa nay nổi tiếng hành quân nhanh chóng khinh thường Vân Giới. Nếu cô lệnh các ngươi vòng sang núi này tập kích bất ngờ thành bên cạnh, ngươi nắm chắc bao nhiêu? Cần bao nhiêu thời gian?

- Cố Sơn Thành?

Ánh mắt Hạc Lệ co lại rồi sau đó nghi ngờ nói:

- Nơi này ngoại trừ địa hình rộng rãi, bốn phía không có gì đáng giá? Vì sao quân thượng lại chú ý tới nó?

Tông Thủ nhíu mày, hơn mười ngày hơn mười thống soái đại quân chinh chiến Huyễn Long Tam Tỉnh, đám người Hổ Trung Nguyên dĩ nhiên không hề có thói quen hỏi hắn như vậy. Thậm chí Sài Nguyên cũng cúi đầu nghe theo, Hạc Lệ nghi vấn làm hắn hơi khó chịu.

Bất quá Tông Thủ cũng không quá để ý, hắn vốn không phải người có tính cách bá đạo, không cho phép người ta phát biểu ý kiến.

Nói ra suy đoán của mình có thể nhờ trí tuệ của mấy người bù vào chỗ thiếu.

Tông Thủ nhìn con sông đằng kia nói:

- Mấy ngày nay, vô luận là Vân Hà Sơn thành hay là Liệt Diễm Sơn thành đều thông qua vận tải đường thuỷ đưa đồ quân nhu tiếp tế. Lương thảo cũng chồng chất mấy cái thành trì bên cạnh bờ sông vận sang chư quân.

Cổ Hạc gật nhẹ đầu, tình hình xác thực là như thế nhưng nó có liên quan gì tới Cố Sơn Thành?

- Chỉ là ta có một chút khó hiểu, Phong Nộ Hùng Bá biết rõ tất cả vân hạm của đối phương đã bị đánh chìm, mà hơn ngàn vân hạm bên ta dĩ nhiên bình an trở lại, mấy này đều ở trong sông. Vì sao hắn lại coi trọng con sông này như vậy?

Nghe tới đây, mấy người chung quanh đều giật mình, ẩn lộ vẻ hưng phấn. Mà ánh mắt Cổ Hạc cũng lóe quang mang.

- Đội tàu trong nước chỉ để che mắt, thậm chí có thể là dụ hạm sư ta tiến về trước tập kích để bẫy rập! Lương thảo chính thức của Vân Hà thành tập hợp và phân tán là ở Cố Sơn Thành?

Nói đến chỗ này, Cổ Hạc nói tiếp:

- Quân thượng để Tông Nguyên đột kích chỉ quấy nhiễu tai mắt của chúng, hấp dẫn quân phụ cận Vân Hà thành. Chính thức trọng kích là ở chỗ này. Có thể được quân thượng coi trọng như thế, Cổ Hạc thật vinh hạnh!

- Đám người Tông Nguyên đi là để tiếp dẫn các ngươi bình yên trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.